Edit: PhLinh – Beta: Hạnh Hạnh
Đường Hạnh kinh ngạc nhìn Trình Liễm Nhất, cô không biết là anh vừa đến hay là đã đứng đó từ trước rồi.
Anh có thấy hành động kia không? Anh có nghe thấy những lời cô nói không?
Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu, Đường Hạnh rối như tơ vò.
Sắc mặt Trình Liễm Nhất vẫn như bình thường, từng bước đi về phía Đường Hạnh, mỗi tiếng đều như giẫm lên tim cô, thình thịch thình thịch khiến lòng Đường Hạnh khẩn trương.
“Hạnh Hạnh, em xuống lầu chờ anh, anh muốn nói vài câu với đàn anh.” Trình Liễm Nhất dặn dò một câu, đưa ô cho Đường Hạnh.
Đường Hạnh sững sờ nhận lấy, “Nhất Nhất?”
“Đừng nghe trộm.” Trình Liễm Nhất cong miệng nói.
Đường Hạnh suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu, sau đó từ từ đi xuống lầu, nhưng trong lòng vẫn hoảng loạn.
Thấy Đường Hạnh rời đi, biểu cảm của Trình Liễm Nhất cũng thay đổi, anh lạnh nhạt nhìn Tần Nghi Thư: “Anh chỉ là đàn anh của cô ấy, có một số việc xin tự trọng.”
“Nhìn thấy hết rồi?” Tần Nghi Thư không trả lời mà hỏi lại.
Khóe miệng Trình Liễm Nhất hiện lên tia lạnh, “Nhìn thấy cũng nghe thấy rồi, xin anh giữ khoảng cách với bạn gái tôi.”
“Nếu không phải cậu quen cô ấy từ sớm, thì… người bên cạnh cô ấy chưa chắc đã là cậu.” Tần Nghi Thư khiêu khích nói.
Trình Liễm Nhất khẽ cười, nói thẳng với Tần Nghi Thư: “Tôi quen cô ấy từ năm 4 tuổi, dù cho anh mười năm thì anh cũng không đủ tư cách.”
Tần Nghi Thư thu lại kinh ngạc trong mắt, tự giễu nói: “Xem ra tôi thua rồi.”
“Anh đối với tôi mà nói, cho tới bây giờ cũng không phải đối thủ.” Trình Liễm Nhất lạnh lùng đáp lại anh ta.
“Vừa chứng kiến cảnh đó, cậu không ghen sao?” Tần Nghi Thư cười hỏi.
Trình Liễm Nhất thừa nhận lúc thấy cảnh đó anh như bình giấm chua, nhưng nghe Đường Hạnh nói mấy câu đó, anh lại thấy ngọt ngào.
“Sau này cách xa cô ấy chút.” Trình Liễm Nhất bỏ lại những lời này rồi xoay người rời đi.
Tần Nghi Thư cất giọng hỏi: “Cậu không tin cô ấy sao?”
“Tôi tin cô ấy.” Trình Liễm Nhất dừng bước, “Nhưng tôi không tin anh.”
Nói xong, Trình Liễm Nhất không do dự bước đến ngã rẽ, đi xuống cầu thang.
Tần Nghi Thư khẽ cười, rời đi từ bên kia.
***
Đường Hạnh lo lắng không yên, cô không nghe rõ động tĩnh trên đó, chỉ có thể suy nghĩ linh tinh.
Hai người có đánh nhau không? Nhất Nhất có thể đánh lại đàn anh Tần không? Nếu Nhất Nhất bị thương thì làm sao bây giờ?
Đến khi Trình Liễm Nhất đi xuống, cô vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình.
Trình Liễm Nhất vỗ nhẹ vào sau gáy cô, “Anh đưa em về.”
Đường Hạnh cả kinh, lập tức quay người, cô nhìn Trình Liễm Nhất từ trên xuống dưới, xác định anh không bị thương mới yên tâm lại.
“Em cho là anh ở trên đấy đánh nhau với anh ta?” Trình Liễm Nhất thấy biểu cảm của cô cũng đoán được ít nhiều.
Tâm tư nhỏ của Đường Hạnh bị đâm thủng, cô vội nói: “Cũng có thể mà, trong tiểu thuyết đều viết như thế.”
Trình Liễm Nhất dở khóc dở cười nhìn cô: “Thu lại mấy cái suy nghĩ vớ vẩn của em đi, đọc ít truyện thôi, đều là giả đấy.”
“Cũng hay mà.” Đường Hạnh lẩm bẩm.
