Việc này phải kể đến từ lúc giữa trưa.
Văn Dục mời cơm bị người từ chối liền đùng đùng nổi giận.
Hắn không hiểu, thật sự không hiểu, hắn không khống chế được cảm xúc mà lớn tiếng với Phó Dư Hàn là hắn sai, nhưng…… Đó chẳng phải là vì hắn lo lắng cho cậu hay sao?
Nếu không vì thế thì có ai lại đi nói với người mình thích “Tại sao cậu không tỏ tình với cậu ta đi”?
Trong lòng hắn dễ chịu lắm sao?
Buổi sáng ngày thi đấu, Văn Dục vẫn còn đang phân vân có nên khiêu chiến ba mình, bằng cách làm bài thi không tốt hay không. Dù sao đây cũng là vòng sơ loại, theo lý thuyết, nếu vượt qua được thì vẫn có thể tham gia vào vòng bán kết, cho dù thi không tốt hay đạt hạng nhất ở vòng thi này thì cũng không có gì khác nhau; kết quả lúc thi buổi chiều, bởi vì tức giận, lúc làm bài thi Văn Dục vẫn luôn nghĩ đến việc trở về sẽ tính sổ Phó Dư Hàn thế nào, không tự giác đã giải hết toàn bộ đề.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của giám thị và các thí sinh cùng tham gia thi đấu, Văn Dục nộp bài sớm mười lăm phút, sau đó rời khỏi phòng thi. Lúc đi tới gần xe đưa đón của trường, Văn Dục mới chợt nhận ra, hắn không thể rời khỏi điểm thi này một mình được ——
Gọi điện thoại cho Phó Dư Hàn, tắt máy.
Gọi lại, vẫn tắt máy.
Có một số việc không thể nghĩ quá nhiều, bởi vì càng nghĩ sẽ càng giận.
Rốt cuộc chờ đến lúc xuống xe, Văn Dục chẳng khác gì một quả bom hình người đã được kích hoạt, chỉ chờ đợi khoảnh khắc “nổ tung”.
Xe dừng lại trong trường học. Lúc này đã là chạng vạng gần sáu giờ, đã sớm qua giờ tan học, toàn bộ khuông viên vô cùng an tĩnh. Để phòng ngừa chẳng may, Văn Dục đến phòng học một chuyến, xác nhận Phó Dư Hàn không có ở đó mới trở về nhà mình.
Hắn vừa đi vừa gọi điện thoại cho Phó Dư Hàn, gọi cậu không được mới bắt đầu liên hệ với Phương Giai Viễn.
Văn Dục về đến cổng tiểu khu di động bỗng rung lên, hắn mở khoá liền nhìn thấy ——
Phương Giai Viễn: Phó ca nói, “Người nào đó ngày hôm qua cũng tắt máy.”
Văn Dục: “……”
Cái tên nhóc lòng dạ hẹp hòi này.
Văn Dục có chút buồn cười, cơn giận nghẹn cả một buổi chiều bỗng chốc tan đi phân nửa. Hắn hít mạnh một hơi, bĩu môi đi về nhà.
Chẳng ngờ còn chưa kịp tới trước cửa nhà mình, Văn Dục đã đụng phải một bà cô nhiệt tình.
Đó là hàng xóm của hắn. Văn Dục sống một mình, quan hệ với hàng xóm láng giềng chỉ giới hạn ở mức độ gặp mặt gật đầu chào hỏi mà thôi. Chẳng ngờ mới qua một ngày, dì hàng xóm bình thường xa cách này vừa trông thấy hắn liền bước lên hỏi: “Cậu về rồi à?”
Sự “Lễ phép” giả dối mà Phó Dư Hàn đã phàn nàn rất nhiều lần kia, khi đối diện với người lạ liền không tự giác bật ra. Văn Dục câu lên một nụ cười khéo léo, gật đầu: “Dì có chuyện gì ạ?”
“À, không có gì.” Dì hàng xóm nói, “Chỉ là muốn nói với cậu một tiếng, tối hôm qua có một cậu nhóc xinh xinh đẹp đẹp —— mặc đồng phục học sinh giống như cậu, có lẽ là bạn học của cậu —— giữa đêm tới tìm. Nhưng lúc ấy cậu không có nhà, nghe nói điện thoại cũng gọi không được, tôi sợ cậu không biết chuyện này, cho nên nói lại với cậu một tiếng.”
“……”
Cậu nhóc “xinh xinh đẹp đẹp”……?
Văn Dục im lặng.
