Tần Quân căm phẫn nhìn Dương Hải Đông vẫn còn đang đứng ngây như phỗng ở bên cạnh. Ông ta thật không ngờ rằng một trưởng ban cảnh sát bé tẹo mà lại giả vờ như không nghe thấy mệnh lệnh của mình! Có mấy người đã nghe thấy mệnh lệnh của Tần Quân nhưng bước lên mấy bước đã bị Dương Hải Đông quát quay về.
Đây đúng là xuôi xẻo, Dương Hải Đông cảm thấy hôm nay đến thay đồng nghiệp quả thật là trăm lần sai vạn lần sai, không những phải nghe cái người Hong Kong kia “à” tới “à” lui tra tấn mà còn phải hứng chịu cơn giận của chánh văn phòng quận ủy. Nhưng sự việc này cho dù là thế nào đi nữa anh ta cũng không thể dẫn người đi. Đó là thư ký của Phương Minh Viễn cơ mà! Vụ án chặn xe còn chưa khép lại, nếu mình mà còn đưa thư ký của Phương Minh Viễn về đồn thì Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm chẳng giết mình hay sao! Tất nhiên quan trọng hơn là Dương Hải Đông tin rằng Lâm Liên tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà cho Dương Thụ Thành một cái bạt ai, cái người Hong Kong kia đến anh ta nhìn còn thấy ngứa mắt nữa là.
-Dương Hải Đông, anh rút cuộc là định thế nào?
Tần Quân tức lại càng thêm tức, một trưởng ban tép riu mà dám kháng lệnh, hôm nay đúng là gặp quỷ rồi.
-Chủ nhiệm Tần, tôi nghĩ chuyện này phải nghe giải thích của cả hai bên đương sự mới được.
Dương Hải Đông ngần ngừ nói. Anh ta nhìn thấy Phương Minh Viễn đang đứng trong đám người đã giơ tay ra hiệu cho anh ta, tuy anh ta không hiểu hàm ý trong đó nhưng rõ ràng là hắn không muốn xuất hiện bây giờ.
-Dương Hải Đông!
Tần Quân lần này thì thật sự là phát hỏa rồi. Đây chẳng phải là làm nhục ông ta trước mặt đông người sao? Ông ta dường đường là chánh văn phòng quận ủy thế mà cũng không chỉ đạo nổi một tên trưởng ban cảnh sát, thế này mà truyền ra ngoài, thể diện của ông ta xem như chẳng còn gì.
-Chủ nhiệm Tần, tục ngữ có câu, một cây làm chẳng nên non, nếu như tổng giám đốc Dương không làm gì mà lại bị đánh thì đúng là không thể tin nổi. Nếu như hai bên đương sự đã đều ở đây, vì sao chúng ta không nghe họ nói?
Lời nói của Dương Hải Đông lập tức nhận được sự hưởng ứng của mọi người.
-Đúng vậy, tôi chưa từng nhìn thấy kiểu chấp pháp như thế này bao giờ, bất chấp tất cả không hỏi rõ chân tướng sự việc mà đã đòi đưa người đi. Người Hong Kong thì sao, người Hong Kong thì ba đầu sáu tay chắc? Vì sao ông ta vừa bị đánh thì đã định đòi lại công bằng cho ông ta mà không hỏi xem vì sao ông ta bị đánh?
Thi Chí Huy lạnh nhạt cười nói. Anh ta bây giờ vô cùng bình tĩnh. Cái tên Dương Thụ Thành này thật đúng là rất có mắt, lại dám đụng vào thư ký của Phương Minh Viễn, đúng là tự chuốc lấy rắc rối!
-Dương Hải Đông, tôi hỏi lại cậu một lần nữa cậu có chấp hành mệnh lệnh hay không?
Tần Quân ngượng chín mặt nói.
-Xin lỗi, chủ nhiệm Diệp, mệnh lệnh lung tung như thế này tôi không thể chấp hành được!
