Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 112: Tầm nhìn xa



Bốn người Mai Nguyên Võ lộ rõ vui mừng trên nét mặt, mặc dù có thể nói bốn người đã vội vã làm đưa ra quyết định khiến người ta có chút không yên tâm, nhưng đây cũng là kết quả của sự bất đắc dĩ- rèn sắt ngay khi còn nóng, trời mới biết Phương Minh Viễn khi nào thì lại không đi học. Sài Tĩnh Ngọc cũng biết, thời gian trước, người này thậm chí căn bản còn không ở Bắc Kinh, cũng không biết hắn chạy đi nơi nào.

Đợi lần sau gặp lại, ai biết phải đến khi nào! Cho nên Mai Nguyên Võ lúc này mới vội vàng nói ra. Nhưng bốn người đồng thời trong lòng cũng không yên, dù sao giữa hai bên dường như hiện tại cũng chỉ có thể xem như bạn bè bình thường, quan hệ bạn học, người ta tâm tình tốt, nguyện ý chỉ điểm vài câu, tất nhiên là tốt, người ta nếu như không muốn quản việc không đâu này, bốn người mình cũng không có gì để oán giận.

- Nguyên Võ, tôi có thể giúp các cậu thực hiện nguyện vọng này, nhưng tôi có mấy yêu cầu. Nếu như các cậu không làm được, tôi đây cũng chỉ có thể tỏ vẻ tiếc nuối mà thôi.

Phương Minh Viễn trầm giọng nói.

- Cậu nói đi!

Mai Nguyên Võ ngồi ngay ngắn, không chỉ có y, ba người Sài Tĩnh Ngọc cũng ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn Phương Minh Viễn, thiên hạ này không có chiếc bánh nào ăn miễn phí, nếu muốn đạt được cái gì đó, thì nhất định phải có trả giá, đạo lý như vậy, bọn họ làm sao không rõ được.

- Thứ nhất, tôi sẽ không hợp tác kinh doanh cùng các cậu, nếu như bốn người các cậu nguyện ý, vậy bốn người các cậu tự mình kinh doanh. Đương nhiên, tôi sẽ nói cho mọi người một ít bí quyết trong đó.

Câu nói đầu tiên của Phương Minh Viễn, đã khiến bốn người Mai Nguyên Võ ngơ ngác nhìn nhau. Mặc dù mấy người cũng có chuẩn bị tâm lý, Phương Minh Viễn rất có khả năng chướng mắt loại làm ăn thu vào mấy chục ngàn, hơn trăm ngàn này. Nhưng Phương Minh Viễn nói thẳng vào vấn đề như vậy, cũng làm bọn họ tâm lạnh nửa phần. Nhưng Phương Minh Viễn nhận lời sẽ chỉ điểm bọn họ kinh doanh, lại cho bọn họ vài phần hy vọng.

- Thứ hai, tôi hy vọng các cậu sau khi nhận thầu căn tin này, không được vì kiếm tiền mà làm cho chất lượng đồ ăn của căn tin càng giảm xuống một bước! Hoàn toàn ngược lại, tôi hy vọng các cậu xem căn tin này như một bước khởi đầu! Thậm chí ở trong thời gian tương đối dài, các cậu còn phải chuẩn bị tốt tâm lý chịu lỗ.

Phương Minh Viễn nói tới đây dùng lại một chút, sau khi liếc mắt nhìn bốn người Mai Nguyên Võ một cái, lúc này mới nói tiếp:

- Tục ngữ nói, trộm cắp cũng có đạo. Tôi muốn nói, kinh doanh cũng có đạo, tôi là người không muốn dựa vào lũng đoạn tài nguyên để thu lãi kếch xù, lại cung cấp phục vụ thấp kém để kiếm tiền, nếu như các cậu không làm được điểm này, vậy có lẽ thôi đi!

Mai Nguyên Võ biết Phương Minh Viễn nói không phải là giả. Bất kể là quán ăn Phương Gia, hay là siêu thị Carrefour, mấy năm nay cũng không truyền ra gièm pha gì về chất lượng và giá cả, ngược lại ở trong tỉnh Tần Tây danh tiếng rất tốt! Từ lãnh đạo, nhân viên công tác trong Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Tần Tây, cho tới người dân bình thường của của tỉnh Tần Tây, rất nhiều người đối với nhà họ Phương vẫn có thiện cảm thật lớn.

