Thật ra hôm nay Nguyên Miểu đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ, mời không ít người có qua lại với công ty cổ phần TNHH nghiệp vụ Trường An, hoặc là có thể nói là những đám quan chức có chút thân tình với gã.
Trong đại sảnh này, ngoại trừ những nhân viên làm việc cho hội quán còn có hơn hai mươi người nữa, xem ra cũng là náo nhiệt.
Nguyên Miểu cùng với mấy người Phương Minh Viễn từ đằng xa tiến tới, thu hút ánh mắt của nhiều người.
- À, đúng rồi.
Nguyên Miểu vỗ trán nói:
- Cậu Phương, có câu này tôi không thể không nói trước, mặc dù tôi tin cậu Phương không phải là người như vậy, nhưng đây là quy định của hội quán Trường An, tôi không thể không nhắc nhở cậu, bằng không lại gây ra phiền toái thì tôi cũng chỉ có thể xin lỗi cậu thôi. Nhìn xem, thanh niên nam nữ mặc chế phục như kia đều là nhân viên của hội quán, đều là nam thanh nữ tú, có thể nói là trăm dặm mới tìm được một, thậm chí còn là ngàn dặm chọn lấy một.Thế nhưng còn lâu cậu mới lay động được lòng họ, trừ phi cậu Phương thật sự muốn bước vào cánh cửa lòng họ. Nói cách khác, chủ nhân của hội quán này sẽ là…ha ha ha….
Nói tới đây, Nguyên Miểu bật cười tự đắc, ý là không cần nói cũng hiểu.
Phương Minh nhìn lướt qua những nhân viên tác nghiệp trong đại sảnh này, quả thật như Nguyên Miểu nói như vậy, nam thanh nữ tú, tiêu chuẩn rất cao, có điều là so sánh với chị em Lâm Liên và các cô Triệu Nhã thì vẫn kém xa.
- Nào, tới đây. Cậu Phương, mời đi theo tôi tới đây, các nhân viên của cậu có thể đi ven theo sườn của phòng, nơi đó cũng đã bố trí đồ ăn và thức uống, cậu Phương yên tâm đi, trong hội quán này, không có ai có thể đủ mạnh để ra tay đâu, chỉ cãi nhau tung tóe thôi.
Nguyên Miểu vừa nói vừa ra hiệu cho hai thanh niên phía sau mình dẫn mấy người Trần Trung qua bên hông phòng khách.
Bốn người Trần Trung cũng là đưa mắt nhìn Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn hơi chút trầm ngâm, cười nhẹ và gật gật đầu. Nghe nói hội quán Trường An có quân đội chống lưng, nếu có xảy ra ẩu đả ở đây thì chủ hội quán cũng mất thể diện. Nhưng nếu chỉ đấu võ mồm thì Phương Minh Viễn cũng không lo lắng.
- Giám đốc Nguyên, người bạn này trông rất lạ à nha.
Theo âm thanh nũng nịu, một phụ nữ mặc áo sườn xám bước tới, khuôn mặt cũng trên trung bình, hơn nữa ít nhất cũng đã là người trên ba mươi tuổi rồi.
Phương Minh Viễn có thể cảm nhận được, ánh mắt hừng hực của người kia không rời khỏi thân thể mình, nhìn từ trên xuống dưới không chớp mắt.
Nguyên Miểu không muốn vì người khác biết nên nhíu mày. Ông ta rất thích người thanh niên này, ở đây mọi người đều biết nhau.
Mặc dù nói là cách thích người là khác nhau thế, ông ta cũng chẳng có tư cách gì để mà đánh giá. Nhưng ánh mắt nhìn người của vị này cũng là kém quá, chẳng cần nói gì khác, nhan sắc của cô làm sao mà so sánh với sắc đẹp của Lâm Liên đang đi phía sau Phương Minh Viễn cơ chứ?
Tin rằng chỉ nam nhi có đầu óc thì sẽ không chọn người khác. Hơn nữa, với địa vị của Phương Minh Viễn và nhà họ Phương Gia thành phố Phụng Nguyên và tỉnh Tần Tây như ngày hôm nay, tuyệt đối không thể cho phép cháu đích tôn nhà mình kết hôn cùng người phụ nữ đã kết hôn này được. Đôi mắt quyến rũ của cô ta coi như vứt đi rồi.
Điều làm Nguyên Miểu càng căm tức hơn là bữa tiệc ngày hôm nay, căn bản là ông ta không có mời cô ả, làm sao mà cô ta lại có mặt ở nơi này cơ chứ?
Có điều căm tức thì căm tức, Nguyên Miểu cũng không tài nào thể hiện ra mặt, người này mặc dù không phải nổi tiếng lắm nhưng bất kể là người nào có năng lực, hay là gia đình có thế lực, ở thành phố Phụng Nguyên này ai cũng biết tiếng, Nguyên Miểu tất nhiên không sợ cô ta, nhưng không vì chuyện nhỏ nhặt này mà trở mặt thành thù.
