Hai người nói chuyện rất lâu, mãi cho đến lúc trời tối Miyamoto mới cáo từ ra về, còn Phương Minh Viễn thì đi theo cầu thang bên ngoài lên tầng thượng.
Sân thượng là một nơi rộng rãi. Từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ Vịnh Nước Cạn, thu hết tất cả cảnh đẹp của vịnh vào đáy mắt. Do Hồng Kông hay có mưa nhiều nên trên sân thượng thường dựng một chiếc lều trúc để những lúc mưa gió những vị khách có nhã hứng vẫn có thể ngắm cảnh từ đây mà không bị làm cho cụt hứng.
Phương Minh Viễn đứng trên sân thượng nhìn ra biển cả mênh mông, trong lòng chợt nghĩ đến chuyện nên để ai đi Nhật Bản thay hắn giải quyết chuyện đó là tốt nhất. Tìm được một người như thế thật không dễ, đầu tiên phải là người thông hiểu tiếng Nhật, có thể ở Nhật Bản lâu dài tiếp đến là phải có kiến thức chuyên môn về phần mềm trò chơi và còn phải có một chút tài kinh doanh nữa. Nhưng những người bên cạnh hắn thật chẳng có ai có thể đảm nhận công việc này, chỉ về điều kiện thông hiểu tiếng Nhật thôi thì đa số bọn họ đều bị loại hết rồi.
Miyamoto cũng đã đề nghị Phương Minh Viễn xem xét một người, đó chính là Asohon Kagetsu, điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của Phương Minh Viễn.
Ở Nhật Bản tháng hai đang là mùa đông. Vì có biển bao quanh nên khí hậu Nhật Bản thuộc dạng khí hậu đại dương ôn đới gió mùa, mùa đông không lạnh lắm và rất ẩm ướt, mùa đông thì không quá lạnh và mùa hè thì không quá nóng. Vào mùa đông khi có tuyết rơi, các cô gái Nhật thường mặc những chiếc váy tất dạo bước chầm chậm trên các con phố tạo nên một cảnh tượng rất đẹp mắt.
Asohon đã bỏ việc ở Tuần san thiếu niên. Năm ngoái loại bánh, mứt quả hồng đã nhận được sự yêu thích ngoài mong đợi của người dân Nhật, hai người Asonhon và Oda Kogaku cũng từ đó mà kiếm được vô số lợi nhuận. Nhưng buôn bán loại bánh này không thể mở rộng nhanh được vì dù sao thì sản lượng ở Bình Xuyên cũng có hạn mà hồng ở các vùng khác bọn họ còn vẫn đang trong quá trình tìm hiểu. Hơn nữa quả hồng không giống với những mặt hàng thực phẩm khác, nó có tính mùa vụ rõ rệt. Còn việc của công ty thì hầu hết đều do Oda Kogaku giải quyết nên lúc này Asohon tương đối nhàn rỗi.
Khi những bông tuyết rơi nhẹ, Aso đang đi dạo trên phố Shinjuku ngắm nhìn những quán nhỏ ven đường.
- Ông chủ, có còn Thiếu niên nguyệt san số mới nhất không ạ?
Từ đằng trước vọng lại giọng một cô gái đang có vẻ lo lắng. Aso nhìn về hướng âm thanh phát ra, chỉ nhìn thấy một cô gái chừng mười lăm mười sáu tuổi đang đứng trong tiệm sách hỏi ông chủ.
- Hết rồi, bình thường thì Thiếu niên nguyệt san thường bán hết trong ba ngày sau khi ra, nếu nhà xuất bản có in thêm thì cũng phải đến vài hôm nữa mới có hàng. Nếu cháu muốn mua thì có thể đặt cọc trước, nếu tạp chí in thêm chú có thể giữ lại cho cháu một cuốn.
Ông chủ rõ ràng là đã quá quen với những khách hàng như thế này rồi nên trả lời theo thói quen.
- Ngày kia?
Giọng cô gái đầy vẻ tiếc nuối.
Aso bất giác bật cười, tuy bây giờ cô không phải là nhân viên của Tuần san thiếu niên nữa nhưng cô vẫn rất quan tâm đến sự phát triển của Thiếu niên nguyệt san. Vì U du bạch thư ở Nhật Bản rất được yêu thích nên số lượng bán ra của tạp chí này cũng tăng theo từng tháng và địa vị của Thiếu niên nguyệt san trong giới truyện tranh cũng dần được khẳng định. Miyamoto bây giờ cũng leo được lên chức phó tổng biên tập rồi. Có lẽ bây giờ tổng biên tập Tuần san thiếu niên đang tiếc đến đứt từng khúc ruột, nếu không phải vì cái tên ngốc tự cho mình là thông minh kia thì Phương Minh Viễn bây giờ có lẽ đã là con cờ nằm trong tay Tuần san thiếu niên rồi.