- Phương Minh Viễn, cậu không phải mới vừa nói, một căn tin như vậy, cho dù là không kiếm tiền đen tối, một năm kiếm mấy chục ngàn tệ đều không có vấn đề, vì sao còn muốn chúng mình phải làm tốt chuẩn bị tâm lý chịu lỗ?

Sài Tĩnh Ngọc khó hiểu hỏi.

Phương Minh Viễn cười mà không đáp, chỉ nhìn bốn người bọn họ. Mai Nguyên Võ hiểu được, đây là hắn đang chờ hứa hẹn của bốn người bọn họ.

- Tôi cam đoan, chúng tôi sẽ không mượn cơ hội này kiếm chút tiền đen tối!

Mai Nguyên Võ trịnh trọng nói.

Phương Minh Viễn gật gật đầu, tất cả mọi người không tính là người bình thường, hiệp nghị này ký hay không ký cũng không có nhiều ý nghĩa. Mai Nguyên Võ bọn họ cũng phải hiểu được, ngày sau nếu như nói không giữ lời sẽ có dạng kết quả gì.

- Cái này phải xem thái độ của các cậu ở trên chuyện này, nếu như các cậu chỉ tính toán kiếm chút tiền tiêu vặt nho nhỏ, một năm kiếm mấy chục ngàn tệ, như vậy rất đơn giản, nhận thầu lấy căn tin trường học của chúng ta, tìm một nhân viên quản lý đắc lực hiểu công việc, lại đi loại bỏ những vướng mắc trong trường học đối với việc quản lý của y, động não nhiều một chút đa dạng thực đơn, hao chút tâm tư trên khẩu vị, lại nắm lấy quyền mua thực phẩm, một năm kiếm mấy chục ngàn tệ không có vấn đề. Nhưng nếu như các cậu tính toán một năm kiếm mấy triệu, thậm chí mấy chục triệu, như vậy phải hướng tầm mắt ra xa một chút!

Phương Minh Viễn cười tủm tỉm nói.

- Mấy triệu, thậm chí còn mấy chục triệu!

Bốn người Mai Nguyên Võ không khỏi hít một hơi khí lạnh, số lượng khổng lồ như vậy, làm sao có khả năng?

- Điều này không có khả năng!

Sài Tĩnh Ngọc không khỏi thốt lên. Chỉ một căn tin trường học, làm sao có khả năng kiếm nhiều tiền như vậy? Nếu nói như vậy, cậu của mình, chẳng phải thành một truyện cười sao.

- Một căn tin, là không có khả năng, nhưng các cậu không nghĩ tới, toàn bộ Bắc Kinh chỉ trong hệ thống trường học đã có bao nhiêu căn tin?

Phương Minh Viễn xoay xoay bát cơm, nói:

- Một căn tin kiếm sáu mươi ngàn, mười căn tin chính là sáu trăm ngàn, trăm căn tin chính là sáu triệu! Đây có gì là không có khả năng?

Mai Nguyên Võ không kìm nổi vỗ bàn một cái, nói:

- Tôi hiểu rồi! Minh Viễn, ý của cậu là, phải thay đổi căn tin trường học của chúng ta sau khi nhận thầu, để thuyết phục những trường học khác cũng giao căn tin cho chúng ta nhận thầu, sau đó lợi dụng quy mô kinh doanh kiếm lợi. Chúng ta nhận thầu càng nhiều căn tin, tiền kiếm được sẽ càng nhiều, đúng hay không?

Phương Minh Viễn giơ ngón tay cái lên, những người ‘hồng tam đại’ này đa phần đều được giáo dục tốt, mình chỉ cần đâm thủng tầng giấy cửa sổ này cho bọn họ, rất nhiều chuyện còn lại sẽ không cần mình phải quan tâm. Tự nhiên sẽ có người giúp bọn họ hoàn thiện.

