Nguyên Miểu mặt lạnh như nước bước vào cổng lớn của hội quán Trường An. Y nhẹ giọng hỏi người phục vụ ở bên cạnh:
- Phu nhân đâu rồi?
Người phục vụ nhẹ nhàng trả lời y và đưa y tới trước cửa phòng. Nguyên Miểu gõ nhẹ, sau khi nghe tiếng trả lời thì mở cửa bước vào. Trong phòng bày đủ các loại hoa, gió từ ngoài cửa sổ lùa vào làm mùi hoa sộc vào mũi.
- Anh trai của Chu Trụ là Chu Vũ hôm nay đã đến xin gặp Phương Minh Viễn rồi, anh ta ở lại nhà họ Phương dưới chân núi Ly Sơn đến một tiếng rưỡi đồng hồ mới ra về. Nhìn vẻ mặt của Chu Vũ rất có thể vấn đề của Chu Trụ đã được giải quyết rồi.
Nguyên Miểu nhẹ giọng nói với Tề Yên lúc này đang ngồi cắm hoa trước cửa sổ. Cành hoa trong tay Tề Yên khẽ rung lên, những cành hoa trong bình lập tức bị cô ta làm cho lệch đi.
- Ôi
Tề Yên buông cành hoa trong tay ra nhẹ thở dài. Thành công trước mắt không ngờ lại thất bại trong gang tấc, gặp chuyện này ai cũng thấy tiếc thôi.
- Nguyên Miểu, ý của anh là nhà họ Chu có thể đã hòa giải với nhà họ Phương rồi?
Tề Yên quay người lại nhìn thằng vào Nguyên Miểu hỏi.
- Rất có khả năng.
Nguyên Miểu nói thẳng.
- Tên Chu Vũ này rất có năng lực và con mắt đánh giá, chắc chắn sẽ không làm chuyện gì thừa thãi.
- Như thế có nghĩa là những chuyện chúng ta làm đều vô ích rồi?
Trong lời nói của Tề Yên có chút tức giận. Chuyện Chu Trụ có xung đột với Phương Minh Viễn tối hôm đó Tề Yên đã biết rồi. Khi cô ta biết được mấy người Phương Minh Viễn phải đợi suốt hơn nửa giờ đồng hồ mới có xe đến đón thì cô ta cảm thấy vui làm sao. Chỉ có điều mọi chuyện diễn ra tiếp theo thì lại nằm ngoài dự đoán của cô ta, sở cảnh sát Tần Tây và cục cảnh sát Phụng Nguyên vì chuyện này mà làm cho hệ thống cảnh sát giao thông được phen tán loạn, và cũng trong ngày đó đã cho bắt mấy người Hồ Xử, lại còn tiến hành xét xử công khai thông báo cho toàn bộ các hãng truyền thông về sự kiện này, thật là ngoài sức tưởng tượng của cô ta.
Sau đó, nhà họ Phương và công ty cổ phần Sega của Nhật Bản ký hợp tác làm cho Tề Yên tức đến nghiến vỡ cả răng. Hai hợp đồng vừa rồi vô tình làm cho tài sản nhà họ Phương có bước nhảy vọt đáng kể, điều này cũng làm thay đổi rõ rệt vị trí của nhà họ Phương trong nền kinh tế của tỉnh Tần Tây, điều này càng khiến Tề Yên ghét Phương Minh Viễn đến tận xương cốt. Nếu như có thể thuận lợi mà thu mua được cổ phần siêu thị Carrefour nhà họ Phương thì chỉ cần có mình hợp đồng hợp tác với tập đoàn Wal-Mart cũng đủ làm cho số cổ phần trong tay cô ta tăng lên một con số đáng kể rồi. Thế mà bây giờ dù cho Phương Minh Viễn có đổi ý nhượng lại cổ phần của siêu thị Carrefour cho cô ta thì giá của nó khẳng định là cũng đã tăng khá nhiều rồi.
Nguyên Miểu nhẹ thở dài, đối với vị phu nhân này y biết rất rõ, người phụ nữ này ham của hơn tất thảy người thường và cũng coi trọng danh dự hơn bất cứ ai. Phương Minh Viễn mấy ngày trước đã cự tuyệt cô ta không những làm cô ta mất đi một món hời mà còn làm cô ta cảm thấy vô cùng mất mặt. Không phải chưa từng có ai cự tuyệt yêu cầu của cô ta, nhưng không có ai như Phương Minh Viễn làm cô ta mất mặt ngay tại trận như vậy. Mấy ngày nay Nguyên Miểu đã vì chuyện này mà nếm không biết bao nhiêu cực khổ, chính là bởi vì Phương Minh Viễn mà bị giận cá chém thớt.