Hắn sửng sốt vài giây mới hoàn hồn, duỗi tay ra dấu: “Dì xem người đó, có phải cao khoảng chừng này, gầy gầy, tóc hơi dài…… Nhìn qua có vẻ lạnh nhạt xa cách không?”
“Lạnh nhạt? Không phải đâu, tôi thấy cậu nhóc đó chỉ là ít nói thôi, con người còn rất lễ phép đó!”
“À…… Vâng. Vậy cậu ấy…… đợi tôi bao lâu?”
Thật ra Văn Dục cảm thấy hắn đã không cần phải xác nhận thêm nữa, bởi vì nơi này ngoại trừ Phó Dư Hàn, hắn chưa từng dẫn ai khác về. Người mặc đồng phục Tam Trung chờ hắn, nếu không phải Phó Dư Hàn thì có thể là ai.
Sáng nay tinh thần cậu có vẻ rất suy sụp…… Chẳng lẽ cậu ấy đã đợi cả một đêm?
Tối hôm qua hắn bị Văn Tự Minh cưỡng ép mang về nhà, cho nên không muốn ôn tập cũng không muốn nói chuyện. Phương Uyển Tĩnh hầm cho hắn chén canh, Văn Dục uống xong liền đi ngủ, lúc đó ước chừng mới hơn tám giờ.
Mãi đến sáng sớm hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy mặt đất trong sân thay đổi màu sắc, hắn mới nhận ra đêm qua trời mưa.
Nếu Phó Dư Hàn thật sự đợi cả một đêm, vậy thì sắc mặt xanh xao của cậu ấy, giọng nói khàn khàn lúc trò chuyện điện thoại buổi trưa, tất thảy đều có thể giải thích vô cùng rõ ràng; cậu ấy thậm chí còn không cùng Dương Phàm đi mua quà tặng.
Lẽ ra Văn Dục phải vô cùng vui vẻ mới đúng, nhưng bởi vì đêm qua hắn nhất thời xúc động mà tắt máy, khiến hiện giờ nghĩ lại càng thêm hụt hẫng.
Dì hàng xóm không cho hắn cơ hội, nói: “Dì cũng không biết, dù sao khoảng mười hai giờ dì đổ rác trở về vẫn thấy cậu ấy ngồi trước cửa nhà cậu. Không thì cậu tự hỏi một chút xem? Cậu ấy có lẽ là bạn học của cậu đấy?”
“…… Vâng, tôi sẽ hỏi cậu ấy.” Văn Dục cười nhẹ, “Cảm ơn dì.”
Một nửa tức giận còn lại cũng theo lời cảm ơn kia tan hết, thay vào đó là cảm giác áy náy không nói nên lời.
Văn Dục suy nghĩ chốc lát, sau đó lấy điện thoại ra nhắn một câu “Cảm ơn” cho Phương Giai Viễn.
Chẳng trách Phó Dư Hàn không để ý đến hắn, Văn Dục nghĩ.
Chẳng trách.
Văn Dục một mình ăn xong cơm chiều, nhanh chóng trở lại trường tham gia tiết tự học buổi tối, lại chẳng ngờ rằng đêm nay Phó Dư Hàn căn bản là không tới. Hắn hỏi Cát Nhiên mới biết, thì ra tối nay cậu có tiết mỹ thuật bên ngoài.
Lớp mỹ thuật kia của Phó Dư Hàn, Văn Dục biết địa chỉ…… May là hắn biết.
Chính bản thân Văn Dục cũng không ý thức được rằng, ngay khoảnh khắc đó hắn đã thở phào nhẹ nhõm thế nào.
Để kịp chặn lại Phó Dư Hàn trước khi lớp mỹ thuật tan học, Văn Dục đã đến gặp giáo viên trực ban, mượn mặt mũi “Học sinh dự thi” để xin nghỉ sớm nửa tiết tự học buổi tối. Giáo viên trực ban không khỏi cảm thấy kỳ lạ, học sinh này rõ ràng không cần phải đến trường, thế mà cứ nhất định đến học, hiện giờ lại muốn rời đi. Văn Dục đành phải bịa lý do nói thân thể mình không khỏe, bị giáo viên nọ lôi léo hỏi han hết nửa ngày.
Thời tiết hôm nay rất lạnh.
Lăn lộn hết một phen, còn phải đến nơi này hứng nửa giờ gió lạnh, thế nhưng Văn Dục lại chẳng hề nóng nảy chút nào. Hắn nói xong một câu, thấy Phó Dư Hàn không lên tiếng, giọng điệu lại càng nhẹ nhàng hơn: “Còn giận sao? Tôi sai rồi.”