- Các cậu phải hướng tầm mắt ra xa một chút, vì sao nhất định phải giới hạn ở trường học chứ? Cha mẹ của các học sinh trong những trường học này, không có khả năng toàn bộ đều làm cán bộ, bọn họ còn có thể là thầy thuốc trong bệnh viện, công nhân viên chức trong nhà máy, nhân viên bán hàng trong cửa hàng, như vậy trong bọn họ có thể có một số người làm quản lý cao tầng của một số địa phương hay không? Nếu như sự nghiệp của các cậu làm lớn, lại có danh tiếng tốt đẹp, vì sao không thể tiếp nhận căn tin của những bệnh viện, nhà máy, cửa hàng này?

- Đúng vậy ngay cả căn tin của cơ quan chính phủ cũng nhất định đoạt lấy, phụ cấp ăn uống của bọn họ là tốt nhất!

Sài Tĩnh Ngọc hưng phấn kêu lên.

- Cái này phải xem bản lĩnh của các cậu.

Phương Minh Viễn cười nói. Tuy nhiên, trong quá trình này, Phương Minh Viễn tin tưởng, bốn người bọn họ khẳng định sẽ vận dụng tài nguyên quan hệ của các bậc cha chú, nhưng nếu như mấy người Mai Nguyên Võ có thể thực hiện đúng như lời hứa của mình, như vậy đối với rất nhiều người mà nói, cũng là một thay đổi hạn phúc.

- Mình thực sự thấy khó hiểu, đầu của cậu làm sao lại nghĩ ra nhiều ý tưởng kỳ diệu như vậy, nếu không phải hôm nay nói tới, mình nói gì cũng không có khả năng nghĩ đến, làm căn tin cũng có thể một năm kiếm hơn chục triệu tệ!

Sài Tĩnh Ngọc lúc này ánh mắt vẫn còn kích động nói.

- Anh Minh Viễn rất thông minh, khi còn bé đã phát minh ra máy nước nóng dùng năng lượng mặt trời!

Phùng Thiện tự hào nói.

- Kỳ thật ở Bắc Kinh hiện giờ, nơi nơi đều là vàng, phải nhìn ngươi có thể phát hiện hay không, sau khi phát hiện có thể quơ vào trong tay hay không!

Phương Minh Viễn để bát cơm sang một bên, lại lấy một chén trà, chậm rãi nói, trong lòng tính toán tư liệu về nhà mấy người Mai Nguyên Võ.

Phương Minh Viễn biết, nhân lực có lúc tận, đừng nói hắn chỉ là một người thường tái sinh, cho dù siêu nhân cũng không có khả năng chu đáo. Cho nên hắn cũng không tính toán mù quáng mà khuếch trương lĩnh vực sản nghiệp của nhà họ Phương, nhưng trên thị trường này, có chút lĩnh vực lại phải có lực ảnh hưởng nhất định, đối với sự phát triển của mình mới có thể tạo được hiệu quả tốt nhất. Mà những lĩnh vực này, Phương Minh Viễn nghĩ đến mình sẽ giao cho những bạn bè của mình tới làm, mình tham gia cổ phần trong đó, lấy đó đảm bảo lực ảnh hưởng của mình.

Sau khi từ chỗ Tô Hoán Đông biết được bối cảnh của gia đình mấy người Mai Nguyên Võ, Phương Minh Viễn cảm thấy có một số lĩnh vực khá thích hợp với ba nhà bọn họ, đó chính là ngành quảng cáo.

Ở trên thế giới, ngành quảng cáo thường được coi là “Biểu đồ” của tình trạng phát triển kinh tế quốc dân một quốc gia, trên thế giới nghành quảng cáo phát đạt nhất tồn tại ở quốc gia kinh tế phát triển. Sau đại chiến thế giới lần thứ hai, theo kinh tế Nhật Bản hồi phục và cất cánh, ngành quảng cáo của Nhật Bản cũng xưng hùng toàn cầu. Công ty Dentsu Nhật Bản nổi tiếng là công ty quảng cáo lớn nhất trên thế giới, hàng năm doanh thu thuần quảng cáo đã đạt mười lăm tỷ đô la Mỹ trở lên.