Tề Yên vốn rất mong nhà họ Chu và nhà họ Phương xung đột, như vậy cũng có thể làm suy yếu thực lực nhà họ Phương. Cô ta còn tính làm thế nào để châm bì thóc chọc bì gạo làm cho sự việc ngày càng trở nên trầm trọng, tốt nhất là làm cho những người trên chốn quan trường nảy sinh hiểm khích với nhà họ Phương để gây trở ngại sau này với việc phát triển của gia đình họ. Nhưng Phương Minh Viễn lại cứ án binh bất động, còn nhà họ Chu thì hôm nay đã đến nhà gặp Phương Minh Viễn, không biết hai bọn họ đã nói những gì nhưng theo dự cảm của Nguyên Diểu thì nhà họ Chu đã có được sự tha thứ của nhà họ Phương. Nếu mà như vậy thì đã làm cho những kế hoạch của Tề Yên coi như chết từ khi còn thai ngén.
- Phu nhân, siêu thị Carrefour của nhà họ Phương bây giờ đang là tâm điểm của sự chú ý, thu hút được không chỉ là sự quan tâm của lãnh đạo tỉnh mà e rằng cả lãnh đạo trên Bắc Kinh cũng đang theo dõi sát xao nhất cử nhất động của nó. Thành thật mà nói nhà họ Phương bây giờ đã trở thành tấm gương sáng cho việc cải cách mở cửa thu hút vốn đầu tư nước ngoài của tỉnh Tần Tây. Nếu như bây giờ em có thủ đoạn gì thì e rằng sẽ nhận được sự bất mãn của lãnh đạo tỉnh, hơn nữa có khi cũng sẽ nhận được vô số lời phê bình từ phía quân đội nữa. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chúng ta đâu có nhất thiết phải vội càng làm ngay lúc này.
Những lời này chắc chắn là Tề Yên nghe không lọt tai, nhưng y vẫn cứ phải nói.
Lúc đầu, y cũng không đồng tình với việc Tề Yên sử dụng biện pháp cứng rắn để mua lại cổ phần của siêu thị Carrefour. Theo y thấy là do mấy lần trước Tề Yên đã rất thuận lợi lấy được các lợi ích của người khác nên nhất thời hồ đồ, nhưng lần này làm sao mà so sánh với mấy lần trước được!
Những doanh nghiệp tư nhân kia tuy nói rằng từ khi cải cách mở cửa đã đạt được không ít lợi nhuận, nhưng những doanh nghiệp này đại đa số là đều kiếm lợi bằng con đường bất chính, làm ăn có chỗ vi phạm pháp luật, và họ cũng không bị chính quyền địa phương sờ gáy, từ đó Tề Yên mới có thể lợi dụng sơ hở mà kiếm chác, và đối phương cũng dựa vào cơ hội này để kiếm một tấm bùa hộ mệnh vì vậy hai bên mới hợp lại với nhau. Nhưng lần này nhà họ Phương lại không như thế, cả một quá trình phát triển bọn họ không thể tìm ra được một điểm yếu nào để lợi dụng, vì thế mà đối với những yêu cầu quá đáng kia tất nhiên là người ta không đồng ý rồi.
Thứ hai, những doanh nghiệp kia tuy là có giàu có nhưng ở địa phương lại không có danh tiếng, ngược lại lại còn bị chửi là vi phú bất nhân. Còn nhà họ Phương thì sao, họ hoàn toàn ngược lại, trong quá trình phát triển không những kéo theo kinh tế địa phương phát triển, mà còn giải quyết được vấn đề việc làm cho rất nhiều người, cứu nguy cho chính quyền địa phương. Hơn nữa siêu thị Carrefour ở các nơi có chi nhánh danh tiếng đều rất tốt, nhân dân thành phố đánh giá nó tương đối cao, vì có nó tồn tại nên việc tăng giá ở các nơi đó ít nhiều cũng bị ức chế lại, chính vì điểm này mà địa phương rất hoan nghênh siêu thị Carrefour. Ít nhất thì Nguyên Diểu cũng biết rằng có không ít địa phương đã có ý mời siêu thị Carrefour mở chi nhánh ở địa phương của họ. Đối với một doanh nghiệp như thế thì chính quyền lãnh đạo rất ít khi tạo áp lực cho họ, ngược lại những lãnh đạo cốt cán còn phải suy nghĩ xem mình có chỗ nào yêu cầu vô lý không nhỡ may siêu thị Carrefour rút khỏi địa phương sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho đến thị trường và tạo ra ấn tượng không tốt với lãnh đạo cấp trên. Hơn nữa tầm ảnh hưởng của hai bên cũng khác biệt rất lớn! Sức ảnh hưởng của siêu thị Carrefour bây giờ đã vượt qua lãnh thổ của những thành phố loại một loại hai và được quảng địa nhân dân biết tới chứ không hề giống với các doanh nghiệp kia muốn tiến vào thị trường Phụng Nguyên cũng phải tốn không ít công sức.
