Khang Giả nói đúng. Ngày hôm sau tỉnh dậy, lúc rửa mặt Thang Vu Tuệ suýt nữa bị lớp cháy nắng tróc ra ở mũi làm đau chảy nước mắt.
Cậu nhìn thoáng qua trong gương, thôi được, sắc tố đen hình như bốc hơi hết rồi, qua một đêm quả nhiên cậu đã trắng lại, nhưng trên mũi vẫn có một vết đỏ đậm nằm ngang.
Mắt cậu to, ngủ không ngon thì xung quanh mắt sẽ đỏ hoe. Thang Vu Tuệ nhìn gương mặt mình, đột nhiên rất hy vọng mình có thể đen sạm đi một tí, ít nhất đừng trông có vẻ non nớt thế này.
Bảo sao trước kia Kha Ninh thường trêu cậu, nói là mỗi lần cậu thức đêm quan sát thí nghiệm, sáng ngày hôm sau nhìn như đã khóc cả đêm ở bên ngoài.
Thang Vu Tuệ cho rằng làn da như Khang Giả rất tốt, mặc dù hơi ngăm đen nhưng mà rất khỏe mạnh, rất rực rỡ, tôn lên gương mặt tuấn tú sáng sủa, toàn thân lộ ra khí chất lạnh lùng cứng rắn, thoạt nhìn không dễ chọc vào.
Cậu ngoan ngoãn bôi gel lô hội, lại lấy nước lạnh hất lên mắt mấy lần, cuối cùng cảm thấy bình thường hơn rồi.
Cậu đẩy cửa ra ngoài, đi vào trong sân, Khang Giả đang gọi điện thoại, nói tiếng Tạng.
Thang Vu Tuệ không hiểu, nhàm chán nhìn hắn ngẩn người.
Sau khi cúp điện thoại, Khang Giả quay lưng lại dường như sửng sốt một lát, tiếp đó nói với Thang Vu Tuệ: “Những gì tôi nói không cảm động đến vậy chứ? Cậu về khóc cả đêm?”
Hầy. Thang Vu Tuệ thở dài.
Cậu kiên nhẫn giải thích: “Tôi không khóc, tôi chỉ ngủ không ngon thôi.”
Nhưng trùng hợp Thang Vu Tuệ lại ngáp một cái ngay lúc này, dụi mắt, dụi xong chun mũi một cái, ngoại trừ đôi mắt mang theo hơi nước, cả gương mặt ngoài trắng thì là đỏ, thật sự chẳng có tí sức thuyết phục nào.
Khang Giả:…
Thôi được. Khang Giả suy nghĩ một lát rồi bảo: “Cậu không bị rám nắng phải không?”
Thang Vu Tuệ buồn bực nói: “Rõ ràng lắm hả? Anh có thể nhìn ra?”
“Hôm qua trông đen hơn,” Khang Giả cười, “Không biết có phải vì là buổi tối không.”
“Tôi như vậy đấy,” Thang Vu Tuệ đáp, “Không bị rám nắng, trắng lại rất nhanh.”
“Ừ, không bị rám nắng có cái tốt của không bị rám nắng,” Khang Giả nhìn cậu một cái, “Rất dễ dàng nhận ra trong quần thể.”
Thang Vu Tuệ:?
Lại nói mấy lời linh tinh nghe không hiểu.
Hôm nay Khang Giả thay quần áo khác, không mặc chiếc áo lông màu xanh đậm rất dài hai ngày trước, mà đổi sang chiếc áo jacket màu đen và quần thể thao bo gấu, chân đi đôi giày Martin cao đến bắp chân, chân vừa dài vừa thẳng, giống những mẫu nam vừa hoang dã vừa lạnh lùng trên tạp chí.
Thang Vu Tuệ nhìn thương hiệu, khá đắt.
Cậu nghĩ, rốt cuộc Khang Giả làm gì? Hắn thật sự không giống người địa phương? Đây thật sự đi cưỡi ngựa hả?
Thang Vu Tuệ vốn còn muốn xem Khang Giả mặc quần áo của dân tộc Tạng, nhất định rất đẹp.
Khang Giả vươn tay vẫy vẫy trước mặt Thang Vu Tuệ mấy cái, “Ngây người gì vậy? Cưỡi ngựa, đi không?”
Thang Vu Tuệ hoàn hồn, cậu nghĩ trong giọng nói của mình thậm chí mang theo tinh thần phấn chấn rất lâu rồi chưa nghe thấy —— “Đi!”
