Việc này Hạ Đông Bằng hơi chần chừ, người bộ đội có tên Lý Quang Dực đã có chút không nhẫn nại được nữa. Trên đường đi Tôn Chiếu Luân đã cho anh ta biết sơ tình hình sự việc, người áp tải hàng lần này là một bộ đội xuất ngũ tàn tật đã vào sinh ra tử, anh ta liền nghĩ đến cảnh một anh bộ đội tàn tật áp tải hàng từ Thục Địa trở về trên đường đi lại gặp thêm chuyện này nữa thì bất trắc như thế nào là có thể tưởng tượng được. Vì vậy sự chần chừ của Hạ Đông Bằng làn cho anh ta càng bực mình.
- Trưởng ga Hạ xin đừng ở đây kéo dài thời gian thêm nữa! Tôi nhận lệnh đến đây, đội trưởng còn đang đợi điện thoại của tôi để biết tình hình. Ông cứ như vậy đến khi đội trưởng của chúng tôi tức giận thì ông gánh không nổi đâu!
Phương Minh Viễn ngạc nhiên nhìn anh ta, thật không ngờ một kẻ kiêu ngạo như Quách Thiên lại ngồi trực điện thoại đợi tin tức, nhưng ông ta hình như vẫn chưa được gọi là đội trưởng thì phải.
- Đội trưởng?
Hạ Đông Bằng càng thêm run rẩy. Một người trong quân đội là lớn cỡ nào mà đã được gọi là đội trưởng rồi? Hơn nữa đây chẳng phải chỉ là một cửa hàng kinh doanh tư nhân ở huyện sao, sao lại có quan hệ với tướng tá bộ đội nữa chứ?
- Trưởng ga Hạ, nếu ông còn dây dưa nữa vậy tôi sẽ báo cáo với đội trưởng để ông ấy phái quân đội đóng ở Bình Thủy đến điều tra.
Thấy Hạ Đông Bằng còn chần chừ không dứt khoát, Lý Quang Dực bèn giơ tay với lấy chiếc điện thoại để trên bàn của Hạ Đông Bằng.
Hạ Đông Bằng kinh hãi vội vàng cướp lại điện thoại. Đùa kiểu gì vậy chứ, nếu quân đội ở Bình Thủy mà đến bao vây cái nhà ga này để điều tra thì dù kết quả có thế nào đi nữa cũng chẳng có tương lai gì tốt đẹp. Quân dân mâu thuẫn, quân đội vì việc này mà mang quân đến bao vậy nhà ga, tin xấu như vậy không thể giấu nổi, chính mình nhẹ thì sẽ bị cách chức còn nặng thì có thể bị ngồi tù!
Lý Quang Dực nhướng mày lên quay đầu lại nói với Chu Đại Quân:
- Cục trưởng Chu, ở trên xe cảnh sát các anh có điện thoại liên lạc chứ, tôi sẽ trực tiếp gọi cho quân đội đang đóng ở Bình Thủy. Tôi đây không tin một phó ga bé xíu mà lại dám giấu người của quân đội tôi!
- Đồng chí này, đồng chí này, chỉ một việc nhỏ như thế này đâu cần phải kinh động đến cấp trên.
Hạ Đông Bằng khổ sở nói. Nếu dùng điện báo trực tiếp điều động quân đội thì càng rắc rối hơn, Hạ Đông Bằng như đứt từng khúc ruột. Mình sao lại có thể đi chặn toa hàng đó lại chứ, lại còn xung đột với tên nhân viên áp hàng đó nữa, để đến nỗi bây giờ đến cả quân đội cũng nhúng tay vào. Lại còn tên cảnh sát trước mặt cũng là trưởng cục nữa, không biết là cảnh sát ở huyện hay thành phố.
- Ga trưởng Hạ, nếu ông cứ dây dưa thế này, đừng nói đồng chí Lý không vui đến tôi cũng sẽ đi tìm lãnh đạo thành phố các anh để phản ánh chuyện này. Các doanh nghiệp Hồng Kông chúng tôi nghe theo lời kêu gọi của nhà nước đầu tư vào miền tây thế mà chính phủ lại làm như thế này để bảo vệ lợi ích cho chúng tôi sao? Hàng thì bị giữ, nhân viên thì đến bây giờ không biết sống chết thế nào. Cục trưởng Chu, anh đưa tôi đi Phụng Nguyên, tôi muốn gặp chính quyền tỉnh làm cho ra nhẽ chuyện này.
Nếu như chính quyền tỉnh các anh cũng làm việc kiểu này thì tôi sẽ lên đến trung ương! Nếu đến chính quyền trung ương cũng không được nữa thì tôi sẽ về Hồng Kông nói cho tất cả mọi người biết hàng hóa của Hồng Kông bị phân biệt đối xử ở đại lục!
Tôn Chiếu Luân nói đầy căm phẫn.
