Không nói đến cái khác, lúc ở Mĩ, Milton đã từng nghe qua, ở Trung Quốc, mỗi năm vào mùa vận chuyển xuân, chỉ trong hơn chục ngày đã vận chuyển được hàng trăm nghìn lượt khách, lúc đó y đơ người ra, sao thấy khó tin thế nhỉ, với khả năng vận chuyển của đường sắt Thái Bình Dương, nếu như gặp phải tình hình tương tự thì e rằng dù có đánh chết mấy người quản lí các cấp họ cũng không thể làm được, nhưng khi đến Trung Quốc, cùng làm việc với Tô Ái Quân, lại đi khảo sát thực trạng đường sắt Phụng Nguyên, y mới thấy, đường sắt Trung Quốc sở dĩ đạt được thành tích khiến người ta phải kinh ngạc như vậy là do họ vốn không phải lo lắng sẽ bị nhân dân phàn nàn.
Ở Mĩ, công ty đường sắt nào nếu như dám chở quá số lượng hành khách, chắc chắn sẽ bị giới truyền thông soi mói, xuất hiện trên bản tin sẽ bị hàng nghìn hàng triệu người lên án công khai, thậm chí còn bị khách hàng kiện lên tòa án, đòi bồi thường, nguyên nhân rất đơn giản, mỗi toa khách trước khi rời nhà máy sản xuất đều đã định sẵn số lượng khách nhất định, nếu như chở quá số người chẳng phải là nguy hiểm đến tính mạng của hành khách sao? Càng chẳng phải nói đến do vượt quá số lượng hành khách mà khiến cho khách trên xe gặp nhiều bất tiện, người đứng ở lối đi, ngồi lên hành lý, ngồi cả dưới sàn, nếu như WC được đặt ở toa giữa thì muốn đi vệ sinh đúng là cũng phải trải qua một “cuộc chiến”! Để tránh đi vệ sinh nhiều, hành khách buộc phải ăn ít, uống ít, mỗi người bị gò bó trong chỗ ngồi hẹp, đến chỗ trống để cử động cũng chẳng có!
Hiện tượng này ở Mĩ tuyệt đối không thể xảy ra, trừ khi là trong khoảng thời gian đặc biệt, như là sơ tán chiến tranh hay lúc cứu nạn, nếu không công ty nào mà dám làm như vậy nhất định sẽ phải bồi thường rất nặng, sau đó còn bị mang tiếng xấu nữa.
Phải biết rằng, mặc dù khách đi tàu chỉ mua vé của một chỗ ngồi, nhưng điều đó không có nghĩa là quyền hạn của họ bị giới hạn trong chỗ ngồi ấy, cũng giống như đi đường, vào WC vậy, giá để hành lý cũng là quyền lợi kèm theo của hành khách, khách bỏ tiền ra để được phục vụ, thì bạn nhất định phải cung cấp dịch vụ chăm sóc tốt cho khách hàng theo quy định, cho dù yêu cầu có cao cũng không vấn đề gì , nhưng nếu phục vụ không tốt thì có nghĩa là bạn đã làm trái với trách nhiệm của mình! Không những bị kiện lên tòa án mà một khi bị truyền ra ngoài, sẽ là một tổn thất rất lớn cho công ty, hội đồng quản trị tuyệt đối sẽ không chấp nhận những việc như thế xảy ra, nếu như ở công ty đường sắt Thái Bình Dương xảy ra những chuyện tương tự như vậy, thì quản lí cấp cao của công ty nhất định sẽ có người phải từ chức.
Nhưng ở Trung Quốc, không cần phải suy nghĩ những cái đó, không cần phải suy nghĩ vì thế mà gia tăng nguy hiểm, cũng không cần suy nghĩ chở thêm khách là vi phạm đến quyền lợi hợp pháp của mấy người khách mua chỗ ngồi kia, không cần phải xem xét đến độ thích hợp của toa xe hay phải nghĩ đến việc vì vậy mà phải bồi thường, không cần lo lắng bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty, lo lắng sẽ mang đến ảnh hưởng tiêu cực với giá cổ phiếu của công ty. Chỉ cần nhét người vào toa xe cũng như nhét hàng hóa vậy, phía sau thành tích to lớn và rực rỡ ấy là sự hạ thấp dưới mức tiêu chuẩn về phục vụ vần toàn cho hành khách, là sự mạo hiểm lớn trong vận chuyển, trong tình hình này, đường sắt Trung Quốc vẫn còn đòi tăng giá, đối với Milton đúng là việc không thể tin nổi, mà nhân dân Trung Quốc lại có thể chấp nhận như vậy đúng là càng khiến Milton không thể tin hơn nữa.
