Gần tối, mẹ Đường vừa về đã cho Đường Hạnh một cái ôm, “Không tệ, lợi hại quá.”
Đường Hạnh cười hì hì, “Lợi hại không, ba năm của con không uổng phí rồi.”
Mẹ Đường buông cô ra, sau đó giơ đồ trong tay lên, “Nên để thưởng cho con, mẹ đã mua xương sườn, cá diếc và tôm, tối nay làm cho con một bữa ngon.”
Mắt Đường Hạnh sáng lên, “Vâng vâng.”
Lúc mẹ Đường nấu ăn, ba Đường đang ở phòng khách lật xem sách hướng dẫn đăng kí ban xã hội, như là đang tìm xem trường nào thích hợp với Đường Hạnh.
“Con đã nghĩ xong sẽ chọn trường với khoa nào chưa?” Ba Đường thấy cô đi qua lập tức hỏi.
Đường Hạnh ngồi xuống, cầm sách hướng dẫn đăng kí sau đó lật tới trang Đại học Giang Thành.
“Đây ạ.”
“Đại học Giang Thành à?” Ba Đường ngạc nhiên, “Đây là đại học tốt, sao con lại chọn Đại học Giang Thành?”
Đường Hạnh trung thực nói, “Vì Nhất Nhất cũng định học ở đây, cậu ấy nói bọn con có thể học cùng một trường.”
Ba Đường nhíu mày, “Các con muốn học cùng trường đại học à?”
“Sao vậy ạ? Không được hả ba?” Đường Hạnh nghi hoặc nhìn ba.
Ba Đường lắc đầu, “Không, từ tiểu học đến cấp ba con đều học cùng Tiểu Liễm, giờ lên đại học cũng muốn chung trường, không thấy ngán sao?”
“Con không biết, cũng không học cùng khoa, hơn nữa đại học to như vậy, sao mà ngày nào cũng gặp được.” Đường Hạnh nói tiếp, “Ba à, ba không cảm thấy là có người quen bên cạnh, có chuyện gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau à?”
“Nói không sai, nhưng mà…” Ba Đường không nói nổi cảm giác trong lòng mình lúc này, ông luôn cảm thấy hình như con gái nhà mình bị người ta để mắt tới rồi.
“Sau này con bị ốm hoặc cần chuyển đồ đều có thể tìm Nhất Nhất, tiện lắm.” Đường Hạnh thấy không có vấn đề gì.
“Được rồi, vậy con chọn ngành gì?” Ba Đường tạm thời chấp nhận lí do này.
Vừa nhắc đến chuyện này Đường Hạnh lại phiền não, “Nhất Nhất quyết định học y, con còn đang suy nghĩ.”
“Tiểu Liễm muốn chữa bệnh cứu người à, có lý tưởng đấy.” Ba Đường cảm khái.
Đường Hạnh cười hì hì nói: “Sau này có bị bệnh thì tìm cậu ấy.”
“Phi phi phi! Nói nhảm gì đấy!” Ba Đường trừng mắt nhìn cô.
Đường Hạnh vội che miệng, “Vâng vâng vâng, con nói sai rồi.”
“Chuyên ngành của ban xã hội không nhiều lắm, con nên tìm một ngành có triển vọng, kế toán thì sao?” Ba Đường nói.
Đường Hạnh lập tức lắc đầu, quả quyết từ chối: “Không muốn, con ghét Toán nhất, không muốn làm bạn với nó suốt bốn năm đại học đâu.”
“Quản lí tài chính?”
Đường Hạnh nhìn ba Đường, “Ngành này với kế toán có gì khác nhau.”
“Vậy con học khoa tiếng Trung đi, ra làm giáo viên, là công ăn việc làm ổn định đấy.” Ba Đường gõ sách nói.
Đường Hạnh cầm quyển hướng dẫn đăng kí, lẩm bẩm: “Con tự chọn.”
“Con tự chọn, con tự chọn.”
***
Buổi tối, ba Đường nói với mẹ Đường về sự nghi ngờ của mình, “Em nói xem Tiểu Liễm với Tiểu Hạnh nhà mình có dính nhau quá không? Bây giờ cũng lớn rồi, như thế có phải không thích hợp lắm không?”
“Sao lại không thích hợp, hai đứa học chung trường còn có thể chăm sóc lẫn nhau, Tiểu Hạnh có chuyện gì, Tiểu Liễm còn có thể giúp một tay, nếu không thì nhờ anh à.” Mẹ Đường nhìn ông chằm chằm.
Ba Đường cười khổ: “Anh không có ý đó, chăm sóc lẫn nhau tất nhiên là tốt rồi, nhưng hai đứa nó thân mật quá, có phải không ổn lắm không?”
“Anh sợ sau này Tiểu Hạnh kiếm bạn trai, Tiểu Liễm tìm bạn gái, như vậy thì không thích hợp à?” Thấy ba Đường gật đầu, mẹ Đường nói tiếp: “Chuyện này bọn nó tự biết xử lí, anh đừng lo quá.”
“Anh còn sợ một trường hợp…” Ba Đường thở dài, “Em nói xem có phải Tiểu Liễm có ý với Tiểu Hạnh nhà mình không?”
Mẹ Đường bật cười, “Sao anh lại nghĩ vậy, hai đứa nó cùng trưởng thành, quan hệ thân thiết như anh em ruột, anh nghĩ đi đâu đấy.”
Ba Đường sờ mũi, “Cũng đâu phải không thể…”
“Người ta nói khoảng cách sinh cái đẹp, hai đứa nó chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, biết hết tính xấu của nhau, chuyện gì cũng biết, sao yêu đương được.” Mẹ Đường lấy một ít kem dưỡng tay, thoa lên, sau đó lên giường nằm, “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Ba Đường tắt đèn, thở dài, “Hy vọng là do anh nghĩ nhiều.”
***
Đường Hạnh suy nghĩ vài ngày, cuối cùng quyết định chọn khoa Báo chí.
Khi được Trình Liễm Nhất hỏi sao lại chọn ngành này, Đường Hạnh đã trả lời, “Thấy lúc bọn họ cầm máy quay rất ngầu.”
Trình Liễm Nhất bất đắc dĩ nhìn cô, “Bây giờ internet rất hiện đại, các phương tiện truyền thông mới cũng phát triển nhanh, đài truyền hình và báo chí đều là những nền tảng có thể phát triển, không tệ đâu.”
Đường Hạnh lập tức vui vẻ, “Phải, ba tớ còn chưa đồng ý, cậu giúp tớ thuyết phục ông ấy đi.”
Trình Liễm Nhất thở dài, “Được, để tớ nói.”
Cuối cùng ba Đường cũng đồng ý.
Lúc Đường Hạnh đi điền nguyện vọng, vừa vặn gặp Đỗ Tiêu Lê, hai người cùng đứng dưới lầu hàn huyên một hồi.
“Hiuhiu, trách tớ không thi tốt, nghe nói cậu điền Đại học Giang Thành, lợi hại quá.” Đỗ Tiêu Lê nói.
Đường Hạnh nắm tay cô nàng nói: “Cậu cũng không kém, chúng mình ở hai thành phố cạnh nhau, sau này còn có thể gặp mặt.”
Đỗ Tiêu Lê đảo mắt, “Đợi mấy ngày nữa tớ sẽ nói cho cậu biết một chuyện.”
“Hả? Chuyện gì mà bây giờ không nói được?” Đường Hạnh khó hiểu nhìn cô nàng.
“Vẫn chưa chắc chắn, đợi chắc chắn rồi nói cho cậu nghe.” Khuôn mặt Đỗ Tiêu Lê đỏ ửng, vừa cười vừa nói.
Đường Hạnh gật đầu, “OK.”