- Giám đốc Tôn, giám đốc Tôn, xin bớt giận, chuyện này đâu đến mức phải làm kinh động đến chính quyền tỉnh chứ, như thế chẳng phải là dùng dao mổ trâu giết gà sao. Tôi đã từng đến đây rồi, tôi có quen biết với mấy người trong chính quyền ở đây, chúng ta có thể đi làm việc trực tiếp với họ.
Chu Đại Quân đổ thêm dầu vào lửa:
- Nếu như chính quyền ở đây không giải quyết, ông chẳng phải là quen biết với ký giả của Nhật Báo Tần Tây sao, nói với bọn họ để bọn họ trực tiếp mang chuyện này lên báo! Với loại sâu mọt phá hoại sự thống nhất tổ quốc, phá hoại khối đoàn kết nhân dân thế này chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt đẹp!
Phương Minh Viễn buồn cười đứng sau mấy người bọn họ, nhìn thấy mặt Hạ Đông Bằng đã tái xanh rồi, hắn không khỏi bật cười trong bụng. Không ngờ mấy vị này còn có cả tài đóng kịch nữa, lời nói ra đều rất có lực, người nào không biết rõ chắc chắn sẽ bị dọa cho kinh hồn bạt vía.
Hạ Đông Bằng đúng là bị dọa đến nỗi không còn tỉnh táo nữa, đặc biệt là khi Chu Đại Quân đem mấy “chiếc mũ” nặng như đỉnh Thái Sơn chụp xuống đầu, ông ta thật không ngờ Tôn Chiếu Lam lại là người Hồng Kông, chẳng trách nghe giọng nói và dáng dấp có chút gì đó giống người phương Nam.
“Đã là thương gia Hồng Kông, vùng đông nam có nhiều tỉnh như vậy sao anh không đầu tư lại đến đầu tư ở cái huyện nhỏ xíu ấy làm gì?” Hạ Đông Bằng trong lòng kêu gào, đồng thời cũng hận Trần Quân Khoa thấu xương, đúng là đồ phiền toái rõ ràng là muốn bẫy người. Cái gì mà doanh nghiệp kinh doanh tư nhân, nếu y nói là vốn đầu tư từ Hồng Kông hoặc nói là hợp tác đầu tư thì chẳng nhẽ mình lại đi chặn hàng của y lại. Cái này chẳng phải là lừa người sao!
Lý Quang Dực nhấc chân toan bước ra ngoài liền bị Hạ Đông Bằng chặn lại trước cửa năn nỉ nói:
- Xin bớt giận, tôi đưa mấy vị đi là được chứ gì?
Chu Đại Quân ra vẻ khinh miệt cười nhạt rồi nói:
- Thế mới đúng, rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Dây dưa với ông sắp muộn mất rồi, còn không mau nhanh nhanh lên.
Hạ Đông Bằng khổ não không dám nói gì nữa, nếu kiếm chuyện với mấy người này rồi náo động lên đến chính quyền huyện, tỉnh thì khẳng định rằng mình sẽ chết chắc. Bây giờ ông ta chỉ ước mấy người cảnh sát kia đừng quá mạnh tay với Trần Quân Khoa để anh ta không bị thương quá nặng thì may ra ông ta còn dùng lời ngon ngọt năn nỉ người ta rộng lượng tha cho một con đường sống.
Bây giờ ông ta chẳng cần thoát khỏi chuyện này một cách bình an nữa mà chỉ mong không bị tống vào tù và đá ra khỏi nghành đường sắt là ông ta đã cảm ơn trời đất rồi, còn về chức trưởng ga phó ga kia thì ông ta chẳng dám mơ tới nữa. Coi như ông ta đã đâm phải một bức tường sắt rồi, chính phủ đối với thương nhân Hồng Kông rất ưu đãi, còn quân nhân thì luôn được bao che khuyết điểm, không ngờ mình lại gặp phải cả hai cửa ải này, kết cục thế nào thì chẳng cần nghĩ cũng biết.
- Hừ!
Trần Quân Khoa đang ngồi ở góc phòng, cố gắng mở cặp mắt bây giờ trông như gấu trúc ra cười mỉa mai:
- Có bản lĩnh thì đánh tiếp đi, mày muốn đánh thì đánh, muốn hòa là hòa sao, đâu có cửa!
Người anh ta bây giờ quần áo lôi thôi, trên người chỗ nào cũng thấy vết bầm tím, khuôn mặt lại càng thảm hơn nữa, chẳng còn ra hình dạng gì nữa, trông như đầu heo. Hạ Đông Bằng đúng là chỉ đá anh ta một cái nhưng khi Hạ Đông Bằng đi khỏi thì mấy cảnh sát này cũng không tha cho anh ta. Vì để nịnh bợ Hạ Đông Bằng, mấy tên này liên tục đánh Trần Quân Khoa, vốn xuất thân nhà binh nên anh ta từ đầu đến cuối không hé răng kêu lấy nửa lời.
