Đêm tối buông xuống tấm màn đen tuyền, tiểu thiên sứ thu về đôi cánh trắng tinh khôi, mơ màng ngủ thiếp đi trên chiếc giường trời mềm mại điểm các vì sao tinh tú lấp lánh.
Tiếng hát ru mạn mạn vang lên trong căn phòng nhỏ ấm áp, thanh âm ôn nhu dịu dàng quanh quẩn mang theo tình yêu thương vô bờ bến.
Chủ nhân của giọng hát này là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Cô ấy ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng đưa chiếc nôi màu hồng phấn đáng yêu, nơi có hai tiểu thiên sứ đang nhắm nghiền đôi mắt nghỉ ngơi.
Sau khi xác định hai đứa nhỏ đã say giấc, cô gái rón rén rời khỏi phòng, trước khi khép lại cánh cửa còn không quên nói nhỏ một câu.
- Ngủ ngon nhé bảo bối của mẹ.
...
Ngoài sân có một chiếc xích đu, nơi ấy còn có một người đang ngồi. Cô gái thay dép bước xuống bậc thang, nhìn thấy bóng lưng cao lớn kia thì không nhịn được nở nụ cười.
Nam nhân dường như đã phát hiện ra sự hiện diện của cô, quay đầu nhẹ giọng hỏi:
- Hai tiểu bảo bối của chúng ta ngủ rồi à vợ?
Cô gái gật đầu, tiến tới ngồi xuống bên cạnh hắn. Hai người không nói thêm lời nào nữa, cứ như vậy dựa vào nhau ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống.
Khoảng không gian yên bình hiếm có này bỗng chốc gợi lại những hồi ức xưa cũ của cả hai.
- Anh còn nhớ lúc ấy, chúng ta...
Nam nhân hàm súc nói lên kỉ niệm, cô gái cũng cười khúc khích lắng nghe, thi thoảng còn chêm vào một vài câu. Ánh hoàng hôn đỏ cam ấm áp phủ lên hào quang của đôi vợ chồng trẻ khiến cả người họ tựa như đang phát sáng, đẹp đẽ đến lạ.
Những kí ức thanh xuân bắt đầu ùa về [...]
Reng… Reng…
- Tan học rồi!
- Yeah! Về thôi!
- Tớ đói chết mất...
- Cái đồ tham ăn này, mới nãy ra chơi còn hốc của tớ nửa cái bánh mì rồi mà vẫn kêu ca được à!
- Hứ, chừng ấy còn chẳng đủ để nhét kẽ răng bổn thiếu gia đây…!
"…"
Tiếng chuông tan học quen thuộc mới vang lên thôi mà đám học sinh đã ồn ào kêu la, nhanh nhẹn sắp sách vở vào cặp rồi chào tạm biệt thầy cô, như ong vỡ tổ náo nhiệt chạy ầm ra khỏi lớp.
Ngôi trường cấp ba vốn còn yên tĩnh vắng lặng giờ đã tràn đầy bóng dáng thiếu niên thiếu nữ, trên gương mặt mỗi người lại mang một loại biểu cảm khác nhau. Buồn bã có, mệt mỏi có, vui vẻ có,… ngay cả tức giận và khẩn cầu cũng có đủ.
Tan học đáng lẽ ra là thời điểm học sinh được thả lỏng nhất, tại sao lại xuất hiện dạng thái độ này?
- Anh Tư Đình, chờ em với! Em xin lỗi chuyện lúc sáng mà, em không nghĩ đến chiếc clip đó lại dẫn tới sự việc nghiêm trọng vừa rồi...
Diệc Yên một bên không kịp đeo cặp tử tế đã vội vàng chạy theo sau Tư Đình giải thích, bên trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy áy náy cùng hối hận.
Mới sáng sớm nay hai người vẫn còn cười cười nói nói cùng nhau đến trường, ấy vậy mà sau giờ ra chơi tất cả đã thay đổi.
Diệc Yên và Tư Đình bị gọi lên phòng giáo viên trước sự chứng kiến của tất cả bạn học trong lớp, mới bước chân vào đã nhìn thấy phụ huynh của cả hai đang ngồi lù lù tại bên cạnh cô giáo chủ nhiệm.
Đến tận lúc ấy hai người vẫn còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì diễn ra, ngơ ngơ ngác một hồi liền nghe thấy cô giáo chủ nhiệm dùng giọng điệu dò xét hỏi thăm bọn họ có phải đang lén lút yêu đương sớm hay không.
Kết quả đương nhiên là không có. Mỗi ngày hai người đều như chó với mèo, không gây sự với nhau thì không chịu được, không thể nào có chuyện bọn họ yêu nhau được!
Nhưng giáo viên chủ nhiệm lại không cho là như vậy, cô ấy đem chuyện mình nghe được nói lại cho phụ huynh của hai người, đồng thời dùng ánh mắt rèn sắt không thành để nhìn hai cô cậu học trò.
Thì ra là mấy hôm trước Diệc Yên có lén quay lại một video để trêu chọc Tư Đình, bên trong là hình ảnh hắn không mặc áo nằm trên giường ngủ ngon lành, còn gần ngay sát màn hình là Diệc Yên với chiếc khăn tắm to cuốn ngang thân, cười tít mắt đầy vui vẻ.
Sáng nay không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Diệc Yên nổi lên tâm tư muốn chọc ghẹo Tư Đình, cô đã đem video ấy cho nhỏ bạn ngồi cạnh xem. Ai ngờ được rằng nhỏ bạn này không phải là kẻ kín miệng, cô mới quay đi mà nhỏ đã đi bép xép với cả lớp rồi.
Thời buổi hiện đại không có gì truyền tải nhanh hơn tin đồn, mới đó mà qua hai tiết chuyện này đã đến tai giáo viên chủ nhiệm, cả khối lớp 12 của bọn họ cũng lôi nó ra bàn tán.
Giáo viên chủ nhiệm quả thật bị dọa sợ, vội vàng liên hệ với phụ huynh hai người lên trường nói chuyện.
Yêu đương sớm không phải chuyện gì hiếm lạ, nhất là vào thời điểm cuối cấp các em học sinh thường muốn có một chút kỉ niệm gì đó với thanh xuân. Thế nhưng vấn đề ở đây là liệu hai đứa nhỏ có yêu đương trong sáng hay không, nếu như xảy ra việc quan hệ tình dục không mong muốn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của trường học.
Biết được nguyên nhân, Diệc Yên thân là kẻ gây chuyện đã vội vàng thanh minh. Thật ra sự tình không nghiêm trọng như mọi người suy nghĩ, chỉ là hôm đó Tư Đình có qua nhà chỉ bài giúp mình, sau đó bởi vì quá mệt mỏi mà anh ngủ quên luôn trên giường của cô. Trùng hợp hôm ấy máy lạnh phòng cô bị trục trặc nên bên trong phòng quả thực rất nóng, trong lúc mơ màng hắn đã cởi áo để ngủ ngon hơn.
Trước đó Diệc Yên đã đi tắm, chợt nhớ ra bản thân để quên quần áo ở giường nên mới cuốn khăn đi ra tìm đồ, không ngờ lại được chứng kiến khung cảnh ngàn năm có một này.
Cơ bụng đẹp đẽ của Tư Đình đã "mê hoặc" cô, thêm nữa cô cũng muốn nhân cơ hội quay lại một video để tương lai có thể đem ra uy hiếp hắn giúp mình làm việc, cho nên mới không suy nghĩ nhiều mà lấy điện thoại ra lưu lại khoảnh khắc đáng nhớ này.
Tư Đình nghiêng đầu trên chiếc gối màu trắng tinh khôi, mái tóc đen ngắn mềm mượt rủ xuống che đi cặp lông mày đen tựa hắc thạch của hắn. Khi ngủ say gương mặt của Tư Đình rất nhu hòa, từng đường nét ngũ quan kết hợp với nhau khiến hắn giống như bạch mã hoàng tử trong mộng của vô số thiếu nữ. Ánh sáng vàng từ chiếc đèn học của Diệc Yên vô tình chiếu xuống một góc trên khuôn mặt hắn khiến hắn tựa như được phủ thêm tầng hào quang mang ấm áp.
Diệc Yên phải thừa nhận trong khung hình nhan sắc của Tư Đình quá đẹp mắt.
...
Hiểu lầm được giải trừ, giáo viên chủ nhiệm không làm khó cả hai nữa. Ba của Diệc Yên và Tư Đình cảm thấy không còn chuyện của mình nữa thì an tâm trở về tiếp tục công việc.
Tuy rằng hiểu lầm đã sáng tỏ nhưng vẫn không thể tránh được ánh mắt săm soi của những học sinh khác, điều này khiến Tư Đình vốn dĩ đang tức giận càng thêm nóng nảy, từ lúc trở về từ phòng giáo viên hắn không nói một lời nào với Diệc Yên.
Có trời mới biết khi nghe cô giáo chủ nhiệm nói ra chuyện kia hắn đã xấu hổ đến nhường nào. Lại nhìn xem Diệc Yên ngoan ngoãn cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi bên cạnh, hắn chỉ hận không thể xông lên bóp chết con nhóc thúi này.
Cục tức nghẹn lại không có chỗ phát tiết khiến sắc mặt Tư Đình tối đen, bước chân ngày càng nhanh. Nấm lùn Diệc Yên không thể theo kịp cặp chân dài của hắn, trên trán mồ hôi đã ướt đẫm.
- Anh Tư Đình, anh đừng giận nữa mà! Em biết mình sai rồi!
Cô vẫn không ngừng lải nhải cầu xin sự tha thứ, nhưng nhận lại chỉ là sự phũ phàng của hắn.
- Em có im ngay đi không? Đúng là phiền phức!
Tư Đình gằn giọng quát, khi thấy cánh tay của Diệc Yên với tới chạm vào người mình thì tức giận hất văng ra.
Diệc Yên không kịp phản ứng liền lảo đảo ngã xuống đất, bàn tay mềm mịn bởi vì chống đỡ thân thể mà bị hòn đá nằm ngổn ngang cứa vào, vết thương không sâu nhưng lại rỉ ra chút máu.
Nếu là bình thường Tư Đình còn có thể quan tâm hỏi thăm vài câu, nhưng hôm nay hắn thật sự bị tính trẻ con của Diệc Yên làm tức giận, một chút cũng không muốn để ý đến cô.
Mặc kệ cô có mách lẻo chuyện này với ba mẹ hắn hay không, hắn không sợ. Tư Đình đi thẳng một mạch đến nhà xe, leo lên xe đạp đi luôn chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại.
Trời thì nắng, tay thì đau, Diệc Yên ngơ ngác nhìn theo bóng dáng ai kia xa dần. Cô phồng má, trong lòng thầm mắng:
- Nếu như không phải chuyện này là do lỗi của em thì còn lâu em mới để yên cho anh! Đẩy ngã thì thôi đi, lại còn dám bỏ em ở lại dưới trời nắng gắt, thật là tức chết đi mà! Hừ, xem như tạm tha cho anh lần này, em không mách với ba mẹ Trịnh là đã quá đặc xá cho anh rồi đấy. Cái đồ Tư Đình đáng ghét!
Tuy chỉ là vết thương nhỏ ngoài da nhưng thật sự Diệc Yên phần nào cũng cảm thấy ủy khuất. Cô đã thành tâm xin lỗi hắn đến vậy rồi, cho dù hắn vẫn còn tức giận thì cũng không nên đối xử phũ phàng với cô như thế.
Khi còn nhỏ chỉ cần cô chịu một chút xíu tổn thương nào là hắn đã cuống cuồng cả lên, khi thì giúp cô thổi phù phù đỡ đau, khi thì giúp cô dán băng cá nhân.
Cớ làm sao sau khi lớn lên con người Tư Đình lại trở nên lạnh lùng đến vậy? Rốt cuộc là từ khi nào?
Diệc Yên sụt sịt, mũi nhỏ thoáng cay cay.
- Có gì đâu mà phải khóc… Chút chuyện nhỏ sao làm khó được Lâm Diệc Yên này!
An ủi xong chính mình, Diệc Yên loay hoay tự đứng lên trở về.