Phương Minh Viễn hơi đau đầu, tự ấn vào thái dương, những cảm nhận ấy của Milton, với người từng sống ở hai kiếp như hắn có thể nói là có thể hiểu được nỗi khổ trong đó hơn bất cứ ai, lúc đầu, bản thân hắn cũng là người bị hại trong hệ thống đường sắt, mấy lần từ Bắc Kinh về Phụng Nguyên, hắn cũng khổ lắm rồi, làm cho hắn cả đời cũng chẳng quên được.
Đương nhiên Phương Minh Viễn sẽ không đứng về phía đường sắt, nhưng hắn hiểu rằng, độ dài tuyến đường sắt không thích hợp với lãnh thổ và dân số mới là nguyên nhân chính, nếu như muốn đáp ứng nhu cầu vận tải của nhân dân cả nước, ngoài cách đó ra thì hệ thống đường sắt cũng chẳng còn cách nào khác để đáp ứng nhu cầu của mọi người nữa, giá vé máy bay đắt như vậy lại có nhiều hạn chế trên bầu trời, nếu chỉ tiến hành vận tải trên quãng đường ngắn ở các con đường quốc lộ thì không thể gánh vác được hết trọng trách vận tải!
Cải cách đường sắt, có thể nói là một công việc rất khó khăn trong các hạng mục tiến hành cải cách ở Trung Quốc, nếu không phải do có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Tô, không phải do Phương Minh Viễn mong được tái sinh lần nữa thì hoàn toàn có thể khiến cho một vài sự việc có thay thay đổi, Phương Minh Viễn dù nói thế nào cũng không chủ động bỏ chạy mà sẽ giúp đỡ Tô ái Quân thực hiện thí điểm cải cách, có được số tiền này, công sức này, không giống như đầu tư vào xây dựng đường cao tốc, mà sẽ có được lợi nhuận khổng lồ.
- Ngài Milton, tôi có thể hiểu tâm trạng của ngài với trình độ vận tải đường sắt quá thấp của nước tôi, nhưng tình trạng này xảy ra lại là do rất nhiều yếu tố tạo nên chứ không phải do sự khinh xuất của một người nào đó, cho dù là thủ tướng của chúng tôi, đối diện với vấn đề nan giải này, e là trong thời gian ngắn cũng phải bó tay, tôi nghĩ vấn đề này chú Tô chắc chắn có giải thích qua với ngài rồi, tôi cũng không cân phải nói nhiều nữa, bây giờ tất cả những gì tôi muốn biết là, không cần biết như thế nào, chỉ cần không đề cập đến những quyền mà bên đường sắt có, thì cho dù là tất cả có bị ngã gục, ngài có cách nào để cải cách không?
Phương Minh Viễn quyết định không nghe Milton phàn nàn nữa, trực tiếp hỏi thẳng.
Milton trầm ngâm không nói một lúc thật lâu, Tô Ái Quân ngồi bên cạnh nhìn y có chút căng thẳng. Phương Minh Viễn chân thành nói:
- Ngài Milton, nếu như ngài có biện pháp nào hay thì cứ nói ra xem, tôi rất cần kinh nghiệm quý báu, công sức mà ngài đã cống hiến cho ngành đường sắt để giúp cải cách ngành đường sắt của nước chúng tôi, thay đổi thực trạng hiện nay, một khi cải cách thành công, vậy thì trong lịch sử đường sắt của chúng tôi nhất định sẽ lưu lại tên của ngài!
Tên lưu sử sách, không chỉ có sức thu hút với nhân dân trong nước, mà đối với người nước ngoài cũng vậy, Milton vừa nghĩ đến có thể ở một quốc gia có diện tích lớn thứ ba thế giới, dân số đứng đầu thế giới như Trung Quốc lưu lại tên mình trong lịch sử và lưu truyền, sự kích động này trong lòng đúng là khó mà dùng lời để diễn tả, sau một lúc lâu y mới nói:
- Cậu Phương, không đề cập đến vấn đề cải cách về quyền hành của đường sắt thì không phải là cải cách chân chính.