Hoa Hạ là một trong những quốc gia có quảng cáo sớm nhất. Từ thời cổ đại, đã xuất hiện quảng cáo bằng âm thanh, trong một chương “Chu tụng hữu cổ” của “Thi kinh” đã có câu thơ “Tiêu quản bị cử”, Khổng Dĩnh Đạt đời Đường đã giải thích: “Khi đó người bán hàng rong, thổi tiêu tự bày tỏ mình”. Có thể thấy được thời Tây Chu, người bán hàng rong cũng đã lấy tiếng tiêu để thu hút kinh doanh.

Mà xuất hiện tiếp sau quảng cáo âm thanh lại là quảng cáo “Huyền xí” (treo cờ). Ví dụ như ở thời Tống, tửu điếm (quán rượu) mở ở nơi cố định, vì thu hút khách hàng, thường thường treo một cây tửu kỳ trên cao, đây cũng là một loại hình thức quảng cáo hấp dẫn khách hàng. Trong truyện “Thủy Hử” còn có miêu tả: “Võ Tòng đi đường mấy ngày... nhìn thấy phía trước có mấy tửu điếm, chọn một cái trên tửu kỳ viết năm chữ: “Ba bát không qua núi”.

Còn hiệu thuốc Bắc ngày xưa, chính là dùng hồ lô làm dấu hiệu tượng trưng, treo ở đầu đường hoặc trước cửa của hiệu thuốc, làm cho người ta thấy vô cùng bắt mắt, dùng lời hiện đại nói, chính là “Chiêu bài quảng cáo”.

Xã hội hiện đại càng bị nhận định là xã hội quảng cáo, người trong cuộc sống và quảng cáo gần như không có cách biệt. Có thể nói mỗi người chúng ta đều sinh hoạt trong vòng vây của quảng cáo. Chuyên gia của nước Mỹ thậm chí còn so sánh lực ảnh hưởng của quảng cáo trong xã hội với giáo hội, trường học và chế độ truyền thống. Hơn nữa cho rằng quảng cáo có lực lượng cực lớn sáng tạo lưu hành và chi phối truyền thông. Quảng cáo không chỉ ảnh hường đến lựa chọn chi tiêu của mọi người, cũng ảnh hưởng đến tư tưởng quan niệm của mọi người, bởi vậy đối với tác dụng và hiệu quả của quảng cáo từ trước đến nay vẫn tồn tại tranh luận, ngành quảng cáo cũng trở thành một nghành sản xuất có tính đặc thù trong sản nghiệp văn hóa.

Công ngiệp quảng cáo của Hoa Hạ cũng phát triển theo tiến trình cải cách mở cửa và kinh tế thị trường của Hoa Hạ, kinh tế tăng trưởng rất nhanh thúc đẩy công nghiệp quảng cáo của Hoa Hạ phát triển với tốc độ cao. Phương Minh Viễn nhớ rõ ở kiếp trước từng xem qua một bài luận, giá trị sản xuất nghành quảng cáo của Hoa Hạ năm 2003 đã vượt quá trăm tỷ tệ, một khối bánh ngọt lớn như vậy, không chỉ làm cho người trong nước thèm nhỏ dãi, cũng làm cho các công ty quảng cáo nước ngoài thèm khát. Cho nên khi Hoa Hạ gia nhập WTO, ngành quảng cáo cũng bị yêu cầu phải mở cửa.

Tầm quan trọng của công nghiệp quảng cáo, làm một người tái sinh, Phương Minh Viễn tự nhiên là rành mạch, không chỉ bởi vì trong đó có cơ hội kiếm tiền lớn, đồng thời cũng có tác dụng xã hội cực lớn.

Có thể nói nguyên nhân chính vì có quảng cáo, mới làm cho những nhà truyền thông đại chúng kinh doanh ổn định, mọi người mới có cơ hội lựa chọn đến truyền thông tin tức giá rẻ. Ở trên quốc tế, ngoại trừ một số ít truyền thông tính công cộng được chính phủ trợ giúp, gần như toàn bộ truyền thông đại chúng đều dựa vào nguồn thu quảng cáo để duy trì kinh doanh. Tỉ lệ của quảng cáo trong nguồn thu của Đài truyền hình Hoa Hạ, Phương Minh Viễn không biết, nhưng hắn tin tưởng tuyệt đối sẽ không thấp hơn 50%, mà tỉ lệ của quảng cáo trong nguồn thu của báo chí lại càng cao. Nếu như không có quảng cáo, mọi người không thể xem TV miễn phí, tiền mua báo cũng cao hơn hiện tại mấy lần.