Bình thường mà nói, du lịch ở Xuyên Tây đi đâu cũng sẽ chọn xe tự lái làm phương tiện di chuyển.
Trên quốc lộ uốn lượn dài ngoằn ngoèo, một đoạn đường dài ơi là dài mới có thể gặp được một người khác, trên đường lớn có bò và dê đứng thành đàn, Thang Vu Tuệ còn thường thấy người cưỡi ngựa đi qua.
Lần này cậu rất tự giác, không “ấm đầu” mà nói muốn đi bộ, đi theo Khang Giả trèo lên xe máy của hắn. Do dự một lát rồi vòng tay quấn hờ một vòng, lơ lửng ôm lấy eo Khang Giả.
Cậu vẫn mặc áo lông của Khang Giả, ba ngày rồi chưa thay.
Thang Vu Tuệ nghĩ, cậu rất thích nơi đây, bây giờ không muốn đi đâu cả, không biết có thể mượn Khang Giả mấy bộ quần áo không.
Nhưng mà, cánh tay treo ở trên không chẳng mấy chốc đã rơi xuống chỗ thực, làn da bên trong khuỷu tay của Thang Vu Tuệ đúng lúc dán bên hông Khang Giả qua lớp áo khoác. Cho dù cách mấy tầng, nhưng trong nháy mắt hình như cậu đã ôm lấy một triền núi đá lởm chởm.
Khang Giả cảm thấy phần bụng bị cậu siết hơi đau, song ngẫm nghĩ vẫn không nói gì. Nhiệt độ cơ thể Thang Vu Tuệ rất cao, dán vào không khiến người ta ghét, vả lại trên đường lớn này há miệng là gió thổi vào, dừng xe và giảm tốc độ đều rất phiền phức.
Nếu Thang Vu Tuệ có cơ hội giải thích, nhất định sẽ lên án mình oan ức —— cậu hoàn toàn bị động!
Khang Giả chạy xe máy vô cùng ngang tàng, giống như vội bay đi vậy, thường thường dán sát vào xe ô tô, bò, hàng rào bảo vệ và cột mốc biên giới bằng đá ầm ầm lao vụt qua.
Adrenalin của Thang Vu Tuệ như bão táp, sợ hết hồn, vừa ngại hét lên vừa không dám hô dừng.
Sau khi Khang Giả lái đến thảo nguyên Tagong, đầu Thang Vu Tuệ đã bị gió lớn thổi choáng váng rồi.
Cậu cảm thấy Khang Giả thực sự giỏi hơn Khoa Phụ đuổi mặt trời[1], người khổng lồ đều phải đuổi theo mặt trời, Khang Giả vứt mặt trời lại phía sau.
Khoa Phụ đuổi mặt trời
Ở cửa thảo nguyên có một anh trai dân tộc Tạng với làn da đen bóng thu vé vào cửa, Thang Vu Tuệ ngước mắt nhìn bậc thang vươn đến tầng mây ở trước mắt.
Đền Tagong được bao quanh bởi một vòng tháp lâm[2], có một tăng nhân mặc áo dài dày dựa ở cửa, bên dưới ngôi đền là bức tường đá truyền thống của người Tạng, bên trên là mái nhà giả núi kiểu Hán thếp vàng, vàng rực rỡ dưới ánh ban mai.
[2] tháp lâm: quần thể mộ hình tháp của những người tu hành, thường tọa lạc gần chùa chiền.
Thang Vu Tuệ đang định đi mua vé vào, lấy hai tờ tiền ra thì Khang Giả duỗi một tay giữ cậu lại, “Cậu làm gì thế?”
? Thang Vu Tuệ ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.
Khang Giả thở dài: “Cậu nghĩ tôi cần phải mua vé vào hả?”
Lúc này Thang Vu Tuệ mới phản ứng lại, chậm chạp “À” một tiếng, rồi nói: “Tôi thì sao?”
Khang Giả nói: “Cậu ngoan chút đi, tôi dẫn cậu vào.”
Quả nhiên Thang Vu Tuệ rất nghe lời, ngoan hết mức, cẩn thận từng li từng tí đi theo Khang Giả.
Có điều cậu cảm thấy Khang Giả nói như thật, nhưng thực ra lại đang dỗ dành người ta. Hắn không thèm chào hỏi gì, chỉ liếc anh trai bán vé vào cửa một cái, anh trai đã cho Thang Vu Tuệ đi vào.
“Bạn của anh sống ở khu thắng cảnh à?” Thang Vu Tuệ hỏi.