Dương Hải Đông không chút do dự nói.
-Vậy thì được, bây giờ tôi ra lệnh cậu thay thế chỗ của anh ta!
Tần Quân tiện tay chỉ vào một người trong đám cảnh sát nói.
- Đem người đánh đồng bào Hong Kong này về phòng cảnh sát. Dương Hải Đông, tôi phải nói với trưởng phòng của anh về những hành vi này của anh!
Người cảnh sát bị ông ta chỉ đích danh chần chừ nhìn Dương Hải Đông rồi lại nhìn Tần Quân. Anh ta biết rằng Dương Hải Đông chính là người được bí thư quận ủy Triệu Tự An đề bạt cất nhắc lên, chuyện này đã được truyền khắp cả phòng cảnh sát. Lúc đó chính vì được chủ tịch quận Triệu Tự An nhìn ra, mà một nhân viên cảnh sát quèn mười năm như Dương Hải Đông đã một bước lên làm trưởng phòng cảnh sát công viên Ly Sơn sau đó được điều về làm ở phòng cảnh sát. Đừng tưởng anh ta chỉ làm một chức trưởng ban mà khinh thường, ở trong phòng, trưởng phòng và mấy vị phó phòng đều rất tôn trọng ý kiến của anh ta. Chánh văn phòng quận ủy cũng không phải là một chức nhỏ, nhưng có thể to hơn bí thư quận ủy được sao?
-Chủ nhiệm Tần, tuy ông là chánh văn phòng quận ủy nhưng ông không có quyền bãi miễn chức vụ của tôi.
Dương Hải Đông cũng tức giận nói, cái ông Tần Quân này cũng quá là kiêu ngạo, cũng động chạm quá nhiều rồi. Tuy rằng phòng cảnh sát phải phục tùng mệnh lệnh của lãnh đạo quận nhưng một chánh văn phòng thì cũng chưa có cái quyền hạn ấy.
-Nói rất hay!
Thi Chí Huy giơ ngón tay cái lên nói.
- Chủ nhiệm Tần, đợi đến lúc ông làm ủy viên thường vụ thì nói những lời này cũng chưa muộn!
Dương Thụ Thành kinh ngạc nhìn mấy người kia. Ông ta thật sự là không thể tưởng tượng được Tần Quân lại không thể chỉ đạo nổi mấy người này. Không phải là ở Đại Lục quan chức một bước đè chết người sao? Sao lại có chuyện như thế này? Một cảm giác nguy hiểm len lỏi trong đầu ông ta. Tục ngữ có câu rồng mạnh không đè được rắn địa phương, nhưng cũng còn một câu cổ ngữ rằng, không phải rồng mạnh thì không thể qua sông, nhìn thấy bộ dạng điềm tĩnh của Thi Chí Huy trong lòng ông ta nhủ thầm, không phải người này có chỗ dựa lưng nào to lắm đấy chứ?
Nghĩ đến đây Dương Thụ Thành bất giác chột dạ, ban nãy ông ta nhìn thấy Lâm Liên trong đám đông lập tức chết điếng người liền tiếp cận Lâm Liên để hỏi xem liệu cô có muốn phát triển để thành diễn viên hay không, còn nói mình có thể đưa cô ta đi Hong Kong để làm cho cô ta nổi tiếng. Lâm Liên không thèm đếm xỉa đến ông ta, nếu muốn đi diễn mà lại phải nhờ đến ông ta hay sao? Trong những mối quan hệ của Phương Minh Viễn bất luận là ở Nhật Bản, Mỹ hay Hong Kong đều là những công ty lớn. Từ chối hai câu nhưng Dương Thụ Thành vẫn bám riết lấy cô, lại còn động tay động chân, Lâm Liên không chút khách khí cho ông ta một cái bạt tai, Phương Minh Viễn và Trần Trung cũng thấy ngứa mắt cho ông ta luôn một đạp. Những chuyện xấu hổ như vậy ông ta làm sao có thể đứng trước mặt đông người như vậy mà đối chất cùng Lâm Liên chứ.
