- Biết thế không quay lại cho xong!
Lâm Liên bây giờ quên mất những điều đang định nói với Phương Minh Viễn, trong lòng có chút ai thán.
Thật ra hiện tại cô vẫn chưa có chút tình cảm gì đặc biệt với Phương Minh Viễn. Trong lòng những người nhà họ Phương xem như Triệu Nhã và Phùng Thiện đã là vợ tương lai của Phương Minh Viễn, nếu không có gì thay đổi thì sau này vợ của Phương Minh Viễn sẽ là một trong hai người bọn họ. Hơn nữa Lâm Liên cũng đã gặp hai cô gái đó nhiều lần, dáng yêu kiều thục nữ đó chắc chắn sau này sẽ là hai đại mỹ nhân. Tuy từ trước đến nay Lâm Liên vẫn cho rằng vẻ đẹp của Lâm Dung em gái mình là vẻ đẹp xưa nay hiếm thấy, nhưng cũng phải công nhận rằng, đợi đến lúc hai cô gái kia mười sáu mười bảy tuổi thì chắc chắn cũng sẽ chẳng thua kém gì em gái mình.
Lòng Lâm Liên lúc này cũng giống như những fan hâm mộ sùng bái thần tượng của mình vậy, trong đó còn xen lẫn cả chút cảm kích đối với Phương Minh Viễn. Lúc đầu nếu không phải Phương Minh Viễn ra mặt cho cô vay tiền và đưa cha cô đi bệnh viện thì gia đình cô đâu có được hạnh phúc như bây giờ, càng không cần nói đến việc cô được đến Hồng Kông và Bắc Kinh mở mang tầm mắt.
Có thể nếu rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể hi sinh tình yêu của mình mà nhận lời lấy gã lưu manh kia để đổi tiền thuốc thang chạy chữa cho cha và chị gái cô cũng sẽ chịu nỗi nhục bị người ta từ hôn, còn em gái thì cũng khó lòng tiếp tục học tiếp đại học, cả nhà sẽ phải trải qua những ngày tháng thê lương, bi thảm. Một năm nay không biết đã có bao nhiêu lần cô tỉnh giấc giữa đêm khuya vì gặp ác mộng, trên người thấm đẫm mồ hôi, những lúc như thế lòng cảm kích với Phương Minh Viễn cứ tăng dần lên.
Nếu như
Lâm Liên lắc đầu không cho mình cơ hội nghĩ tiếp nữa và đi xuống bếp.
Lúc này Phương Minh Viễn cũng không cảm thấy tốt hơn chút nào. Trong nhà vệ sinh vẫn phảng phất một mùi hương của phụ nữ, nhìn thấy hệ thống sưởi hơi trong nhà vệ sinh treo đầy nội y màu sắc sặc sỡ, nhất là mấy chiếc quần nhỏ màu đen kia, Phương Minh Viễn cười một cách đau khổ, thế này chẳng phải là muốn mê hoặc mình sao? Nhưng hắn cũng hiểu, chuyện này không thể trách được Lâm Liên, nhà lớn như vậy nếu phơi ở ban công thì Trần Trung và Vệ Hưng Quốc đi đi lại lại cũng bất tiện, huống gì cô cũng không biết rằng hôm nay hắn sẽ về.
Phương Minh Viễn nhìn xung quanh, nếu hắn muốn mở vòi hoa sen thì phải chuyển mấy đồ nội y của Lâm Liên đi nơi khác nếu không chúng sẽ bị ướt hết, nhưng ở đây làm gì có nơi nào để treo?
Phương Minh Viễn đi ra, Lâm Liên ở trong bếp vừa rửa xong chén đũa đang xếp chén bát vào tủ, nhìn thấy Phương Minh Viễn đi ra liền cảm thấy có chút kỳ lạ.
- Sao vậy? Nước nóng quá hay là vẫn chưa đủ ấm?
Mình vừa mới xem thử có nóng một chút nhưng như thế chẳng phải rất vừa vặn sao?
Bắc Kinh năm chín mươi, bình tắm nước nóng điện vẫn còn chưa phổ biến lắm, hầu hết các gia đình vẫn dùng bình nước nóng bằng khí ga. Vì để đảm bảo an toàn tránh bị nhiễm độc khí than, Phương Minh Viễn đặt bình khí ở dưới bếp cho nên khi điều chỉnh nhiệt độ hơi phiền toái một chút.