Thứ ba, theo như Nguyên Miểu thấy vây cánh mới nổi của nhà họ Phương không chỉ là có nhà họ Tô ở thủ đô, nhà họ Quách ở Hong Kong mà bây giờ lại đã lôi kéo thêm được cả tập đoàn Wal-Mart của Mỹ và công ty cổ phần Sega của Nhật nữa. Có hai con hổ này, ai muốn đụng đến lợi ích của nhà họ Phương thì đều phải coi chừng.
Thứ tư, điểm này cũng tương đối quan trọng, những gia tộc mà y và Tề Yên là đại biểu tuy là những gia đình quân quyền có thế lực lớn nhất ở năm tỉnh Tây bắc nhưng không phải là vô song. Tuy rằng họ có thể lợi dụng việc thu hút kinh phí cho quân đội mà kiếm chác tư lợi cá nhân, mọi người cũng có thể mắt nhắm nhắm mắt mở mà cho qua, nhưng nhà họ Phương cũng không phải hoàn toàn là không có tầm ảnh hưởng đối với quân đội. Nhà họ Phương từ lúc phát triển cho đến nay rất chú ý chăm nom đến số lượng thân nhân các gia đình có thương binh liệt sĩ mà quân nhân lại là một tập thể rất có tình đồng chí đồng đội, vì vậy trong quân đội có rất nhiều người có ấn tượng tốt với nhà họ Phương vì chuyện này. Nếu như việc Tề Yên dùng thủ đoạn mà lọt ra ngoài thì e rằng trong nội bộ quân đội sẽ có mâu thuẫn, đến lúc đó sẽ là một chuyện rất khó giải quyết.
Vì vậy Nguyên Miểu một mực giữ thái độ kiên quyết trong chuyện này đề xuất với Tề Yên nên dùng cách ôn hòa và mềm dẻo một chút để thu mua cổ phần nhà họ Phương. Nhưng y thật không ngờ lúc đó Tề Yên lại làm cách khác đưa ra những điều kiện vô cùng hà khắc chọc giận Phương Minh Viễn, làm cho hắn quay ngoắt mà đi khiến Tề Yên bị một phen mất mặt.
Nhưng danh dự thì danh dự, thủ đoạn thì thủ đoạn, nếu như kế sách của Tề Yên mà làm ảnh hưởng đến việc phát triển kinh tế của tỉnh Tần Tây thì e rằng đến lúc đó những ông lớn trong tỉnh sẽ đứng lên phản kháng. Cản con đường làm ăn của người ta, phá vỡ tiền đồ sự nghiệp của họ thì bất cứ một lãnh đạo nào cũng không chịu khoanh tay đứng nhìn.
Hai hàng lông mày của Tề Yên dựng lên, đây là dấu hiệu cho thấy cô ta sắp sửa nổi giận. Nguyên Miểu thầm thở dài, xem ra những lời nói của y là vô ích rồi, Tề Yên bây giờ có tai cũng như không.
- Hừ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Tôi không phải quân tử, tôi chỉ là đàn bà thôi!
Tề Yên lạnh lùng nói:
- Nhưng lời anh nói cũng không phải là không có lý. Cũng đúng, bây giờ tạm thời bỏ qua chuyện này, tôi không tin nhà họ Phương không có khi nào gặp vận đen!
Nguyên Miểu hơi sững người lập tức cảm thấy vui mừng không xiết.
Phương Minh Viễn tất nhiên là không biết chuyện xảy ra ở hội quán Trường An này. Lúc này hắn đang ở Ly Sơn, cùng với Triệu Tự An đi thăm quan nhà máy điện tử Đức Quang cũng là nơi trước kia đặt nhà máy điện tử của cha Lâm Liên và Lâm Dung. Nhà máy này trước kia chủ yếu sản xuất máy các-xét, khi cha Lâm Liên làm việc nhiều đến nỗi nhập viện thì vẫn còn miễn cưỡng mà vận hành được, nhưng bây giờ thì đã dừng hẳn rồi, toàn bộ công nhân đã về quê. Đây cũng không phải là một nhà máy lớn, có rất nhiều mơi cỏ dại đã mọc um tùm, nhà xưởng thì tiêu điều hoang vắng.
- Cậu Phương, cậu thấy ở đây thế nào?
Triệu Tự An thận trọng hỏi. Lần này là một doanh nghiệp liên doanh đóng ở Phụng Nguyên, nghe nói đối phương còn là một doanh nghiệp nổi tiếng của Nhật, đã được niêm yết cổ phần ở sàn giao dịch Tokyo và New York, tài sản lên tới cả chục tỷ nhân dân tệ. Chục tỷ, là thu nhập của cả thành phố Phụng Nguyên trong vòng mười năm rồi!
