- Minh Viễn!
Phương Bân gọi nhỏ. Hôm nay Phương Bân cảm thấy mình như đi xe qua núi, đầu óc căng như dây đàn, lo lắng đến mồ hôi túa ra ướt hết lưng áo. Cũng may Quách Đông Thành không vì thế mà tức giận, cho nên khi thấy thái độ vẫn không biết lớn nhỏ của Phương Minh Viễn y liền không kìm được đổ mồ hôi lạnh.
- Phương Bân, ta là hổ dữ sao? Hổ dữ không ăn thịt con, Minh Viễn đã gọi ta một tiếng ông nội, ta đường đường là bề trên, còn có thể giận một đứa trẻ mười hai tuổi sao?
Quách Đông Thành nói với vẻ mặt không vui.
Phương Bân không khỏi lo lắng trong lòng, may mà y cũng đã trải qua vài năm tôi luyện, cũng có những tiến bộ lớn trong việc đối nhân xử thế, vội vàng cười nói:
- Chú Quách, chú đừng hiểu lầm, cháu chỉ muốn nhắc nó đừng cản trở việc của chú. Chú gọi chị Thu Hạ lại, chắc chắn là có việc muốn dặn dò, điều này, đương nhiên là việc chính sự quan trọng.
- Hừ!
Quách Đông Thành vỗ vỗ vai Phương Bân nói:
- Cậu ấy à, có lúc nghĩ nhiều quá, học tập Minh Viễn kìa, có lúc hành xử tùy tiện một chút là có ý thân thiết, cung kính lại mang ý xa lạ.
- Minh Viễn, cháu để Tình Nhi cho Thu Hạ bế, đi theo ta.
Vu Thu Hạ đỡ lấy Tình Nhi, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Phương Bân, không kìm nổi liền bật cười, nhìn theo Quách Đông Thành và Phương Minh Viễn đã đi cách xa một đoạn đường dài, lúc này mới nói nhỏ:
- Cậu à, đừng vì chuyện lúc trước mà lo lắng, bố chồng tôi, từ trước đến nay vẫn có chút không vừa ý với chị cả và mấy người đó, cho rằng bây giờ bọn họ không có chí tiến thủ, cho nên mới mượn cơ hội khi nãy để chấn chỉnh bọn họ. Một mặt là để bọn họ hiểu ngoài trời còn có trời; mặt khác cũng là để họ không được xem thường chú cháu cậu. Còn lời nói lúc nãy của ông cụ, không cần để trong lòng. Bố chồng tôi vẫn rất cảm kích chú cháu cậu, cho nên cậu không cần câu nệ, thoải mái một chút, ông cụ sẽ rất vui mừng.
Phương Bân thở dài, những lời này nói thì dễ, nhưng làm chẳng dễ chút nào, đứng trước Quách Đông Thành, chỉ vừa nghĩ đến địa vị của ông cụ, sức ảnh hưởng của ông tại Hoa Hạ, làm sao lại có thể không câu nệ chứ? Bản thân mình đương nhiên không thể so với Phương Minh Viễn, hắn đến cả Bộ trưởng bộ đường sắt cũng gặp nhiều lần, đương nhiên gặp ai cũng sẽ không sợ.
- À, Minh Viễn này, ông nội khi nãy lợi dụng cháu, ông có mấy người con, không biết trời cao đất dầy, luôn cảm thấy mình là người xuất sắc của cả một thế hệ, là tinh hoa của xã hội, khó tránh có chút kiêu ngạo. Khà khà, việc kinh doanh như là việc chèo thuyền ngược dòng nước, không tiến tức là lùi. Nhà họ Quách tuy nhìn thì như là chiếm nửa giang sơn ngành vận tải đường thủy ở Hồng Kông, cũng có thể coi là nổi bật, nhưng không nói là so với những tập đoàn vận tải đường thủy ở các nước Âu Mỹ, ngay cả ở Đông Nam Á, cũng còn có những gia tộc thực lực không hề kém thậm chí còn mạnh hơn nhà họ Quách ta. Nếu không có cách nghĩ sống yên ổn nghĩ ngày gian nguy, sau này làm sao có thể đối mặt với thách thức của bọn họ?
Quách Đông Thành thở vắn than dài nói. Những đứa con trong nhà này, ngoại trừ Thiên Vũ đã được mình đích thân dạy dỗ bao nhiêu năm, tạm coi là chấp nhận được, những đứa còn lại, cũng chỉ là nhờ có tiền mà nổi bật thế thôi. Ông ta giờ đã hơn sáu mươi tuổi, đương nhiên khó trảnh khỏi những lo nghĩ về tương lai sau này của nhà họ Quách.
-Đời cua cua máy, đời cáy cáy đào, mà cháu thấy anh Thiên Vũ là người chín chắn tài giỏi, sau này chắc chắn sẽ có thể tiếp bước ông nội.
