Khi đoàn người đến huyện Hải Trang, trời đã nhá nhem tối, vào đúng giờ ăn cơm tối, Phương Minh Viễn là người bản xứ ở đây nên bèn chủ động lên tiếng mời cơm, tiếp đãi Vũ Điền Quang Ly ngay tại quán ăn của nhà họ Phương. Các món ăn của Hoa Hạ quả nhiên là có sức quyến rũ vô cùng, ăn được một tí, Vũ Điền Quang Ly trước đó vốn hơi gượng gạo đã trò chuyện thật vui vẻ cùng Phương Minh Viễn, chủ và khách cùng vui vẻ và thoải mái.
Trần Trung đưa hai cô gái trở về nhà khách, nơi đây hiện giờ luôn luôn có cảnh sát thị trấn đóng giữ, về mặt an toàn thì không cần phải lo lắng.
- Ăn no quá trời, đã lâu lắm rồi tớ mới ăn no như thế này đấy!
Vũ Quang Điền Ly xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, không hề giữ hình tượng thục nữ ngả người lên mặt cát mà trong mắt cô vô cùng thô sơ kia, hít một hơi dài.
- Cậu không biết xẩu hổ mà còn nói, hôm nay tớ mất mặt không để đâu cho hết. Ai mà biết thì sẽ nghĩ cậu đi đường xa nên mệt và đói, ai mà không biết kiểu gì cũng nghĩ cậu là dân tị nạn Châu Phi cũng nên.
Asohon Kagetsu rót cho cô một ly trà, ngồi bên cạnh quở trách.
- Tớ bảo, cậu không thể giữ cho tớ một chút thể diện được hả? Cậu tính thử xem nhá, hôm nay mới là ngày đầu tiên cậu đặt chân tới Bình Xuyên, đã gây ra bao nhiêu chuyện nực cười! Cậu là bạn tớ nên tớ lôi bằng được hắn đến để đón cậu, còn cậu thì hay lắm, bị mất mặt không nói, hại tớ cũng bị bẽ mặt theo!
Vũ Điền Quang Ly vội cười nói:
- Thôi mà, Tiểu Hương Nguyệt, cũng không phải tất cả đều là lỗi của tớ, tớ làm sao mà biết được anh ta hiểu cả tiếng Anh lẫn tiếng Nhật chứ, hơn nữa cậu cũng không nhắc tớ, thế nên làm sao có thể đỏ hết tội vạ lên đầu tớ được chứ?
- Cậu nói nhanh như vậy, tớ làm sao ngăn lại kịp, giờ còn quay ra trách cả tớ!
Asohon Kagetsu hậm hực nói. Vũ Điền Quang Ly sau một hồi đấu dịu mới làm Asohon Kagetsu vui vẻ trở lại, nói:
- Mau khai thật đi, tại sao cậu lại đột nhiên quyết định đến Hoa Hạ này? Đừng có bảo tớ là cậu chỉ đơn thuần đến thăm tớ đâu đấy nhá!Người bận rộn như cậu, sao giờ lại có thời gian rảnh rỗi thế?
Cô biết rõ con bạn này của mình không phải là loại vừa. Từ khi còn học đại học đã dùng tiền ăn gia đình chu cấp để kinh doanh buôn bán đủ thứ ,chỉ trong vài năm học thôi đã trở thành tiểu phú bà có tiếng tăm trong trường. Việc này đương nhiên cũng nhờ vào bà mẹ cô am hiểu rộng về buôn bán thương mại.
Vũ Điền Quang Ly nằm dài trên cát thở dài một hơi nói:
- Còn gì ngoài việc tránh mặt tên Võng Bản Tông Thứ kia nữa chứ, hắn ta làm phiền tớ chết mất thôi. Còn cha tớ thì ngày ngày thuyết phục tớ là phải nghĩ đến sự hưng vượng của gia tộc sau này, làm tớ điên hết đầu lên. Giờ mình mới hiểu một cách triệt để lí do vì sao khi mình còn nhỏ mẹ mình đã dạy mình phải có ý thức độc lập, phải học cách quản lý tiền bạc, nếu không phải từ hồi cấp ba mình đã bắt đầu đi làm thêm, lên đại học cũng kiếm được chút đỉnh thì hiện giờ đã bị khuất phục dưới áp lực của gia đình rồi.
- Võng Bản Tông Thứ sao lại mê mẩn không tỉnh ngộ được ra nhỉ!
Asohon Kagetsu nhíu mày, dễ dàng nhận thấy là không có biện pháp nào để đối phó với anh ta, đột nhiên vươn tay ra sờ lên ngực của Vũ Điền Quang Ly, cười gian xảo nói:
-Theo tớ thì, anh ta không quên được cái chỗ này của cậu này, không đoạt được thì không bỏ cuộc.
Vũ Điền Quang Ly đột nhiên bị sờ ngực, nửa người lập tức co rúm lại. Không kìm được bèn kêu khẽ. Cô vừa tránh bàn tay của Asohon Kagetsu, vừa phản kích lại, đè Asohon Kagetsu ra.