- Chị Liên, mấy bộ quần áo chị giặt trong kia…
Phương Minh Viễn còn chưa nói xong, Lâm Liên sực nhớ ra buổi chiều khi đi về cô đã tắm một chút và tiện tay phơi mấy đồ lót lên trên dây dẫn khí trong nhà tắm. Gương mặt đang trắng nõn bỗng đỏ ửng, cô lập tức chạy ra khỏi bếp, nhưng do không chú ý khi nãy rửa chén bát mấy viên gạch lát bếp đã ngấm không ít nước còn chưa kịp lau đi nên vừa mới chạy được hai bước đã trượt chân ngã xuống nền nhà.
Phương Minh Viễn thấy thế vội vàng chạy lại đỡ cô, không ngờ Lâm Liên chạy quá bất ngờ lại chạy quá mạnh nên tuy đỡ được cô nhưng chính hắn cũng bị ngã ra đất, hắn nhếch mép cười, cảm giác được ôm một cô gái liễu yếu đào tơ trong lòng, bây giờ hắn mới thực sự được trải nghiệm.
- Cậu Phương, cậu Phương! Cậu không bị thương ở đâu chứ?
Lâm Liên đâm đầu vào ngực Phương Minh Viễn một lúc sau mới định thần lại được, ngẩng lên nhìn khuôn mặt biến sắc trắng bệch của Phương Minh Viễn cô không để ý tới cái đầu gối đang bị đau của mình vội vàng ôm đầu Phương Minh Viễn kêu lên.
Phương Minh Viễn bây giờ mới bình thường trở lại, liên tục khoát tay nói:
- Không sao, không sao, chỉ ê mông một chút.
Lúc này hai người mới cảm thấy tư thế ngồi của mình có chút vấn đề. Phương Minh Viễn ngồi bệt xuống đất hai chân dạng chân ra, Lâm Liên ngồi vào giữa hai chân hắn, chân của cô chạm đúng và phần nhạy cảm của hắn, ngửi thấy phảng phất mùi cơ thể của phụ nữ lại còn cái kiểu tư thế có mà như không kia làm Phương Minh Viễn lập tức có chút phản ứng.
Mặt Lâm Liên bây giờ trông y như Quan Công, cô vội vàng đứng dậy và kéo Phương Minh Viễn đứng lên cùng rồi vội vàng chạy vào nhà tắm vơ hết đồ lại sau đó chạy về phòng đóng sầm cửa lại.
Phương Minh Viễn nhìn lại chính mình, đau khổ cười rồi bước vào đi tắm, không biết làm cách nào để kiền chế kháng nghị của bản thân.
Chuyện phát hiện mỏ vàng hơn trăm tấn ở thôn Quả Câu Tử rất nhanh đã lan truyền trong tầng lớp lãnh đạo cao cấp của Hoa Hạ. Trong báo cáo với cấp trên của mình, Trì Cảnh Ngọc cố ý đề cập đến vai trò của Phương Minh Viễn và Tô Hoán Đông, Tô Hoán Đông cũng cố ý để lộ ra tin rằng phương án làm đường sắt lúc đầu cũng là do Phương Minh Viễn đưa ra. Lập tức cái tên Phương Minh Viễn sau một thời gian được truyền đi đã dần mờ nhạt bây giờ lại trở thành chủ đề nóng trong tầng lớp lãnh đạo cao cấp của chính phủ.
Sinh con là phải như Phương Minh Viễn!
Đây là câu thốt ra tự đáy lòng của không ít các quan chức cấp cao những người mấy năm nay biết rất rõ về thành tích của Phương Minh Viễn.
Lần thứ nhất là trong lần nổ ra phong trào tranh mua cướp bán, vì những thành tích chói lòa của siêu thị Carrefour dám đương đầu với phong trào tranh mua ở Bình Xuyên, đây là thành tích có một không hai trên toàn quốc, điều này đã mang lại một vinh dự lớn cho thành phố Duy Nam thậm chí là cả tỉnh Tần Tây.
Và lần này hắn mang cả một mỏ vàng có trữ lượng lên tới hàng trăm tấn nộp cho quốc gia, hành động này mang một ý nghĩa rất to lớn mà trong một lúc không thể nói hết được. Vàng không chỉ đại biểu cho vật chất mà nó còn mang một ý nghĩa chính trị rất quan trọng, nó có vai trò quan trọng không gì có thể thay thế đối với sự ổn định tài chính của quốc gia.
Một thiếu niên nhỏ bé mới chỉ học trung học mà lại có tài năng xuất chúng như vậy, đem lại vinh quang cho đất nước, lại có một khả năng nhạy bén trong kinh doanh, chỉ trong một thời gian ngắn có thể đường đường chính chính dựng nên một sản nghiệp to lớn như vậy còn có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng các lãnh đạo cấp cao của nhà nước, điều này đối với tương lai của hắn mà nói có ảnh hưởng rất sâu sắc.
Một thành tích như vậy so với những đứa con không thành người của mình, nghĩ lại thật tức chết!