-Chủ nhiệm Tần, chủ nhiệm Tần, lát nữa tôi còn phải đi gặp một vị khách, chuyện này hay để sau này giải quyết đi.
Dương Thụ Thành nháy mắt với Tần Quân nói.
Trong cơn giận dữ nhưng Tần Quân vẫn còn có một chút lý trí biết rằng nếu mình còn ở lại đây thì chỉ có càng mất mặt thêm. Ông ta nhìn thấy người cảnh sát mình vừa chỉ định hình như cũng không muốn đứng lên nên trong lòng cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Quyền uy của ông ta đều nằm cả trong cái chức ông ta đang mang, một khi có người coi khinh cái chức quan của ông ta thì ông ta cũng chẳng còn thủ đoạn nào khác. Cũng chính vì như vậy mà ông ta càng căm hận Dương Hải Đông.
Dương Hải Đông cũng nhận ra trong ánh mắt Tần Quân nhìn mình có chút “sát khí”, tất nhiên trong lòng cũng có suy nghĩ sẽ suy nghĩ lại xem làm thế nào để giải quyết cái gai này, nhưng anh ta cũng chẳng có gì phải sợ, dù sao thì sau Phương Minh Viễn cũng có Triệu Tự An, Dương Quân Nghĩa chống lưng, cùng lắm thì anh ta cũng đổi chỗ khác, muốn làm gì thì làm.
-Mấy người không được đi!
Lâm Liên cất tiếng.
-Cái người Hong Kong đó, không phải ông nói ông bị đánh sao? Vì sao không nói ông tại sao mà bị đánh?
Lâm Liên mấy năm nay cũng đã được “tôi luyện” nhiều rồi, tuy bình thường nhìn có vẻ dịu dàng nhưng có lúc cũng là một cô gái mà người khác không thể xem thường được.
Tần Quân và Dương Thụ Thành giả câm giả điếc vờ như không nghe thấy câu hỏi của Lâm Liên, vẫn tiếp tục bước ra ngoài.
-Ngăn ông ta lại!
Ngay sau mệnh lệnh của Dương Hải Đông hai người cảnh sát không dám chặn Tần Quân nhưng lập tức đứng trước mặt Dương Thụ Thành, Tần Quân quay đầu lại hung tợn nói với Dương Hải Đông:
- Dương Hải Đông, cậu còn muốn thế nào nữa?
-Chủ nhiệm Tần, chúng tôi không chặn ông lại, nhưng tổng giám đốc Dương thì phải ở lại kể rõ đầu đuôi sự việc.
Dương Hải Đông nói một cách rất đúng mực.
- Chúng tôi tiếp nhận đề nghị của đương sự, việc này tất nhiên là phải hỏi cho rõ.
Tần Quân có cảm giác như có một luồng khí tức trong lồng ngực không thể cất nổi tiếng. Dương Hải Đông làm mất mặt mình còn chưa nói đến, lại còn dám đạp lên chân mình nữa!
Dương Thụ Thành lại càng choáng váng, sự việc thay đổi hoàn toàn, nằm ngoài suy tính của ông ta, sao chỉ trong nháy mắt mình lại có thể trở thành người bị cảnh sát giữ thế này.
- Tôi là người Hong Kong, các anh không thể làm thế được! Tôi sẽ lên quận kiện các người! Luật sư, tôi cần gặp luật sư!
-Muốn kiện thì đi mà kiện, nhưng trước đó cũng phải nói cho rõ sự tình đã!
Dương Hải Đông đứng trước mặt Dương Thụ Thành lúc này đã vã mồ hôi khắp trán.
-Phó tổng giám đốc, có điện thoại của tổng giám đốc!
