Bên kia sân tập vang tiếng hò reo, nhưng dưới gốc cây long não (*) bên này lại yên tĩnh.
(*) Cây long não: Còn được gọi là dã hương là một loại cây thân gỗ, lớn và thường xanh, có thể cao tới 20–30 m.
Đường Hạnh vừa đưa nước uống cho Trình Liễm Nhất vừa xem chừng xung quanh.
Trình Liễm Nhất thấy nước chảy xuống cằm cậu, ở cổ có một khoảng mát lạnh.
“Cậu cố ý không cho tớ uống nước đúng không?” Trình Liễm Nhất vươn tay lấy chai nước suối, ngăn nó đổ nước ra.
Đường Hạnh quay đầu, rút tay của mình ra khỏi tay Trình Liễm Nhất, khẽ nói: “Bây giờ tay có sức rồi à?”
Trình Liễm Nhất bình tĩnh mỉm cười, “Ừ, hồi phục một chút rồi.”
Đường Hạnh không tin.
Trình Liễm Nhất cúi đầu kéo quần áo, vệt nước bên trên hiện lên rất rõ ràng, cậu bất lực ngẩng đầu: “Cậu cố ý trả thù đúng không?”
“Tớ chỉ đang tránh nghi ngờ thôi cậu hiểu không? Nếu tớ muốn trả thù thì vừa nãy đã đổ nước lên đầu cậu luôn rồi.” Đường Hạnh liếc mắt nhìn cậu.
“Vậy tớ thực sự phải cảm ơn cậu.” Trình Liễm Nhất chống tay đứng dậy, cậu hơi nheo mắt lại, “Giữa chúng ta có gì mà phải tránh nghi ngờ.”
Đường Hạnh không trả lời mà hỏi lại: “Cậu hết mệt chưa?”
“Ừm… Vẫn chưa, chân tớ hơi yếu, cậu dìu tớ qua bậc thang bên kia ngồi nghỉ một lát đi.” Trình Liễm Nhất thản nhiên nói.
Đường Hạnh thở hổn hển lườm cậu, “Gạt quỷ hả! Vừa nãy đứng dậy dễ dàng thế, tưởng tớ không nhìn thấy à!”
Cô nhét áo khoác vào trong tay Trình Liễm Nhất, “Cậu ngồi đây đi, tớ muốn đi chơi.”
Nói xong Đường Hạnh quay đầu chạy đi, giống như phía sau có người đang đuổi theo cô.
Trình Liễm Nhất vắt áo khoác lên vai, nhìn bóng dáng chạy xa dần không khỏi thở dài.
***
Sau ba ngày vui chơi hết mình, bọ họ phải nghênh đón đợt kiểm tra quan trọng đầu tiên của lớp 10 – thi giữa kì.
Sau khi bị giáo viên nhắc nhở một lần, ai ai cũng chú tâm hơn. Có thể bước vào trường Nhất Trung, chứng tỏ thành tích cấp hai rất xuất sắc, nhưng không có nghĩa là có thể tiếp tục duy trì ở cấp ba.
Nếu muốn ưu tú thì nhất định phải cố gắng.
Môn Vật lí vẫn là điểm yếu của Đường Hạnh, cô không vượt qua được bài đánh giá nền tảng cấp ba. Tuy Trình Liễm Nhất phụ đạo cho cô nhưng không tiến bộ mấy.
Mới vừa làm xong một đề, Đường Hạnh tức giận ném bút lên bàn, “Vật lí phiền chết đi được, tớ nhất định sẽ không chọn ban tự nhiên!”
Trình Liễm Nhất để bút xuống, nghiêng đầu nhìn cô, bất lực nói: “Đúng là cậu không học được môn Lý.”
“Đúng nhỉ? Tớ cố chịu đến lúc phân ban là được.” Đường Hạnh oán hận nghĩ.
“Quyết định học ban xã hội à?” Trình Liễm Nhất hỏi.
Đường Hạnh gật đầu, “Ban xã hội khá hợp với tớ.”
Ngữ văn và tiếng Anh của Đường Hạnh không kém, Lịch sử cũng khá, chỉ là Toán với Địa lí có hơi khó khăn, nhưng so với Vật lí, cô cảm thấy tổ hợp xã hội hợp với cô hơn.
“Cũng đúng, nếu chọn ban tự nhiên thì không biết cậu có thể đỗ trường nào nữa.” Trình Liễm Nhất khẽ cười.
Đường Hạnh bĩu môi, “Cậu chắc chắn chọn ban tự nhiên à?”
“Ừ, chọn tự nhiên.” Trình Liễm Nhất đã lên kế hoạch xong từ sớm, cũng không giấu giếm.
“Vậy bọn mình không thể học chung lớp rồi.” Đường Hạnh nói đến đây, giọng nói còn lộ ra tia mừng rỡ.
Tất nhiên Trình Liễm Nhất cũng nghe ra, cậu nhíu mày, “Xem ra cậu rất vui nhỉ?”
“Không có, hoàn toàn không có.” Đường Hạnh nhịn xuống vui sướng trong lòng, nghiêm túc lắc đầu.
Trình Liễm Nhất cũng không vạch trần cô, mở miệng nói: “Làm thêm năm đề Vật lí đi.”
Đường Hạnh biến sắc, hét to: “Trình Liễm Nhất, cậu là cái đồ khốn kiếp!”
***
Kết thúc kì thi giữa kì, Đường Hạnh được thả lỏng thể xác và tinh thần, nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Mẹ Đường đi tới liếc mắt nhìn cô, “Thi thố thế nào?”
