Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 169: Thẩm vấn Phương Minh Viễn



- Các người hãy chờ xem, lão Dương đã khuyên rõ ràng những người đó nên đi nhanh không cần tới đồn để khai đâu.

An Đông Lâm rút điếu thuốc ra, cười lạnh nói. Đến giờ y vẫn còn đang buồn bực, đầu óc vẫn còn hơi choáng, bất kể Trần Trung hay Vệ Hưng Quốc thì hai người đó xuống tay tương đối nặng, đã khá lâu rôi mà An Đông Lâm vẫn đang đau.

- Vậy chẳng phải là bớt việc sao, nếu bọn họ đi rồi thì ngoảnh lại chúng ta không phải được thả ra, không cần bị chuyển đi đến cục cảnh sát một chuyến sao?.

Có người vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

- Nói xạo, bọn họ gây sức ép cho chúng ta như vậy, nếu cứ để bọn họ đi như thế, chẳng phải là mệt lắm sao? Có khi nào An Ca phải trải qua chuyện này chưa? Có khi nào chúng ta phải chật vật như vậy chưa? Còn cái tên nhóc rắc rối kia lại còn nói cái gì mà “tay đánh viện dưỡng lão Nam Sơn, chân đá nhà trẻ Bắc Hải”, nói vậy không phải là làm nhục chúng ta sao, cần phải dọn dẹp bọn chúng chứ, như vậy sau này chúng ta còn có thể diện với đám bằng hữu ở chân núi chứ.

Hầu Tử tức giận nói nhỏ, anh ta cũng nhận ra là An Đông Lâm rất hận Phương Minh Viễn và Trần Trung đến tận xương tủy, muốn bọn họ phải biết điều. Hiện giờ nếu bọn chúng bỏ chạy về huyện Bình Xuyên, An Ca chỉ sợ không có biện pháp gì, giờ bọn chúng còn dám theo đi đến đồn công an cục Cảnh sát, nếu không bắt bọn chúng khóc cha khóc mẹ, quỳ xuống đất xin tha thứ thì không phải là An Đông Lâm.

Anh ta đã đi theo An Đông Lâm nhiều năm rồi, bản thân anh ta lại tương đối thông minh, anh ta đề xuất ra ý tưởng cho những vụ như thế này, mặc dù là người bị cướp có đi trình báo ở thành phố thì bọn chúng cũng có lý do chính đáng. Chúng ta không phải là cướp mà là bọn chúng đã làm hỏng đồ đạc của chúng ta , và chúng ta sẽ bắt phải bồi thường lại.

Dương Hải Đông, cũng chính là lão Dương như lời An Đông nói, vừa đi về vừa lắc đầu thở dài bên cạnh. Đối với lão Dương thì An Đông Lâm cũng có chút hận, toàn bộ Cục cảnh sát trong vùng núi này không nhiều thì ít cũng đều nể mặt y, nhưng lão Dương này mỗi lần đánh y, nhẹ thì mắng nhiếc, nặng thì sai khiến. Tuy nói là phải vào đồn, nhưng chỉ cần quay người lại y có thể đi ra nhưng cuối cùng về mặt thể diện thì cũng khó chịu.

Nhưng y cũng không có cách nào xem thường Dương Hải Đông. Không nên thấy tuy ông ta phấn đấu mãi mà không lên được chức phó đồn trưởng, nhưng ông ta cũng là một người có hoàn cảnh tốt, là một người lính xuất ngũ chuyển sang, chỉ có điều tương đối sớm, đã mười mấy năm rồi, giờ ông ta cũng có nhiều đồng đội làm sếp ở tỉnh Tần Tây, nhưng ông ta khi có chuyện thì thứ nhất là không hay tới đó xin xỏ, thứ hai là không tìm phương pháp khác nên mới làm trong này. Là cảnh sát bình thường, không tìm đến người ta, nhưng đến khi có việc mới đến đó nhờ vả. Ai lại dám cam đoan những người đó lại khoanh tay đứng nhìn chứ? Phải biết rằng với người lính thì tình đồng đội là sâu nặng nhất. Cho nên An Đông Lam cũng hiểu được đó là một tổ ong vò vẽ, tuyệt đối không được chọc vào.

Cũng may người này làm trong Cục Cảnh sát tuy mình thấy không vừa mắt nhưng cũng không làm được gì, An Đông Lâm cũng cố gắng chịu đựng.

- Lấy ra điếu thuốc gì? Ai cho nó hút?

Dương Hải Đông lông mày dựng lên, giận dữ nói:

- Không biết bọn chúng đều là tội phạm sao? Cảnh sát nhân dân dù cho tốt bụng thì cũng không được có thái độ như vậy với dân, các ngươi cũng phải suy xét chứ đừng để cho cảnh sát chúng ta bị bôi nhọ.

- Đây là thuốc của hắn, không phải do chúng ta cho.

Vài cảnh sát còn lại trong đó tươi cười nói.

- Anh Dương, anh không thèm để ý, nhưng chúng tôi còn được ăn bát cơm trong này, còn phải nuôi vợ con ở nhà nữa.