“Trình Liễm Nhất đang đợi cậu đấy, cậu đi nhanh đi.” Đỗ Tiêu Lê nhìn Trình Liễm Nhất đang đứng phía xa nói.
Đường Hạnh và Đỗ Tiêu Lê nói tạm biệt rồi đi về phía Trình Liễm Nhất, ai ngờ Tưởng Tình Ca đã chen vào giữa hai người, đứng trước mặt Trình Liễm Nhất, “Trình Liễm Nhất, nghe nói cậu báo danh vào Đại học Giang Thành, tớ cũng vậy, mong là chúng ta có thể gặp nhau.”
Trình Liễm Nhất không nhìn cô ta mà nhìn về phía Đường Hạnh, “Nói chuyện vui vẻ nhỉ? Chúng ta đi thôi.”
Đường Hạnh do dự nhìn sắc mặt trắng bệch của Tưởng Tình Ca, cuối cùng vẫn đi theo Trình Liễm Nhất.
“Đường Hạnh.” Tưởng Tình Ca gọi cô lại, “Nghe nói cậu cũng báo danh vào Đại học Giang Thành, thật sự là không ngờ tới.”
Đường Hạnh nhíu mày nhìn cô ta: “Thành tích của tôi cũng đâu có kém, sao không thể báo danh vào trường đó.”
“Tớ chỉ hơi ngạc nhiên thôi, thành tích trước đây của cậu cũng không quá tốt, sao lại có thể tiến bộ nhiều như vậy.” Tưởng Tình Ca lén nhìn Trình Liễm Nhất.
Đường Hạnh trợn mắt, “Cô gái nhỏ cứ nói gì đó! Thành tích của tôi tự tôi tiến bộ, cậu nói chuyện buồn cười quá. Cậu thích Trình Liễm Nhất thì cứ quang minh chính đại theo đuổi cậu ấy, nói bóng gió với tôi làm gì. Không trách được Trình Liễm Nhất chướng mắt cậu.”
Lời nói đó khiến sắc mặt Tưởng Tình Ca lúc trắng lúc xanh, không nén được giận.
“Đừng giở trò trước mặt tôi, tôi không có hứng thú với cậu, sau này cũng vậy.” Trình Liễm Nhất bỏ lại một câu, sau đó cầm tay Đường Hạnh rời đi.
Ra khỏi trường, Đường Hạnh vẫn rất căm giận bất bình, “Tớ còn tưởng cậu ta là một cô gái có nuôi dạy có lễ phép, sao lại độc miệng như vậy!”
Trình Liễm Nhất an ủi cô: “Đừng nóng giận, tớ mua kem ly cho cậu.”
“Được, tớ muốn hai cây, một cây vị vani, một cây vị dâu.” Đường Hạnh bình tĩnh lại.
Trình Liễm Nhất thấy cô lật mặt nhanh như bánh tráng, không khỏi buồn cười.
***
Vài ngày sau, Đỗ Tiêu Lê tìm Đường Hạnh trên QQ, nói với Đường Hạnh cô nàng đang yêu đương, muốn dẫn người đó đến gặp cô.
“Hả? Tiểu Lê Tử đang yêu thật á?” Đường Hạnh hưng phấn hỏi.
Giọng Đỗ Tiêu Lê bên kia có hơi ngượng ngùng, “Ừ, mới xác định quan hệ hai ngày trước, anh ấy là bạn học cấp ba của mình, tên Vu Nhiên.”
“Oa! Tốt quá! Chúc mừng cậu thoát kiếp FA nha!” Đường Hạnh cười nói.
“Nên hai ngày nữa chúng ta hẹn gặp đi, tớ dẫn người đến gặp cậu.” Đỗ Tiêu Lê nói.
Đường Hạnh vội gật đầu, “Được được, cậu chọn địa điểm nhé..”
Hai người bàn bạc thời gian xong, sáng hôm đó Đường Hạnh ra ngoài.