Thư ký của Dương Thụ Thành cầm điện thoại vội vàng chạy đến.
Dương Thụ Thành vội vàng nhận điện thoại, nhìn thấy dáng vẻ của Dương Hải Đông như là không muốn tránh đường nên ông ta đành phải đi vào trong mấy bước rồi mới đưa điện thoại lên tai.
-Dương Thụ Thành! Anh ở Phụng Nguyên làm trò gì vậy!
Trong điện thoại vọng ra giọng nói đầy tức giận của giám đốc công ty điện ảnh Á Đông:
- Công ty cử anh tới Phụng Nguyên là vì công việc, chứ không phải là cử anh đến đó để trêu hoa ghẹo nguyệt! Anh không biết chữ “tử” viết thế nào rồi phải không?
Dương Thụ Thành chết đứng như bị đánh, việc này cũng bị truyền đi quá nhanh, mới có bao nhiêu thời gian mà sao tổng giám đốc lại biết được! Đây là do ai hớt lẻo chứ? Hơn nữa vì sao chỉ có một chuyện nhỏ như vậy mà tổng giám đốc lại tức giận đến thế? Không phải là đám người này đấy chứ? Hơn nữa những chuyện như thế này trong nghề đâu có phải là hiếm, ông ta cũng đâu có phải là dụ dỗ mấy cô minh tinh nổi tiếng, vì sao lại phải gọi điện đến giáo huấn chứ?
-Tổng giám đốc, cái này…
Dương Thụ Thành nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
-Cái gì mà cái này với cái kia, mau đi xin lỗi người ta đi! Nếu như không thể hóa giải được tức giận của đối phương thì cậu cứ chờ bị cách chức đi!
Không để ông ta nói thêm lời nào nữa, vị tổng giám đốc đó cúp luôn máy.
Dương Thụ Thành cầm điện thoại đứng ngây như phỗng một lúc lâu, có thế nào ông ta cũng nghĩ không ra sự việc lại đến nông nỗi này, lại có khả năng thất nghiệp! Nếu như không có cái chức danh phó tổng giám đốc này thì Dương Thụ Thành ông ta còn đáng gì nữa chứ!
Tần Quân cũng không biết rốt cuộc làm thế nào mà mình lại có thể trở về được văn phòng quận ủy, cả câu chuyện như là một trò hề. Dương Thụ Thành nhận một cú điện thoại mà như là biến thành một người khác, không những trước mặt mọi người công khai xin lỗi Lâm Liên, mà lại còn tự tát vào mặt mình, nhìn điệu bộ thì tuyệt đối không phải là đang giả vờ mà là đánh thật sự, miệng còn chảy cả máu. Mấy người Lâm Liên cũng không làm khó dễ cho ông ta nữa nên để ông ta đi. Tần Quân tất nhiên cũng không còn mặt mũi nào đứng lại ở đó, chỉ có thể thẫn thờ đi về lại cơ quan.
Vừa về đến cơ quan, còn chưa kịp đặt mông ngồi ấm chỗ liền bị Triệu Tự An gọi lên phòng làm việc tra hỏi về chuyện vừa xảy ra ở công viên.
Tần Quân lúc này đầu óc đang có chút hỗn loạn, không biết vì sao bí thư quận ủy lại biết được thông tin nhanh như vậy, nên cũng không dám giấu diếm mà đem hết trách nhiệm đổ lên đầu mấy người Dương Hải Đông, cường điệu Dương Hải Đông phạm thượng không chấp hành mệnh lệnh tạo ra một ấn tượng rất xấy cho “đồng bào Hong Kong”.
-Nói láo!
Triệu Tử An đập bàn đứng dậy nói:
-Đồng bào Hong Kong thì sao? Thương nhân Hong Kong thì sao? Chúng ta hoan nghênh họ đến đầu tư và cũng hoan nghênh họ quay về lại đất nước, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ có thể đạp lên pháp luật của chúng ta! Trong luật pháp chỗ nào quy định người Hong Kong thì cao hơn người trong lục địa? Ai cho cậu cái quyền thiên vị hắn như vậy! Đó là đồng bào, là đồng hương của cậu bị trêu ghẹo đấy! Nếu là tôi, đánh gã là còn nhẹ, đáng lẽ phải tạm giam gã mấy ngày để hắn hiểu rằng Hoa Hạ không phải là nơi gã muốn làm gì thì làm!
Những chất vấn này của Triệu Tự An làm mồ hôi Tần Quân túa ra như mưa.
Triệu Tự An nhìn Tần Quân, tên chánh văn phòng này tuy không phải là thân cận của ông ta, nhưng thời gian này năng lực làm việc cũng không tồi. Nhưng hôm nay những việc ông ta làm thật sự là làm cho người ta cảm thấy tê tái. Không phải chỉ vì lúc nãy Triệu Tự An đã nhận được điện thoại của Dương Hải Đông gọi đến nói rõ đầu đuôi sự việc mà cái quan trọng là lập trường của Tần Quân lại không hề phân biệt trắng đen mà đứng về phía người Hong Kong một cách vô điều kiện, điều này làm cho Triệu Tự An không thể chấp nhận được.
Không sai, đúng là trong văn bản của nhà nước có nói vì để đến năm 1997 Hong Kong có thể bình yên quay về Đại Lục, cũng là vì để thu hút thêm vốn đầu tư về để phát triển kinh tế của Đại Lục mà phải có một số chính sách ưu đãi đối với đồng bào Hong Kong, nhưng điều đó không có nghĩa là thỏa hiệp một cách vô nguyên tắc, càng không có nghĩa là người Hong Kong có thể ngồi lên đầu nhân dân Đại lục. Đây là vấn đề nguyên tắc cũng là lập trường cơ bản, có thể cũng có người cho rằng, vì đại cục những chuyện nhỏ nhặt này chẳng là gì, nhưng Triệu Tự An không thể chấp nhận được cách nói này.
Hơn nữa, chuyện này lại liên quan đến thư ký của Phương Minh Viễn, Dương Hải Đông còn nói Phương Minh Viễn bảo rằng Thi Chí Huy đó cũng là một người có có địa vị ở Bắc Kinh, tuyệt đối không phải là loại có thể để cho người khác nhào nặn. Vì vậy về tình về lý Tần Quân không thể ở lại chức vụ hiện thời nữa.
-Chủ nhiệm Tần, về nghĩ cho thật kỹ ngày mai nộp cho tôi một bản nhận thức thật sâu sắc!
Cứ nghĩ đến việc lại phải tìm một chánh văn phòng mới, cơ quan lại phải náo loạn một thời gian Triệu Tự An liền mất cả hứng thú, khoát tay nói.
Lúc này công việc quay phim của Thi Chí Huy ở công viên Ly Sơn cũng đã kết thúc.
-Quá tuyệt vời! Thật sự cảm ơn em, Minh Viễn!
Thi Chí Huy hưng phấn bá vai Phương Minh Viễn nói lớn. Kỹ thuật diễn xuất của Vũ Điền Quang Ly hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của đạo diễn, hơn nữa người con gái này vốn là người Nhật Bản vì vậy khi đóng vai một nhà báo Nhật thì nhập vai rất tự nhiên, bất kể là thần thái, động tác hay lời thoại đều hoàn toàn phù hợp với hình tượng người Nhật. Trong mấy cảnh, ngoài lúc đầu phải quay lại vài lần sau này đều liền mạch làm đạo diễn vô cùng hài lòng, luôn miệng khen Thi Chí Huy có mắt nhìn người làm Thi Chí Huy được một phen nở mày nở mặt.
Phương Minh Viễn ấn Thi Chí Huy cười nói:
- Đừng vội cảm ơn em, em còn có một việc muốn nhờ anh giúp!