Cổ Vũ Thành chính thức đảm nhiệm vị trí Trưởng Ngân hàng Giao thông chi nhánh Phụng Nguyên, vừa nghe tin liền tới quán ăn Phương Gia, cùng lúc Phương Minh Viễn cũng đang ở đây.
- Vậy chúng ta ở đây chúc mừng cho chú Cổ thăng chức!
Phương Minh Viễn tươi cười nói.
Qua mấy ngày kết bạn, hiện giờ Phương Minh Viễn và Cổ Vũ Thành vừa ôn lại ân tình cũ đồng thời cũng sung mãn với sự nghiệp mới. Đối với chuyện kinh doanh cũng vậy, trong chốn quan trường cũng thế, có nhiều thói hư tật xấu, có thể bị ảnh hưởng, đây cũng là lý do vì sao trước tiên Phương Minh Viễn báo với ông ta là khả năng sẽ phải đối mặt với tranh đoạt bắt nguồn từ sự thăng chức của Cổ Vũ Thành, điều này cũng có ý nghĩa là nhà họ Phương đã có một chỗ hậu thuẫn mạnh ở ngân hàng tỉnh Tần Tây! Phương Minh Viễn tính toán sau này tài chính sẽ vô cùng khả quan, có nhu cầu lớn như vậy về tài chính, mà chỉ dựa vào tự mình Phương Minh Viễn tích lũy trong thời gian dài, căn bản là Phương Minh Viễn không làm nổi và cũng không muốn làm.
Kiếp trước gặp nhiều nguy cơ, đối với Phương Minh Viễn mà nói khó mà có cơ hội để tiến lên được, tuổi càng nhiều thì càng không còn cơ hội vì thực lực không đủ nên không thể không buông bỏ, nhưng hiện giờ có Cổ Vũ Thành ủng hộ, không nghi ngờ gì về chuyện gom góp tài chính của Phương Minh Viễn sẽ rộng mở rất nhiều, tin là sau này Ngân hàng Giao Thông sẽ trở thành nơi cho vay quan trọng nhất của nhà họ Phương.
Đương nhiên, kết quả này đồng thời cũng khiến Cổ Vũ Thành khâm phục Phương Minh Viễn, mà còn khăng khăng cho rằng do có Phương Minh Viễn âm thầm tương trợ nên ông ta mới có thể trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã vượt qua được con đường mà lẽ ra phải mất vài năm làm quan mới hoàn thành được con đường này. Về sau này, theo như Phương Minh Viễn đoán, khi Cổ Vũ Thành cho vay thì vẫn ưu tiên suy xét đối với Phương Minh Viễn, cho dù có chỉ thị của lãnh đạo tỉnh thì cũng không thay đổi được chuyện này.
- Cậu Phương, đây chẳng phải là chê cười tôi sao, đây chẳng phải là nhờ phúc của cậu Phương nhắc nhở tôi, không thì làm sao tôi có khả năng lập công mới?
Cổ Vũ Thành thành khẩn nói:
- Sau này nếu cậu Phương có cần Cổ Vũ Thành tôi giúp gì, tôi tuyệt đối không từ chối.
- Cháu đã nhớ kỹ rồi, sau này sẽ còn làm phiền chú Cổ nhiều, đến lúc đó chú đừng chê cháu phiền là được rồi.
Phương Minh Viễn vui cười nói.
- Tôi cam đoan sẽ xử lý một cách đặc biệt, toàn lực ủng hộ sự phát triển của cậu Phương. Hơn nữa tôi tin là Cậu Phương cũng sẽ mang lại những kết quả tốt cho ngân hàng Giao Thông chúng tôi.
Cổ Vũ Thành nói thành thật mười phần, ông ta rất tin tưởng không hề nghi ngờ gì về tình hình kinh tế của Phương Minh Viễn, một khách hàng có tiềm lực như vậy, cho dù là công hay tư, đều đáng để ông ta gắn bó khăng khít. Mà ông ta lại là người chú trọng thành công, những năm tháng sau này, Phương Gia sẽ là khách hàng và là cổ đông lớn trung thành của ngân hàng Giao Thông.
- Chú Cổ thật là có lòng tin với cháu quá!
Phương Minh Viễn không kìm được nụ cười.
- Cậu Phương, cậu thấy phong trào tranh mua này bao giờ mới chấm dứt?
Cổ Vũ Thành chuyển đề tài câu chuyện, vào đề tài chính. Có thể nói ông ta bây giờ đang nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, nếu không xử lý tốt nghiệp vụ, tuy không đến mức ảnh hưởng đến địa vị của ông ta nhưng chung quy là sẽ không được sáng sủa mặt mày. Nếu nói có thể lấy được thành quả huy hoàng hạng nhất thì không nghi ngờ gì sẽ có công rất lớn đối với chuyện ổn định địa vị của ông ta.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, hắn còn nhớ rõ ở kiếp trước, chính phủ phản ứng với phong trào tranh mua lần này tương đối nhanh chóng. Trên thực tế ở kiếp trước, tháng tám năm 1988, Cục thống kê nhà nước lại công bố giá cả hàng hóa dâng cao với biên độ cực lớn là 29.3%, từ khi cải cách đến nay là mức cao nhất đã được ghi lại.