Rốt cuộc Phó Dư Hàn cũng chịu mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt: “Cậu sai cái gì.”
“Tối hôm qua tôi không nên lớn tiếng với cậu.” Văn Dục đi về phía Phó Dư Hàn, “Cũng không nên tắt điện thoại……”
“Thật ra cậu nói không hề sai, tôi làm như vậy, ở trong mắt người khác thật sự rất ngu ngốc.” Phó Dư Hàn bình tĩnh cắt ngang lời hắn, “Chỉ là tôi đã có thói quen như vậy rồi, hơn nữa cả đời này cũng sẽ không bao giờ nói ra câu “Tôi thích cậu” với Dương Phàm. Cậu coi tôi là kẻ ngốc, nói tôi ra vẻ hay bướng bỉnh để tâm những chuyện vụn vặt cũng không sao cả, tôi không quan tâm.”
Phó Dư Hàn nói tới đây khẽ ngừng một chút, “Nhưng cậu thật sự không nên tắt máy.”
Văn Dục bị cậu làm nghẹn một chút: “Ừm……”
Phó Dư Hàn lại tạm dừng, khẽ cụp mắt, lần nữa lên tiếng: “Thôi, cậu cứ tắt máy cũng không sao, tôi quản không được cậu.”
“…… Nếu tôi nói cậu có thể quản thì sao?”
“Không cần, cảm ơn.” Phó Dư Hàn suýt chút nữa bị Văn Dục làm nghẹn. Cậu nhìn hắn một cái, liếm liếm đôi môi khô khốc, “Những thứ không nhận được từ cha mẹ thì cũng đừng tìm kiếm trên người bạn bè…… Điều này tôi đã học được từ rất lâu rồi.”
Cậu rõ ràng đang nói về chuyện mình thích Dương Phàm, Văn Dục lại không hiểu sao đầu gối bị trúng tên.
Vào giờ phút này, hắn rốt cuộc đã có thể loáng thoáng nhìn thấy sự đau đớn và bất lực trong tình yêu thầm kín không thể giải bày rất nhiều năm qua của Phó Dư Hàn.
Nếu có thể ôm cậu ấy một cái thì tốt biết bao.
Văn Dục và Dương Phàm đã từng ôm nhau, hắn cũng từng thấy qua Dương Phàm ôm cậu. Nhưng hai người bọn họ lại rất ít khi tiếp xúc thân thể gần gũi như vậy —— lý do chẳng có gì khác, chỉ là bọn họ biết rõ xu hướng giới tính của nhau, vậy nên dành cho nhau sự tôn trọng mà thôi.
Cũng vì vậy, cho nên lúc này, Văn Dục không có cách nào vươn tay về phía cậu.
“Nhưng mà, chuyện cậu muốn nói với tôi chỉ có thế này thôi sao.”
Phó Dư Hàn chờ một lúc lâu, không thấy Văn Dục lên tiếng, đành phải tự mình mở miệng hỏi một câu.
Văn Dục ngước mắt nhìn cậu, trong ánh mắt tựa như đang nghi ngờ.
“…… Thôi vậy.” Phó Dư Hàn quay đầu định rời đi.
“Đừng đi.” Văn Dục bắt lấy cổ tay cậu, thuận miệng chuyển đề tài, “Hôm nay cậu mua thuốc màu rồi phải không? Đồ đâu? Lần trước chẳng phải đã nói sẽ để ở nhà tôi rồi sao.”
“Để ở phòng vẽ tranh rồi…… Cậu buông tay.”
“Không buông.” Văn Dục nhìn cậu, “Cậu lấy ra đi, tôi ở đây rồi, chúng ta cùng nhau mang về nhà.”
“……”
“Được không?”
“Lấy xong rồi có phải sẽ tiện đường đến nhà cậu một chuyến luôn không?” Phó Dư Hàn quay đầu, tức giận nhìn Văn Dục, “Bỏ đi, tôi đã xin thầy giáo gửi nhờ hai ngày rồi.”
Văn Dục nhìn chằm chằm cậu không lên tiếng, khoé miệng đang nhếch cao cũng từng chút một hạ xuống, mím lại thành một đường thẳng tắp.