Nếu muốn cải cách thật sự hiện trạng đường sắt Trung Quốc, thì nhất định phải xóa bỏ toàn bộ sự lũng đoạn của bộ đường sắt với toàn bộ hệ thống đường sắt, mà chỉ có dẫn đến đấu tranh ý thức mới có thể khơi dậy tính tích cực trong công việc của nhân viên đường sắt, tiền vốn trong xã hội mới có thể hoàn toàn yên tâm bắt tay vào xây dựng đường sắt, giải quyết vấn đề đầu tư kiến thiết khiến cho các vị lãnh đạo cấp cao đã phải đau đầu suốt bao lâu nay, như vậy tự nhiên vấn đề sẽ dễ giải quyết, cùng với sự phát triển đường sắt trên diện rộng, vấn đề về sức vận tải đường sắt cũng sẽ không còn là vấn đề nữa, vì thế theo như Milton thấy, việc xác định quyền hạn của ngành đường sắt là vấn đề quan trọng nhất trong việc cải cách hệ thống đường sắt.
Phương Minh Viễn bất lực thở dài, sao hắn lại không hiểu ra đạo lý này chứ, không đề cập đến quyền hành của đường sắt cũng có nghĩa là bộ đường sắt sẽ vĩnh viễn nắm chắc huyết mạch của toàn hệ thống đường sắt, mấy cái quyền lợi đi theo quyền hành kia của ngành đường sắt, mặc dù không thể nói là không có kết quả gì những cũng chẳng đi đến đâu được. Ở đất nước này có rất nhiều điều không thể đáp ứng theo nguyện vọng của mọi người, mà trong đó có một điều rất quan trọng đó chính là vấn đề chữ tín, không những nhân dân trong nước sớm đã mất sự kính nể đối với hai chữ này như trước đây mà ngay cả các quan chức nhà nước, nhiều người cũng không hiểu, không có chữ tín thì mọi việc sẽ ra sao
Cho dù là ông vua của thời đó cũng hiểu, cái gì gọi là miệng vàng lời ngọc, cái gì một câu đã nói tứ mã nan truy, nhưng chính phủ ngày nay lại giấu giếm dân chúng rất nhiều chuyện, chơi chữ hoặc lật lọng. Cho dù Phương Minh Viễn cũng hiểu rằng các triều đại Trung Quốc và cả chính phủ các nước trên thế giới đều từng làm những chuyện như vậy, nhưng những chuyện đó không cần phải lo, làm vụng về như thế làm người ta nhìn cái là ra, khiến dân chúng nghĩ họ đều bị coi là kẻ ngốc, đã làm rồi lại làm nữa, không biết hổ thẹn là gì, e rằng ngoài những quốc gia không bị biến động ra, cả thế giới cũng chẳng còn mấy nơi.
- Nếu như phải đề cập đến cải cách quyền hành, vậy trước mắt, bất luận có phương án cải cách gì, e rằng đều khó mà được sự đồng thuận, ủng hộ của cơ quan chính phủ, có lẽ, đợi đến khi tôi già như ngài Milton bây giờ, sẽ có cơ hội.
Phương Minh Viễn thản nhiên nói, những lời này của hắn không phải là đe dọa, kiếp trước, hắn đã sống đến hơn ba mươi tuổi rồi, cải cách đường sắt không phải chỉ là nghe thấy mà thôi, không có ai muốn một xí nghiệp bị lũng đoạn ảnh hưởng đến lợi ích của mình.
- Chẳng lẽ đơn giản như vậy sao?
Tô Ái Quân ngồi bên mở miệng nói, xong cho dù là Tô Ái Quân đã quá quen thuộc với tình hình thể chế trong nước cũng không có căn cứ xác đáng nào để phản bác lời hắn nói.
- Vậy... tôi có cách, nhưng trước mắt vẫn chưa hoàn thiện!
Milton trầm ngâm một lát, cả đời này, y đã kiếm được rất nhiều tiền rồi, đến cái tuổi này, cũng chẳng có theo đuổi gì lớn lao cả, sao sức hút của việc được ghi tên trong sử sách lại có thể gây áp lực như vậy
Phương Minh Viễn gật đầu, có cách thì tốt, chỉ sợ đến suy nghĩ nhỏ thôi cũng không có, nhắm mắt làm liều, như thế mới rắc rối, thấy Milton có vẻ không muốn nói, Phương Minh Viễn cũng không miễn cưỡng, việc thí điểm cải cách đường sắt cần phải thận trọng, phải suy nghĩ chu toàn mọi mặt, vì thế gây áp lực sẽ không thể vững chắc được, hơn nữa, tài sản của nhà họ Phương hiện nay đều đặt ở lô hàng dầu mỏ ở Hồng Kông, vốn dĩ cũng không có cách nào thực hiện một hạng mục lớn như vậy, vì thế vẫn còn nhiều thời gian cho Milton và Tô Ái Quân suy nghĩ kĩ hơn, để vạch ra một phương án chu toàn nhất!