Chính phủ khẩn cấp tuyên bố: “Giá cả vượt rào” và thực hiện “Chỉnh đốn” với nền kinh tế, từ quý tư năm 1988 bắt đầu nâng cao lãi suất ngân hàng trên diện rộng, cắt giảm đầu tư xây dựng cơ bản. Chính sách này đã nhanh chóng khống chế được giá cả hàng hóa, sinh hoạt phí của công nhân viên chức thành phố tăng từ 21.3% năm 1989 đến 31% năm 1990. Nhưng cũng lúc GDP cũng tăng lên 11.3% là tăng khoảng 4%.
Tuy rằng hắn không nhớ được rõ ràng như vậy nhưng đại khái cũng có ấn tượng.
- Cháu nghĩ không bao lâu sau chính phủ sẽ tiến hành chỉnh đốn tình trạng này, coi như khoảng một tháng nữa. Chú Cổ, thực ra chú không cần sốt ruột, những ngày khó khăn nhất đã qua rồi, tới đây số người Phụng Nguyên rút tiền sẽ ngày càng ít, chỉ cần chú điều phối cẩn thận cháu nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, chú Cổ, cháu có một câu muốn nói với chú, có kiên trì mới thắng lợi.
- Có kiên trì mới thắng lợi!
Cổ Vũ Thành nhẹ giọng lặp đi lặp lại mấy lần, vẻ mặt trông như là trút đi được một gánh nặng mà cười. Quả thật đúng như lời Phương Minh Viễn, tổng số tiền dân chúng Phụng Nguyên rút so với hai ngày trước đã giảm xuống gần một phần ba, đối với dự trữ của ngân hàng Giao Thông chi nhánh Phụng Nguyên mà nói thì cường độ công tác đã hạ xuống gần tới tiêu chuẩn bình thường.
- Đúng rồi, cậu Phương, nhà cậu lúc này ở tỉnh Tần Tây thật là mở mày mở mặt, lên đầu đề nhật báo Tần Tây, mỗi một dòng tin là tốn cả đống tiền. Cậu Phương, cậu có ý muốn chuyển Carrefour đến Phụng Nguyên không? Mấy ngày nay dân chúng Phụng Nguyên có ấn tượng rất tốt với chỗ cậu, mấy chuyện này tôi nghe suốt, chỉ toàn là lời ca ngợi.
Lời nói của Cổ Vũ Thành khiến Phương Minh Viễn có chút dao động.
Hắn trở về huyện Bình Xuyên đã hai ba ngày, siêu thị Carrefour liên tục buôn bán suốt bảy mươi hai giờ đã chấm dứt. Ba ngày này, siêu thị Carrefour đã tiếp đón rất nhiều người Bình Xuyên, tổng tiêu thụ đã hơn năm triệu, kho hàng dự trữ đã tiêu thụ quá một nửa.
Phương Minh Viễn cũng chú ý tới cùng với việc chấm dứt bảy mươi hai giờ buôn bán liên tục, lưu lượng khách của siêu thị Carrefour đã bắt đầu hạ xuống, tuy rằng thu vào hàng ngày vẫn gần một triệu nhưng vẫn đang trong xu hướng giảm xuống.
Nhất là từ lúc ba mươi lăm nghìn tệ tiền hàng hóa từ Bình Thủy đến, tiến vào huyện Bình Xuyên, dọc đường đi đã hấp dẫn vô số người, đến nỗi khi xe hàng đến cửa siêu thị Carrefour dỡ hàng thì có cả trăm người vây xung quanh xem. Bọn họ thấy có rất nhiều TV màu, máy giặt, tủ lạnh, quạt điện loại cao cấp, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hoan hô trước cửa.
Có thể nói, số hàng hóa này đã khiến tâm trạng cư dân huyện Bình Xuyên yên lòng, làm bọn họ tin tưởng siêu thị Carrefour có thể thực hiện lời hứa của chính mình, có đủ hàng hóa để bình ổn. Mặt khác các thương gia khác trong huyện đã rất lâu rồi không nhập hàng, mà không ngờ chỉ trong một lần mà nhà họ Phương đã vận chuyển đến hơn mười nghìn tệ tiền hàng, bởi vậy có thể thấy được thực lực.
Sau đó lại vận chuyển về ba đợt hàng hóa, tuy rằng số lượng không nhiều như lần đầu tiên nhưng cũng tiến thêm một bước tăng cường bình ổn khiến dân chúng huyện Bình Xuyên tin tưởng.