Nụ cười mỉm và sự lễ phép thường ngày giống như giấy gói kẹo, một khi bị lột ra lớp vỏ ngoài, Văn Dục cũng bướng bỉnh chẳng kém gì Phó Dư Hàn cả. Hai người bọn họ nhìn nhau có gần một phút đồng hồ, Phó Dư Hàn trong lòng bỗng nhiên có chút sụp đổ.
Đối với những người bản thân đã xem là bạn, cậu luôn không có cách nào cứng rắn đối xử.
Phó Dư Hàn thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Vậy cậu nói cho tôi xem, tối hôm qua cậu làm sao vậy?”
Văn Dục sửng sốt.
“Trên thế giới này vẫn còn có người sẽ lo lắng cho cậu.” Phó Dư Hàn cụp mắt, giọng nói rất nhẹ, tựa như người lữ khách đường dài mệt mỏi, “Đến tận vừa rồi, Dương Phàm vẫn còn đang hỏi tôi có nhìn thấy cậu không, cậu có chuyện gì không…… Cậu nhìn lại mình xem.”
Ánh mắt Văn Dục nhẹ nhàng lay động, tựa như hắn có rất nhiều lời muốn nói. Nhưng đến cuối cùng, những điều muốn hỏi đến một câu cũng không dám thốt ra.
Hắn chỉ khẽ cười một chút, nói: “Vậy cậu trở vào lấy cái rương đi? Đến nhà tôi rồi tôi sẽ nói cho cậu biết.”
“……” Phó Dư Hàn rút tay ra, “Tôi phải về nhà.”
“Này.” Văn Dục dùng sức nắm chặt cổ tay cậu, bất đắc dĩ nói, “Tối hôm qua đợi cả một đêm, hôm nay chờ thêm vài phút lại không được sao? Chờ lát nữa về nhà, tôi nhất định sẽ nói hết với cậu.”
“…… Cậu biết rồi à?”
“Dì hàng xóm nói cho tôi.”
“Tôi rốt cuộc đã nhìn ra.” Phó Dư Hàn lạnh giọng nói, “Cậu thật sự rất đáng ăn đòn.”
Văn Dục nheo mắt lại, lưu manh mà cười một tiếng.
Rơi vào đường cùng, Phó Dư Hàn đành phải cắn răng quay trở lại phòng vẽ tranh. Sau khi học sinh về hết, giáo viên cũng đã tắt đèn vào phòng nghỉ ngơi. Thật ra ông cũng khá tốt tính, biết ý định của Phó Dư Hàn cũng không nói gì, khiến cậu xấu hổ đến mức luống cuống tay chân, lấy xong cái rương liền nhanh chóng tạm biệt chạy ra cửa.
“Chỉ có một cái rương này thôi sao?” Văn Dục ở bên ngoài chờ, lúc Phó Dư Hàn chạy ra liền muốn cầm cái rương giúp cậu.
“Cái rương kia để mấy vật dụng thường sử dụng, đặt nó ở đó…… Không cần, tôi tự mình cầm.” Phó Dư Hàn khẽ lùi một chút tránh tay Văn Dục, vẻ mặt không vui nói, “Giáo viên cũng nghỉ ngơi rồi, cậu cứ nhất định bắt tôi phải trở vào lấy cái này, cuối tuần không thể lấy được sao?”
“Tôi…… Cuối tuần có thể phải học lái xe rồi.” Ánh mắt Văn Dục chợt loé, “Ba tôi bảo tôi học.”
“Học lái xe chẳng phải là chuyện tốt sao.” Phó Dư Hàn vừa đi vừa nói chuyện, “Vì sao nghe cậu nói lại có vẻ không vui như vậy.”
Văn Dục im lặng vài giây. Hắn chưa từng nói về ba mình với những người khác, cho nên hiện giờ muốn mở miệng lại có chút không quen.
“Chẳng phải đã bảo có gì sẽ nói hết sao.” Phó Dư Hàn nhắc nhở hắn, “Cậu không nói thì tôi về đây.”
“…… Đừng.” Văn Dục ngăn cậu lại, “Tôi chỉ là đang suy nghĩ phải bắt đầu từ đâu thôi…… Ba tôi là một người rất gia trưởng, ông ấy nuôi tôi giống như một cái cây trong chậu, mỗi một lá mỗi một cành đều phải phát triển theo dáng vẻ mà ông ấy muốn. Tôi không được quyền sống vượt ra khỏi khuôn phép của ông ấy…… Cho nên, ông ấy bảo tôi làm chuyện gì tôi cũng đều cảm thấy không vui.”
“……”
Phó Dư Hàn quay đầu đi.