- Phòng phu nhân, không thể ngờ rằng bữa tiệc nhỏ của tôi ngày hôm nay đã thu hút được cô tới dự. Thật là vinh hạnh cho chúng tôi, đây là chàng thanh niên trẻ tuổi tài cao, nhưng trong thành phố Phụng Nguyên này…
- Khụ.. Phó giám đốc Lý, không ngờ rằng chúng ta lại gặp mặt ở nơi này!
Nguyên Miểu còn chưa nói xong thì Tôn Chiếu Luân đã tiếp lời.
Người phụ nữ lúc này mới chú ý tới Tôn Chiếu Luân ở đằng sau Phương Minh Viễn và Nguyên Miểu, trên khuôn mặt không khỏi lộ vẻ giật mình:
- Ái chà , đây chẳng phải là phó giám đốc Tôn ư? Ngài cũng tới hội quán này à ?
- Ha ha…tôi nhận được lời mời của Giám đốc Nguyên mà. Tôi cùng với cậu Phương của chúng tôi tới đây gặp mặt mọi người.
Tôn Chiếu Luân khoát tay ngắt lời.
- Cậu Phương?
Người thiếu phụ nhìn Phương Minh Viễn với ánh mắt pha chút kinh ngạc, là nhà họ Phương, cổ đông lớn nhất của siêu thị Carrefour, điều này cũng chẳng bí mật gì, người có để ý một tí cũng đều biết, được gọi là cậu Phương, trong nhà họ Phương chỉ có một người, đó chính là đích tôn của họ, Phương Minh Viễn, người thừa kế thế hệ thứ ba của nhà họ Phương vẫn còn nhỏ, thậm chí là vẫn còn trong bụng mẹ. Có điều nghe nói là Phương Minh Viễn năm nay cũng chỉ là học sinh trung học, chỉ là đứa trẻ, nhưng trước mắt lại là một chàng thanh niên, theo như hình dáng thì nói thì khoảng hơn mười sáu mười bảy tuổi. Đầu của Phương Minh Viễn phải cao hơn so với những đứa bạn đồng trang lứa, lần này đây tham dự chính thức buổi tiệc này , phong cách ăn mặc thật là chững chạc , quả là không giống với học sinh trung học.
- Cậu Phương, vị này là phó giám đốc Lý, Lý Xu Dung, công ty của cô ấy chính là một trong những công ty mà chúng ta cung cấp chủ yếu dầu ăn và hàng hóa thực phẩm, cho nên tôi và phó giám đốc Lý đã từng gặp mặt rồi.
Tôn Chiếu Luân cười nói với Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn và Lý Xu Dung xã giao hai câu, từ khi ấy cô cũng không dám dùng ánh mắt mờ ám như lúc nãy đi dò xét Phương Minh Viễn nữa. Cho dù công ty cô ta là một trong những công ty cung cấp hàng hóa dầu thực phẩm chủ yếu của siêu thị Carrefour đi nữa, nhưng chuỗi siêu thị Carrefour như thế cũng là công ty bán buôn lớn nhất ở thành phố Tần Tây này rồi,
Gần như là 30% lượng hàng hóa bán ở tỉnh Tần Tây đều được bán cho siêu thị Carrefour. Phương Minh Viễn lại là cháu đích tôn của nhà họ Phương và là cổ đông lớn nhất của siêu thị Carrefour, sức ảnh hưởng không cần nói cũng rõ.
Siêu thị Carrefour không có nhà cung cấp hàng hóa cũng không phải là chuyện gì quá lớn, nhưng nếu mình đắc tội với hắn, thì chỉ còn cách bỏ cả 30% kim ngạch tiêu thụ hàng hóa trong tỉnh Tần Tây. Cho dù cô là Phó giám đốc cũng không gánh nổi trách nhiệm như vậy.
Nguyên Miểu thở ra một hơi, ông ta quả thật đã quên mất mối quan hệ giữa siêu thị Carrefour và vị này, như thế cũng tốt, không cần phải tự mình ngẩng cao đầu, Lý Xu Dung sẽ biết khó mà lui.
Tiếp theo Nguyên Miểu lại đưa Phương Minh Viễn gặp vài người đứng gần đó, quả nhiên không ngoài dự tính của Phương Minh Viễn, đều là quan chức hoặc là thương nhân của thành phố Phụng Nguyên hoặc là các cán bộ, thương nhân các huyện gần thành phố.
- Bọn họ cũng đều là có tư cách hội viên của thư quán Trường An này sao?
Phương Minh Viễn nhẹ giọng hỏi. Nếu họ đều có tư cách hội viên, vậy thì người trưởng phòng vừa nãy tuyệt đối trốn không thoát được việc bị hiềm nghi nhận hối lộ. Thu nhập của anh ta không thể gánh vác nổi thẻ hội viên cấp D này đâu. Nhưng nếu tất cả đều là do Nguyên Miểu mời đến, như vậy thì mỗi người không có tư cách hội viên đều phải cần Nguyên Miểu tự thân nói lời nhiệt liệt chào mừng họ tới, như vậy cũng không thoát khỏi sự phiền toái rồi.
- Không, không , không. Tôi nghĩ là Cậu Phương nhầm rồi. Hội quán Trường An này, e là tư cách hội viên cấp D cũng không phải là đóng khoản phí là có thể gia nhập. Đơn xin làm hội viên ở nơi này vẫn là nghiêm khắc.Trong sảnh của tôi có hơn hai mươi người khách nhưng những người có tư cách hội viên chỉ khoảng ba đến năm người mà thôi.
Nguyên Miểu bật cười nói:
- Đương nhiên rồi ,cái kiểu xét duyệt tư cách ấy, đối với cậu Phương mà nói, tất nhiên là chẳng có vấn đề gì cả.
- Ba đến năm người? Vậy thì tối nay, giám đốc Nguyên chẳng phải là rất bận hay sao? Nhiều khách như vậy đều phải đến cổng lớn để đón rước rồi.
Tôn Chiếu Luân kinh ngạc nói.
- Giám đốc Tôn nói điểm này là sai rồi. Đến hội quán Trường An lần này, nếu mỗi một người khách đều yêu cầu người mời đích thân đứng đón ở cổng lớn, như vậy thì sẽ rất phiền phức, cho nên, chủ hội quán bèn nghĩ ra biện pháp thay thế. Chỉ có những người khách mà lần đầu tiên tới hội quán mới được đón tiếp ngay ở cổng chào, còn những người khách đã tới đây vài lần đều được hội quán lưu tên, lần sau khi lại được nhận lời mời của hội viên trong hội quán thì sẽ không bị đứng đợi ở ngoài cổng nữa, mà sẽ được nhân viên của hội quán đưa thẳng đến đây.
Phương Minh Viễn không lên tiếng chỉ gật nhẹ đầu, xem ra chủ nhân của hội quán này cũng coi trọng sự an toàn.
Bốn người ngồi xuống ở một góc phòng, thỉnh thoảng có người tiến gần lại, Nguyên Miểu cũng liền tiến tới giới thiệu hai bên với nhau. Rất nhanh sau đó những người ở đại sảnh đã biết rằng, người thanh niên vừa mới tới, không ngờ lại là đích tôn của nhà họ Phương, cổ đông lớn nhất doanh nghiệp bán lẻ siêu thị Carrefour. Trong lúc nhất thời, muốn nắm chắc mối quan hệ giữa hai bên, vừa muốn xem diện mạo rõ ràng của núi Ly Sơn, hoặc chỉ thuần túy muốn mượn cái không khí náo nhiệt này nghe ngóng tình hình hỗn loạn này, lại còn muốn chính từ miệng Phương Minh Viễn nói ra quá trình tiến hành đàm phán giữa tập đoàn Wal-Mart và siêu thị Carrefour… khiến mọi người nườm nượp kéo tới.
Hơn nửa ngày mới ứng phó được với đám người này, Phương Minh Viễn vẫn là không quen với trường hợp này, đã có chút mệt mỏi, cảm thấy chút nhàm chán, thế là quyết định nói trắng ra, muốn sau khi làm rõ dụng ý của Nguyên Miểu có thể đi về nhà ngủ một giấc.
Nguyên Miểu cũng nhận ra dường như là Phương Minh Viễn gần như không kiên nhẫn nữa rồi, lại đưa Phương Minh Viễn tiến tới văn phòng hội nghị nhỏ ở đằng sau đại sảnh. Ở đây người thiếu phụ buổi sáng cùng với Nguyên Miểu câu cá đang đợi hai người họ.
- Cậu Phương, vị này là bà chủ tịch Tề Yên của công ty TNHH Hưng Khánh. Lần này tôi chịu sự nhờ vả của chủ tịch Tề, mời cậu Phương tới thương thảo về việc hợp tác buôn bán. Tề chủ tịch, vị này là Phương Minh Viễn, cậu Phương của nhà họ Phương là cổ đông lớn nhất của siêu thị Carrefour. Vị này là tổng giám đốc Tôn Chiếu Luân của siêu thị Carrefour.
Nguyên Miểu giới thiệu hai bên với nhau.
Công ty TNHH Hưng Khánh?
Ba người Phương Minh Viễn ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt người khác đều thấy rối rắm, không ai dám cất lên lời tên của công ty ấy, càng không dám nói đến phạm vi kinh doanh của công ty đó. Hơn nữa Tề Yên, cái tên này nghe cũng thấy xa lạ, chưa có nghe qua.
Khuôn mặt Tề Yên tươi cười như hoa và lịch sự bắt tay từng người một, sau đó mời ba người ngồi xuống. Đợi đến khi nhân viên của hội quán mang trà, cà phê tới mới bắt đầu nói:
- Cậu Phương, lần này tôi nhờ giám đốc Nguyên Miểu mời cậu tới, là bởi vì tôi hi vọng có thể gia nhập cổ phần của siêu thị Carrefour. Cậu Phương, thế nào? Hãy ra điều kiện đi nào!