Cậu thiếu niên thần kỳ ấy chắc cũng phải đến ba tháng rồi chưa gặp mặt, lần trước gặp hắn là vào tháng mười, cô ta và Oda Kogaku chính vì chuyện kiểm tra việc thu mua hồng mà đến Bình Xuyên, nhưng lúc đó do Phương Minh Viễn đang bận giải quyết vấn đề về phong trào tranh mua ở Tần Tây nên hai người chỉ gặp nhau được một lần và ăn với nhau được bữa cơm rồi ai cũng bận công chuyện của mình mà chạy khắp nơi. Sau đó vào dịp năm mới và tết cổ truyền của Hoa Hạ hai người cũng có nói chuyện điện thoại thêm hai lần nữa.
Ba tháng không ngắn nhưng cũng không quá dài, thế nhưng sức ảnh hưởng của Phương Minh Viễn đối với thanh thiếu niên Nhật Bản thông qua lượng bán trò chơi Thời đại đại hàng hải lại một lần nữa tăng lên nhanh chóng. Đối với những fan hâm mộ U du bạch thư tránh sao khỏi sự hiếu kỳ dành cho tác phẩm trò chơi mới của tác giả của nó. Còn đối với những người trước đây không thích U du bạch thư thì sau khi bị Thời đại đại hàng hải chinh phục cũng bắt đầu có chút cảm tình với bộ truyện tranh mà tác giả trò chơi sáng tác, hai bên bổ sung cho nhau làm cho số lượng tiêu thụ Thiếu niên nguyệt san và Thời đại đại hàng hải tăng lên nhanh chóng.
Những cảnh tượng giống như lúc nãy, mấy ngày nay Aso hon đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần.
Và mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng ấy cô ta lại bất giác nghĩ đến người thiếu niên đang ở Tần Tây xa xôi ấy.
Mặc dù các sản phẩm của hắn thâm nhập thị trường Nhật Bản chưa đầy một năm nhưng tầm ảnh hưởng của nó thì không thể xem nhẹ. Nhưng trong số những người hâm mộ hắn có mấy ai tưởng tượng được rằng tác giả những cuốn truyện tranh những trò chơi này lại là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi? Nghe nói bây giờ hắn đã đến Hồng Kông, hay là nhân cơ hội này sang Hồng kông gặp hắn một chút, nghĩ đến đó Aso hon lập tức cảm thấy tâm trạng tốt hơn, cô bất giác hát lên nhẹ nhàng.
- Cô Aso hon, cô đi đâu vậy? Không biết tôi có diễm phúc được đưa cô đi một đoạn không? Một chiếc BMW nhẹ nhàng đậu sang một bên đường. Kính cửa xe hạ xuống một người đàn ông có cái dầu tròn vo ló mặt ra cười nói.
Aso hon hơi nhíu mày, người đàn ông trung niên này tất nhiên là cô quen, là tổng giám đốc thương xã Nghĩa Long Minami Jiokai đây cũng được xem như là một khách hàng quảng cáo lớn của Tuần san thiếu niên, khi còn làm việc ở phòng quan hệ xã hội cô cũng có gặp qua ông ta vài lần. Một người đàn ông rất biết kinh doanh và cũng là một tên ham mê tửu sắc. Nghe những đồng nghiệp trong phòng quan hệ xã hội nói mỗi năm vì để đạt được hợp đồng quảng cáo của công ty ông ta mà những người ấy đều phải trả một cái giá nhất định.
Minami thèm thuồng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Aso hon, đây rõ ràng là đóa hoa xinh đẹp nhất phòng quan hệ xã hội của Tuần san thiếu niên, tiếc là khi cô ta vào đây làm việc thì hợp đồng quảng cáo của công ty ông ta và tạp chí đã ký mất rồi. Khi đàm phán để ký hợp đồng mới cho năm tiếp ông ta vốn định chuyển một ít phí quảng cáo từ Thiếu niên nguyệt san sang Tuần san thiếu niên để có cơ hội ngắt bông hoa này vào túi thì không ngờ cô ta lại nghỉ việc, làm tính toán của ông ta hoàn toàn thất bại.
