Giữa trưa ngày hôm sau, Minh Viễn đi tới chỗ Chu Đại Quân và biết được tin tức Đồng Đống và Vương Hạo đã bị cách ly để thẩm tra, không khỏi thở phào một cái. Việc đã tới nước này tức là Đồng Thanh Hoa và Vương Quang Viễn đã hoàn toàn không có khả năng xoay sở. Đã không có Đồng Đống và Vương Hạo che chở, tiền đồ sáng lạn của chúng, chuyện xấu xa của chúng không thể che giấu dưới ánh sáng mặt trời. Nhưng đối với Đồng Đống và Vương Hạo mà nói, xem như đã đóng cây đinh cuối cùng vào quan tài. Đánh một rắn mà không chết cũng như nuôi hổ gây họa, Phương Minh Viễn sẽ không làm.
- Cậu Phương Minh Viễn, hai người kia miệng mồm nhanh nhảu, mọi thứ đều không có nói ra.
Lỗ Đắc Lợi chỉ vào phía trong phòng Tiểu Ngũ và Quách Ca phiền muộn nói.
- Nếu không trừng trị bọn chúng một cách thích đáng, tôi cam đoan cảnh sát trong huyện sẽ không nhìn ra.
Bọn chúng sẽ nhanh chóng được chuyển tới cho cảnh sát cấp tỉnh hỏi cung. Ý đồ bắt cóc người nước ngoài, vì đây là thời kỳ mở cửa, đương nhiên khó nhận thấy sự tác hại của vụ án. Trong cùng một ngày nếu có thể lấy cung cả hai người bọn họ lần nữa thì quá tốt.
Đối với Lỗ Đắc Lợi mà nói, không thể nghi ngờ đã có công lớn. Cho nên Lỗ Đắc Lợi không cam lòng giao hai người bọn họ cho cảnh sát tỉnh điều tra.
Phương Minh Viễn làm sao lại không thấy rõ ý đồ đó của y. Nhưng Lỗ Đắc Lợi là người của Chu Đại Quân. Con người này làm việc rất chu đáo, tiến thêm một bước nữa, đối với Phương Minh Viễn mà nói điều đó cũng tốt. Hơn nữa, Phương Minh Viễn cần nhanh tay đem chuyện của Đồng Đống và Vương Hạo đi giải quyết, chấm dứt vụ án lớn, không để cho Đồng Đống và Vương Hạo có cơ hội xoay sở mục đích là tránh đêm dài lắm mộng. Chuyện đối nhân xử thế trong cả hai kiếp, lần đầu tiên đụng tới chuyện này, Phương Minh Viễn từ lúc bắt đầu đến giờ rất cẩn thận.
- Cháu đến nói chuyện với chúng.
Phương Minh Viễn thản nhiên nói.
Tiểu Ngũ và anh Quách trong nháy mắt đã biết được bảy tám phần, cũng biết lần này mình gặp nạn một lần, hơn nữa lại rất thảm hại. Nếu nơi này là thành phố Hoàng Xuyên, mấy người đó còn có hy vọng cảnh sát không thể tìm ra họ nhưng đây là huyện Bình Xuyên, bọn Đồng Thanh Hoa tới đây mà Đồng Đống còn không cứu chúng ra được huống chi họ bị nghi ngờ là bắt cóc thậm chí còn có âm mưu sát hại người ngoại quốc.
Điều đó chẳng cần phải suy nghĩ, Đồng Đống đích thân ra tay nhưng chỉ sợ huyện Bình Xuyên không chịu. Vụ án lớn và nghiệm trọng như vậy, dù thế nào, cũng phảo làm tới cùng, đừng nói đến chuyện họ, ngay cả Đồng Đống và Vương Hạo cũng khó bảo toàn được tính mạng.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ rằng cứ khai ra như vậy. Đã ra giang hồ, dù như thế nào cũng phải có chút tình nghĩa. Hơn nữa chỉ cần bản thân mình một ngày không khai có lẽ Đồng Đống bọn họ sẽ không có chuyện gì, nếu có khả năng chống cự khoảng vài ngày, Đồng Đống và Vương Hạo có thể xoay chuyển tình thế, chẳng những có thể chiếu cố họ trong trại giam mà còn chiếu cố đến người nhà của họ. Cho nên hai người bọn họ cắn răng không nói nửa lời.
Ban đầu bị cách ly, sau khi thẩm tra một đêm, lúc này hai người đã trong tình trạng kiệt sức. Nhưng điều bọn họ không ngờ tới chính là cảnh sát lại đưa bọn họ tới cùng một phòng, ra lệnh bọn họ ngồi xuống nghế, còng tay bọn họ, chỉ có mỗi chân để đi.
Trước ghế ngồi là bàn trà bày biện thuốc lá và một ít hoa quả. Tiểu Ngũ và Quách Ca trong lòng lại dâng lên một tia hy vọng. Không nghĩ là tình hình lại hóa ra thế này. Đồng Đống đã nhờ tới nhân vật tai to mặt lớn nào sao? Tiếp theo thoạt nhìn dường như có một thanh niên mười lăm, mười sáu tuổi cùng đi với Lỗ Đắc Lợi, xuất hiện trước mặt hai người.
Phương Minh Viễn nhìn thấy hai người tuổi cũng không lớn lắm, có vẻ du côn, đang ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt vẫn tỏ ra ngang ngược. Nhìn thấy Phương Minh Viễn xuất hiện, hai người đều không giấu được vẻ ngạc nhiên.