Phương Minh Viễn chỉ có thể an ủi như vậy. Cách xưng hô giữa các thế hệ có phần lung tung, nhưng hắn trước đã gọi Vu Thu Hạ là chị, lại không muốn đổi cách xưng hô là cô, cho nên vẫn cứ gọi như vậy. Quách Đông Thành lại không hề để ý, hai người men theo con đường nhỏ ở hoa viên đi về phía trước, bên trái là đại dương mênh mông bát ngát, trên biển những con thuyền thấp thoáng, , thậm chí Phương Minh Viễn còn có thể ngửi thấy mùi tanh của cá trong làn gió nhẹ.
Rẽ sang một khúc ngoặt, phía trước mặt hiện ra một chòi hóng mát với cột trụ bằng đá, ở chính giữa của chòi là hai chiếc ghế mây, một chiếc bàn đá, phía trên bày đồ uống trà, bên cạnh còn có một lò than, bên cạnh chòi hóng mát là hàng rào theo kiểu Minh, phía dưới lại là đá núi, thông ra biển. Ngồi ở đây có thể trông ra biển cả, nghe tiếng sóng, thật là một nơi hiếm có.
Quách Đông Thành rảo bước đi vào, bảo Phương Minh Viễn ngồi xuống một bên, đích thân nhóm lò đun nước. Phương Minh Viễn biết rằng, đây chính là nghệ thuật trà đạo, thứ này khi ở thủ đô đã từng được thưởng thức ở chỗ dượng Từ nhưng về cách làm thì dốt đặc cán mai, cho nên cũng chỉ biết ngồi bên cạnh.
- Ôi trời!
Lúc này ba người Vu Thu Hạ mới bắt đầu rẽ vào khúc ngoặt, nhìn thấy cảnh tượng khi ấy, Vu Thu Hạ không kìm được khẽ kêu lên một tiếng.
Nơi này có thể coi là cấm địa của Quách Đông Thành. Khi ông ấy ở nhà, thì ngay cả Quách Thiên Vũ cũng không dám không xin phép trước mà tự ý đến đây. Mọi người muốn đến đây ngồi, chỉ có thể nhân lúc Quách Đông Thành ra ngoài, còn phải sai người canh ở cửa. Sau này có Tình Nhi, bởi vì Tình Nhi cũng thích ra đây chơi, khi ấy mới dễ dàng hơn một chút, người nhà họ Quách có thể bế Tình Nhi tới đây ngắm cảnh, nhưng phía vách núi lại xây lan can bảo vệ, mà có thể được mời đến đây ngắm cảnh uống trà, đều là những bạn bè trưởng bối thân cận với nhà họ Quách. Ngay đến thống đốc Hồng Kông, cũng phải đến nhà họ Quách chơi vài lần, mặt dày mày dạn đề nghị, mới được mời đến đây. Tuy rằng sớm biết hai người họ sẽ rất thân thiết, nhưng Vu Thu Hạ cũng không thể ngờ tới, bố chồng mình lại có thể tự tay pha trà mời Phương Minh Viễn.
- Hả?
Phương Bân kinh ngạc dừng bước.
- Chúng ta đến bên kia đi dạo, không nên làm phiền bọn họ.
Vu Thu Hạ cười nói.
- Mẹ ơi, con muốn ra kia chơi!
Tình Nhi chỉ về phía chòi hóng mát nói.
- Anh và ông nội đang bàn chính sự, con ra đó, sẽ khiến họ không vui, sau này sẽ không chơi cùng con nữa đâu!
Vu Thu Hạ cố làm vẻ mặt nghiêm khắc nói.
- Ông nội không thể không chơi với con đâu, anh ơi, anh. Vậy thôi con không ra đó nữa.
Tình Nhi tủi thân nói, khiến Vu Thu Hạ không đành lòng.
- Được rồi, được rồi, chẳng phải mẹ đang đi cùng con đây sao, đợi anh và ông nội nói chuyện xong, ăn xong cơm, chúng ta sẽ đưa anh ra bãi biển chơi, được không?
Vu Thu Hạ hôn lên má con gái.
- Được ạ!
Tình Nhi lập tức vỗ tay nói.
Sau khi một loạt các quy trình nhóm lửa, bắc bếp, quạt lò, làm ấm dụng cụ pha trà, đợi nước, hãm trà, hai người mới nâng chén trà lên, trông về phía biển cả.
- Minh Viễn, cả năm qua, ta luôn quan sát tới cháu.
- Nói thế nào nhỉ, có lúc ta thực sự đã nghĩ cháu giống hệt người đã trưởng thành, có lối suy nghĩ ít nhất là tương đương với người ba mươi bốn mươi tuổi, hơn nữa còn có thể so sánh với những bậc anh tài đích thực. Năng lực của cháu rất khá, tuy rằng ta không hiểu rõ, cháu làm thế nào đoán được tem khỉ chắc chắn sẽ tăng giá, lại tăng lên dữ dội như thế. Ta cũng không hiểu vì sao cháu lại có thể khẳng định chắc chắn việc cải cách giá cả của chính phủ Hoa Hạ lại có thể dẫn đến làn sóng tranh mua để bắt đầu tích trữ hàng hóa từ vài tháng trước đó.
