Kế hoạch ngày mười hai quay trở lại Nhất Trung cứ như vậy được quyết định, Phó Dư Hàn không còn cách nào khác đành phải đồng ý đi cùng.
Bởi vì Văn Dục nổi tiếng của bọn họ, Dục ca, ở ngay trên bàn cơm, trước mặt bao nhiêu người, câu lấy ngón tay cậu, vẻ mặt triền miên lưu luyến nhỏ giọng làm nũng.
Bốn người còn lại càng ồn ào không dứt thì trong lòng Phó Dư Hàn càng mềm mại bấy nhiêu, chỉ chớp mắt liền đồng ý.
Bọn họ cùng nhau ăn cơm, sau đó đi hát.
Thi đại học xong, mọi người đều được giải phóng, buổi tối còn gọi thêm hai chai rượu, nếu không phải do Triệu Đồng gọi điện thoại tới thúc giục vài lần, hẳn là bọn họ còn lâu mới tan cuộc.
Tửu lượng của Văn Dục tốt nhất, tinh thần cũng vậy. Hắn chủ động tiễn mấy người bạn học khác đường lên taxi, dặn dò bọn họ về tới nhà nhớ nhắn tin, xong xuôi tất thảy mới nói lời tạm biệt.
Người đã đi hết, Văn Dục cười cười quay đầu: “Đi thôi, chúng ta cũng……”
Lời chưa nói hết chợt biến mất trong cổ họng.
Bởi vì hắn trông thấy Phó Dư Hàn đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình.
“Làm sao vậy?” Văn Dục hỏi.
“Thật xin lỗi.” Phó Dư Hàn nói, “Dục ca.”
Gió mùa hè ấm áp thổi qua, thổi lên chiếc áo thun đơn bạc trên người, phác hoạ ra dáng vẻ thon gầy của cậu.
Đầu óc vốn dĩ hơi hưng phấn do rượu của Văn Dục bỗng nhiên trở nên bình tĩnh lại một chút, hắn hơi giật mình, sau đó bật cười: “Sao đột nhiên lại nói xin lỗi vậy?”
“Cậu cố ý phải không, ở trên bàn cơm làm nũng với tôi.” Phó Dư Hàn rũ mắt, nhìn ngón tay đang buông thõng của mình, có chút thất thần, “Có lẽ biểu hiện của tôi vẫn chưa đủ…… Khiến cậu không có được cảm giác an toàn.”
Nếu là lúc bình thường, Văn Dục sẽ chỉ lặng lẽ nói chuyện như vậy với cậu.
Nhất là khi hắn mong muốn điều gì đó với Phó Dư Hàn.
Hai người bọn họ đều không phải là kiểu người suốt ngày làm nũng với nhau, thậm chí cho dù có như vậy thì bầu không khí cũng sẽ kèm theo một chút trầm tĩnh kiềm chế. Phó Dư Hàn nghĩ ngợi một lúc, khả năng cao là vì hôm nay có mặt Dương Phàm.
Cậu đã từng thích Dương Phàm rất lâu, Văn Dục phản ứng hơi quá mức…… Cũng có thể hiểu được.
Nhưng Phó Dư Hàn lại chỉ cảm thấy buồn phiền, có hơi không thở nổi.
Tựa như đau đớn âm ỉ.
Văn Dục thoáng kinh ngạc, ánh mắt bỗng trở nên thật dịu dàng.
“Tiểu Hàn,” giọng hắn rất nhẹ, “Tôi có thể ôm cậu không?”
Hiện giờ đang là rạng sáng, lại ở trên đường lớn bên ngoài KTV, có vô số nam nữ trẻ tuổi vừa hát xong đang đứng chờ taxi.
Sự xuất hiện của hai thanh niên cao ráo đẹp trai vốn đã rất thu hút người khác, nhưng Phó Dư Hàn không hề do dự, gật gật đầu: “Ừm.”
