Bắc Kinh những năm 90 cố nhiên đường xá xây dựng rất lạc hậu nhưng trên đường không nhiều xe như sau này. Hiện giờ đang là tối mùa đông, trên đường lại càng ít xe chạy, mấy người Phương Minh Viễn chẳng bao lâu đã chạy đến quán.
Chi nhánh quán ăn Phương Gia ở Bắc Kinh nằm trên trục đường chính từ đường Nhị Hoàn đến tháp canh. Phương Minh Viễn sở dĩ chọn nơi này vì hắn biết, ở đây chẳng những xe cộ và lượng khách qua lại đều rất khả quan, hơn nữa, vài năm sau, nơi này sẽ tập trung rất nhiều doanh nghiệp ăn uống, hình thành khu phố ẩm thực nổi danh của Bắc Kinh, kinh doanh rất nhộn nhịp, đủ khiến cho các ông chủ không chen chân vào khu này được tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Kiếp trước, Phương Minh Viễn đã rất nhiều lần liên hoan ở đây, tình hình lúc đó vẫn còn in sâu trong tâm trí. Mỗi ngày lúc đến đây dùng cơm, hai bên đường đã đậu đầy xe, muốn tìm được một chỗ đậu xe trong vòng mười phút còn khó hơn lên trời, cho nên rất nhiều người đành phải mang xe gởi ở nơi khác rồi đi bộ đến, còn mỗi quán ăn thì đều ngồi đầy khách, nếu không đặt bàn trước thì cứ việc ở đấy chờ hơn nửa giờ cũng không phải là chuyện quá ngạc nhiên.
Xe mới dừng trước cửa quán, Lâm Liên đã vội vã bước xuống, đi nhanh vào trong. Lúc ba người Phương Minh Viễn bước vào, Lâm Liên đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên ở tầng hai. Phương Minh Viễn ra hiệu cho Vệ Hưng Quốc đưa Lưu Dũng đi vòng vòng trong quán, còn mình thì tự đẩy cửa bước vào.
- Kim Thánh Nghiệp, rốt cuộc ý của anh như thế nào?
Giọng nói của Lâm Liên tuy có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Phương Minh Viễn lạ thấy ẩn chứa sự tức giận. Kim Thánh Nghiệp, tên nghe rất hay, làm người ta lập tức nhớ đến vị danh nhân lịch sử kia
Ngồi đối diện Lâm Liên là một người đàn ông trung niên độ trên dưới ba mươi tuổi, dáng vẻ rất đứng đắn, cầ chén trà trên tay, nhìn Lâm Liên cười vô thức, nhìn thấy Phương Minh Viễn đẩy cửa bước vào, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.
- Chị, sao chị chạy nhanh quá vậy, em suýt chút nữa chạy theo không kịp chị rồi.
Không đợi Lâm Liên cất tiếng, Phương Minh Viễn đã ngồi xuống cạnh Lâm Liên, bất mãn nói:
- Mẹ đã nói rồi, chị đi gặp người lạ vào buổi tối thì em phải đi cùng, chẳng lẽ chị quên rồi sao?
Lâm Liên nghe thế bang hoàng giây lát, nhưng cô cũng là người đã được thử thách trong xã hội, bèn lập tức phản ứng lại. Phương Minh Viễn chắc chắn biết Kim Thánh Nghiệp này không biết thân phận của hắn nên mới lấy thân phận là em mình để ngồi một bên mà nghe mà Kim Thánh Nghiệp không thể nói gì.
- Anh Kim cũng không hẳn là người lạ…
- Chị không cần nói nữa, anh ấy là đồng nghiệp của chị, nhiều nhất cũng có thể xem là đồng nghiệp thôi đó.
Phương Minh Viễn bĩu môi nói.
- Anh chị cứ nói chuyện của anh chị, xem như không có em là được rồi, cũng đừng hòng dụ dỗ em, mẹ mà cằn nhằn còn đáng sợ hơn hai người tức giận đó, bằng không sáng mai hãy nói chuyện thì không dính líu đến em.
Lâm Liên dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Kim Thánh Nghiệp. Kim Thánh Nghiệp lấy làm lạ, anh ta lúc muốn gia nhập quán ăn Phương Gia tất nhiên cũng điều tra một ít, bao gồm cả nhân viên của quán ăn Phương Gia. Lâm Liên giữ chức vụ tổng giám đốc chi nhánh Bắc Kinh không phải là người Bắc Kinh mà là người Phụng Nguyên, điều này không phải bí mật gì. Dù sao quán ăn Phương Gia lập nghiệp ở Tần Tây, cô đi làm ở Bắc Kinh chẳng lẽ còn dẫn theo người nhà? Xem tuổi tác của Phương Minh Viễn, chỉ có dáng hơi cao, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là học sinh.
Kim Thánh Nghiệp cười nói:
- Giám đốc Lâm được sự quan tâm của người nhà như vậy thật là hạnh phúc. Không vấn đề gì, cứ để cậu ấy ngồi một bên nghe đi.
Hai người cũng không phải nói chuyện bí mật gì, nếu Lâm Liên không quan tâm thì anh ta cũng không phải quan tâm làm gì.
Nghĩ đến đây, Kim Thánh Nghiệp lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Liên, vì tức giận mà đỏ bừng, trong lòng không khỏi thở dài.
Kim Thánh Nghiệp năm nay hai mươi tám tuổi, chưa kết hôn. Lúc trước anh ta là phó tổng giám đốc của một nhà hàng nổi tiếng lâu đời của nhà nước ở Bắc Kinh. Đạt được điều này vì anh ta có thực tài thực học, nhưng mặt khác cũng là vì nhà anh ta ở Bắc Kinh cũng có chút thế lực. Cha anh ta là Phó trưởng ban thư ký của Ủy Ban nhân dân quận Xương Đô, tuy không thuộc tám quận nội thành Bắc Kinh nhưng diện tích đất lại lớn nhất Bắc Kinh, cho nên anh ta mới chưa ba mươi tuổi đã có thể trở thành phó tổng giám đốc của nhà hàng lâu đời nhất ở Bắc Kinh. Nhưng do vài ngày trước, anh ta cũng vì cương quyết tuân theo quy tắc, bất mãn với chính sách kinh doanh của nhân vật số một, giận dữ mà từ chức. Tuy cha anh ta cũng có nói là sẽ điều anh ta đến đơn vị khác, nhưng lúc này Kim Thánh Ngiệp đã hoàn toàn thất vọng với các đơn vị nhà nước nên từ chối đề nghị của cha, định tìm việc ở các công ty tư nhân, nếu thật sự không được sẽ sẽ tự ra làm, cũng là thử nghiệm chính mình.
Đúng lúc này, anh ta nghe được tin quán ăn Phương Gia lại thông báo tuyển dụng các nhân viên trung cao cấp, anh ta nhất thời hứng khởi, muốn xem thử quán ăn đến từ tây bắc này có điểm nào độc đáo nên mới nhận lời. Kết quả là khi gặp được Lâm Liên, anh ta đã bị cô thu hút. Anh ta thật không ngờ, sếp của chi nhánh quán ăn Phương Gia đầu tiên ở Bắc Kinh lại là mộc cô gái xinh đẹp như vậy.
Vì thế, Kim Thánh Nghiệp vốn chỉ muốn đến xem trước, lại phải dốc hết sức kìm chế biểu hiện của mình, cuối cùng nhận lời làm phó tổng giám đốc thường trực.
Vốn Kim Thánh Nghiệp chỉ muốn tiếp cận Lâm Liên, lấy gia thế của mình, năng lực chuyên môn của mình , và cả diện mạo khôi ngô của mình mà giành lấy tình cảm của cô, tất cả chỉ là vấn đề thời gian. Hơn nữa trải qua nhiều lần tiếp xúc, Kim Thánh Nghiệp phát hiện, Lâm Liên có tầm nhìn xa, năng lực chuyên môn cũng vô cùng xuất sắc. Tuy cách giải quyết vấn đề vẫn còn non nớt, nhưng xét đến yếu tố tuổi tác thì đó cũng không phải khuyết điểm gì lớn. Dù sao muốn tích lũy kinh nghiệm xã hội cũng không phải ngày một ngày hai, cho dù là bản thân anh ta, trải qua mấy năm tôi luyện dưới sự chỉ đạo của cha mới có được thành tích ngày hôm nay.
Nếu tính tình và bản chất của hai bên có thể kết hợp, Kim Thánh Nghiệp có thể kết hôn, thành gia lập thất. Về vấn để hộ khẩu của Lâm Liên, anh ta vốn không quan trọng, với cha anh ta, cái hộ khẩu Bắc Kinh không đáng bàn tới.
Đáng tiếc là kế hoạch của anh ta đang rất tốt, nhưng hoàn cảnh thay đổi, không ngăn cản được mà phải đích thân đến từ chối cô. Thật là trêu ngươi mà!
- Anh Kim, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Chúng ta đã chính thức ký hợp đồng lao động, sao anh Kim lại muốn nuốt lời?