Một ngành công nghiệp quan trọng như vậy, ở trong hoàn cảnh xã hội của Hoa Hạ hiện giờ hạn chế tư nhân nắm giữ truyền thông truyền bá đại chúng, tầm quan trọng trong đó tự nhiên không cần nói cũng biết.

Mà trong quá trình phát triển của ngành quảng cáo ở Hoa Hạ, Bắc Kinh, thành phố Thượng Hải và tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây thủy chung là trung tâm phát triển của ngành quảng cáo Hoa Hạ. Mà Bắc Kinh thủy chung sắm vai chủ đạo và cơ quan có tác dụng ổn định của ngành quảng cáo Hoa Hạ. Trong tương lai, kim ngạch quảng cáo của Bắc Kinh thủy chung tăng trưởng ổn định với tốc độ cao, tỉ lệ kim ngạch trong doanh thu quảng cáo cả nước trên cơ bản duy trì ở mức gần ¼, mà các thành thị khác lại dao động khá lớn.

Nhưng khối bánh ngọt này mặc dù tốt, muốn ăn vào miệng lại không dễ dàng như vậy, cùng họ Mai, họ Sài, họ Lư, thậm chí còn nhà họ Tô bước vào lĩnh vực này, không thể nghi ngờ sẽ giảm đi rất nhiều chướng ngại cho Phương Minh Viễn. Đồng thời, cùng chung lợi ích, cũng sẽ buộc chặt mấy nhà bọn họ với hai họ Phương, Tô. Phương Minh Viễn cũng không thích như vậy, nhưng Hoa Hạ từ thời Tống đến nay, nhân vật chính trị kết bè kết đảng đã trở thành một khối u khó có thể trừ đi, mọi người thường thường xem người không xem việc, chỉ cần không phải người trong trận doanh mình, bất kể đề xuất của hắn ngàn đúng vạn đúng, phe đối lập vẫn có thể phản đối. Vì thực hiện nguyện vọng của mình, Phương Minh Viễn cũng không có cách lựa chọn nào khác.

- Vậy còn có nghề nghiệp gì?

Sài Tĩnh Ngọc ánh mắt sáng lên, lập tức hỏi. Cô cuối cùng cảm thấy mình là một nữ sinh, tham dự vào trong kinh doanh căn tin, cuối cùng nghe có chút không hay.

Phương Minh Viễn cười nói:

- Sài đại... Tĩnh Ngọc, không phải công việc kiếm tiền đều thích hợp các ngươi làm, chúng ta hiện tại dù sao cũng vẫn là học sinh, lấy học tập là việc chính, gây dựng sự nghiệp mặc dù là chuyện tốt, nhưng cũng không thể bởi vậy mà chậm trễ việc học tập của mình. Nếu không trưởng bối nhà cậu khẳng định sẽ oán hận tôi. Tôi chỉ là một học sinh trung học nho nhỏ, sao đảm đương nổi lôi đình của trưởng bối nhà cậu.

- Hừ, đừng chúng ta chúng ta, chúng ta là học sinh, lấy học tập là việc chính, cậu trong nửa học kỳ mới xuất hiện mấy lần trong trường? Còn không biết xấu hổ nói mình là học sinh!

Sài Tĩnh Ngọc oán trách nói:

- Tiểu Nhã, Phương Minh Viễn hắn ức hiếp người!

Mai Nguyên Võ lại thoáng chút suy nghĩ nhìn Phương Minh Viễn vài lần, nghe ý tứ Phương Minh Viễn, trong tay hắn dường như còn có hạng mục gì đó, chỉ có điều không thích hợp mấy người mình. Nếu không thích hợp, sao Phương Minh Viễn lại đề xuất, có dụng ý gì chứ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv