LNhìn khuôn mặt của Hoàng Triêm, bước thẳng tới, Phương Minh Viễn rất ngạc nhiên, Vu Thu Hạ cũng không khác gì. Hoàng Triêm luôn quý trọng lớp đàn em, lại thêm lúc trước, khi nghe được bài hát Con heo đã ôm bụng cười to, biết được tác giả là một thiếu niên đại lục, đã căn dặn chính mình, sau này nếu có cơ hội, nhất định phải đưa đến gặp ông ta. Hôm nay may mắn gặp được, sao lại tức giận đến thế?
- Chú Triêm, Phương Minh Viễn có chỗ nào đắc tội với chú sao?
Vu Thu Hạ cẩn thận hỏi. Hoàng Triêm tuy không phải xuất thân là nhà quyền quý, nhưng ở Hong Kong có địa vị không thấp, lại là thượng khách của ông Quách, nên kể cả Vu Thu Hạ cũng phải nhã nhặn với ông ta.
Mặt Hoàng Triêm trống rỗng:
- Đương nhiên là đắc tội rất lớn, đắc tội với tôi rất lớn.
Trong lòng Phương Minh Viễn và Vu Thu Hạ cảm thấy kỳ quái. Đây là lần gặp mặt đầu tiên, Phương Minh Viễn lại chỉ chào một câu, so có thể gây ra chuyện gì được? Sao lại đắc tội với Hoàng Triêm chứ? Mấy đứa lúc nãy, Vu Thu Hạ biết phần lớn, chẳng lẽ có người nhà Hoàng Triêm trong ấy? Hai người nhìn nhau, nhận thấy trong lòng đối phương đang băn khoăn.
- Lão già này ăn cơm xong nên tùy tiện đi một vòng cho tiêu ấy mà, thấy trung tâm thương mại nhà họ Vu của cháu, nghĩ lại thấy Tết Nguyên Tiêu cũng không còn bao xa, nên vào xem xem có mua được gì không. Kết quả, loay hoay một hồi không hiểu sao lại lấy ra bộ quần áo nữ này. Chú thấy chú đã già rồi, tuối tác đã cao, việc ấy cũng hữu tâm vô lực, vậy lấy bộ quần áo nữ này làm gì? Nếu đám quỷ quái ấy biết được, ngày mai trên báo có lẽ sẽ có tin “Hoàng Triêm người già nhưng lòng không già, buổi tối thường mặc đồ phụ nữ ra đường” nằm trên trang nhất. Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, còn gì thể diện của lão già này?
Hoàng Triêm chỉ vào Phương Minh Viễn nói:
- Thằng nhỏ này ở đây linh tinh, hát bậy bạ một bài dân ca, lão già này dù sao cũng xem dân ca là âm nhạc, nên phải lắng tai nghe, kết quả là phải cười đến đau bụng, bây giờ vẫn còn đau, còn phải ra đánh mấy tên Hỗn thế ma vương ấy nữa. Giờ thì hay rồi, ngày mai trên mặt báo nhất định sẽ có tên của Hoàng Triêm này được viền hoa rồi. Cháu nói em cháu có đắc tội với chú không?
Ông ta làm mặt lạnh đến đây thì không chịu nổi nữa phá lên cười
Phương Minh Viễn và Vu Thu Hạ lúc này mới thở phào một cái, ông ấy rõ ràng là trêu bọn họ.
- Chú Triêm, chú lại trêu người ta. Lần sau còn như vậy nữa sẽ không để Tình Nhi hát cho chú nghe đâu.
Vu Thu Hạ gắt lên, vừa rồi cô thật sự căng thẳng
- Khó mà làm được. Bài ca Con heo này được Tình Nhi hát có một hương vị riêng mà.
Hoàng Triêm liên tục lắc đầu nói.
Ông ta đến trước mặt Tình Nhi, tươi cười, hỉ hả mà hỏi:
- Tiểu Tình Nhi, còn nhận ra ông không?
Tình Nhi ngúng ngoảy tránh khỏi ông ta.
- A! Tình Nhi sao vậy?
Hoàng Triêm lại lập tức chặn phía bên kia, Tình Nhi lại quay đi, chỉ để ông ta nhìn cái gáy thôi.
Hoàng Triêm quay quanh hai vòng, xem như thấy rõ, hôm nay Tình Nhi không them trả lời ông ta. Ông không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Quan hệ giữa mình và cô bé này không tệ, sao hôn nay lại nhăn nhó với mình?
Vu Thu Hạ buồn cười, che miệng cười duyên dáng, mẹ con đồng lòng. Tuy Tình Nhi chưa nói ra nhưng cô cũng đáon được là bé tức giận, không thích Hoàng Triêm nói đến Phương Minh Viễn. Cô bé còn nhỏ nên chưa phân biệt được nói đùa là gì nên nổi cáu. CỨ nhìn cảnh tượng vừa rồi sẽ thấy được tính tình của bé.
- Vì chuyện đó sao?