Lâm Liên lên tiếng hỏi, kéo Kim Thánh Nghiệp về hiện thực.
- Đương nhiên là tôi đã có lựa chọn tốt hơn, Giám đốc Lâm.
Kim Thánh Nghiệp đẩy bản hợp đồng trên bàn về phía Lâm Liên, nhã nhặn, lễ độ nói:
- Không thể làm cộng sự của giám đôc Lâm quả là sự tiếc nuối lớn lao của tôi. Tôi thật áy náy khi mang phiền phức đến cho công ty và Giám đốc Lâm. Bản hợp đồng này xin giám đốc Lâm cứ nhận lại đi, còn tiền phạt vi phạm hợp đồng, tôi sẽ chuyển trong đến tài khoản mà giám đốc Lâm chỉ định trong vòng ba ngày.
- Chọn lựa tốt hơn sao? Anh Kim có thể nói cụ thể một tí, cho tôi có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ, xem xem rốt cuộc đãi ngộ của chúng tôi so với đối phương kém xa bao nhiêu.
Lâm Liên không để ý đến bản hợp đồng được đẩy tới, mà tiếp tục hỏi tới. Hiện tại cô chỉ muốn biết, người xen vào rốt cuộc là ai, vừa ra tay đã hủy diệt tất cả thành quả mà cô đã vất vả tạo được trong mấy ngày qua. Lâm Liên thấy được, tiền lương cho các nhân viên trung, cao tầng tuyệt đối cao so với các đồng nghiệp ở Bắc Kinh, các loại phúc lợi, đãi ngộ cũng vô cùng hậu hĩnh. Đối phương rốt cuộc đã đưa ra điều kiện gì khiến Kim Thánh Nghiệp thà bồi thường hợp đồng cũng không muốn làm nhân viên của mình.
Kim Thánh Nghiệp nhìn thấy Lâm Liên truy hỏi không ngừng, chần chừ một lát. Đối phương tất nhiên đưa ra điều kiện vô cùng hậu đãi, nhưng việc anh ta không nhận lời không phải vì lý do này, mà anh ta hiểu được, chuyện đã tới tai những người có thế lực tột cùng ở Bắc Kinh. Anh ta không biết vì sao nhà họ Phương lại đắc tội với những người đó, nhưng anh ta biết, có những người đó cản trở, quán ăn Phương Gia sẽ tuyệt đối không được yên ổn ở Bắc Kinh. Còn anh ta nếu chống lại ý của những người đó, chỉ sợ suốt kiếp này, cha anh ta cũng chỉ sống hết quãng đời còn lại với cái chức Phó trưởng ban thư ký quận ấy, thận chí còn có thể điều đi nhận chức vụ ăn không ngồi rồi, cho dù anh ta không quan tân đến tương lai của mình, cũng không thể vì thế mà xúc phạm đến cha được.
Anh ta đột nhiên có ý nghĩ, mình không thể ở lại quán ăn Phương Gia này, đương nhiên là hơi đáng tiếc, nhưng nếu mính có thể tác động đến Lâm Liên, mang cô đi nơi khác, như thế mình không làm trái ý những người đó mà còn có thể cùng làm việc với người đẹp rồi! Ý nghĩ này nhảy ra, Kim Thánh Nghiệp cũng khó lòng áp chế nó nổi.
Nếu có thể dẫn Lâm Liên, người lãnh đạo cao nhất của quán ăn Phương Gia ở Bắc Kinh đi khỏi, thì quán ăn Phương Gia bị đả kích còn lớn hơn chuyện mình từ chức, Nếu kết quả như vậy, hẳn mấy người đó nhìn thấy cũng vui. Hơn nữa, theo năng lực của Lâm Liên, tìm được một vị trí tốt không phải là việc gì khó.
Phương Minh Viễn hai tay khoanh trước ngực, chân bắt chéo tỏ vẻ ơ thờ, đột nhiên nhận thấy trên mặt Kim Thánh Nghiệp thoáng một tia vui mừng, trong lòng không khỏi cảnh giác.
- Giám đốc Lâm, đây dường như là câu hỏi tôi không bắt buộc phải trả lời, nhưng xem vẻ mặt của giám đốc Lâm, trước khi trả lời câu hỏi này, tôi cũng xin hỏi giám đốc Lâm vài câu được không?
Kim Thánh Nghiệp đứng dậy, vừa nói vừa rót trà cho mình và Lâm Liên, ngay cả Phương Minh Viễn cũng được rót một chén vì cảm thất tốt nhất là không thể đắc tội với “em vợ tương lai”.