3.
Giang Thù vừa rời đi, tôi lại tiếp tục khẩn cầu van xin giọng nói bí ẩn kia xuất hiện, rất có thể đấy chính là nguồn cơn của mọi sự việc kỳ lạ vừa qua.
Cũng may, lần này không mất quá nhiều thời gian van cầu lắm. Và dường như tôi cũng đã tìm ra được một kênh liên lạc với nó rồi.
“Những thứ nhóc vừa thấy trên điện thoại không phải là ảo giác, cũng chẳng phải trò đùa. Đó chính xác là những gì sẽ xảy ra trong tương lai.”
Tôi: “…”
Nói tôi bị bệnh tâm thần hoang tưởng còn dễ tin hơn!
“Không tin thì nhóc cứ thử đọc hết bộ truyện đó đi. Trong đó có nhắc rõ toàn bộ những sự việc đã, đang và sẽ xảy ra từ trước khi nhóc lên mười bốn tuổi. Thậm chí còn nói chính xác trên người nhóc có bao nhiêu nốt ruồi nữa đấy.”
Tôi: “… chẳng thà nói tôi bị tâm thần hết cứu còn hơn.”
“Tin hay không?”
Tôi: “…”
“Dẹp đi! Cô lướt tới trang truyện thứ 47 trên điện thoại xem.”
Tôi bán tin bán nghi mở điện thoại lên.
“Giang Thù nhìn nốt ruồi trên ngực cô, trước cơn dục vọng, màu đỏ vốn có của nó lúc này càng đỏ hơn, đỏ đến chói mắt, nổi bật trên làn da trắng nõn.
Anh không nhịn được nữa, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.”
Tôi run rẩy tắt màn hình điện thoại.
Giọng nói bí ẩn kia lại tiếp tục: “Tin chưa? Trên ngực cô có một nốt ruồi son, ngoài cô và bố mẹ của cô ra thì không có người thứ tư nào biết, đúng không?”
Tôi vẫn cố chấp chối biến: “Chỉ là một nốt ruồi son bé tí, chẳng nói lên được điều gì hết.”
“Thế thì đợi thêm vài năm nữa sẽ rõ.”
“…”
Tôi mếu máo: “Một con nhóc mới mười bốn tuổi như tôi tại sao lại phải trải qua những chuyện kỳ cục này chứ?”
“Điên à? Ai cho một con nhóc vắt mũi chưa sạch xuất hiện trong truyện khiêu d âm hả? Ở trong truyện, cô hai mươi bốn tuổi rồi.”
Tôi: “…”
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không thể nào chấp nhận được.
“Nhưng sao lại thế được? Tôi và anh Giang Thù từ nhỏ đã là anh em thân thiết rồi…”
“Ừ, anh em tốt mà tự nhiên không tốt nữa thì cũng vớ vẩn thật ha.”
Tôi hoài nghi: “Thế mới nói hai chúng tôi sẽ không thể nào như vậy được. Nhưng tại sao trong đây, anh ấy lại thế này?”
“Hỏi lắm thế? Tự đọc đi. Tôi cho cô đọc là để kích thích trí não cô tự suy nghĩ, hiểu chửa?”
Tôi: “… Nhưng anh là ai?”
“Bồ câu đưa thư, không quan trọng danh tính.”
“Nếu thế, tôi nói với người khác được không?”
Chứ bắt một mình tôi chịu đựng, chắc tôi điên quá!
“Ừm đúng là hơi bất công khi cứ bắt một mình nhóc chịu cảnh này. Nhưng mà tôi cũng đã nói rồi đó, những gì được viết trong truyện đích xác là những gì sẽ xảy ra trong tương lai sau này của cô. Tôi đã mở đường như thế rồi mà cô vẫn đâm đầu vào, hành động ngốc nghếch y xì vậy thì chỉ có thể là do cô tự chuốc lấy mà thôi.”
Giọng nói kia bắt đầu thiếu kiên nhẫn: “Tự lo lấy thân cô đi.”
Sau đó biến mất, cố đến mấy cũng không thể nào tìm ra được.
… chi bằng giếc quách tôi đi cho rồi!
Tôi ngã vật ra giường. Mọi chuyện không nên đi theo chiều hướng như thế này. Đã quen biết nhau bao năm rồi, tôi chưa từng nghĩ Giang Thù sẽ thích mình. Cũng chưa bao giờ nghĩ anh ấy lại là một yandere tiềm năng.