“Không biết, con có phải người chấm đâu.” Đường Hạnh cầm điều khiển TV đổi kênh.
Mẹ Đường đặt hoa quả trên bàn trà, cười nói: “Con không tự cảm nhận được à?”
“Con không.” Đường Hạnh dùng tăm xiên một miếng táo bỏ vào miệng.
“Được rồi, hôm qua mẹ mua cho con một hộp sữa bột mới, nhớ mỗi sáng pha một bình rồi mang đi học nhé.”
Người Đường Hạnh cứng đờ, vẻ mặt đau khổ nói: “Mẹ ơi, không cần đâu, con đã uống mấy tháng rồi…”
“Không được, cấp ba học tập vất vả, phải bồi bổ cơ thể mới được.” Mẹ Đường giữ vững quan điểm của mình.
Đường Hạnh cau mày, bắt đầu đánh bài tình cảm: “Con sẽ biến thành heo mập, sau đó không ai cần nữa, mẹ nỡ lòng nào để con gái mình sau này không ai cần ư?”
Mẹ Đường nhìn cô từ trên xuống dưới: “Trắng trắng mập mập đáng yêu lắm, heo cũng rất có ích.”
“Để người ta mổ thịt à?” Đường Hạnh ỉu xìu nói.
“Con gái bây giờ sao suốt ngày muốn giảm cân thế, con còn đang lớn, sao có thể thiếu dinh dưỡng được.” Mẹ Đường không đồng ý.
Thấy chủ kiến của mẹ đã định, Đường Hạnh nằm ườn ra ghế sô pha, “Mẹ vui là được.”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Đường Hạnh đã thầm có ý đồ khác.
Đường Hạnh mang sữa bột đến lớp, sau đó uống một ít rồi đưa cho các bạn khác uống.
Sữa mẹ Đường mua uống rất ngon, nam sinh cũng không cần giảm cân, mỗi lần cô rót sữa vào cốc của bọn họ thì đôi bên cùng có lợi.
Mẹ Đường như nhìn thấu suy nghĩ của Đường Hạnh, nói: “Tuy Tiểu Liễm với con học khác lớp, nhưng mẹ sẽ nhờ thằng bé giám sát con.”
Đường Hạnh phồng má, không vui, “Tùy mẹ.”
***
Ngày thứ hai đến trường, Đường Hạnh bỏ bình giữ nhiệt vào cặp, sau đó đi cùng Trình Liễm Nhất.
Sau khi ra khỏi tiểu khu, bước chân Trình Liễm Nhất dừng lại.
“Hôm qua dì Tĩnh nhờ tớ giám sát cậu uống sữa.”
Đường Hạnh xụ mặt, “Không cần nghiêm túc thế đâu, đợi lát đến trường rồi tớ uống cũng không muộn.”
Trình Liễm Nhất nhướng mi, “Đừng tưởng tớ không biết cậu đưa hết sữa cho mấy bạn nam cùng lớp uống.”
Đường Hạnh: “…”
Cô đã nói xung quanh cô nhất định có nội gián mà!
“Cậu yên tâm, tớ không nói với dì Tĩnh đâu.” Trình Liễm Nhất thấy vai cô rụt lại, cho cô một viên thuốc an thần.
Đường Hạnh cười xấu hổ, “Vậy cậu có thể đừng giám sát tớ không, tớ sẽ làm như thường ngày.”
“Cậu muốn tớ bằng mặt nhưng không bằng lòng hả?” Trình Liễm Nhất cau mày nhìn cô.
“Ừ! Cậu có thể giúp tớ không?” Đường Hạnh mong chờ nói.
Dưới ánh mắt mong đợi của cô, Trình Liễm Nhất chậm rãi lắc đầu, “Không giúp, bây giờ cậu uống đi.”
Đường Hạnh lập tức bày ra vẻ mặt cầu xin, “Nhất Nhất…”
Ánh mắt Trình Liễm Nhất kiên định nhìn cô.
“Nhất Nhất, cậu nhẫn tâm nhìn tớ biến thành heo mập sao?” Đường Hạnh tủi thân hỏi.
Trình Liễm Nhất buồn cười trả lời: “Không đành lòng, nhưng cậu phải uống.”
Nhìn thái độ không chút lưu tình của Trình Liễm Nhất, trong lòng Đường Hạnh hơi hoang mang, “Tớ vừa ăn sáng xong, bây giờ không uống nổi.”
Trình Liễm Nhất thở dài, “Bây giờ không uống cũng được.”
“Tớ có thể không uống luôn không, Nhất Nhất, cậu giúp tớ đi.”
Đôi mắt ngập nước mang theo sự thành khẩn, trên khuôn mặt trắng nõn tràn ngập cầu xin.
Trái tim Trình Liễm Nhất mềm nhũn ra, không còn kiên định nữa.
Cậu thở dài, “Mang ra đây, tớ uống giúp cậu.”
Mắt Đường Hạnh sáng lên, sắc mặt cũng vui hẳn, “Nhất Nhất, cậu tốt quá.”
Nói xong, cô bỏ bình giữ nhiệt màu hồng ra, nhét vào trong tay Trình Liễm Nhất, “Cậu uống xong thì trả bình cho tớ nhé.”
Trình Liễm Nhất bất đắc dĩ nhận lấy, “Tớ biết rồi.”
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Liễm Nhất, cậu là cái đồ khốn kiếp!
Nhất Nhất, cậu tốt nhất!
Vẫn là Tiểu Hạnh Tử lật mặt nhanh.