Ngay ngày hôm sau ngày Phương Minh Viễn trở về, Lý Đông Tinh đích thân đến, hỏi số tiền mặt siêu thị Carrefour hiện đang nắm giữ trong tay.
Phương Minh Viễn suy nghĩ, hiện giờ muốn mua sắm hàng hóa cũng không có khả năng có nguồn cũng cấp đầy đủ, cầm trong tay chừng ấy tiền mặt trong lúc nhất thời cũng chưa cần sử dụng đến, vì thế thuận nước đẩy thuyền mà ứng phó.
Có năm triệu tệ nhập ngân khố, lập tức chính quyền khá lên, nhân viên trong sở cũng không phải duy trì công việc một cách khổ sở nữa, dân cư huyện Bình Xuyên giảm bớt được thời gian xếp hàng, cứ như vậy ngược lại khiến rất nhiều dân cư huyện Bình Xuyên nghĩ lại lấy tiền từ ngân hàng dễ dàng, nguồn cung cấp hàng từ siêu thị Carrefour đầy đủ, nhà họ Phương cũng hứa trong thời gian ngắn sẽ không tăng giá, như vậy cần gì phải bon chen cùng với thiên hạ?
Ở huyện tiến hành xử lý những kẻ môi giới buôn đi bán lại, bị viện kiểm sát huyện khởi tố, xử lý nghiêm, một loạt hành động này của Lý Đông Tinh cực kỳ hữu dụng đã đánh động đến một số người có dụng tâm thầm kín ở huyện. Mấy nhân tố liền đã khiến cho cục diện huyện lập tức liền trở nên ổn định, lại tuần hoàn tốt.
Tuy rằng nói trong quá trình này nhà họ Phương vẫn không tăng giá cả, nhưng bởi vì khi bán ra với số lượng nhiều, tiền xuất xưởng với tiền bán ra cũng hơn kém nhau một chút nên tính về tiền mặt cũng tương đối đầy đủ, mặc dù còn chiếm dụng tài chính của quán ăn Phương Gia nhưng vẫn có một lượng tương đối khả quan tiền mặt trong tay.
Phương Minh Viễn biết khi chính sách điều tiết khống chế của nhà nước ban hành ra, tăng lãi suất ngân hàng, cắt giảm xây dựng căn bản, đồng thời bình ổn giá hàng hóa, cũng sẽ dẫn đến kinh tế phát triển chậm lại. Hơn nữa lúc đó dân chúng đã dự trữ một lượng lớn hàng hóa, sức mua sẽ giảm mạnh, các nơi buôn bán sẽ phải đón một thời gian ế hàng dài, lúc này Carrefour mà khuếch trương thì là thời cơ rất tốt.
- Chú Cổ, vậy phiền chú giúp cháu để ý một cửa hàng có mặt tiền thích hợp.
Nếu Cổ Vũ Thành đã chủ động đề xuất, Phương Minh Viễn cũng liền thuận theo tự nhiên mà đáp lời.
Tiếp theo hết thảy mọi chuyện đều như vậy, theo thời gian, chính phủ càng ngày càng ra nhiều chính sách đánh vào chuyện vô tư điên cuồng tăng giá hàng hóa, đến tháng chín, chính phủ trung ương đã họp hội nghị quyết định triển khai ‘Chỉnh đốn’, Ngày 6 tháng 9, chính phủ chính thức thông qua phương châm ‘Chỉnh đốn nền kinh tế, trật tự, cải cách toàn diện’, và xuất kích mạnh mẽ, đánh vào các phần tử buôn đi bán lại, đầu cơ tích trữ. Chính thức đặt một dấu chấm hết cho phong trào tranh mua lần này.
Vậy là phong trào tranh mua lớn nhất từ trước tới nay ở Hoa Hạ sau hơn một tháng đã dần dần bình ổn. Căn cứ vào Cục thống kê quốc gia, cho đến tháng 9 năm 1988 này, trong vòng hơn một tháng, trừ đi giá hàng hóa tăng lên thì tổng giá trị hàng hóa bán lẻ đã tăng lên ba mươi phần trăm trong đó chủ yếu là lương thực tăng 39.8%, vải bông tăng 91.2%, TV tăng 72%, tủ lạnh tăng 110%, máy giặt tăng 150%. Số hàng hóa vốn dĩ khiến chính phủ đau đầu vì bị tồn đọng, sau phong trào tranh mua này gần như toàn bộ tiêu thụ hết. Đồng thời các thương gia thu vào một lượng tiền lớn, đón một quý tiêu thụ lớn trong suốt nhiều năm trời.
Lúc này cải cách giá cả không thành công, khiến kinh tế bị tổn thất khó có thể đếm hết, tạo thành một đòn tấn công nghiêm trọng đến ổn định trật tự xã hội, cũng vì thế nào tạo thành tiếng vang cảnh báo cho thế hệ đời sau.