Chỉ đến một giờ trước, khi Hạ Đông Bằng gọi điện đến, mấy người cảnh sát này mới hoảng hồn vội vàng thả Trần Quân Khoa ra lại tìm thêm một bộ quần áo sạch sẽ và muốn mang anh ta đi tắm nữa. Trần Quân Khoa ngồi bệt xuống đất, tỏ vẻ hờ hững mặc bọn họ nói gì anh ta đều không nói một lời.
Mấy người cảnh sát bây giờ vừa sợ vừa oán, họ nhận lệnh của Hạ Đông Bằng phải ngay tức thì thay đồ cho Trần Quân Khoa, cho anh ta thuốc thang chữa trị và phải làm sao để mấy vết thương trên người anh ta biết mất một cách nhanh nhất. Việc này nói thì dễ chứ làm thì khó vô cùng, Trần Quân Khoa không chịu hợp tác mà bọn họ cũng không dám dùng bạo lức ép buộc, hai bên cứ bám trụ ở đây. Mấy người này cũng không dám báo cho hạ Đông Bằng biết việc này làm chưa xong, vì như thế thì làm sao mà được cấp trên quan tâm chiếu cố nữa.
- Này đồng chí, chúng ta có gì thì từ từ nói chuyện, được chứ? Chúng tôi ban nãy có hơi quá tay nhưng chuyện này cũng không thể trách chúng tôi được!
Thế là khi mấy người Phương Minh Viễn được Hạ Đông Bằng đưa xuống đến nơi, vừa mới bước vào phòng đã nhìn thấy bốn người cảnh sát đang xúm lại góc tường nơi Trần Quân Khoa ngồi nói không ngừng.
- Trần Quân Khoa!
Tiếng của Tôn Chiếu Luân bỗng vụt tắt khi bốn người cảnh sát kia tản ra, tất cả mọi người trong phòng bấy giờ mới nhìn rõ bộ dạng của Trần Quân Khoa, cả phòng bỗng lặng ngắt như tờ.
- Hạ Đông Bằng!
Lý Quang Dực quay người lại túm lấy Hạ Đông Bằng nhấc bổng, tức giận rít lên:
- Anh ta là một quân nhân ở chiến trường Lão Sơn xuất ngũ, anh ấy đã vì tổ quốc mà mất đi một cánh tay, các người dựa vào cái gì mà dám đánh anh ta như vậy? Anh ta đã phạm tội gì?
Hạ Đông Bằng bị anh ta túm lấy cà vạt chặt đến nỗi như một sợi dây thừng thắt ngang cổ ông ta. Ông ta cố lấy hết sức đẩy Lý Quang Dực ra nhưng anh ta như một trái núi cứ đứng sừng sững không hề động đậy.
Chu Đại Quân cũng tái mặt, tuy cảnh sát tỉnh Tần Tây và cảnh sát đường sắt tỉnh Tần Tây không phải cùng một đơn vị quản lý nhưng ông ta cũng cảm thấy mặt mình nóng ran, tựa như có ai đó vừa tát cho ông ta mười mấy cái bạt tai. Thật là quá mất mặt! Nhưng trong cơn phẫn nộ ông ta còn giữ được một chút tỉnh táo, ông liền chú ý đến Lý Quang Dực đang trong cơn giận giữ dường như cánh tay bóp càng lúc càng chặt làm Hạ Đông Bằng thoi thóp như người bị đuối nước, dưới tay anh ta Hạ Đông Bằng chắn chắn đã ngạt thở tám phần. Ông ta vội vàng gỡ tay Lý Quang Dực kéo Hạ Đông Bằng ra, Hạ Đông Bằng chân vừa trạm đất liền ngã lăn quay ra há to mồm ho liên hồi.
- Giám đốc Tôn, cuối cùng các ông cũng đến rồi!
Trần Quân Khoa dùng cánh tay còn lại vịn vào tường cố gắng đứng dậy, giọng khàn khàn nói:
- Tôi vô dụng, không thể bảo vệ được hàng hóa, xin lỗi ông chủ và giám đốc!
Phương Minh Viễn nhảy ra đỡ lấy anh ta đang trông như sắp đổ. Tôn Chiếu Luân lúc này mới như tỉnh ra, vội vàng chạy sang đỡ bên còn lại, để anh ta ngồi xuống ghế xong, lúc này mới nói:
- Trần Quân Khoa, anh đừng nói xin lỗi chúng tôi, anh đã làm rất tốt, chúng tôi rất cảm ơn anh!
Lý Quang Dực tức giận nghiến răng nghiến lợi, chỉ bước hai bước đã đến trước mặt Trần Quân Khoa chỉ vào mấy người cảnh sát đang tái mét mặt đứng bên cạnh nói:
- Là ai đã đánh anh, anh cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp anh đòi lại lẽ phải!