Lần này tình cờ gặp nhau trên đường, nhìn thấy Aso hon đi trong tuyết dáng người dong dỏng cao, dung nhan xinh đẹp, Minami Jiokai lập tức không kiềm chế nổi dừng xe lại.
- Thành ý của Giám đốc Minami tôi xin nhận, thật là cảm ơn!
Aso hon thản nhiên không hề cười, nói:
- Nhưng tôi muốn đi bộ một chút, giám đốc Minami cứ tự nhiên đi ạ.
Đã không còn là nhân viên của Tuần san thiếu niên rồi Aso hon cũng không cần phải lấy lòng ông ta nữa.
Trong lòng Minami càng thêm ngứa ngáy, như là có hàng trăm móng vuốt đang cào vào tim. Tục ngữ có câu thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng vụng trộm không thành. Ông ta cảm thấy Aso hon so với lúc còn làm việc ở Tuần san Thiếu niên thì xinh đẹp hơn nhiều. Về lý mà nói Minami ngay từ thời thiếu niên đã biết đến quan hệ nam nữ rồi, đến bây giờ hơn bốn chục tuổi ông ta từng có bao nhiêu cô gái e rằng đến chính ông ta cũng nhớ không nổi, có thể nói ông ta là một tay săn gái lão luyện. Nhật Bản đối với loại hình này cũng không kiểm soát ngiêm ngặt lắm nên có thể nói chỉ cần có tiền thì loại gái nào cũng có. Nhưng đối với Aso hon ông ta lại có một cảm giác rất thích thú, điều đó thường làm vướng bận ông ta.
Minami dừng xe, vội vàng xuống đuổi theo Aso hon.
Aso hon kìm nén sự khinh bỉ dừng bước quay đầu lại lạnh lùng nói:
- Giám đốc Minami ông còn việc gì nữa sao?
Minami nghiêm túc nói:
- Không biết cô Aso hiện nay làm ở đâu rồi, nếu như không chê công ty chúng tôi thì tôi xin mời cô về làm trưởng phòng quan hệ xã hội của công ty chúng tôi, không biết cô có đồng ý không?
Nếu tạm thời không thể đạt được chi bằng kéo cô ta về bên cạnh mình, người Hoa Hạ chẳng phải có câu tục ngữ gần quan thì được ban lộc đó sao chỉ cần cô ta vào làm việc ở công ty thì cô ta chắc chắn sẽ không thoát khỏi tay mình. Chỉ cần nghĩ đến ngày Aso ngoan ngoãn trong vòng tay mình thì trong lòng ông không khỏi chờ mong.
Asohon Hagetsu sao lại không nhìn ra dụng ý này của ông ta chứ, cô ta cũng có chút ác cảm với vị khách dây dưa này nên lạnh lùng nói:
- Vậy thì thật cảm ơn ý tốt của giám đốc Minami, nhưng bây giờ tôi đã hợp tác với bạn học đại học mở một công ty xuất nhập khẩu rồi, lại không có phép phân thân, chỉ đành lại một lần nữa phụ lòng tốt của giám đốc vậy.
Vẻ thất vọng lộ rõ trên nét mặt ông ta, ông ta còn muốn kì kèo thêm một lần nữa nhưng lại nhìn thấy đối diện có một chiếc Porsche chạy đến, Aso nhìn theo ánh mắt của ông ta bất giác ngẩn người, đây rõ ràng là xe của Oda Kogaku mà, cô ta không ở công ty mà làm việc cho tốt chạy đến đây làm gì?
- Aso mau lại đây có một tin tốt lành muốn báo cho cậu đây!
Chiếc Porsche nhanh chóng rẽ qua rồi dừng lại ở bên đường, Oda thò đầu ra khỏi cửa nũng nịu gọi to.
Trong lòng Aso khấp khởi, bất giác nghĩ đến mấy hôm trước Miyamoto có đến tìm mình và nói chuyện đó, trong lòng cô ta chợt cảm thấy vui vui.
- Phải chăng là tin tức từ Miyamoto?
Cô ta không thèm để ý đến Minami Jiokai cũng chẳng để tâm đến tuyết đọng trên mặt đất đi như bay sang chỗ cô bạn.
Ánh mắt Oda giảo hoạt lắc đầu liên tục nói:
- Không phải!
Aso cảm thấy có chút thất vọng mở cửa ngồi vào chiếc Porsche mới hỏi:
- Thế thì là chuyện gì?
Oda xích lại gần ghé sát vào tai cô ta nói gì đó.
- Cái gì? Ôi trời!
Aso ôm cái đầu vừa đụng vào nóc xe khổ sở cuối thấp xuống.