Cái tên ngốc đó suốt ngày hi hi ha ha, mồm miệng bộp chộp, nói năng không kiêng nể ai, thực sự chẳng được gì ngoài cái mã đẹp trai, sáng sủa.
Một Giang Thù khác lạ, đáng sợ và có phần hoang dã như trong truyện thật sự là một người mới mẻ tôi chưa bao giờ liên tưởng tới.
Mà không riêng gì tôi, nếu là người khác chắc cũng chấp nhận gì nổi?
Nhưng vẫn phải thừa nhận chuyện nốt ruồi không hề sai. Có lẽ tôi vẫn nên cố gắng bình tâm lại trước đã.
Ừ, đúng là tôi đã bình tâm thật. Bình tâm đến nỗi thức trắng đêm luôn.
Sáng hôm sau, tôi ra khỏi phòng với hai mắt thâm quầng như ai đấm, thâm tới nỗi bố mẹ cũng phải nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.
“Con với Giang Thù cãi nhau hả? Hôm qua lúc mẹ về thấy sắc mặt thằng bé có vẻ không ổn lắm.”
Cãi nhau á? Tôi cũng mong chỉ là cuộc cãi vã bình thường, ít ra như thế còn có thể làm hoà với nhau được.
Làm sao bây giờ? Tôi phải sắt đá đến mức nào mới có thể hành xử như không có chuyện gì được đây?
Tôi lắc đầu: “Không phải ạ.”
Dĩ nhiên là bố mẹ tôi không tin: “Thôi đi, trứng đòi khôn hơn vịt. Mới tí tuổi đầu làm gì mà cãi nhau to đến mức đấy rồi hả? Hai đứa có chuyện gì giấu mẹ?”
Tôi: “…”
Ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng sâu trong lòng lại không ngừng run rẩy.
Niềm vui và nỗi buồn giữa người với người thật quá khác biệt.
“Thực ra là… con gặp ác mộng thôi ạ.”
Tôi ra vẻ mệt mỏi phờ phạc, mà cũng không hẳn là ra vẻ, thực sự thì tôi đang rất mệt rồi.
“Con… hôm qua con đọc được một truyện ma, có một nhân vật cùng tên với con, tình tiết trong truyện rất đáng sợ nên làm con cứ nghĩ linh tinh. Đêm đang ngủ, con mơ thấy mình bị một con quái vật rất khủng khiếp đuổi theo, vừa đuổi vừa gọi “Miễu Miễu” như kiểu muốn ăn thịt con ấy.”
Tôi mếu máo, chốt hạ: “Mọi người đừng gọi con là Miễu Miễu nữa, con sợ lắm huhu.”
Lý do bịp bợm này tôi đã dành nguyên đêm thức trắng mới nghĩ ra được. Cũng may, bố mẹ tôi hoàn toàn không hề nghi ngờ gì cả. Nhưng để làm cho Giang Thù tin sái cổ thì lại không dễ như thế.
Giang Thù nghe xong, hỏi ngược lại tôi: “Ý em là hôm qua do em đọc truyện ma nên mới thế?”
… phải nói là tổ tông của con ma mới đúng!
Tôi vừa cắn một miếng bánh bao nóng hổi vừa chậm rãi đến trường, gật đầu chắc nịch thay cho câu trả lời.
“Vậy con ma đấy có giống anh không?”
… không, anh đáng sợ hơn nó vạn lần!
“Không phải, là tại trí tưởng tượng của em phong phú quá nên mới nhập tâm đến thế. Lúc ấy em sợ quá, nhìn ai cũng thấy giống ma cơ.”
“Thế tại sao hôm qua em lại không nói vậy đi?”
… thì tại vì trong cơn hoảng loạn, đầu óc em đần độn hẳn đi nên mới không nghĩ được đó cha.
“Nói chung, có gan đọc truyện ma nhưng lại bị doạ cho mất hồn như thế thì cũng hơi quê á, nhưng mà anh hiểu nhầm em cũng không đúng đâu à nha.”
Anh đột nhiên gọi tôi: “Miễu Miễu.”
Tôi lập tức đứng khựng lại, bao nhiêu công sức giả vờ bình tĩnh gần như công cốc, chiếc bánh bao trong tay bị bóp suýt náy bấy.
Giang Thù nhướng mày: “Oh wow?”
Tôi: “…”
Trông anh có vẻ hí ha hí hửng ghê nhỉ? Anh có biết em đã phải trải qua những gì không?
Tôi còn chưa kịp mở miệng nói gì, anh đã lại lên tiếng an ủi: “OK OK. Trông em tội vãi. Em không muốn thì anh không gọi thế nữa.”