Dương Hải Đông thuận tay lấy điếu thuốc đang cháy trên miệng của An Đông Lâm, bỏ sang một bên mà thở dài trong lòng. Ông ta cũng hiểu, mình và các đồng sự cũng không còn cách nào khác. Mình cũng không thể giam giữ được bọn chúng, cần gì phải miễn cưỡng, họ và mình cũng giống nhau mà. Dù sao trên có người già, dưới có trẻ nhỏ thật không dễ dàng gì. Chỉ có điều ông ta mỗi lần thấy như vậy, đều không thể chấp nhận được cơn tức trong lòng.

Khi Trần Trung và Phương Minh Viễn cùng trở về đây, Dương Hải Đông than thở mà đưa họ về đồn công an.

Đúng như lời Dương Hải Đông nói, khi vào đến đồn công an, chính phó đồn trưởng ra đón, đương nhiên không phải vì hai người Phương Minh Viễn rồi.

Liền sau đó, chẳng những bọn An Đông Lâm bị dẫn đi mà Phương Minh Viễn và Trần Trung cũng bị phân ra.

Đưa cho Phương Minh Viễn một bản để ghi chép là một nữ cảnh sát có gương mặt trái xoan mới nhận cương vị công tác mới không lâu, có cái đầu dài với khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, nếu không có vài nốt tàn nhang thì cũng được coi là một người con gái đẹp.

Người phụ trách hỏi chính là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, ngẩng đầu trừng mắt nhìn thẳng vào Phương Minh Viễn với thái độ không có chút hòa nhã nào, khuôn mặt tựa như có chút từng trải.đen như đáy nồi.

- Nói đi, tại sao các ngươi cố ý đánh người khác? Còn cố tình hạ nhục họ trước đông người? Các ngươi không biết như vậy là làm trái pháp luật sao?

Người đàn ông đập bàn một phát, giận giữ quát.

- Cố ý đánh người khác sao? Đúng thật là kỳ quái. Là chúng tôi báo cảnh sát hay là bọn An Đông Lâm trình báo cảnh sát nhỉ? Nếu nói là chúng tôi đánh bọn họ vậy tại sao chúng tôi lại trình báo cảnh sát chứ?

Phương Minh Viễn tức giận nói. Mặc dù đã sớm biết ở đây sẽ đổi trắng thay đen nhưng người này vừa đến đã gán tội hành vi làm ngời ta cảm thấy chán ghét.

“Ba”. Người đàn ông lại vỗ một cái xuống bàn, nói một cách hung tợn

- Đây là đồn công an, không phải là quán trà, là tao đang hỏi mày chứ không phải là màyi đang hỏi tao Chú ý thái độ của mày đó!

- Đúng vậy, nơi này là đồn công an, trên đầu các người đều đính quốc huy, tự hỏi lương tâm mình xem. Người làm được chuyện như vậy sao? Chúng tôi báo án, vừa đến mà không hỏi sự việc xảy ra thế nào, cũng không phân biệt tốt xấu, lại còn gán cho chúng tôi tội đánh người khác, đây chính là việc làm của người cảnh sát nhân dân sao?

Phương Minh Viễn cũng gay gắt đáp lại:

- Khi nhắc nhở người khác thì hãy nhìn lại chính mình đã, đừng như quạ đen từ trên người mà chỉ nhìn thấy người khác đen.

Phương Minh Viễn nóng nảy nói.

- Ở trong đồn công an mà mày còn dám mắng chửi người!

Người đàn ông đó lập tức đứng lên nổi trận lôi đình nói

- Nói cho ngươi biết chỉ dựa vào điểm này thì nhóc con như mày đã không có cái gì tốt cả, không thấy chữ trên tường sao, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ chịu hình phạt nghiêm khắc. Tao thấy mày muốn vào ngồi trong lao rồi!

- Thật ra tôi được nghe qua một câu khác, thẳng thắn sẽ được khoan hồng là ngồi trong nhà lao, chống cự sẽ chịu hình phạt nghiêm khắc là về nhà ăn mừng năm mới! Nhà lao thì đã sao, các vị anh hùng đi trước đã từng dạy bảo chúng ta, vì tự do vì chính nghĩa, ngồi nhà lao là quang vinh. Đương nhiên cảnh sát giống như ông tuyệt đối không phân biệt được cái gì là công chính, cái gì là chính nghĩa và cái gì là người dân!

Phương Minh Viễn cười lạnh nói

- Chẳng qua chỉ là tay sai của họ An, hù dọa ai chứ?

Còn ngồi trong nhà lao, thật ra hắn cũng muốn xem xét một chút, mình cứ vậy vào nhà giam xem có bộ dạng thế nào.

- Ta xem nhóc con nhà ngươi hôm nay đúng là không biết trời cao đất rộng, ở trong đồn công an không ngờ còn dám ngông cuồng kiêu ngạo như vậy?

Người đàn ông đó rút dưới bàn ra một cái côn cảnh sát, nhe răng cười độc ác.