Thấy Phương Minh Viễn đang mở miệng định nói, Quách Đông Thành khoát khoát tay ngăn lại rồi nói tiếp:
-Người xưa nói, có người sinh ra đã tài giỏi, thực sự, ta vốn vẫn không tin, nhưng gặp cháu, ta lại bị dao động ít nhiều. Những khả năng thiên bẩm của cháu, ở thị trấn Hải Trang đó, có lẽ là không ai đủ năng lực để dạy cháu, càng không cần nói, dạy đến trình độ hiện nay. Điều này khiến ta thấy rất khó lí giải, có thể đây chính là cái mà người xưa vẫn nói là “Sinh ra đã tài giỏi” nhỉ. Cháu không cần phải giải thích với ta, con người mà, có ai lại không có chút bí mật chứ, đặc biệt là trong vấn đề này, giữ kín trong lòng là lẽ thường. Ta chỉ là đoán không ra nên ca cẩm vậy thôi, cháu biết nghe là được rồi.
Trán Phương Minh Viễn lấm tấm mồ hồi. Từ khi tái sinh, đây là người đầu tiên nêu ra nghi hoặc ngay trước mặt hắn. Tuy rằng cuối cùng Quách Đông Thành cũng tự mình tìm được cách giải thích cho chính mình, nhưng Phương Minh Viễn vẫn cảm thấy khi mình đứng trước mặt ông ta, dường như bị nhìn xuyên thấu, tất cả đều không thể che giấu. Cảm giác này thật sự rất khó chịu.
- Đúng là như cháu nói khi nãy, vì có Tình Nhi, hai nhà chúng ta từ người xa lạ qua đường trở thành bè bạn, điều này khiến ta rất vui. Ta tin rằng cháu cũng biết, nhà họ Quách ta điều hành tập đoàn vận tải đường thủy, vài chục phần trăm tài sản nhà họ Quách đều nằm trong đó. Điều này cố nhiên đảm bảo sự điều hành của nhà họ Quách với tập đoàn vận tải đường thủy, nhưng mặt khác, lại là ràng buộc sự phát triển của nhà họ Quách. Ở Hồng Kông này, nơi mà mọi thị trường ngành nghề đều bị những nhà quyền thế phân chia gọn ghẽ, nhà họ Quách trừ phi đầu tư vào một ngành mới, còn không, đều sẽ khiến họ không hài lòng. Mà ngành mới ư, đầu tư ít thì không chiếm lĩnh được thị trường, đầu tư nhiều, ha ha, khả năng thu lại cũng chẳng là bao cho nên nhà họ Quách những năm gần đây, ngoài việc mở rộng đội tàu, ở những ngành khác, chỉ là làm ăn nhỏ, không có khoản nào ra tấm ra món. Muốn kiếm chút tiền tiêu vặt thì chẳng khó gì, nhưng nếu muốn gây dựng một sự nghiệp thì không hề dễ dàng.
Phương Minh Viễn lắng tai nghe, trong lòng lại suy xét, Quách Đông Thành nói với mình những lời này là có ý gì.
- Ta thấy sự phát triển trong năm qua của Minh Viễn, liền có cảm giác, chẳng biết có đúng không, cháu nghe xem thế nào nhé.
Quách Đông Thành cười nói.
- Ông nội cứ nói đi ạ?
Phương Minh Viễn không khỏi lo lắng. Quách Đông Thành quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt Phương Minh Viễn, trịnh trọng nói:
- Ta thấy nếu cháu có đầy đủ nguồn cung ứng tiền vốn và nguồn nhân lực dự trữ, cháu sẽ tạo ra được kì tích lớn hơn nữa.
Câu nói này của Quách Đông Thành có thể nói là đánh đúng vào điểm yếu của Phương Minh Viễn, nói về tầm mắt, về sự hiểu biết đối với tương lai của Hoa Hạ sau này thậm chí là cả tầm phát triển của cả thế giới, e rằng trừ phi là vượt thời gian quay trở về, nếu không, không có ai có thể có cái nhìn sâu sắc như Phương Minh Viễn. Nhưng sự thiếu hụt khi huy động vốn và khuyết thiếu về nhân lực trong việc thực hiện khế hoạch cụ thể, là nguyên nhân lớn nhất bó buộc sự phát triển của Phương Minh Viễn, chỉ cỏ thể đứng nhìn cơ hội tuột khỏi tay mà không có cách nào giữ được.
- Ha ha
Phương Minh Viễn cười gượng hai tiếng:
- Ông nội đúng là đã đánh giá cao cháu rồi.
- Không, không, không, không phải là đánh giá cao cháu, ta đã ngoài sáu mươi tuổi rồi, cả đời không biết đã từng gặp bao nhiêu người, cũng có thể coi là có khả năng đánh giá con người.
Quách Đông Thành lắc đầu nói:
- Lần này đặc biệt mời cháu tới, chính là muốn bàn với cháu một việc.
- Ông nói đi ạ
Phương Minh Viễn ngồi ngay ngắn lại, việc quan trọng sắp đến rồi đây.
- Ta dự định cho cháu vay không lấy lãi khoản tiền ba trăm triệu đô la Hồng Kông. Trong vòng mười năm, cháu trả lúc nào cũng được, nhưng ta có một điều kiện.