- Tôi là người thế nào các anh không cần phải biết. Rốt cục các anh là ai, tôi thật sự cũng không muốn biết. Tôi tới đây lúc này chỉ là cùng với các anh trao đổi một việc.
Phương Minh Viễn nói thẳng vào vấn đề chính.
- Giao dịch cái gì?
Quách Ca giọng khàn khàn nói.
- Các anh hãy khai báo thành thật cho tôi biết, ai là người đứng sau lưng sai khiến. Thừa nhận sai lầm, chấp hành pháp luật, mặc dù tôi không thể khiến cảnh sát thả các anh nhưng tôi có thể giúp họ tha cho người nhà các anh!
Phương Minh Viễn thản nhiên nói.
Quách Ca và Tiểu Ngũ nhìn Phương Minh Viễn run sợ trong chốc lát, sau đó không ai bảo ai cả hai cùng đứng lên cười ha ha. Một thằng nhóc thối tha, luôn mồm nói chiếu cố cho hai người, làm sao không khiến bọn họ cảm thấy buồn cười. Lỗ Đắc Lợi tức giận đi lên trước, túm gáy một tên và cho một cái tát, nói
- Cười cái gì mà cười! Có chuyện gì đáng buồn cười chứ!
- Chỉ sợ các người còn chưa biết chứ, ngay buổi sáng hôm nay, ủy viên thành ủy thị trấn Hoàng Xuyên, Cục trưởng cục cảnh sát Đồng Đống và Cục trưởng cục khai thác mỏ Vương Hạo đã bị cảnh sát tỉnh yêu cầu cách ly để thẩm tra.
Phương Minh Viễn nói một câu thản nhiên, khiến cho tên vừa bị trúng một cái tát đang muốn đáp lại một cách mỉa mai, Quách Ca và Tiểu Ngũ cứng họng, ngây người như phỗng
- Tôi biết các người sẽ không tin. Tuy nhiên…
Phương Minh Viễn nhìn vào trong phòng, chỉ tay vào và nói.
- Trong đó có điện thoại, anh có thể điện thoại hỏi văn phòng Cục trưởng Vương Hạo đồng thời gọi điện thoại tới nhà riêng để xác nhận một chút.
- Thật là kỳ lạ, mày làm sao cho rằng chúng tao là do Vương Hạo phái tới chứ?
Quách Ca mạnh mẽ điềm tĩnh nói.
- Có đúng hay không cũng không có vấn đề gì.
Phương Minh Viễn làm ra bộ lạnh lùng nói.
- Dù sao nói hay không nói đối với tôi không quan trọng, chỉ có điều tội danh của ông ta nặng hay nhẹ mới thành vấn đề. Đối với hai anh chỉ sợ là không được như thế này. Dù là bắt cóc hay có ý đồ mưu sát cũng thế, hai anh có thể bị vào tù mười lăm tới mười tám năm, chỉ e rằng khó mà ra được. Đồ phó Lỗ, lập tức chuyển bọn họ tới cảnh sát tỉnh để điều tra, đến lúc đó tin rằng bọn họ sẽ có cách khiến hai người khai ra.
Lỗ Đắc Lợi lập tức khoát tay áo chặn lại, kéo tay chúng đi lên phía trước.
- Chờ một chút!
Quách ca đột nhiên mở miệng nói
- Chúng tôi muốn hút một điếu thuốc!
- Lấy đi, trên bàn có sẵn đó, muốn ăn cái gì cứ ăn đi, sau khi vào tù sẽ không được đối xử tốt như vậy đâu.
Phương Minh Viễn nén sự vui sướng trong lòng, ung dung ngồi chờ đợi.
Sau khi lấy ra hai điếu thuốc, Quách Ca và Tiểu Ngũ lập tức bình tĩnh lại. Biết thì sẽ nói, đã nói là nói cho hết! Không chỉ kể lại sự việc bắt cóc này, ngay cả việc trước kia Vương Quang Viễn ra lệnh cho bọn họ làm sự việc này bọn họ cũng kể ra một cách tỉ mỉ tường tận. Cầm bản khai của hai người, Phương Minh Viễn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Từng người một là Đồng Đống và Vương Hạo, hai người chuẩn bị cây đinh cuối cùng của quan tài đi. Chỉ cần đóng xuống một cái, hai người Đồng Đống và Vương Hạo không có khả năng xoay sở được.
Sự việc cũng như Phương Minh Viễn dự đoán. Một tháng sau khi tòa tuyên án, cha con Đồng Đống và cha con Vương Hạo đều lĩnh án tù chung thân. Đồng Thanh Hoa và Vương Quang Viễn đang vị thành niên sẽ ở tãi quản giáo thanh niên đến hết năm mười tám tuổi, sau đó sẽ bị bắt vào nhà giam. Ngay cả Phạm Dĩnh cũng bị tù tám năm. Điều tra ra hàng loạt các cán bộ cấp cao, nhân viên trong cục cảnh sát Hoàng Xuyên đều bị xử phạt, ít người có may mắn thoát nạn. Vấn đề này sau này sẽ rõ.
Tuy nhiên, hiện tại mọi kế hoạch của Phương Minh Viễn đặt ở huyện Bình Xuyên và đang trong giai đoạn chuẩn bị khai trương siêu thị nhà họ Phương.