Một doanh nghiệp lớn như vậy của Nhật Bản góp vốn đầu tư xây nhà xưởng ở Phụng Nguyên có thể nói là có một không hai trong lịch sử và cũng là một cơ hội hiếm có. Triệu Tự An nghe nói, doanh nghiệp Nhật Bản liên doanh này còn có một loại máy chơi điện tử gì đó mà được ưa chuộng ở Nhật Bản thậm chí là trên thế giới, tất cả sản phẩm của nhà máy này đều xuất khẩu ra nước ngoài. Lúc đó kim nghạch xuất khẩu mỗi năm sẽ hết sức khả quan. Hơn nữa lại còn có thể giải quyết một số lượng lớn công nhân thất nghiệp, đây mới là thành tích đáng nói! Một doanh nghiệp như vậy tất nhiên là đối tượng mà các lãnh đạo thành phố Phụng Nguyên muốn đoạt lấy. Mấy ngày hôm nay có rất nhiều người đã điện thoại đến Phương Minh Viễn nhờ vả chuyện này, Phương Minh Viễn lại trước khi ký hợp đồng thông báo với mình ông ta đầu tiên cho ông ta cơ hội, vì vậy lần này ông ta cần phải nắm lấy cơ hội này.
- Toàn bộ nhà xưởng này khó mà có thể trùng tu lại được, cả nhà máy cũng phải quy hoạch lại. Việc sản xuất máy chơi game không phải đơn giản như sản xuất các-xét! Những phương tiện này hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn.
Phương Minh Viễn chưa trả lời, mà Vũ Điền Quang Ly đang đi bên cạnh đã xen vào.
Phương Minh Viễn nhún vai nói với Triệu Tự An:
- Chủ tịch Triệu, nghe thấy rồi chứ, cô Vũ Điền còn chuyên nghiệp hơn cả cháu và chú.
Tuy rằng xưởng sản xuất MD phải đạt tiêu chuẩn như thế nào Phương Minh Viễn cũng chưa biết, lúc trước chỉ là quan tâm đến chuyện chơi thôi chứ đâu biết nó sản xuất kiểu gì. Nhưng nghĩ một chút cũng có thể hiểu được, dù thế nào việc sản xuất máy chơi game cũng là sản xuất công nghệ cao, nếu không thì ở kiếp trước có thể thực sự sản xuất được máy chơi game đã không chỉ có ngần ấy nhà máy. Trò chơi Tiểu bá vương cũng là nhờ máy NES mới kiếm được tiền, có muốn làm giả cũng không thể được. Phương Minh Viễn đã nói như vậy Triệu Tự An tất nhiên cũng không thể nói gì thêm được nữa.
- Cậu Phương, nhà máy này có phải là hơi nhỏ không? Hơn nữa tôi cảm thấy giao thông ở đây không được thuận tiện cho lắm.
Vũ Điền Quang Ly kéo tay Phương Minh Viễn nói nhỏ. Nhà máy được xây dựng lúc đầu chỉ là một xưởng lắp ráp, 100% linh kiện đều là nhập từ Nhật Bản. Sau này theo hợp đồng giữa Phương Minh Viễn và công ty cổ phần Sega, có thể dùng linh kiện đủ tiêu chuẩn trong nước thay cho linh kiện nhập khẩu. Từ đó hiện thực hóa việc quốc nội hóa MD trừ CPU. Vì vậy điều kiện giao thông đối với sản lượng lúc đầu của nhà máy có ảnh hưởng khá lớn. Hơn nữa còn phải dự phòng sau này mở rộng, không thể sau này nhu cầu ở nước ngoài tăng cao mà lại đi xây một nhà máy nữa ở nơi khác được.
- Cô Vũ Điền nói rất đúng.
Triệu Tự An khá thính tai vội vàng cười nói:
- Phân xưởng của nhà máy điện tử Đức Quang trước mắt rõ ràng là chỉ ngần ấy, nhưng quy hoạch lúc đầu của nó không chỉ có như thế này, phạm vi bên ngoài bở tường kia vẫn còn một diện tích đất khá lớn thực ra cũng thuộc về nhà máy Đức Quang, chỉ có điều do rất nhiều nguyên nhân mà nhà máy đã không thể mở rộng sản xuất được. Còn về giao thông, xin cô Vũ Điền không cần lo lắng, một khi cậu Phương mở nhà máy ở đây, chính quyền cơ sở sẽ đầu tư làm lại đường dẫn đến quốc lộ, đảm bảo là sẽ đáp ứng được yêu cầu của nhà máy!