Hoàng Triêm kinh ngạc nói. Nếu Vu Thu Hạ không nói ra, thì ông ta cũng không ngờ được như thế.
- Vì chuyện đó.
Vu Thu Hạ cố nén cười nói.
- Bé giận chú dám nói đến anh Phương của bé, mất hứng nên cáu mà.
- Anh Phương của cháu hả? Thu Hạ này, quan hệ của các người lộn xộn quá. Hắn kêu cháu bằng chị, con gái cháu lại kêu hắn bằng anh.
Hoàng Triêm lắc đầu lia lịa nói.
- Chú Triêm xin đừng chê cười bọn cháu, chú chắc chắn hiểu được. Phụ nữ cho dù bao nhiêu tuổi cũng hi vọng năm nay mình chỉ mới mười tám đôi mươi, chỉ cần không phải con cái trong nhà, đếu ước gì bọn nhỏ đầu gọi mình là chị.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói:
- Năm nay hai mươi sang năm là mười tám?
Hoàng Triêm im lặng, không nén cười nổi, nói:
- Nhìn không ra đó, thằng nhóc này xem ra hiểu rõ phụ nữ.
- Minh Viễn.
Vu Thu Hạ khẽ sẵng giọng:
- Sao có thể nói với chú Triêm như vậy?
Phương Minh Viễn chỉ mỉm cười không nói.
Hoàng Triêm khoát tay áo nói:
- Thu Hạ, cháu không cần lo cho hắn, hắn như vậy rất hợp ý chú, gò bó thì mất hết ý nghĩa. Đàn ông mà, chỉ có đề tài ấy là chẳng phân biệt được già trẻ.
Vu Thu Hạ lúc này mới yên tâm. Phương Minh Viễn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra hắn đã thu thập được những điều về tính cách của Hoàng Triêm ở kiếp trước, chỉ có điều là dựa vào sách thôi
Kiếp trước của Phương Minh Viễn là năm 2000, vụ scandal ngoại tình của một ngôi sao điện ảnh Hongkong bị bóc trần, y phạm vào điều mà rất nhiều đàn ông phạm phải. Lúc ấy rất nhiều người Hongkong cho rằng đây là chuyện phong lưu nhưng không bỉ ổi. Hoàng Triêm lại thẳng thắn phê bình, ông ta nói:
- Cái gì phong lưu mà không hạ lưu, chuyện như thế là hạ lưu. Sở Lưu Hương dưới ngào bút của Cổ Long mới là phong lưu, lưu tình nhưng chưa nghe nói giữ lại con.
Sau đó lại dẫn ra lời xưa tích cũ, thu thập các tấm gương sáng đối nhân xử thế, viết ra “Bất Văn Tập”. Tập truyện cười này lúc Hoàng Triêm còn trẻ đã tái bản mấy mươi lần, đến lúc Phương Minh Viễn chết vào kiếp trước vẫn là bản in bán chạy nhất Hongkong, không ai vượt qua nổi.
Nên Hoàng Triêm là một thể hỗn hợp đầy mâu thuẫn, đây hoàn toàn là sức hấp dẫn của ông ta. Phương Minh Viễn muốn kết giao với ông ta cũng phải có máu hài hước.
- Tình Nhi, ông tốt mà, vừa rồi là ông đùa với anh mà.
Phương Minh Viễn đón Tình Nhi từ trong lòng Vu Thu Hạ.
- Anh, vừa rồi là ông đùa với anh thật sao?
Tình Nhi nói giọng trẻ con.
- Đương nhiên thật rồi. Anh và Tình Nhi ngoéo tay nào, cam đoan là nói thật.
- Phương Minh Viễn đưa ngón út ra.
- Dạ, em tin anh.
Tình Nhi cố gắng đứng lên, quay đầu lại nói với Hoàng Triêm:
- Cháu chào ông ạ.
- Ừ, Tình Nhi giỏi, Tình Nhi thực là ngoan.
Hoàng Triêm cười đến hai mắt chỉ còn như sợi chỉ.
Mấy người Ngưu Gia Bảo lúc này đã đi khỏi, các nhân viên làm việc trong trung tâm thương mại cũng đã giải tán. Anh em Paolo thấy Vu Thu Hạ xuất hiện cũng hiểu được việc không thành nên cũng lặng lẽ rút lui. Các nhân viên trong trung tâm thương mại nhanh chóng giúp chị em Lâm Liên chọn thêm mấy bộ quần áo. Lúc muốn đi, tất nhiên Hoàng Triêm cũng đi cùng.
Lên xe, Hoàng Triêm vừa đánh giá Phương Minh Viễn vừa hỏi:
- Thu Hạ này, cậu bạn nhỏ này tên là Phương Minh Viễn phải không? Năm nay bao nhiêu?
- Dạ tuổi mụ là mười ba.
Vu Thu Hạ trả lời trôi chảy.
- Tuổi mụ mười ba!
Suýt chút nữa đầu Hoàng Triêm va vào trần xe. Thằng nhỏ này vốn không thấp, người phương Bắc thường cao, Phương Minh Viễn lại cao hơn bọn bạn cùng tuổi nửa cái đầu, lời nói cử chỉ lại ra vẻ người lớn, nên Hoàng Triêm nghĩ dù thế nào hắn cũng khoảng mười sáu, mười bảy, xem như người trưởng thành rồi, không ngờ lại là vị thành niên.
- Đây mới là suốt ngày bắn nhạn, hôm nay bị nhạn mổ mắt.
Hoàng Triên gượng cười nói.
- Nay được mở mắt ra rồi!
- Đoán lầm không chỉ có một mình chú đâu. Chiều hôm nay, cha chồng cháu lại mắng các anh chị một trận rồi.
Vu Thu Hạ vỗ vỗ Phương Minh Viễn nói.
- Cha chồng cháu, ông Quách đã gặp hắn?
Đến đây Hoàng Triêm cảm thấy hứng thú nên tiếp tục truy vấn. Đây là tin lớn. Quách Đông Thành là ai chứ? Không có chút bản lĩnh sao lại có thể lọt vào mắt xanh của ông ấy.
- Dạ thấy rồi, còn mời hắn ra đình ngắm biển uống trà nữa.
- Đình ngắm biển? Chính là cái đình bên bờ biển trong nhà cháu?
Hoàng Triêm giật mình, địa vị của cái đình kia trong mắt Quách Đông Thành ông ta hiểu rất rõ.
- Này Minh Viễn, chú hỏi cháu, bài dân ca vừa rồi cũng là cháu mới nghĩ ra được sao?
Hoàng Triêm không cười cợt nữa, nghiêm túc hỏi.
Phương Minh Viễn đang muốn nói “vài năm sau không biết vị Đại tiên nào viết ra” nhưng chắc sẽ không ai tin, chỉ đành nói:
- Dạ cũng không phải mới nghĩ ra, lúc chiểu đã làm nháp rồi, hát dở cho chú Triêm thấy cái xấu rồi.
- Đừng nói hay dở gì cả, chỉ cò điều chú nhận thấy cổ họng cháu còn chưa biến âm, rất trong trẻo, nếu để người lớn hát bằng cái giọng trong trẻo này, hiệu quả hài kịch lại tăng lên.
Hoàng Triêm đánh giá Phương Minh Viễn từ trên xuống dưới. Buổi chiều có bản nháp, giờ đã làm được như thế, tài năng âm nhạc thiên phú của thằng nhóc này không tồi.
Vu Thu Hạ liếc Phương Minh Viễn đến trắng cả mắt. Buổi chiều có bản nháp, vậy không phải lấy cảm hứng sáng tác từ Vu Khắc Cường sao?
- Ừ, Phương Minh Viễn, về việc xã hội đen Hongkong thịnh hành trong giới đện ảnh, cháu có ý kiến gì không?
Hoàng Triên đột nhiên hỏi.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
- Điện ảnh xã hội đen ở Hongkong là chuyện lớn, chuyện này vốn không thể tách rời cuộc sống của dân chúng. Nghệ thuật phát sinh từ cuộc sống mà. Mấy lời bình luận lúc trà dư tử hậu ngoại trừ nhà họ Trương dài, nhà họ Lý ngắn, tất nhiên cũng muốn đề cập đến các nhân vật xã hội đen trong truyền thuyết. Hơn nữa ở Hoa Hạ, xã hội đen đã có một dòng chảy lịch sử từ lâu, chẳng qua lúc đó người ta gọi họ là nghĩa sĩ hảo hán lục lâm. Nói xa một chút, trong Tùy Đường diễn nghĩa có Trình Giảo Kim, Đơn Hùng Tín, đến cuối Nguyên đầu Minh thì có Thi Nại Am , một vị quan nhỏ bất đắc chí, do quý trọng xã hội đen, mà viết nên một tuyệt tác, viết ra một lúc hơn một trăm hình tượng xã hội đen. Có thể nói là viết tường tận cả trăm hình thái của xã hội đen. Nói gần một chút, phố lớn ngõ nhỏ đều nhắc đến Đại đao Vương Ngũ, Yến Tử Lý Tam…. Đều là những nhân vật kiệt xuất từ xã hội đen. Chúng ta hiển nhiên không về được thời cổ đại, không thể biết cuối cùng mọi người dành cho lục lâm thảo khấu tình cảm thế nào, nhưng có một đạo lý mãi mãi không thay đổi, nếu chính phủ cầm quyền không giải quyết được vấn đề, thì sẽ có một thế lực khác đến giải quyết. Xã hội đen Hongkong quả thật tồn tại trong cuộc sống của mọi người, nên lưu hành điện ảnh xã hội đen cũng không có gì phải thắc mắc.
Hoàng Triêm giương mắt cứng lưỡi mà nhìn Phương Minh Viễn, một lúc lâu sau mới cất tiếng:
- Thu Hạ, sao cháu phát hiện ra hắn? Yêu quái! Này, chú nói này, nếu muốn học nhạc, lão già Triêm này sẽ nhận cháu làm học trò.