Văn Dục câm nín: “Cậu cười cái gì?”
“Không có gì, tôi chỉ là cảm thấy cậu sống thật không dễ dàng.” Khóe mắt Phó Dư Hàn mang ý cười, nói, “Rốt cuộc cậu cũng chịu thừa nhận mình làm chuyện gì cũng không vui vẻ.”
“……”
“Nếu bảo tôi ‘Không vui vẻ’, thì dựa vào thiết lập nhân vật trong phần lớn kịch bản, cậu chính là ‘Không có đầu óc’.” Văn Dục chỉ ra.
“Đừng, cậu đi mà tìm người khác làm kẻ ‘Không có đầu óc’ cho cậu, tôi không muốn phối hợp diễn với cậu đâu. Tôi sẽ chọn một trò chơi khác.”
“Cậu không cho tôi chút mặt mũi nào sao?”
“Không cho.” Phó Dư Hàn vô cùng dứt khoát.
“…… Đệt.”
Cả hai đùa giỡn thêm một lúc nữa mới nói lại chuyện ngày hôm qua.
“Thật ra học lái xe cũng không sao. Ông ấy bảo tôi học, chính là có ý muốn mua xe cho tôi.” Văn Dục tiếp tục nói, “Năm ngoái…… Vào ngày thi môn hoá tôi bị bệnh, sốt ba mươi chín độ hai vẫn phải đến trường thi. Sau đó ba tôi hỏi tôi, vì sao ‘chỉ’ lấy được giải nhì cấp tỉnh.” Văn Dục mím môi, biểu cảm bình tĩnh, “Ông ấy không hề quan tâm chuyện con mình sống chết thế nào, chỉ để ý đến chiếc huy chương được trưng bày trong văn phòng kia có đủ cao cấp hay không.”
Phó Dư Hàn nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
“Ngày hôm qua ông ấy nói với tôi, nếu năm nay tôi không bị bệnh, vậy phải lấy được hạng nhì quốc gia về…… Ha, hạng nhì quốc gia nào có dễ dàng lấy được như vậy. Tôi không muốn lấy giải thưởng, cho nên căn bản không hề ôn tập, lấy ở đâu ra hạng nhì quốc gia cho ông ấy.” Văn Dục thấp giọng nói, âm thanh hơi khàn, “Ông ấy còn bảo tôi trở về…… Ngôi nhà bên đó. Sau đó tôi và ông ấy liền cãi nhau.”
Lúc đầu vốn dĩ hắn vẫn có thể kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng sau khi nghe được Phó Dư Hàn muốn tự ngược đãi bản thân đi mua quà tặng, tất cả liền cứ thế bùng nổ. Văn Dục lần đầu tiên trong đời cãi lại Văn Tự Minh mấy câu, khiến ông ta tức giận đến mức đập vỡ một cái gạt tàn trong nhà hàng.
“Tôi cố ý chọc giận ông ấy, nói với ông ấy rằng ‘Tức giận liền đập phá đồ đạc, đây là cái mà ba dạy con phải biết gìn giữ tài sản của công sao’, sau đó tự mình chạy tới thu dọn những mảnh vỡ.”
“Sao cậu phải làm chuyện này, nhà hàng đó không có tạp vụ sao.”
“Tôi làm cho ông ấy xem.” Văn Dục cười cười, duỗi tay trái ra, “Chỉ là lúc thu dọn không cẩn thận, bị một mảnh nhỏ cắt phải.”
Văn Dục giơ tay hướng về phía Phó Dư Hàn, dưới ánh đèn đường, trên ngón trỏ mảnh khảnh kia hằn rõ một vết thương vẫn còn ửng đỏ.
“Cậu thế này mà dám nói tôi ngu ngốc.” Phó Dư Hàn tức giận liếc Văn Dục một cái, “Đã khử trùng chưa?”
“Rồi, mẹ tôi…… Mẹ kế của tôi đã giúp tôi sát khuẩn.”
“Ừm. Sau này cậu đừng như vậy nữa.” Phó Dư Hàn đưa mắt nhìn về góc đường phía xa, không biết đang suy nghĩ cái gì, “Có thể là tôi đứng nói chuyện không đau lưng, nhưng mà…… Thành tích là của bản thân mình, cho dù cậu không muốn ba cậu vui vẻ, thì cũng đừng đối nghịch ông ấy trên phương diện này —— đối với cậu cũng không có chỗ nào tốt.”
[*] 站着说话不腰疼: Đứng nói chuyện không đau lưng, là một câu ngạn ngữ của TQ, ám chỉ những người không đặt mình vào vị trí, hoàn cảnh của người khác khi đối mặt với chuyện gì đó.
“Nghĩ cho bản thân mình sao?” Văn Dục nhướng mày.
Phó Dư Hàn cười khẽ: “Nói chuyện với người thông minh thật phiền phức.”
“Chẳng phải cũng giống cậu đấy sao.” Văn Dục thậm chí không muốn nghĩ đến việc mình đã bị Phó Dư Hàn nhìn thấu bao nhiêu lần, “Này, Tiểu Hàn, nếu được quay trở lại lớp mười, cậu có tập trung học tập không?”
“Đương nhiên không.”
“……” Văn Dục nghiêng đầu cười ra tiếng, “Như nhau thôi.”
Hắn cảm thấy Phó Dư Hàn như vậy rất thú vị.
Sự thản nhiên của cậu khiến hắn hâm mộ không thôi.
Hai người bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, gần như không cảm giác được thời gian trôi qua đã về đến nhà Văn Dục. Tiết mỹ thuật tan học sớm hơn so với tiết tự học buổi tối, lúc đến cửa nhà chỉ vừa qua mười giờ.
“Tối hôm qua cậu ở đâu?”
“Chỗ này.” Phó Dư Hàn chỉ vào bậc thang trước cửa nhà hắn.
“Cứ ngồi như vậy sao?”
“Ừm, trời lạnh nên tôi dịch vào trong một chút.”
“Sao cậu không về nhà……” Văn Dục sờ chìa khoá mở cửa.
“Thật ra tôi cũng định về.” Phó Dư Hàn tựa như không để ý nói, “Nhưng chẳng phải hơn mười hai giờ trời đổ mưa sao, tôi lại không mang theo ô.”
“Vậy……” Văn Dục mới vừa mở cửa, nghe vậy ngừng một chút, nghiêng đầu khẽ liếc cậu, “Tôi đánh cho cậu một cái chìa khoá nhé?”
Lúc nói ra câu này, tâm trạng Văn Dục đột nhiên trở nên khẩn trương, cho nên không dám quay đầu lại đối diện với Phó Dư Hàn.
Đáng tiếc, lúc này Phó Dư Hàn đang mải nhìn vào cửa sổ trên hành lang, không chú ý tới ánh mắt trốn tránh kia của Văn Dục: “Cho tôi chìa khóa làm gì, đây cũng đâu phải nhà tôi.”
“Dù sao nơi này cũng chỉ có một mình tôi ở.” Văn Dục không thể nói rõ cảm giác của mình là thất vọng hay là “Quả nhiên như thế”, hắn quay đầu lại, tìm đại một cái cớ nói, “Tôi cũng không ngại cậu tới đây.”
“Để xem sáng sớm năm giờ tôi đánh thức cậu, lúc đó cậu còn có thể nói “Không ngại” nữa không?” Phó Dư Hàn một phát vỗ lên vai Văn Dục, “Thôi đi, lần sau cậu đừng hễ tức giận liền tắt máy thì tôi cũng không việc gì phải đến cửa nhà cậu chờ một đêm nữa.”
“……”
Nếu được vậy thì tốt quá rồi.
Quả thật Văn Dục không biết lúc này mình nên khóc hay cười.
Rương dụng cụ vẽ được đặt tùy tiện trong góc phòng khách, cũng không chiếm bao nhiêu diện tích. Phó Dư Hàn sắp xếp xong cái rương, bước lại sô pha ngồi xuống, lấy ra di động.
Từ lúc cậu gửi cho Dương Phàm mấy chữ “Đã thấy người”, Dương Phàm sau đó cũng nhắn lại vài tin.
Dương Phàm: Thấy rồi sao? Cậu ấy thế nào?
Dương Phàm: Hello?
Dương Phàm: Có chuyện gì nhớ nhắn sớm cho tớ nhé!
Dương Phàm: Dục ca có ổn không?
Phó Dư Hàn cúi đầu gõ chữ.
Phó Dư Hàn: Không có gì, tối hôm qua cậu ấy và ba mình cãi nhau, hôm nay đã ổn rồi.
Dương Phàm: Không có gì thì tốt, cậu vất vả rồi, baba ~
Dương Phàm: Cậu bảo cậu ấy sau này đừng tắt máy nữa! Doạ chết tớ rồi!! Tối hôm qua tớ ngủ cũng không ngon!!!
Phó Dư Hàn: Ừm, tớ mắng cậu ấy rồi.