“… Hả? Không phải.” Khang Giả đi trước cậu, “Thảo nguyên không phải thắng cảnh, cho các cậu xem mới gọi là thắng cảnh.”
“Ò,” Thang Vu Tuệ cảm thấy Khang Giả lại đang nói kháy cậu, nhưng lại không có lời gì để cãi lại.
Khang Giả vòng qua bậc thang dài, đi hẳn về một hướng khác, Thang Vu Tuệ vội vàng kéo ống tay áo Khang Giả: “Anh đi đâu? Chúng ta không đi lên à?”
Họ đứng trước bậc thang dài vươn đến tầng mây.
Khang Giả giật tay áo, quay đầu nhìn cậu một cái: “Ừ, không nên cười nhạo cậu, bán cho cậu một tấm vé vào cửa quả thực không phải lỗi của người ta.”
Nói xong, Khang Giả lấy một điếu thuốc lá ra muốn châm lửa, chậm rãi nói với Thang Vu Tuệ: “Cậu muốn chơi thì tự đi lên, tôi ở phía dưới đợi cậu.”
Thang Vu Tuệ hỏi: “Anh không đi hả?”
Khang Giả nói: “Không đi, tôi say độ cao.”
Thang Vu Tuệ: …
Thang Vu Tuệ: “Anh không muốn đi tôi cũng không đi, đi thôi.”
Cậu đi vài bước, thấy Khang Giả vẫn đứng tại chỗ, hình như mang theo chút tò mò đang tỉ mỉ nhìn cậu.
Ánh mắt Thang Vu Tuệ và hắn chạm nhau, trong lòng giật mình, hỏi: “Sao vậy?”
“Cậu rất ngoan,” Khang Giả lại nở nụ cười quen thuộc, “Bình thường luôn có người khen cậu tốt tính đúng không?”
Trong lòng Thang Vu Tuệ đột nhiên giật mạnh một cái, như thể một tiếng vang trầm trước cơn mưa to.
Cậu hoảng loạn không lý do, bước chân đóng đinh tại chỗ, tay đột nhiên rất muốn nắm chặt lấy thứ gì đó.
Mặc dù cậu thường xuyên được người ta nói là tốt tính, nhưng Khang Giả nói vậy giống như có ý khác, vừa mang theo vị ngọt lại cất giấu gai nhỏ như kim.
Cậu không nói được nguyên nhân, nhưng cậu rất ghét bị Khang Giả đánh giá bằng cách này.
Ghét sự tò mò lúc ẩn lúc hiện, có cũng được mà không có cũng không sao của Khang Giả.
Thang Vu Tuệ vô thức bảo vệ bản thân, không biết tại sao, cậu cảm thấy trò chuyện với Khang Giả rất nguy hiểm, nói càng nhiều hình như càng dễ bị nhìn thấu.
Tuy là cậu đã có trực giác mơ hồ, nếu như Khang Giả muốn cũng đã nhìn thấu cậu từ lâu rồi.
Chỉ là Khang Giả tạm thời không quan tâm, cho nên đứng ở đó, mặc kệ cậu có đi qua hay không.
“Ừm… Tính tôi cũng được,” Thang Vu Tuệ chậm rãi nói: “Dù sao tôi cũng sẽ không nổi giận với anh.”
Nói ra những lời này, bản thân Thang Vu Tuệ cũng sững sờ không giải thích được.
Tay châm thuốc của Khang Giả dường như khựng lại một lát, nhưng cái bật lửa vẫn nhảy ra ánh sáng đỏ cam, nằm ngang giữa tầm mắt của họ.
Thang Vu Tuệ vội vàng nói bổ sung: “Nếu giận đã giận lâu rồi… Dù sao anh nói chuyện cũng không nhẹ nhàng gì hết…”
Lúc Khang Giả cắn đầu mẩu thuốc lá khóe môi dưới sẽ vô thức nhếch lên, hắn nở nụ cười ảm đạm: “À, ra vậy. Nhưng tôi nghĩ tính tình tôi rất tốt, đối xử với cậu rất thân thiết, cậu không cảm thấy ư?”
Thang Vu Tuệ:…
Cũng không cần nói dối như thế đâu.
Hôm nay tâm trạng Khang Giả có vẻ rất tốt, sau khi thấy Thang Vu Tuệ không phản bác được lần hai, hắn nở nụ cười rất nhạt, giúp Thang Vu Tuệ đeo ba lô đựng nước lên vai mình.
“Đi trước đã, phi ngựa xong có thời gian sẽ đi lên với cậu.”