Hai người nô đùa một lúc mới ngồi dậy ngay ngắn, Vũ Điền Quang Ly nghiêm mặt nói:
- Hương Nguyệt, lần này tớ tới Hoa Hạ, đầu tiên là muốn tránh sự quấy nhiễu củaVõng Bản Tông Thứ hai là muốn đến thăm cậu, còn thứ ba là đến Hoa Hạ xem có việc gì để làm không. Phụ nữ mà không có tiền, thì không đứng thẳng lưng trước mặt đàn ông được.Về điểm này thì mẹ và chị dâu tớ chính là ví dụ minh chứng tốt nhất! Nói thật là nhiều lúc tớ nghĩ hay là đổi luôn quốc tịch, nhập tịch Mỹ cùng mẹ tớ cho xong quách luôn.
Asohon Kagetsu gật gật đầu, nếu nói để tìm được cái căn nguyên cho ước mơ trở thành một phụ nữ giỏi giang và thành đạt của mình thì Vũ Điền Quang Ly chính là một yếu tố quan trọng.
- Thực ra là có đôi khi , tớ lại rất hân mộ những người phụ nữ Hoa Hạ, họ dường như sở hữu địa vị bình đẳng với đàn ông chỉ trong một đêm. Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời mà.
Vũ Điền Quang Ly bĩu đôi môi gợi cảm của mình, khinh thường nói:
- Tớ thừa nhận là địa vị của phụ nữ Hoa Hạ so với xưa kia đã được nâng cao lên rất nhiều, nhưng còn lâu mới đạt được đến cái ngưỡng mà cậu vừa nói! Phụ nữ tham gia chính trị ở Hoa Hạ hiện nay chỉ có thể nói là vẫn đang ở cấp độ thấp nhất. Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời ư, cùng lắm thì chỉ là cái khẩu hiệu mà thôi. Có điều so với Nhật Bản thì cũng khá hơn nhiều rồi. Thôi, không nên mộng tưởng hão huyền nữa, quan trọng nhất bây giờ là mau chóng tìm cách để kiếm tiền .
- Nếu cậu muốn làm ăn buôn bán ở huyện Bình Xuyên này, có thể tìm Phương Minh Viễn, cậu ấy sinh ra và lớn lên ở đây, nên quen thuộc với mọi thứ ở nơi này.
Asohon Kagetsu cười nói.
- Hương Nguyệt, cậu nói cậu ta mới chỉ là học sinh cấp hai thật chứ? Mình thật sự thấy nghi ngờ, nền giáo dục của Hoa Hạ cậu không phải không biết. Sao có thể bồi dưỡng ra được một thiếu niên như vậy chứ, nói cậu ta là học sinh nước Mỹ hay Pháp còn chấp nhận được...
Nói về Phương Minh Viễn, tinh thần của Vũ Điền Quang Ly lập tức tỉnh táo ngay,
- Học sinh cấp hai mà đã thông thạo hai ngoại ngữ, ở Nhật cũng không gặp nhiều đâu nha.
Asohon Kagetsu giận giỗi nói:
- Cái này thì cậu khỏi phải nghi ngờ, tớ và biên tập của “Thiếu niên tuần san” đã nhiều lần kiểm tra đối chiếu năm sinh và quốc tịch của cậu ta rồi, không hề có chút sai sót nào hết. Cậu ta cũng chưa hề đi ra nước ngoài, từ bé đến lớn chỉ ở trong Bình Xuyên mà thôi. Thỉnh thoảng trong thời gian nghỉ đông và nghỉ hè thì vào thành phố, cậu ruột của hắn ở đó. Còn ngoài ra thì, cuộc đời cậu ta không có gì khác với người bình thường cả. À, còn nữa, cậu ta còn quen biết với thiếu phu nhân Vu Thu Hạ của tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị của Hồng Kông
- Không thể nào!
Vũ Điền Quang Ly kêu thất thanh. Vu Thu Hạ là ai chứ, thiếu phu nhân gia đình giàu sang quyền thế ở Hồng Kông, còn Phương Minh Viễn chẳng qua chỉ là một thiếu niên vừa mới nổi danh ở trong nội địa thôi mà, hai người này căn bản là không thể có mối liên hệ với nhau, sao có thể quen biết nhau được chứ? Chuyện này quả thực là hoang đường giống như nói trẻ em Nhật Bản và tổng thống Mỹ là đôi bạn thân vậy!
- Không có gì là hoàn toàn không có khả năng hết! Đây là câu cửa miệng của cậu còn gì nữa.
Asohon Kagetsu quàng tay lên vai Vũ Điền Quang Ly, cười nói,
- Nửa tháng trước, tiệm ăn của nhà Phương Minh Viễn khai trương, Vu Thu Hạ đã đích thân đưa con gái mình đến dự lễ khai trương, chính mắt mình đã nhìn thấy. Mà lúc đó còn có quan viên chính quyền của tỉnh Tần Tây Hoa Hạ nữa, có thể nói là việc này không còn gì phải nghi ngờ gì nữa. Hi hi, thực lực của Phương Minh Viễn lớn hơn so với óc tưởng tượng của cậu đấy! Cậu muốn làm ăn ở trong huyện Bình Xuyên này, thậm chí là trong tỉnh Tần Tây, quan hệ tốt với cậu ta chắc chắn là quyết định đúng đắn.
