Trên con phố sau Khai Phong Phủ có một tiểu viện bỏ hoang, gần đây có người dọn đến, hàng xóm láng giềng tò mò không thôi.
Tiểu viện này trước đây không ai ở, vì nó so với những nhà xung quanh nhỉnh hơn đôi chút. Tiểu viện tinh xảo, dù là mua hay thuê thì giá cả cũng không rẻ. Chỉ là người có năng lực mua sẽ không nhìn trúng tiểu viện có hai căn nhà này, ở không đủ, mà người không có năng lực, muốn thuê cũng cảm thấy quá nhỏ, không lời.
Vậy nên, tiểu viện này luôn bỏ hoang. Chỉ là, gần đây hàng xóm phát hiện viện nhỏ này có dấu vết người ra vào. Có kẻ tò mò còn cố ý đi tìm người môi giới hỏi người quen, quả nhiên, có người đã thuê tiểu viện này rồi. Tuy người môi giới không nói cụ thể về việc cho thuê, chẳng qua như thế cũng đủ rồi.
Chỉ là, bọn họ biết thì biết, lại chưa từng nhìn thấy người bên trong ra ngoài, càng đừng nói đến việc người kia cùng mọi người hàn huyên. Cho nên, người trong tiểu viện có thể là một người thích yên tĩnh, hoặc vốn dĩ là một quái nhân?
Tô Ngọc Tuyết ngồi trong tiểu viện lại thoải mái nằm trên chiếc giường thấp dưới gốc cây hoa quế, đang nhắm mắt tận hưởng sự tự tại, yên tĩnh lúc bấy giờ. Cô còn thi thoảng mò mứt ngọt trong khay hoa quả trên bàn nhỏ bên cạnh, bỏ vào trong miệng, vô cùng thỏa mãn.
[Túc chủ, cô phải làm nhiệm vụ rồi! Đừng lãng phí thời gian nha!] Giọng hận rèn thép không thành vang bên tai cô, nhưng trừ cô ra, ai cũng không nghe thấy.
Tô Ngọc Tuyết hệt như không nghe thấy, vẫn đang tận hưởng thời gian tươi đẹp của mình.
[Túc chủ!] Giọng bé gái mềm mại hình như muốn nổi giận.
“Đừng sốt ruột.” Tô Ngọc Tuyết vẫn không mở mắt ra, vẻ mặt thỏa mãn không thôi, “Thời gian sau khi trở về không có bao nhiêu, cần gì vội vã chứ. Thời gian như thế, không dùng để lãng phí mới chính là lãng phí đó.” Học tập làm việc, cuộc sống trước giờ của cô hệt như máy móc không biết ngừng nghỉ, trước giờ chưa từng hưởng thụ qua cuộc sống nhàn rỗi, tươi đẹp như thế.
Bây giờ, cô dựa vào hệ thống này xuyên qua, thật sự hệt như có thêm một đời người vậy, không tận hưởng thì đáng tiếc lắm. Cho nên, ngại quá, để cô nằm một lúc đã.
[Túc chủ, cô đừng quên, cô phải giúp nguyên chủ của cơ thể này thực hiện mục đích, nếu không...]
“Nếu không, cơ thể này của chị sẽ không thể cử động được nữa, chị biết rồi.” Tô Ngọc Tuyết nói như thế nhưng tay vẫn mò một viên mứt ngọt bỏ vào trong miệng, nằm trên giường vô cùng tự tại.
[Ông trời đang nhìn cô đấy.] Bé gái dùng giọng điệu bình thản nói một câu.
Tô Ngọc Tuyết lại lập tức bò dậy, cười nịnh nọt, “Ôi đừng, chị chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, tuyệt đối sẽ không để nguyên chủ thất vọng.” Nói đùa sao, nếu để ông trời ghi vào sổ, cô không cần dựa vào điểm thiện cùng công đức để tu hành nữa rồi, đến cả việc sống lại trong thế giới của mình cũng không còn hi vọng. “Chị bây giờ đang chờ thời cơ tốt nhất, thật đấy.”
[Thật sao?]
“Đương nhiên rồi.” Tô Ngọc Tuyết nghiêm túc gật đầu “Em nói xem nếu chị xông ra nói với Bát Hiền Vương chị là con gái của ngài, sau này chị sẽ bị hại chết, Bát Hiền Vương có tin không? Chẳng phải sẽ ném chị ra ngoài sao, nói không chừng còn ném đến dưới trát đao của Bao đại nhân, xoạt xoạt chém thành hai đoạn đấy. Hơn nữa, bây giờ chị vẫn đang bị đuổi giết đó, thật sự không thể chạy bừa được, sẽ bị đâm thủng một lỗ thật to.”
[Xin đừng dọa hệ thống, cảm ơn.]
“Không hề nha.”
[Thế được rồi, dù sao cô không hoàn thành nhiệm vụ thì cả hai chúng ta cùng toi.]
“Yên tâm, yên tâm, chị không quan tâm em thì vẫn phải quan tâm đến mạng của mình mà đúng không?”
[...] Hệ thống cảm thấy lời này hình như không đúng lắm.