Văn Dục nhắm mắt, dang rộng hai tay, đem thân ảnh cao gầy kia ôm vào trong ngực, trong cổ họng phát ra một tiếng than thoả mãn.
Hắn kề sát vào Phó Dư Hàn khẽ gửi, một lúc lâu sau mới nói: “Đừng xin lỗi, người sai là tôi.”
Phó Dư Hàn im lặng không lên tiếng.
“Cậu đã làm rất tốt, là do tôi….. Lòng dạ quá hẹp hòi.” Văn Dục nói, “Có lẽ là…… Từ nhỏ đến lớn tôi không có được bất kỳ thứ gì chân chính thuộc về mình, bởi vì bất kể Văn Tự Minh cho tôi cái gì, chỉ cần ông ta không vui đều có thể tùy tiện lấy đi…… Cho nên tôi luôn như vậy, lúc nào cũng nghi ngờ. Tôi đã thử kiềm chế, nhưng không mấy hiệu quả……”
“Tôi không thuộc về cậu.” Phó Dư Hàn đột nhiên nói.
Cậu nói xong liền cảm giác được đôi tay đang ôm mình chợt trở nên cứng đờ.
Phó Dư Hàn khẽ lướt qua những ánh mắt tò mò đang thỉnh thoảng nhìn về phía mình, duỗi tay ôm trở lại Văn Dục, kề vào bên tai đối phương nhẹ giọng nói: “Tôi không thuộc về cậu, tôi là đi tới bên cạnh cậu. Cậu không cần phải cảm thấy không giữ được tôi, bởi vì cậu không cần phải giữ.”
“Chúng ta là hai người hoàn chỉnh, không có ai là một món đồ, không cần ai phải giữ lấy ai, cũng sẽ không bị người khác tùy ý đoạt đi. Chúng ta là cùng thích lẫn nhau, sau đó ở bên nhau.”
Hai người bọn họ đều uống rượu, cho nên thân thể nóng hơn so với lúc bình thường.
Cái ôm này bởi vì sự ảnh hưởng của cồn và gió đêm mùa hè ấm áp, cũng có thể bởi cả những lời âu yếm, làm lộ ra vài phần táo bạo, khiến tim người bỗng đập nhanh hơn.
“Tiểu Hàn……” Giọng Văn Dục bỗng nhiên khàn khàn, trong lòng mềm mại đến mức không phân nổi phương hướng.
“Tôi biết, tôi thích Dương Phàm lâu như vậy, cho dù tôi có nói rõ ràng với cậu, tôi thật sự đã buông xuống rồi, người tôi thích là cậu, có lẽ cậu cũng sẽ không có cách nào thuyết phục được bản thân tin tưởng.” Phó Dư Hàn nhẹ nhàng cười rộ lên, “Tôi nói này Dục ca, tôi chỉ là cảm thấy mình làm vẫn chưa tốt lắm, muốn đối xử với cậu tốt một chút, có lẽ sẽ có một ngày nào đó, cậu sẽ không còn nghi ngờ nữa.”
“Không phải, cậu đã……”
Phó Dư Hàn buông hắn ra, một ngón tay chạm lên môi Văn Dục.
Sau đó cậu yên lặng nhìn hắn, mỉm cười lắc đầu.
“Cậu cảm thấy tôi đã làm tốt, cùng với việc tôi muốn đối xử với cậu tốt hơn, không hề mâu thuẫn.” Phó Dư Hàn nói, “Được rồi, về nhà thôi.”
“Ừm.” Văn Dục đan tay vào bàn tay Phó Dư Hàn, mười ngón siết chặt, thấp giọng nói, “Chúng ta về nhà.”
Trên đường về, Văn Dục có vẻ hơi trầm lặng, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
Quá trình trưởng thành của bất kỳ thiếu niên nào cũng đi kèm với rất nhiều điều tự ngẫm, thế nên Phó Dư Hàn không quấy rầy hắn.
Hai người im lặng trở về nhà, đem con thú bông béo tròn và quỷ tư thông bị bỏ xó rất lâu trong ngăn tủ ra, cùng đặt lên tủ tivi đối diện giường lớn, như vậy khi bọn họ thức dậy là có thể nhìn thấy được.
Tình cảm mãnh liệt dâng trào, không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được, chỉ có thể dùng cơ thể liều mạng triền miên. Trong đêm mùa hè khô nóng nào đó, Văn Dục cứ mãi lặp đi lặp lại gọi tên người hắn yêu, mãi cho tới khi đối phương mệt đến mức một ngón tay cũng không muốn động, nặng nề thiếp đi trong ngực hắn.
Văn Dục lúc này mới cảm thấy hài lòng mỹ mãn, yên lặng hôn khẽ một cái lên trán đối phương.
Đối với những học sinh bị kì thi đại học tra tấn suốt một năm…… Hoặc là toàn thể học sinh nói chung, thời gian lãng phí ở nhà luôn thật sự trôi qua rất nhanh.
Hai người bọn họ chơi game, xem phim và yêu đương qua hết mấy ngày, chớp mắt đã đến cuộc hẹn sáng hôm đó.
Khi tiếng chuông báo thức đầu tiên vang lên, Phó Dư Hàn lập tức mở mắt, bàn tay chuẩn xác chạm vào vị trí phím tắt trên điện thoại di động, ấn dừng, sau đó hơi híp mắt, đẩy đẩy người bên cạnh: “Dậy nào…… Nhích qua một chút, cậu ôm tôi nóng quá.”
“Chỉ mới vậy thôi mà cậu đã ghét bỏ tôi, chẳng phải tôi nói nên bật điều hoà thấp một chút sao……” Văn Dục nhíu mày, mơ mơ màng màng nói, “Mấy giờ rồi?”
“Đồng hồ báo thức lúc bảy giờ.” Phó Dư Hàn hít hít mũi, “Mở điều hoà thấp quá không tốt cho thân thể, hơn nữa……” Cậu ho khan hai tiếng, giọng cực kỳ khàn, “Tôi không muốn để cậu ôm là bởi vì hai ngày nay cậu làm tôi thành từng mảnh rồi không thấy sao? Sau này tôi sẽ không bao giờ lấy ‘Ba tên ngốc kéo xe’ ra trêu cậu nữa, cậu chính là một con Teddy.” [*]
[*] 雪橇三傻 ám chỉ 3 loại chó kéo xe Husky, Alaska và Samoyed. (Theo Baidu)
“……” Văn Dục bị cậu làm cho hơi khựng lại, nhịn không được khẽ bật cười.
Nam sinh vào lúc sáng sớm thường sẽ có phản ứng sinh lý theo bản năng, lúc bình thường chỉ cần yên tĩnh một chút là được.
Nhưng mấy ngày nay nhân dịp được nghỉ, cho nên Văn Dục lựa chọn một phương thức xử lý khác, có lẽ đã hơi quá mức.
Phó Dư Hàn nhắm hai mắt tung ra một quyền: “Dậy mau, chỗ này cách Nhất Trung rất xa, chẳng may trên đường kẹt xe…… Tranh thủ đi sớm một chút.”
“Cậu không dậy sao?” Văn Dục nằm bò ra, dùng khủy tay nhích người tới, nhìn chăm chú Phó Dư Hàn.
Trong nhà rất tối, nhưng làn da trắng nhợt của Phó Dư Hàn dường như mang theo một tầng ánh sáng nhu hoà, khiến hắn nhìn thấy rất rõ ràng.
Văn Dục nhịn không được khẽ cúi đầu, hôn một cái lên thái dương cậu.
“Mệt lắm……” Phó Dư Hàn mơ hồ nói, “Muốn ngủ thêm mười phút.”
“Vậy tôi rửa mặt xong sẽ gọi cậu nhé?”
“Ừm.” Phó Dư Hàn gật gật đầu, nghiêng người ngủ mất.
Văn Dục từ trên giường đứng dậy.
Dạo gần đây, tật xấu mỗi khi thức dậy của hắn đã được cải thiện rất nhiều, chủ yếu là do Phó Dư Hàn gọi hắn rời giường, Văn Dục không có chỗ nào trút giận, dần dần thế mà lại trị hết cái tật này; ngược lại là Phó Dư Hàn, người từ trước đến nay thường xuyên dậy sớm lại bị hắn làm cho càng ngày càng dậy muộn.
Nhưng mà, Văn Dục lại cảm thấy đây là chuyện tốt.
Lúc trước giấc ngủ của Phó Dư Hàn rất nông, nửa đêm còn thường gặp ác mộng. Ban đầu Văn Dục không biết, mãi cho đến một lần Phó Dư Hàn ngủ lại nhà hắn, nửa đêm hắn bị tiếng khóc nức nở của cậu làm bừng tỉnh.
Vào lúc tỉnh táo, Văn Dục chưa từng nhìn thấy Phó Dư Hàn rơi nước mắt. Lúc ấy hắn thức giấc còn đang rất mơ màng, không suy nghĩ gì nhiều liền bật mở đèn ngủ nơi đầu giường.
Phó Dư Hàn gần như là bừng tỉnh ngay lập tức, xoay mạnh người trở mình, kéo chăn trùm lên đến nửa đầu.
Văn Dục lúc ấy không biết có nên cảm ơn bản thân vì ánh mắt tinh tường của mình hay không.
Bởi vì ngay khoảnh khắc Phó Dư Hàn xoay người kia, hắn thấy được trên hàng mi dài của cậu hiện lên ánh nước trong suốt, chính là nước mắt.
Khi đó quan hệ giữa hai người bọn họ còn chưa đâu vào đâu, Văn Dục vì thế cũng không an ủi cậu, giả vờ như mình không phát hiện ra cái gì, đứng dậy đi đến nhà vệ sinh; nhưng mà về sau, hắn lại thường xuyên nhớ tới khoảnh khắc này, cho nên thỉnh thoảng vào một tối nào đó sẽ đem Phó Dư Hàn ra lăn lộn một trận, nhìn thấy đối phương nặng nề chìm vào giấc ngủ, trong lòng còn vui vẻ không thôi.
Văn Dục nhanh chóng đánh răng, rửa mặt, cạo râu, thay quần áo xong, thấy không còn gì để kéo dài thời gian hơn, lúc này mới lần nữa quay trở lại phòng ngủ, ngồi xổm xuống trên đầu giường.
“Phó ca.” Giọng điệu Văn Dục vô cùng dịu dàng, “Nên thức dậy rồi.”
“Ừm……” Phó Dư Hàn nheo mắt, khó khăn kéo xuống cái chăn điều hòa đang che trên mặt.
Văn Dục bật mở đèn đầu giường, nhìn ngắm gương mặt còn đang say ngủ của cậu, tựa như bị quyến rũ mà cúi đầu, hôn lên cánh môi cậu.
“Vẫn chưa đánh răng……” Phó Dư Hàn mơ mơ màng màng trốn hắn.
“Sợ gì chứ, cùng lắm thì hôn xong tôi lại đánh thêm lần nữa.” Văn Dục tranh thủ lúc Phó Dư Hàn há miệng nói chuyện, cố tình làm gia tăng nụ hôn, “Không phục thì cậu dậy đi?”
“Ưm……”
Hôn như vậy, đừng nói là còn buồn ngủ, cho dù người bình thường cũng bị hắn hôn ra lửa luôn rồi. Phó Dư Hàn cùng Văn Dục hôn môi một lúc, bỗng nhiên cậu mở bừng mắt, đẩy hắn ra, nhích eo ra ngồi dậy, xốc chăn lên bước xuống giường: “Tôi đi rửa mặt……”
Phó Dư Hàn che miệng chạy trối chết.
Văn Dục bật cười, ngồi im bất động một lúc để tự mình bình tĩnh lại.
Sáng sớm, quả nhiên chính sự vẫn quan trọng hơn.
Triền miên thân mật sẽ làm chậm trễ mất.
Hai người lần lượt rửa mặt thay quần áo xong xuôi, sau đó xuống lầu ăn sáng, chuẩn bị đón taxi đến Nhất Trung.
Từ Tam Trung đến Nhất Trung cần phải đi qua một khu vực đông đúc, trên đường đi quả nhiên có chút kẹt xe. Chờ đến khi bọn họ tới được cổng trường Nhất Trung, ở đó đã có không ít người đang tốp năm tốp ba tụ tập.
Phó Dư Hàn đối với nơi này có chút xa lạ.
Đây vốn dĩ là nơi cậu muốn thi vào, lại bởi vì mẹ mình im lặng sửa đổi nguyện vọng mà bất thành. Xuất phát từ cảm xúc phức tạp xen lẫn giữa khổ sở và kiêu ngạo, cùng với lòng tự trọng yếu ớt của thiếu niên, ba năm qua cậu cơ hồ chưa từng tới nơi này.
Cho dù có tình cờ đến gần cũng sẽ cố tình đi đường vòng, trừ khi thật sự không thể tránh được.
Đến khi thật sự tới rồi, Phó Dư Hàn lại có chút không được tự nhiên. May mắn là học sinh ở đây đã tốt nghiệp cũng không mặc đồng phục, giúp cậu giảm bớt không ít cảm giác lúng túng.
Nhưng mà, chờ hai người bọn họ tới nơi, Phó Dư Hàn mới biết nhóm người bên kia đều là bạn cùng lớp của Văn Dục.
Bốn người nhóm Dương Phàm, Chử Lỗi, Bì Cầu và Ma Can đã tới rồi, còn có thêm vài nam sinh và năm nữ sinh nữa, bao gồm cả người bọn họ có quen biết là Triệu Đồng.
“Dục ca!” Một nam sinh Phó Dư Hàn chưa từng gặp vẫy tay với hai người họ, “Ở bên này!”
Cả hai đi qua, một đám người ào ào xông lên, có nam sinh cười nói: “Lâu quá không gặp Dục ca, kỳ thi này sao rồi?”
“Vẫn thế.” Văn Dục cười cười với bọn họ, “Chưa công bố điểm, ai mà biết được.”
“Văn Dục chắc chắn là thi tốt hơn cậu, cậu đừng có tự mình làm xấu mặt mình.” Một nữ sinh trợn trắng mắt với nam sinh nọ.
“Ai da”. Nam sinh kia liền bày ra biểu cảm đau răng, trêu chọc đối phương, “Giúp, cậu ấy nói giúp kìa.”
“Cậu đừng nói cô ấy, cậu thử hỏi những nữ sinh khác của lớp chúng ta xem,” một nữ sinh khác cười nói, “Nếu cậu và Văn Dục cãi nhau, cậu nghĩ bọn tớ sẽ giúp ai.”
“Đây là một thế giới nhẫn tâm chỉ biết nhìn vào khuôn mặt.” Nam sinh kia bày ra biểu cảm đau đớn nói.
Nói xong cậu ta ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Phó Dư Hàn, tò mò hỏi: “A, còn đây là ai?”
“À, tôi là Văn Dục……” Phó Dư Hàn đột nhiên nghiêng đầu.
Có một điều kì diệu chính là, ngay khoảnh khắc ánh mắt cậu rơi xuống trên mặt Văn Dục, Phó Dư Hàn liền phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
Bốn mắt đối diện, bọn họ dường như lập tức hiểu được ý tứ của nhau một cách thần kỳ.
Bởi vì Phó Dư Hàn nhìn thấy Văn Dục cong mắt cười với cậu một chút, sau đó thay cậu nói tiếp nửa câu ban nãy.
“Người nhà.” Văn Dục dang một tay ra, câu lấy bả vai Phó Dư Hàn, “Giới thiệu với các cậu một chút, đây là bạn trai tôi.”
Hết phiên ngoại 06