Vũ Điền Quang Ly thật sự ngớ người ra. Đến dây áo ngực bị tuột khỏi vai cũng không nhận ra, để lộ ra một khoảng đầy đặn trắng như ngọc gần bộ ngực to tròn, thêm vào là áo lót tơ tằm đen, trông vô cùng mê người.
- Cậu mà cưa đổ anh ta được, thì tớ sẽ càng cảm tạ trời đất, tớ phải nhắc cậu trước là, tên nhóc này không phải loại háo sắc nhìn thấy gái đẹp là tít mắt lại đâu, đừng để đến cuối cùng, Phương Minh Viễn chưa thấy gì, còn Vũ Điền Quang Ly cậu thì lại chết như điếu đổ. Như thế sẽ thành trò cười đấy. Đúng rồi, cậu vẫn là gái tân đúng không?
Asohon Kagetsu đột nhiên hỏi.
- Hỏi cái này làm gì? Cái này thì có liên quan gì đến Phương Minh Viễn?
Vũ Điền Quang Ly hỏi lại với vẻ mặt cảnh giác.
- Đương nhiên là có quan hệ rồi, nơi này là khu Tây Bắc nôi địa Hoa Hạ, không phải là Nhật Bản, người ở đây rất coi trọng trinh tiết của phụ nữ. Nếu như cậu không còn trinh nữa,vậy thì ý tưởng tiếp cận Phương Minh Viễn sẽ giống như hoa rơi xuống nước, kính soi trăng mà thôi! Chỉ nghĩ đến thôi cũng không phải nghĩ nữa đâu! Như vậy chỉ khiến bọn họ thấy phản cảm mà thôi.Chẳng thà cứ thật thà mà làm bạn còn hơn.
Asohon Kagetsu ở đây lâu vậy, không phải là sống tạm bợ qua ngày, đối với phong thổ nhân tình ở vùng này, cô tương đối là hiểu biết. Phương Minh Viễn với tư cách là nhân vật quan trọng của nhà họ Phương, đương nhiên không thể giao du với những phụ nữ không đứng đắn được.
- Ừ.
Vũ Điền Quang Ly giật mình gật gật đầu
- Đương nhiên rồi, mình sao có thể chơi trò yêu đương với thằng nhóc kém mình mười tuổi được chứ!
Cô chợt nhận ra Asohon Kagetsu đang trêu ghẹo mình, bèn lập tức xoay người, lấy tay chọc lét vào người cô bạn. Asohon Kagetsu không nhịn được cười nhưng cũng không đẩy Vũ Điền Quang Ly ra, cười đến chảy cả nước mắt. Ngồi đùa cả buổi xong hai người mới chịu rời nhau ra, căn phòng lại yên tĩnh như cũ, chỉ có hai người quần áo xộc xệch, ngả ngốn lên nhau, làm cả căn phòng tràn đầy hương vị mờ ám.
- Hương Nguyệt, nói chuyện chính đi, tớ lần này đến đây là muốn tìm vài dự án đầu tư. Hiện tại họ không phải đang cải cách mở cửa sao, một thị trường lớn với dân số gần một tỉ, đủ để so với toàn bộ Châu Âu. Một miếng bánh ngọt to như vậy, chỉ cần một mẩu nhỏ trong đó thôi, cũng đủ làm mình thỏa mãn rồi.
Vũ Điền Quang Ly lấy tay chống cằm, nghiêm mặt nói.
- Vậy sao cậu không đến vùng duyên hải ấy, môi trường đầu tư ở đó lớn hơn trong nội địa gấp nhiều lần .
Asohon Kagetsu hỏi với chút khó hiểu.
Vũ Điền Quang Ly buông hai tay, nói với vẻ bất đắc dĩ:
- Không có tiền! Với số tiền trong tay mình hiện giờ, e là đám quan chức vùng duyên hải của Hoa Hạ căn bản sẽ không thèm đoái hoài tới! Hơn nữa tiếng Trung của mình không tốt, cũng không hiểu biết về tình hình nơi đó. Đầu tư tại vùng duyên hải đó không khác nào bịt mắt tìm vận may, như vậy sao có thể được! Nếu như nói không còn tiền nữa, vậy mình lấy gì để chống lại được áp lực của cả gia tộc?
Asohon Kagetsu bụm mặt, đau đầu nói:
- Vậy rốt cuộc cậu thấy cái quái gì hay ho ở chỗ này?
Vũ Điền Quang Ly áp sát đến trước mặt Asohon Kagetsu cười nham hiểm nói:
- Quả hồng
- Quả hồng?
Asohon Kagetsu giật mình hỏi lại.
- Quả hồng.