Trình Liễm Nhất mở cửa đi vứt rác, vừa lúc gặp Đường Hạnh đang ra ngoài, cậu hỏi: “Cậu đi đâu?”
“Tiêu Lê có bạn trai rồi, muốn dẫn đến gặp tớ.” Đường Hạnh trả lời, “Bạn trai cậu ấy tên Vu Nhiên, là bạn học cấp ba của cậu ấy.”
“Vu Nhiên.” Trình Liễm Nhất lặp lại.
“Sao? Cậu cũng biết à?” Đường Hạnh hỏi.
Trình Liễm Nhất gật đầu, “Bạn lớp 10, sau khi phân ban thì không học chung nữa.”
Đường Hạnh vội hỏi thăm, “Vậy cậu ấy là người thế nào?”
“Không rõ lắm.” Trình Liễm Nhất lắc đầu.
Đường Hạnh bỗng thất vọng, “Quên đi, để tớ tự xem.”
“Đi đường chú ý an toàn.”
“Biết rồi.” Đường Hạnh vẫy tay.
***
Đường Hạnh và Đỗ Tiêu Lê hẹn nhau ở phố đi bộ, khi đến nơi, nhìn thấy một chàng trai cao lớn đứng cạnh cô nàng, da dẻ trắng hồng gương mặt thanh tú, nhìn cũng không tệ lắm.
Đường Hạnh đi tới lên tiếng chào hỏi, “Tiêu Lê.”
Đỗ Tiêu Lê kéo cô, giới thiệu hai người cho nhau, coi như là quen biết rồi.
Vẫn chưa tới giờ cơm, ba người đi dạo ở phố đi bộ, Đường Hạnh và Đỗ Tiêu Lê nắm tay nhau đi trước, Vu Nhiên đi sau.
Đi tới một quán trà sữa, Vu Nhiên lên tiếng nói: “Hai người muốn uống gì, để anh mua.”
Hai người chọn đồ uống xong thì đứng nói chuyện phiếm, còn Vu Nhiên đi xếp hàng tính tiền.
“Tiểu Hạnh Tử, cậu thấy anh ấy thế nào?” Đỗ Tiêu Lê hỏi.
Đường Hạnh khen, “Cũng được đấy, nhưng cậu đã nói với người nhà chưa?”
“Tất nhiên không thể nói rồi, bây giờ mới được bao lâu, phải chờ đã.” Đỗ Tiêu Lê trả lời.
Lúc Vu Nhiên mang trà sữa đến, còn cưng chiều xoa đầu Đỗ Tiêu Lê, Đường Hạnh ở một bên cảm thán hồi lâu.
Ba người đi ăn lẩu, Vu Nhiên vội vã chạy trước chạy sau, nào là lấy giấy lau miệng cho Đỗ Tiêu Lê, nào là gắp đồ ăn cho cô nàng.
Đường Hạnh thấy mình không phải đến giúp Đỗ Tiêu Lê nhìn người, mà là đến ăn cơm chó…
Nhưng mà, cô luôn thấy mấy việc này có hơi quen quen…
Đỗ Tiêu Lê ăn ớt, Vu Nhiên vội đưa nước cho cô nàng, “Ăn cẩn thận nhé, anh đi lấy chai nước.”
Đường Hạnh thấy Vu Nhiên rời đi, lập tức cảm thán với Đỗ Tiêu Lê: “Vu Nhiên đối xử tốt với cậu quá.”
“Đây đều là việc mà bạn trai phải làm mà.” Đỗ Tiêu Lê cũng vui vẻ.
Đường Hạnh run lên, “Bạn trai mới có thể làm việc này á?”
“Nếu không… ai nhàm chán như vậy mà đi xum xoe với cậu.” Đỗ Tiêu Lê lại uống một ngụm coca, lúc này mới chặn được vị cay trong miệng.
Đường Hạnh ngẩn người, cô nhớ lại, những việc này Nhất Nhất đều từng làm với cô rồi.