Trình Liễm Nhất không bận tâm vấn đề này nữa, anh nghiêm mặt nói: “Nếu hôm nay anh không đến chắc sẽ không thấy cái này đâu, có phải em nên giải thích chút không?”
“Không phải anh nghe thấy và nhìn thấy hết rồi à, em đã nghiêm túc từ chối đàn anh Tần rồi, hơn nữa sau này cũng sẽ giữ khoảng cách với anh ta.” Đường Hạnh giơ tay xin thề.
Trình Liễm Nhất dịu dàng xoa tóc cô, “Em đúng là…” Khiến anh không tức giận nổi.
Đường Hạnh cau mày, đẩy tay Trình Liễm Nhất ra, “Tóc bị anh vò rối rồi này!” Hôm nay mới gội đầu đấy.
Nhưng giây tiếp theo, cơ thể cô nhào về phía trước, bị Trình Liễm Nhất kéo vào lòng.
“May mắn là…” Trình Liễm Nhất thở dài.
Đường Hạnh không giãy giụa, thành thật ở trong vòng tay Trình Liễm Nhất, cô buồn bực hỏi: “May mắn gì cơ?”
May mắn người em gặp trước là anh.
May mắn người em thích là anh.
Trình Liễm Nhất không trả lời, chỉ im lặng ôm Đường Hạnh, như là sợ cô sẽ bỏ trốn.
Qua hồi lâu, Đường Hạnh gọi, “Nhất Nhất.”
“Sao?”
“Không đi là có người qua đấy, mất mặt lắm.” Cô không muốn bị người ta nhìn thấy đâu.
Trình Liễm Nhất thấp giọng cười, sau đó buông cô ra.
Đường Hạnh nhìn bên ngoài hành lang, mưa đã ngừng rơi, bầu trời trong xanh hẳn, chỉ còn đọng lại một vũng nước thì người ta mới biết vừa có cơn mưa.
“Trời quang rồi.” Đường Hạnh vui mừng nói.
Trình Liễm Nhất nắm tay cô đi ra ngoài, “Đúng lúc không cần che ô rồi, đi thôi.”
***
Sau cơn mưa trời lại sáng, trong không khí đều là hương vị cỏ cây tươi mát trong lành.
Đường Hạnh khẽ ngửi, cả người cũng yên tĩnh lại.
“Sao anh lại đến tìm em?” Đường Hạnh ngẩng đầu hỏi.
Trình Liễm Nhất khẽ cười: “Không phải mấy ngày nay em cố tình không để ý đến anh à? Anh biết hôm nay em họp nên qua đây, không ngờ nghe được chuyện lớn như vậy.”
Đường Hạnh hơi mất tự nhiên nhìn ra xa, “Anh đừng lo, bây giờ em đã tự phỏng vấn và viết bản thảo rồi, sẽ không tiếp xúc với đàn anh nữa đâu. Chờ khi em học năm hai, đàn anh sẽ từ chức, đến lúc đó lại càng không gặp được.”
“Ừm, anh không lo.” Trình Liễm Nhất cười nói.
Đường Hạnh kinh ngạc ngẩng đầu: “Thật à?”
Đường Hạnh thấy anh không giống nói dối, cũng yên lòng hơn.
“Nhưng bây giờ anh thấy, ban đầu thu thư tình của mấy nam sinh gửi em là đúng.” Trình Liễm Nhất nhướng mày cười.
Đường Hạnh bĩu môi, “Đúng cái gì, khi đó chúng ta chưa yêu nhau, em có quyền đọc như tình mà.”
“Nhưng không phải hồi bé em đã nói muốn gả cho anh sao? Đây là cầu hôn đấy.” Trình Liễm Nhất ranh mãnh nhìn cô.
Đường Hạnh hoảng hốt che miệng anh lại, sau đó nhìn xung quanh, “Anh nói bậy bạ gì đó! Đây chẳng qua chỉ là lời nói đùa khi còn bé thôi!”
May là trên đường này không có ai, nếu không … Bị người khác nghe được thì mất mặt chết mất.
Trình Liễm Nhất híp mắt: “Cho nên em định qua cầu rút ván à?”
Đường Hạnh ho khan vài tiếng, cô đứng thẳng người, thuận tiện sửa lại quần áo vì kích động mà hơi nhăn nhúm, “Khi đó mới có mấy tuổi, anh không cần nhớ mãi đâu.”
“Nhưng anh vẫn nhớ rất rõ, em đuổi hết các cô gái khác đi, không cho họ đến gần anh, sau đó…” Trình Liễm Nhất bỗng nhớ lại.
Đường Hạnh trực tiếp ngắt lời anh, “Sau đó em lấy sách của anh, bắt anh đi chơi với em, rồi vùi anh trong cát.”
Trình Liễm Nhất: “…”
Đúng là như thế, nhưng vẫn hơi kì lạ…
“Nhất Nhất, hai ta còn đang chiến tranh lạnh đấy.” Đường Hạnh đột nhiên nghĩ đến chuyện này.
Trình Liễm Nhất nhìn cô đầy mong chờ: “Tối nay em sẽ đến kí túc xá của anh phát báo đúng không?”
“Không đi nữa!” Đường Hạnh kiêu căng từ chối, “Hôm nay em sẽ phát ở kí túc xá khác!”
Trình Liễm Nhất nghiêm túc nói: “Nhưng anh đã sớm bảo bạn cùng phòng tối nay về muộn một chút rồi.”
“Em tuyệt đối không chịu khuất phục đâu!” Đường Hạnh không hết căm giận.
***
Buổi tối, cả nhóm Báo tường tụ tập dưới kí túc xá nam, Đường Hạnh nhận một phần báo chí thật dày thuộc về mình.
“Đường Hạnh vẫn phát ở mấy dãy nhà đấy đúng không?” Nam sinh cho cô một ánh mắt tôi hiểu mà.
Mặt Đường Hạnh nhăn lại, gật đầu dưới ánh mắt ám muội của cả đám người.
Cô đến hai dãy kí túc xá nữ trước, sau khi đăng kí với dì quản lí thì mới được vào trong.
Đường Hạnh bắt đầu phát từ tầng một, nhưng mới phát được hai tờ đã nhận được tin nhắn của Trình Liễm Nhất.
Trình Liễm Nhất: Anh vừa tắm xong, bao giờ em tới?
Đường Hạnh giật mình suýt ném điện thoại đi, cô nghĩ là mình nhìn nhầm rồi, vì vậy lại nhìn lại mấy lần nữa, lúc này mới chắc chắn đúng là do Trình Liễm Nhất gửi tới.
Không hiểu sao, Đường Hạnh bắt đầu tưởng tượng cảnh Trình Liễm Nhất vừa tắm xong, tóc ướt, xương quai xanh, cơ bắp…
Cô vội lắc đầu, lại vỗ vài cái lên mặt, đến giờ mới tỉnh táo lại. Nhìn những chữ đó, Đường Hạnh cảm thấy từng chữ đều nóng như lửa đốt.
Cô nhanh chóng trả lời lát nữa sẽ đến rồi cất điện thoại đi, nếu không nhìn thêm mấy lần, sợ là cô không phát nổi nữa.
Rất nhanh đã phát báo cho khu kí túc xá nữ xong, Đường Hạnh đến toà 26 đăng kí với cô quản lí.
Phát hết tầng này đến tầng khác, trong lòng lại càng khẩn trương.
Cuối cùng đã đến tầng bốn, cô để báo ở ngoài từng phòng một, khi đến phòng 406, Đường Hạnh còn chưa kịp gõ cửa đã bị Trình Liễm Nhất kéo vào.
Cô kêu lên, người nằm gọn trong lòng Trình Liễm Nhất, mùi sữa tắm thoang thoảng trong mũi, nhưng càng khiến cô hốt hoảng là phần ngực của Trình Liễm Nhất hơi hở ra, da thịt lộ ra ngoài.
Mặt Đường Hạnh nóng lên, cô thoát khỏi vòng tay của Trình Liễm Nhất, “Anh dọa em rồi, ưm…”
Cô còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị anh hôn.
Trình Liễm Nhất từng tấc từng tấc công thành đoạt đất, không hề do dự, sạch sẽ gọn gàng.
Tờ báo trên tay Đường Hạnh rơi xuống, cả người cô đều dựa vào cửa.
Trong không khí đều là hơi thở của đối phương, Đường Hạnh cảm thấy mỗi tấc da của mình đều nóng lên. Cơ thể như dần nhũn ra, nếu không phải Trình Liễm Nhất ôm eo cô, sợ rằng bây giờ cô đã ngã quỵ xuống đất rồi.
Kí túc xá không người, không gian yên tĩnh vang lên âm thanh ám muội, nếu lúc này có người đi qua sẽ nghe được một hai tiếng.
Nhưng động tác của Trình Liễm Nhất vẫn không ngừng lại, một tay ôm eo, một tay đỡ sau ót cô, anh cúi đầu, ánh mắt ngày càng sâu.
Không biết qua bao lâu, khi Đường Hạnh đã choáng váng, Trình Liễm Nhất mới dừng lại.
Anh thở gấp nói: “Nụ hôn này là bù lại cho em.”