Phương Minh Viễn vẫn điềm tĩnh ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào hai mắt người đàn ông mà nói:

- Nếu muốn động thủ lần nữa, về sau đừng hối hận. Vốn ban đầu chỉ phải xước da, đừng để đến cuối cùng phải ăn đạn! Trong nhà còn có già trẻ bé lớn chứ, như vậy sau này còn có người có thể hóa vàng mã cho ngươi.

Người đàn ông đó hơi run một chút rồi ngay lập tức trên mặt y là một nụ cười độc ác. Hắn còn không nhìn thấy đã vào đồn công an sao, không ngờ còn điềm tĩnh, kiêu ngạo và ngông cuồng. Có thể nói có thể y bị bệnh tâm thần chăng? Nói chuyện trật tự và rất rõ ràng. Không có ô dù lớn gì chứ? Nhưng theo An Đông Lâm nói đã biết Phương Minh Viễn đến từ thị trấn nhỏ của huyện Bình Xuyên, sinh ra từ một thị trấn nhỏ mà đối mặt với một cảnh sát như y còn có thể điềm tĩnh, tự nhiên, tự dưng cảm thấy có phần hơi kỳ quái. Điều đó làm cho khí thế của y yếu đi ba phần.

- Đổi trắng thay đen, đan tâm hãm hại người ta, đánh người chưa đủ tuổi vị thành niên, sử dụng hình phạt bức cung, bịa đặt lời khai, chấp hành trái pháp luật, ta nghĩ nơi này là một nơi ngươi đủ để uống một hồi chứ?

Phương Minh Viễn nhìn một chút, đã làm nữ cảnh sát cứng họng, cô vẫn luôn viết trên giấy, liệu có ghi luôn lời khai của mình đấy chứ.

Thật ra Phương Minh Viễn đoán đúng, người cảnh sát nữ đó đang tự biên ra lời khai của Phương Minh Viễn, nếu người đàn ông trung niên dọa Phương Minh Viễn để hắn cứ theo lời của cảnh sát mà nói, như vậy là tốt nhất. Nếu không thể như vậy thì sẽ trực tiếp nghĩ ra một phần lời khai sau đó nghĩ biện pháp yêu cầu hắn ký tên. Không thể nghi ngờ được đây là một phương pháp vô cùng hữu hiệu. Mặc kệ nói như thế nào thì lời khai đều được tự biên soạn ra.

Đột nhiên ngoài cửa thấy ồn ào, tiếp theo loáng thoáng thấy tiếng hô to:

- Phòng thẩm vấn số một xảy ra chuyện, có người tập cảnh!

Sau đó bên ngoài các ngày càng rối loạn.

Lập tức Phương Minh Viễn nghĩ đến, không phải Trần Trung đang ở đó sao?

- Con mẹ nó, sao Quách Ngọc Thành vẫn còn chưa đến sao?

Phương Minh Viễn không kìm nổi nên chửi thầm trong miệng.

Quách Ngọc Thành là anh em họ xa của ông chủ Quách của Tập đoàn vận tải đường thủy Thiếu Đông. Hiện giờ Vu Thu Hạ đang làm ăn tại trại an dưỡng ở Phụng Nguyên, họ Quách đang tiến đần vào thị trường kiến trúc ở tỉnh Tần Tây, mặc dù đầu tư không nhiều nhưng có ý nghĩa quan trọng, họ Quách dù thế nào cũng được coi trọng. Hơn nữa Vu Thu Hạ cũng không thể thường xuyên có mặt để kinh doanh, anh ta lại nói tiếng Quan thoại không tệ, nên phái anh ta tới phụ trách công việc ở đây. Hiện nay việc xây dựng trại an dưỡng đã sắp xong, anh ta đang chuẩn bị khai trương.

Vừa mới nhận được điện thoại, anh ta vội vàng lập tức đi ngay. Mặc dù anh ta chưa từng gặp qua Phương Minh Viễn nhưng cũng đã nghe tên, đó là người được vợ cậu chủ nhận làm em trai vì đã cứu sống Quách Tình. Hơn nữa nghe ông chủ cũng muốn gặp hắn sớm.

Khi vừa đến Phụng Nguyên, Vu Thu Hạ đã từng nói trực tiếp với anh ta là phải chú ý đến mọi chuyện của Phương Minh Viễn và cố gắng đến mức có thể để giúp đỡ hắn. Nếu có vấn đề gì không giải quyết được phải báo ngay lại cho cô. Cho nên khi anh ta nghe Vệ Hưng Quốc nói Phương Minh Viễn yêu cầu anh ta đến ngay đồn công an Ly Sơn. Anh ta không dám chậm chễ.

Trong lòng Quách Ngọc Thành nóng như lửa đốt khi nhìn thấy phía trước quân lính đổ bộ xuống đường quốc lộ đông nghịt, không kìm nổi mắng:

- Đáng ghét, đường cái sao lại như thế này.

Khoảng cách đến đồn công an chỉ còn không đến năm trăm mét mà lại gặp phải chuyện thế này.

Quách Ngọc Thành nắm cửa xe đẩy ra nói:

- Được rồi các người cứ đi từ từ qua, tôi chạy trước đây!

.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv