Hai người bọn họ ăn xong một bữa cơm đơn giản.
Văn Dục tùy tiện hồi âm cho bí thư của Văn Tự Minh một tin —— “Chuyện về nhà cũ có thể cân nhắc, nhưng mà trước khi công bố thành tích, tốt nhất ông đừng nên làm phiền tôi” —— sau đó mới cùng Phó Dư Hàn ra ngoài.
Thời tiết hôm nay khá tốt. Nói ra cũng kì quái, cho dù cuối tháng năm thời tiết có như thế nào, thì mấy ngày trước và sau kỳ thi đại học hàng năm, mặt trời luôn luôn lên cao rực rỡ. Phó Dư Hàn mặc một chiếc áo thun đơn giản, bước ra khỏi nhà được ánh mặt trời chiếu vào, màu sắc làn da gần như hoà làm một với quần áo.
Văn Dục đi theo phía sau bỗng nhiên sửng sốt, bắt lấy cánh tay cậu: “Đợi một chút.”
Phó Dư Hàn bị ánh nắng thiêu đốt đến mức gần như không thể mở mắt, cậu híp mắt quay đầu lại: “Hả?”
“Ở đây chờ tôi.”
Văn Dục nói xong liền vội vàng bước vào cửa hàng tiện lợi ở gần đó.
Phó Dư Hàn không hiểu ra sao.
Mãi đến khi đối phương quay trở lại, xé ra một miếng băng keo cá nhân dán lên gáy cậu, lúc này Phó Dư Hàn mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt cậu khẽ biến: “Cậu……”
“Ngoài ý muốn.” Văn Dục thuận tay sờ sờ lên cổ cậu, đầu ngón tay lưu luyến không rời mà buông ra, thấp giọng nói, “Nếu là mùa đông thì sẽ không bị lộ như vậy.”
“…… Cậu có thể cẩn thận một chút, đừng làm ra chuyện như vậy nữa được không hả.” Phó Dư Hàn khẽ chớp mắt, cứng ngắc quay mặt sang chỗ khác, ngón tay thế nhưng không hề tự giác, lại khẽ cọ lên miếng băng keo cá nhân chết tiệt kia.
Thế nên Văn Dục liền trông thấy vành tai trắng nõn của cậu dưới ánh mặt trời chậm rãi đỏ lên.
“Hửm?”
“Hôn ở đây……” Phó Dư Hàn mím môi, giọng nói thấp đến mức gần như không thể nghe thấy, “Rất thoải mái……”
Sau gáy là khu vực tập trung rất nhiều dây thần kinh ngoại biên, đụng chạm của người yêu sẽ khiến cậu cảm nhận rất rõ.
“……”
Văn Dục nhìn cậu một cái.
Phó Dư Hàn quay đầu, ráng đỏ dường như đã phủ khắp từ tai xuống mặt.
“Sau này ở trên đường đừng nói những lời như thế này nữa,” Văn Dục nhích lại gần, thấp giọng nói bên tai cậu, “Sẽ khiến tôi muốn tìm ngay một chỗ không người làm cậu.”
Phó Dư Hàn xoay chân cho hắn một đạp.
“Được rồi được rồi, không trêu cậu nữa.” Văn Dục nhanh nhẹn trốn khỏi công kích của cậu, hai ba bước nhảy đến lối đi bộ bên cạnh, “Tôi gọi xe.”
Tuy rằng hắn đã có xe có bằng lái, nhưng đôi khi ra ngoài gọi taxi sẽ thuận tiện hơn. Giữa trưa vẫn đang là giờ làm việc hành chính, đường phố thông thoáng, hai người bọn họ lên xe, không bao lâu liền đến được trung tâm thương mại kia.
“Hỏi thử xem bọn họ đến đâu rồi.” Văn Dục nhìn thấy bên cạnh trung tâm mua sắm, một tràng dài khách khứa đang xếp hàng trước một cửa tiệm trà sữa nổi tiếng trên mạng vừa mới khai trương, khẽ nghiêng đầu hỏi Phó Dư Hàn, “Cậu uống trà sữa không?”
“Uống, trời nóng quá.”
Phó Dư Hàn thản nhiên đáp xong, kế đó vừa móc điện thoại ra, vừa hướng về phía rào chắn cảnh báo bên đường định ngồi xuống. Văn Dục một phen túm chặt cậu, ánh mắt sắc bén liếc sang: “Cậu ngồi đây không sợ bị đau mông sao?”
Người thiếu niên này mặt mày rạng rỡ, ý cười hiện rõ dưới ánh mặt trời chói chang.
Phó Dư Hàn bị hắn cười như vậy, khe khẽ rũ mắt: “……”
Cậu dùng sức rút tay mình ra, phân nửa gương mặt đã đỏ bừng: “Nếu cậu không phải là bạn trai tôi, tôi đã đánh cậu ngay tại chỗ này rồi.”
“Nếu tôi không phải bạn trai cậu thì đã không thể đùa giỡn cậu như vậy.” Văn Dục cười tủm tỉm nhìn Phó Dư Hàn đi tới bệ đá cao ngang đầu gối của bồn hoa bên đường ngồi xuống. Hắn đi qua, thản nhiên móc điện thoại trong túi quần mình đưa ra, “Tôi đi mua trà sữa, cậu hỏi xem bọn họ đến đâu rồi.”
Nói xong liền đi.
Phó Dư Hàn trừng mắt với bóng dáng dần đi xa của hắn một lúc, chờ đến khi nhiệt độ trên mặt giảm xuống mới cầm điện thoại đưa đến trước mặt.
Ngày nắng chói chang, nội dung trên màn hình có chút khó nhìn. Phó Dư Hàn đành phải hơi cúi người xuống, dùng lưng mình che đi ánh nắng.
Giây tiếp theo, cậu liền trầm mặc.
Điện thoại đã được mở khoá thành công, nhưng đó lại là điện thoại Văn Dục.
Cái đối phương cầm đi kia, mới là điện thoại của cậu.
Trong wechat Văn Dục có nhóm chat của mấy người bọn họ, thật ra cũng không sao cả, vì Phó Dư Hàn từ lâu đã có quyền “Bất kỳ lúc nào đều có thể xem điện thoại của hắn”, tuy rằng cậu thật sự chưa từng xem qua nội dung riêng tư của hắn bao giờ —— huống hồ, Phó Dư Hàn cũng không biết những cái tên xa lạ kia trong wechat Văn Dục, nhóm trò chuyện của bọn họ thoạt nhìn quan hệ khá phức tạp.
Phó Dư Hàn dùng tài khoản của Văn Dục gửi định vị trong nhóm chat, tỏ ý hai người bọn họ đã tới rồi.
Những người khác đều im lặng, chỉ có Chử Lỗi phản hồi.
Chử Lỗi: Lập tức tới ngay!
“Lập tức” quả thật là ý trên mặt chữ —— đang lúc Phó Dư Hàn khó khăn nhận diện hai chữ này dưới cái nắng mặt trời chói chang, cậu bỗng nghe thấy có người gọi mình.
“Phó ca ——”
m thanh siêu to, cũng siêu mất mặt.
Phó Dư Hàn không hề ôm theo chút hy vọng nào ngẩng đầu lên, quả nhiên trông thấy Chử Lỗi đang ngồi trên ghế sau xe đạp Dương Phàm vẫy tay về phía mình: “Phó ca, bọn tớ đến rồi ——”
Thật sự quá ngốc.
Cậu tự nhủ, hiện giờ mình có thể giả vờ không quen biết bọn họ được không.
Nhưng mà, không chờ cậu suy nghĩ xong xuôi, hai chiếc xe đạp kia đã lao tới trước mặt. Dương Phàm đèo Chử Lỗi, Bì Cầu đèo Ma Can, từ trên hai chiếc xe đạp song song nhảy xuống. Hai người dắt xe đến ven đường, vào vị trí để xe công cộng khoá lại. Chử Lỗi nhảy tới trước mặt Phó Dư Hàn: “Này Phó ca, Dục ca đâu rồi?”
“Cậu ấy……” Phó Dư Hàn vừa mới nói một chữ, liền cảm thấy điện thoại đang cầm trong tay rung lên.
Cậu vừa cúi đầu lập tức nhìn thấy hai từ khó hiểu.
Lúc đầu cậu còn cho rằng do ánh nắng quá gay gắt khiến bản thân nhìn nhầm, nhưng khi đưa điện thoại tới gần nhìn kỹ mới nhận ra không phải, tên người gọi đến thật sự hiển thị hai chữ to đùng —— “Nuôi trong nhà”.
Cái quỷ gì vậy? Nghe chẳng khác nào đang gọi thú cưng.
Phó Dư Hàn theo bản năng liếc nhìn về phía hàng người đang nối đuôi nhau trước cửa tiệm trà sữa, quả nhiên trông thấy Văn Dục đứng trong đó, đang vừa gọi điện vừa nhìn về phía này.
“Alo? Tiểu Hàn, mang điện thoại sang đây cho tôi được không.” Giọng Văn Dục truyền qua điện thoại, “Hình như tôi lấy sai rồi.”
Phó Dư Hàn cụp mắt.
“Này?” Cách một quãng xa nhưng Văn Dục vẫn nhìn thấy rõ vẻ mặt cậu, lập tức hỏi, “Cậu sao vậy.”
“Cậu có thể nói cho tôi biết…… “Nuôi trong nhà” là cái gì không?”
“À”
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ của Văn Dục. Phó Dư Hàn từ đằng xa trông thấy hắn rũ mắt nở nụ cười, sau đó ngước lên, lướt qua dòng người chen chúc xung quanh trung tâm thương mại, yên lặng nhìn cậu.
“Ban đầu là ‘Mèo hoang’, vì cảm thấy cậu trầm tính và thích cào người; lúc muốn theo đuổi cậu là ‘Chuẩn bị nhặt’, hiện tại chính là nuôi trong nhà.” Văn Dục nhẹ nhàng cười nói, “Ghi chú như vậy không được sao?”
“Tôi thật sự không cảm thấy mình và cái sinh vật cả người đầy lông kia có liên quan gì……” Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát nói, “Tôi không đáng yêu như vậy”.
“Cậu có.” Văn Dục nhanh chóng nói, “Tôi nói có là có.”
“Nhưng mà, hắn ngừng một chút, “Tôi không nghĩ cậu lại ghi chú tên tôi như vậy…… Ngắn gọn quá.”
Vừa nãy lúc muốn gọi điện thoại hắn mới phát hiện, thì ra Phó Dư Hàn ghi chú tên của hắn là “Văn Dục”, lại còn vô cùng có quy tắc mà điền hai chữ này vào hai mục “Họ” và “Tên”, tựa như bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế vậy.
“Tôi có thói quen lưu cả họ lẫn tên của tất cả mọi người, tôi cũng không suy nghĩ nhiều về vấn đề này đâu.”
“Tôi cũng vậy.” Văn Dục nói, khẽ hạ thấp giọng, “Chỉ có ghi chú tên cậu là không giống.”
Thật ra giọng điệu của hắn rất thản nhiên, nhưng nghe lại có vẻ như đang làm nũng.
Phó Dư Hàn thở dài: “Chờ đấy, tôi mang điện thoại sang.”
Cậu nói xong liền cúp máy, nghiêng đầu nhìn về phía bốn người vừa bước tới.
Lúc này biểu cảm trên mặt cả bốn thiếu niên có thể gọi là vô cùng xuất sắc —— ba người trợn mắt há hốc mồm, người còn lại thần sắc vô cùng vi diệu.
Cái người tên Phó Dư Hàn này, từ trước đến nay mỗi khi nói chuyện hay làm việc đều mang theo biểu cảm lạnh nhạt, người sống chớ gần. Thời cấp hai, chính là vào giai đoạn nổi loạn kia, gần trường trung học của bọn họ có một đám “Lưu manh” thường xuyên lui tới, cho dù trường học quản lý nghiêm ngặt, nhưng thời gian lâu dài cũng sẽ có chuyện ngoài ý muốn.
Phó Dư Hàn chính là sau một lần tan học đánh chạy đám lưu manh kia, cứu được một nam sinh gầy yếu của lớp bọn họ đang bị người ta tống tiền.
Vì thế sau này liền nổi danh khắp trường học.
Một câu “Phó ca” kia vừa là kính nể cũng vừa là sợ hãi. Bọn Chử Lỗi đều biết trong trường học có không ít nữ sinh thích Phó Dư Hàn, nhưng e ngại khí thế cùng tin đồn của cậu cho nên không dám tới gần. Nhóm bạn bè này của bọn họ quen biết ngắn thì cũng gần sáu năm, dài như Dương Phàm cũng mười mấy năm rồi, lại chưa từng nghe cậu nói chuyện như vậy.
Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng Phó Dư Hàn đang âm thầm yêu đương với người khác, nhưng khi nương theo tầm mắt cậu nhìn qua, người ở hướng kia lại chính là Văn Dục.
Mặc dù tiệm trà sữa cách nơi này một khoảng khá xa, nhưng bọn họ vẫn nhìn được rất rõ ràng đối phương là ai.
Chử Lỗi ngơ ngác hỏi: “Phó ca……”
“Có phải các cậu……” Dương Phàm tiếp nửa câu sau, nhìn cậu nhướng mày.
“À” Phó Dư Hàn chợt nhớ ra Dương Phàm đã biết chuyện này, cậu nhẹ nhàng cười nói, “Đúng vậy, vẫn chưa nói cho các cậu biết, tôi là gay, hơn nữa đã cùng Văn Dục ở bên nhau rồi.”
Chử Lỗi: “……”
Bì Cầu: “……”
Ma Can: “……”
Dương Phàm lại đột nhiên bừng tỉnh: “Quả nhiên…… Chẳng trách.”
Phó Dư Hàn cười cười, khẽ liếc nhìn ba người đang trợn mắt há hốc mồm trước mặt, lắc lắc di động trong tay với bọn họ: “Dục ca cầm nhầm điện thoại, tôi đi qua đó một chút.”
Cậu nói xong liền đi xuyên qua dòng người đến bên cạnh hàng ngũ khách khứa đang xếp hàng, đưa điện thoại cho Văn Dục: “Cậu muốn đổi thành cái gì?”
Văn Dục không trả lời, nhìn về hướng bốn người đang đứng kia: “Cậu nói gì với bọn họ vậy?”
“Thông báo một chút.”
“Chẳng phải đã thống nhất trước khi về mới nói sao, cậu nói sớm như vậy, chẳng may bọn họ không tiếp thu được chuyện này, vậy chúng ta hôm nay còn chơi được nữa không?” Văn Dục tuy là đang càm ràm, nhưng trên mặt lại đầy ý cười vui vẻ, nửa điểm trách cứ cũng không có.
“Chơi không được thì hôm khác hẹn lại, có sao đâu. Nếu tôi không có can đảm nói ra với bọn họ, vậy thì lúc trước cũng sẽ không lựa chọn cùng cậu ở bên nhau.” Phó Dư Hàn rũ mắt, ngón tay gõ nhẹ lên màn hình điện thoại hai lần, “Này, rốt cuộc cậu muốn đặt biệt danh gì?”
“Tùy cậu, cậu vui là được.” Văn Dục nhìn Phó Dư Hàn, “Lá gan của Phó ca quả nhiên rất lớn ——”
Cậu ấy dường như không hề bị chuyện come out làm khó, muốn nói liền nói, chẳng chút hoang mang do dự nào cả.
Thật không hổ là Phó ca.
Thật không hổ là…… Bạn trai hắn.
Văn Dục cảm thấy mình giống như được vuốt lông, đã sắp không nhớ nổi bản thân trước đây giống như một tên ngốc, nhìn thấy Phó Dư Hàn và Dương Phàm đứng chung một chỗ là lập tức nhịn không được muốn gây sự.
“Lá gan của tôi còn có thể lớn hơn nữa đấy.” Phó Dư Hàn ngước mắt, buồn cười nhìn hắn một cái.
“Hả?”
Phó Dư Hàn liếc nhìn người đang đứng phía sau Văn Dục.
Người phía trước không quay lại, nhưng hai cô gái phía sau lại nhìn chằm chằm bọn họ rất lâu. Thấy Phó Dư Hàn nhìn qua, một trong hai nữ sinh gan lớn còn hỏi một câu: “Anh trai, hai người là một đôi à?”
“Đúng vậy.” Phó Dư Hàn nhìn về phía hai cô gái, khẽ cười một cái rất nhạt.
Rồi sau đó, cậu cúi người, ở ngay lúc Văn Dục chưa kịp phản ứng xoa xoa bờ môi hắn, nhẹ nhàng hôn một cái.
Nụ hôn này mềm mại giống như lông vũ quét qua ——
Không chỉ có hai cô gái kia, thậm chí cả hàng người phía sau nhìn một màng này xong đều trợn tròn mắt, bản thân Văn Dục lại càng kinh ngạc một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Phó Dư Hàn cất điện thoại xong, bước chân dài duỗi ra nhảy xuống bậc thang, trở về tìm nhóm bạn bốn người của bọn họ.
“Ông trời ơi…… Quá tuyệt vời.” Một trong hai cô gái lẩm bẩm, vỗ vỗ Văn Dục, “Anh trai, chúc các anh hạnh phúc nha!”
Văn Dục chớp chớp mắt, theo bản năng lễ phép mỉm cười: “Cảm ơn.”
Mãi đến lúc này, hắn mới bất tri bất giác nhận ra Phó Dư Hàn đã rời đi rồi, điện thoại di động trong tay cũng rung lên một lần.
Văn Dục cúi đầu mở khoá màn hình, bấm mở tin nhắn vừa được gửi đến.
Bạn trai hắn gửi đến một bức ảnh chụp màn hình danh bạ.
Phía trên dãy số của hắn, có một dòng ghi chú hoàn toàn khác.
—— “Con sen”.