Dương Phàm: [😎]
Phó Dư Hàn: Cậu đừng lo lắng nữa, nghỉ ngơi sớm một chút.
Dương Phàm: [👍]
Văn Dục đặt mông ngồi xuống bên cạnh Phó Dư Hàn, duỗi đầu sang nhìn.
Nói ra cũng lạ, cậu đối với hành động xem trộm của hắn không hề tỏ ra khó chịu chút nào, vô cùng tự nhiên để Văn Dục xem khung trò chuyện.
“Tôi có thể xem tin nhắn phía trên không?”
“Tùy cậu.” Phó Dư Hàn ném điện thoại cho Văn Dục, đứng lên, “Chẳng phải cậu không quan tâm đến Dương Phàm sao.”
“Tốt xấu gì cậu ấy cũng từng là người tôi thích.” Văn Dục thuận miệng đáp một câu, “Cậu có muốn đi tắm một cái không?”
“Không cần, tôi về nhà tắm.”
“……” Văn Dục ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Phó Dư Hàn nói, “Đi tắm một cái đi, tắm xong rồi cùng tôi xem một bộ phim.”
“…… Cậu lấy ở đâu ra phim để xem?” Phó Dư Hàn hỏi lại, “Gần đây tôi không có thời gian tìm đĩa phim cho cậu đâu.”
“Tôi thật sự có phim mà……. Thật đấy.” Văn Dục im lặng nhéo nhéo lòng bàn tay mình, nhẹ giọng nói, “Sau này cuối tuần tôi phải học lái xe rồi, cậu cũng bận luyện tập vẽ tranh, có lẽ sẽ không còn thời gian cùng nhau xem nữa…… Hôm nay cùng tôi xem một chút đi.”
Hắn biết Phó Dư Hàn sẽ mềm lòng, nếu không phải đang tức giận, bình thường những yêu cầu như vậy cậu sẽ không từ chối.
Quả nhiên, Phó Dư Hàn gật đầu, hít hít mũi khàn giọng nói, “Được rồi, tôi đi tắm trước đã.”
“Tôi lấy quần áo cho cậu nhé?”
“Ừm…… À,” Phó Dư Hàn lúc này mới nhớ ra, “Bộ đồ lúc trước tôi quên trả cho cậu rồi…… Vẫn còn ở nhà.”
“Không sao, tôi không gấp, dù sao tôi cũng không mặc.” Văn Dục đi vào phòng ngủ, bật đèn.
Hắn có một tủ quần áo, tốt nhất là Phó Dư Hàn cứ mượn hết đi.
Văn Dục mở tủ quần áo, ánh mắt nặng nề.
Phó Dư Hàn cả ngày không được tắm rửa, đã sớm khó chịu muốn chết. Thời tiết lạnh lẽo, có thể xối nước ấm lên người chẳng khác nào được cứu rỗi. Lúc tắm xong bước ra, cậu cảm thấy bệnh cảm của mình đã tốt lên không ít.
Hơn nữa Văn Dục lại vô cùng xa xỉ bật máy sưởi, cho dù cậu mặc áo ngắn tay cũng không bị lạnh.
“Máy sấy…… Cậu lấy máy tính ở đâu ra vậy?” Phó Dư Hàn kinh ngạc khi nhìn thấy Văn Dục ôm một cái máy tính bảng ngồi trên ghế sô pha, phía trước còn đặt một cái máy chiếu.
Cậu chắc chắn trước khi mình vào phòng tắm, trong phòng khách không hề có những thứ này.
“Tôi vốn dĩ có.” Văn Dục ngừng một chút, nhướng cằm, “Lúc trước để trong phòng khoá lại.”
Nơi hắn chỉ chính là căn phòng khóa kín cửa kia.
“Ừm……” Phó Dư Hàn đảo mắt nhìn sang, sau đó quay trở về, “Máy sấy cậu để đâu?”
“Chỗ cũ, cậu tự lấy đi.”
Phó Dư Hàn đi qua sấy tóc.
Văn Dục ngước mắt nhìn cậu một cái: “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ hỏi trong phòng là cái gì…… Chẳng phải đã bảo ‘Biết gì nói hết’ sao?”
“Tôi cho phép cậu giữ lại một chút riêng tư của bản thân.” Phó Dư Hàn mở máy sấy, tiếng ồn nháy mắt tràn ngập khắp phòng.
Nam sinh tóc ngắn, Phó Dư Hàn chỉ tốn mười phút liền xong, lúc cậu đi trở về ngồi xuống ghế sô pha mới phát hiện Văn Dục vẫn đang làm mới giao diện.
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Không biết xem cái gì.”
“Trên Douban rất khó tìm được những bộ phim có đánh giá cao.” Phó Dư Hàn vô cùng tự nhiên cầm lấy máy tính bảng, mở trình duyệt nhập địa chỉ trang web, bắt đầu tìm kiếm.
Động tác vô cùng thuần thục, vừa nhìn liền biết là một cư dân mạng có thâm niên.
Cái gì mà trang bình luận phim, phân biệt trang chính thống và web lậu, tìm kiếm phim tương tự…… Đây đều là những kỹ năng Văn Dục không biết, cho nên hắn xem vô cùng nghiêm túc, tựa như đó là một đồ vật cực kỳ thú vị.
“Cậu muốn xem phim gì?”
“Phim gì cũng được.” Văn Dục nhìn cậu, “Chọn một bộ thôi miên đi, xem cho dễ ngủ.”
“Tôi còn phải về nhà đấy…… Lỡ như ngủ quên mất thì làm thế nào.” Phó Dư Hàn lẩm bẩm.
Hôm nay cậu cực kỳ buồn ngủ, nói không chừng sẽ còn ngủ quên. Nhưng mà, cái tên Văn Dục tỏ ra vô cùng đáng thương này muốn xem phim giải trí. Vì vậy, Phó Dư Hàn đành phải chiều theo yêu cầu của hắn, chọn một bộ phim ca nhạc khá kén người xem dài ba giờ đồng hồ.
“Nếu cậu buồn ngủ thì ở lại đây ngủ đi.” Văn Dục giả vờ không thèm để ý nói, “Cũng đâu phải cậu chưa từng ngủ lại nhà tôi bao giờ.”
Mặc dù đúng là vậy thật…… Nhưng Phó Dư Hàn vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Thế nhưng, cậu vẫn không nói gì.
Bộ phim này không dễ tìm, nhưng nhờ vào khoa học kỹ thuật hiện đại, Phó Dư Hàn đã rất nhanh tìm được một link tải, hơn nữa tốc độ tải cũng không tệ, hơn mười phút đã hoàn tất.
Phó Dư Hàn bên này bắt đầu bấm play, đằng kia Văn Dục đã bước qua tắt đèn, kéo rèm cửa.
Sự thật chứng minh, phim ít người xem thật sự đúng với tên của nó.
Hình ảnh và âm nhạc trong phim hấp dẫn bao nhiêu thì sự phản ánh nội dung và cốt truyện lại càng tối nghĩa bấy nhiêu.
Nếu là bình thường, có lẽ Phó Dư Hàn sẽ còn chút kiên trì cố gắng xem hết. Nhưng hôm nay, cậu thật sự rất mệt.
Phim chiếu đến một giờ bốn mươi tám phút, lúc hai nhân vật chính đứng trên con thuyền nhỏ tối tăm hôn nhau, cậu cuối cùng vẫn không chống đỡ được, đã chìm vào giấc ngủ.
Văn Dục nghiêng đầu nhìn thoáng qua, im lặng không nhúc nhích.
Hắn một mình ngồi xem hết bộ phim dài ba tiếng đồng hồ, sau đó lặng lẽ bước qua, bật lên đèn nhỏ trên vách tường.
Ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu xuống, khiến làn da vốn dĩ đã sáng bóng của Phó Dư Hàn càng thêm trắng bạch, tựa như được phủ lên một lớp men sứ phát sáng.
Văn Dục xỏ dép lê đế mềm đi trong nhà, quay trở lại sô pha, im lặng ngồi xổm xuống.
Lúc này đây, tầm mắt hắn tựa hồ song song với gương mặt đang ngủ say của Phó Dư Hàn.
Gần gũi như vậy.
Có một khoảnh khắc, Văn Dục thật sự rất muốn hôn cậu.
Muôn vàn suy nghĩ đảo loạn trong đầu, Văn Dục nhích tới gần cậu, dừng ở một centimet cuối cùng, suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc vẫn lui về.
Hắn khẽ thở dài một hơi, đưa tay vuốt ve những sợi tóc mềm mại trên đầu đối phương, tựa như thì thầm mà hỏi ra vấn đề đã kìm nén cả đêm ——
“Trên thế giới này vẫn còn có người sẽ lo lắng cho tôi…… Cho nên, cậu cũng sẽ lo lắng cho tôi, phải không?”