Tô Ngọc Tuyết, vốn chỉ là một người bình thường cố gắng giãy giụa sống tiếp mà thôi. Nhiều nhất cũng chỉ là trông khá xinh, nhưng cũng không hữu dụng cho cam. Cô nỗ lực học hành, chăm chỉ làm việc, không dễ gì mới có được một tổ ấm hạnh phúc, lại đột nhiên bất ngờ gặp tai nạn, chết đi.
Cô không cam lòng, thế là nổi giận. Nào ngờ, lại có hệ thống xuất hiện trong người cô, nói rằng chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ có thể sống lại, còn có cơ hội tu luyện thành tiên. Tô Ngọc Tuyết vốn không tin cho lắm, nhưng chết cũng chết rồi, tin thử một lần cũng chẳng sao. Chữa ngựa chết thành ngựa sống, đúng không?
Hệ thống này tự xưng là hệ thống Thưởng Thiện Phạt Ác, thông qua việc lựa chọn cơ thể của người có công đức để hỏi yêu cầu, sau đó túc chủ sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ có thể từ trên người của nguyên chủ nhận được công đức, mà còn có thể từ trong nhiệm vụ nhận được điểm thiện ác. Cơ thể của Tô Ngọc Tuyết cần phải dựa vào điểm thiện để duy trì hoạt động, hệ thống cần dựa vào điểm ác để thăng cấp, Tô Ngọc Tuyết còn có thể dựa vào công đức để tu hành.
Nói tóm lại là chuyện tốt nhất cử tam tiện. Tuy nhiên, Tô Ngọc Tuyết nghe đến tên của hệ thống liền theo bản năng mỉa mai. Này này này, đi nhầm kênh rồi phải không, Thưởng Thiện Phạt Ác, lại không phải là giới hiệp khách.
Hệ thống không biết Tô Ngọc Tuyết mỉa mai mình, còn vô cùng kiêu ngạo tự giới thiệu bản thân. Cô nàng không phải là hệ thống bèo bọt trong tiểu thuyết gì đó, cô là hệ thống do ông trời tạo ra, là sản phẩm chân chính, tuyệt đối không có di chứng, cũng tuyệt đối tôn trọng túc chủ.
Những hệ thống hễ cái là dùng điện giật để trừng phạt là thứ hệ thống bỏ đi, đều là hệ thống hư hỏng cả, chỉ có con gái ruột của ông trời như cô nàng mới là hệ thống tốt. Cô nàng là do ông trời duy trì thiện ác của ba nghìn thế giới, không để thế giới sụp đổ mà sản sinh ra, không giống những hệ thống kì lạ kia.
Đúng vậy, đúng vậy, Tô Ngọc Tuyết gật đầu, không có trừng phạt nhưng cũng đồng nghĩa với việc không có giải thưởng. Ngoại trừ quyển sách pháp thuật đọc cũng không hiểu mà cũng tu hành cũng chẳng được đang trôi nổi trong đầu cô, thì không còn thứ gì cả.
Chẳng qua cô cũng không tham lam, chỉ cần có thể sống lại là tốt rồi, hơn nữa còn có thể tu luyện thành tiên chính là củ cà rốt dẫn dụ con lừa ngốc cô đây, dù sao thì làm chuyện gì cũng cần phải cố gắng. Lại nói, sản phẩm do ông trời tạo ra, thật sự có thể khiến người ta khá yên tâm.
Thế là, Tô Ngọc Tuyết vui vẻ chấp nhận yêu cầu của hệ thống, bắt đầu bước vào thế giới thực hiện nhiệm vụ. Mỗi lần cô bước vào một thế giới đều cần dùng thân phận của người ủy thác, mới không khiến cho thế giới nhỏ bị sụp đổ. Chỉ là cơ thể mà cô dùng chính là do điểm thiện ác mà hệ thống tạo ra, dùng thân phận của người khác nhưng mặt và tên đều là của cô.
Có điều, vì phù hợp thân phận, ở những thân phận khác nhau vì cuộc sống trải qua khác nhau, nên gương mặt cũng có chút không giống. Ví dụ như thiên kim tiểu thư quen sống trong nhung lụa với thôn nữ quen cuộc sống ruộng đồng, sẽ có khác biệt.
Nhiệm vụ của thế giới đầu tiên chính là thế giới thất hiệp ngũ nghĩa*, nguyên chủ là một người đáng thương bị mọi người hãm hại, còn đi đến kết cục chết không toàn thây. Tô Ngọc Tuyết xem qua những gì cô ấy trải qua, bản thân thật sự cũng xem như là sống không tệ lắm.
(*Truyện thất hiệp ngũ nghĩa: là một tiểu thuyết của Trung Quốc viết theo kiểu chương hồi. Hiện tại không rõ người đã viết tác phẩm này, vì thế tên tác giả thường để khuyết danh. Tiểu thuyết xoay quanh nhân vật chính là Bao Chửng cùng sáu người Công Tôn Sách, Triển Chiêu, Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ. Còn ngũ nghĩa là nhóm Ngũ thử bao gồm Toàn Thiên Thử, Triệt Địa Thử, Xuyên Sơn Thử, Phiên Giang Thử và Cẩm Mao Thử là năm người anh em kết nghĩa.)