Sau đó anh nói thêm một câu bằng giọng điệu không mấy tán đồng: “Bớt đọc mấy cái thứ truyện ma vớ vẩn ấy đi. Toàn hù doạ người khác là giỏi.”
Tôi: “…”
Hừ, anh thì biết cái gì chứ!
Còn gì tệ hơn việc tôi muộn màng phát hiện ra những gì đã xảy đến với tôi ngày hôm qua hoàn toàn không phải là ác mộng, tệ hơn cả chính là tôi thi rớt kỳ thi giữa kỳ rồi.
Trong văn phòng giáo vụ. Thầy dạy Toán lớp tôi đang cầm bài thi của tôi trên tay, thở dài thườn thượt: “Lâm Miễu, kỳ thi này em sao thế? Điểm tối đa 120, em đến cả 100 điểm cũng không đạt nữa?”
Trong lòng tôi như đeo cả tảng đá đến nặng.
“Em quen biết với Giang Thù lớp bên đúng không? Hai em cùng nhau lớn lên, cùng học một khoá, thế sao người ta có thể đạt điểm tuyệt đối còn em thì không?”
Thêm một tảng đá nữa là hai.
Giáo viên tiếng Trung đứng bên động viên: “Việc học chuyên một môn thời buổi này cũng bình thường mà. Lâm Miễu rớt Toán, nhưng học môn tiếng Trung lại rất tốt. Kỳ thi này em ấy đạt 118 điểm đấy, cao nhất lớp.”
Kết quả càng khiến thầy dạy Toán bực mình hơn: “Trời đất, Toán kém tiếng Trung hơn mười điểm. Tận hơn mười điểm đấy Lâm Miễu à. Cứ đà này em nói điểm thi lên cấp ba của em phải làm sao?”
Giáo viên tiếng Trung tỏ ra không đồng tình: "Môn Toán của anh dễ nâng điểm hơn môn của tôi. Giang Thù của anh giỏi Toán nhưng đâu có giỏi môn tiếng Trung. Anh nói thế tôi cũng buồn đó.”
Tôi chỉ biết đứng im lặng, run run bất lực.
Từ một bài giáo huấn của giáo viên môn Toán dành cho tôi, cuối cùng lại biến thành một cuộc đấu khẩu giữa thầy ấy và giáo viên tiếng Trung. Mỗi một câu nói của hai thầy cô, cái tên của tôi và Giang Thù lại bị đặt lên bàn cân so sánh.
Loạn xị ngầu hết cả rồi. Mệt muốn chếc, ai đó cứu tôi khỏi mớ bòng bong này đi.
4.
Tôi sai rồi!
Có những chuyện còn tệ hơn cả việc thi rớt nữa.
Vừa ra khỏi văn phòng giáo vụ, tôi đụng mặt Giang Thù. Đám con trai ở tuổi này, đứa nào cũng nghịch ngợm và ương bướng, chẳng nghe lời ai, kể cả là lệnh cấm gây gổ, đánh nhau với bạn học.
Giang Thù đang có mặt cùng một nhóm nam sinh đi gây gổ, vô tình gặp tôi. Anh nhìn tôi, đưa tay ra trước mặt: “Miễu Miễu, ổn không?”
Tôi lùi lại một bước tránh anh, đưa tay hất mạnh tay anh khiến anh sững người.
Tiêu rồi, phản xạ hơi dữ dội.
“Em thì có chuyện gì mà không ổn?” Tôi nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Nhóm các anh cũng to gan quá cơ, dám gây gổ đánh nhau ngay trước phòng giáo vụ. Nếu chẳng may gặp thầy Tần thì các anh chếc chắc.”
Thầy Tần là hiệu trưởng, nổi tiếng nghiêm khắc khiến cả trường khiếp sợ.
Giang Thù rút tay về, mỉm cười như không: “Thế chắc là anh phải cảm ơn em vì em đụng anh trước nhỉ?”
“Điên à, anh trước mà.”
Hai chúng tôi vẫn cãi nhau chí choé như thường lệ, dường như chẳng có gì thay đổi. Nhưng tôi biết, chẳng qua tôi đang tự lừa mình dối người vậy thôi.
…
“Tôi đã mở đường như thế rồi mà cô vẫn đâm đầu vào, hành động ngốc nghếch y xì vậy thì chỉ có thể là do cô tự chuốc lấy mà thôi.”
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi cứ nghĩ đu nghĩ lại vể câu nói này. Nói vậy, tôi hoàn toàn có thể tự mình định đoạt tương lai. Nhưng bằng cách gì? Rời khỏi đây? Hay tránh chạm mặt Giang Thù? Tránh xa triệt để, hoàn toàn không liên quan gì ư?
Liệu làm thế có vô tình hắc hoá anh ấy sớm hơn không nhỉ?
Tôi khó nghĩ quá, cứ lăn qua lăn lại trên giường. Sau cùng, tôi bật điện thoại lên, định bụng đọc mẩu truyện kỳ lạ kia để tìm phương hướng giải quyết, nhưng mới chỉ đọc được vài dòng đã thấy không đành lòng, đành bấm tắt đi.
Thôi thì cứ đợi thêm vài ngày xem sao, cứ để bản thân có đủ thời gian để bình tĩnh lại.
Mặc kệ vậy.
Đêm qua tôi đã thức trắng đêm rồi, nếu hôm nay còn suy nghĩ thêm nữa thì chắc chắn sẽ lại có thêm một đêm mất ngủ.
Tôi đã cố gắng hết sức để mọi việc diễn ra như bình thường, cũng nỗ lực rất nhiều để không kéo giãn khoảng cách với Giang Thù. Nhưng tất nhiên, vẫn có lúc tôi quên mất, vô thức tránh né anh.
Ví dụ như, có khi vô tình bắt gặp anh ấy đi trên đường, tôi sẽ giả vờ như không nhìn thấy. Ví dụ như, lúc tan học, tôi viện đủ lý do để không đi về chung với anh, trong vô thức cũng sẽ né tránh đụng chạm thân thể với anh hơn.
Mỗi lần như thế, Giang Thù lại nhìn tôi bằng ánh mắt “Em lại lên cơn rồi đấy”, biểu cảm trên mặt không thay đổi, giống như anh thực sự không quan tâm. Cũng có đôi khi anh tỏ vẻ khó chịu vì thái độ xa cách của tôi.
Cảnh này diễn ra nhiều tới nỗi anh quen dần. Sau này, cứ nghe tôi nói không rảnh, bận đi chơi, có hẹn với bạn, ở nhà học bài,… anh cũng chỉ “Ồ” qua loa một tiếng, hoàn toàn phớt lờ tôi luôn.
Nếu không phải vì những chuyện kỳ lạ kia, có lẽ tôi sẽ cho rằng anh ấy khác xưa rồi, không thèm quan tâm đến Lâm Miễu này nữa.
Suốt cả một thời gian dài, tôi sống trong nỗi lo sợ, bồn chồn và những đêm mất ngủ, thế nên, tôi lại tiếp tục rớt trong kỳ thi kế tiếp.
Tức nước vỡ bờ, bao nhiêu căng thẳng dồn nén như muốn vỡ tung ra. Vừa tan học, tôi một mình một đường, ra bờ sông thư giãn.
Tôi cứ đi lang thang dọc bờ sông mà không có mục đích, cứ đi tới khi mỏi chân sẽ ngồi xuống nghỉ.
Ánh hoàng hôn đã thấm đẫm một góc trời. Nhìn mặt trời dần lặn ở phía Tây, lòng tôi buồn vô kể.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Là bố tôi gọi tới. Vừa tắt máy lại là cuộc gọi của Giang Thù. Nội dung hai cuộc điện thoại giống nhau, đều quan tâm hỏi tôi sao vẫn chưa thấy về.
Tôi chỉ nói tâm trạng không được tốt, đang đi dạo một lát cho khuây khoả rồi sẽ về, nói xong tôi cúp điện thoại, dứt khoát chuyển chế độ im lặng rồi nhét ngược vào cặp sách.
Tôi càng nghĩ càng lo lắng.
Thực ra tình hình hiện tại có vẻ chưa đến nỗi tệ lắm. Vẫn còn mấy tháng nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh, với lại việc giam cầm được nhắc đến trong truyện là chuyện của một tương lai xa xôi nào đó, thế nên tôi vẫn còn thời gian.
Có điều, suốt cả tháng này tôi đã dành gần hết thời gian chỉ để trốn chạy. Tôi thậm chí đã nghĩ đến việc phủ nhận chính mình, với thành tích hiện tại của mình,có lẽ tôi sẽ chẳng thể nào vào học chung một trường cấp ba với Giang Thù được.
Như thế liệu có được tính là thay đổi cốt truyện không? Chắc là có. Nếu vậy thì tôi cũng bớt được một phần lo lắng