Bóng tối từng chút lan tràn trong không khí, che giấu khuôn mặt đen như đáy nồi của Văn Dục.
Hắn im lặng nhấp một ngụm cà phê do tài xế mua đến, không khỏi nghi ngờ nó được làm từ giấm.
Nếu không vì sao vào lúc này, hắn lại cảm thấy nó chua chát đến vậy.
Suy nghĩ chốc lát, Văn Dục bỗng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đến hắn còn như vậy, mấy năm nay Phó Dư Hàn đã trải qua như thế nào?
Cuồng tự ngược sao?
“Chọn tôi không phải được rồi sao,” Văn Dục thấp giọng lẩm bẩm, “Tôi có chỗ nào không tốt chứ……”
Rõ ràng lúc cậu ấy yếu ớt nhất mình cũng từng cho cậu ấy ở lại mà.
…… Chẳng qua là Dương Phàm đến trước mà thôi.
“Cái gì?” Tài xế ngồi phía trước hỏi, “Cậu nói cái gì? Tôi không nghe rõ…… Dọc đường cậu cần mua đồ gì sao?”
“Không có,” Văn Dục giật giật khóe miệng, “Không có gì, ngài cứ tiếp tục lái xe đi.”
Hắn nói xong liền nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài, đem câu “Không được như vậy, tâm trạng của mình quá kém” yên lặng lặp lại ba lần trong đầu.
Văn Dục không thể tiếp tục suy nghĩ về chuyện này nữa, ứng phó bữa cơm tối nay mới là ưu tiên hàng đầu. Ăn cơm cùng Văn Tự Minh không tự do tự tại giống như ăn cơm với Phó Dư Hàn. Hắn cần phải lần nữa tìm về dáng vẻ “Học sinh xuất sắc” trước đây.
Địa điểm gặp mặt là ở một nhà hàng có lịch sử lâu đời trong thành phố. Lúc Văn Dục đến nơi, Văn Tự Minh và Phương Uyển Tĩnh đã tới.
Căn phòng này tuy nhỏ nhưng bày trí vô cùng tinh xảo. Văn Dục gõ cửa đi vào, sau đó quan sát một lượt, chọn chiếc ghế đối diện Phương Uyển Tĩnh, cách xa ba hắn nhất ngồi xuống.
“Ba,” hắn gật đầu hỏi thăm từng người, “Mẹ.”
“Con tới rồi.” Phương Uyển Tĩnh dịu dàng cười với hắn, lấy thực đơn và những món đã chọn cho Văn Dục xem, “Con xem còn món gì muốn ăn thì tự mình gọi nhé.”
Mỗi khi ăn cơm cùng hai người bọn họ, Văn Dục căn bản không quan tâm sẽ ăn món gì. Nhưng đương lúc hắn muốn từ chối, chợt thấy Văn Tự Minh cau mày: “Đồ ăn đã nhiều rồi.”
“Em không chắc con có muốn ăn những món này không.” Phương Uyển Tĩnh nhỏ giọng khuyên nhủ, “Gọi nhiều một chút cũng không sao.”
“Vậy lúc nãy em nên hỏi nó muốn ăn món gì, chứ không phải bây giờ gọi ra để lãng phí thức ăn.”
“Cũng đâu phải chúng ta thiếu chút tiền này……”
“Mẹ,” Văn Dục ngước mắt cắt ngang lời bọn họ, khẽ cười nói, “Không sao, con không kén ăn.”
Văn Tự Minh không cho phép hắn kén ăn, vì vậy lúc này hắn sẽ không kén chọn.”
Văn Tự Minh có một sớ nguyên tắc của ông ta, từ nhỏ đến lớn Văn Dục đã nghe đến mức lỗ tai đóng kén. Nếu cứ để bọn họ tiếp tục nói, vậy bữa cơm hôm nay cũng không cần ăn nữa.
Trên đường tới đây, Văn Dục một lòng muốn tập trung tinh thần. Nhưng trong đầu hắn lại liên tục nghĩ đến chuyện Phó Dư Hàn cùng Dương Phàm đang ở đâu, ăn cái gì, tâm trí không cách nào tập trung được. Văn Dục sợ rằng, đêm nay trước mặt Văn Tự Minh, hắn không thể giả vờ hoàn hảo, cho nên chỉ muốn nhanh chóng ăn xong bữa cơm này, sau đó sớm một chút chạy lấy người.
Bởi vì nguyên tắc “Ăn không nói, ngủ không nói”, Văn Tự Minh trước giờ chưa từng nói chuyện với hắn trong bữa cơm.
Như thường lệ, trước khi bắt đầu ăn, Văn Tự Minh hỏi hắn tình hình học tập gần đây, Văn Dục từng câu rành mạch đáp lại, cân nhắc bản thân không để xảy ra sai sót gì. Tốc độ nấu ăn của nhà hàng này cực kỳ nhanh, chờ đến khi đồ ăn được bưng lên, Văn Tự Minh liền không hỏi nữa.
Thế nhưng Văn Dục hôm nay lại có chút mất tập trung, lúc cầm đũa vô ý đụng vào thành bát, gây ra một tiếng vang nhỏ.
Văn Tự Minh liếc hắn một cái.
Văn Dục theo bản năng nắm chặt đũa chỉnh nó lại ngay ngắn, sau đó yên lặng dùng cơm, giả vờ như hết thảy đều bình thường; nhưng mà đang lúc hắn định múc một bát canh, di động trong túi bỗng nhiên rung lên, khiến Văn Dục suýt chút nữa đánh rơi thìa.
Văn Tự Minh buông đũa chất vấn: “Hôm nay con làm sao vậy? Rất không tập trung.”
Văn Dục buông thìa, thả bát xuống bàn, tìm cho mình một lý do: “Con đang nghĩ tới bài thi…… Ngày mai phải ra ngoài thi đấu.”
“Có cuộc thi sao lại không nói sớm?” Văn Tự Minh hỏi, “Môn nào?”
“Hoá học.”
“Năm ngoái con giành hạng mấy?”
“Hạng nhì cấp tỉnh.” Văn Dục ngừng một chút, định giải thích cho chính mình, “Ngày thi hôm đó con bị bệnh.”
“Ngụy biện.” Văn Tự Minh nhìn chằm chằm hắn, “Ngày thường con chịu khó luyện tập thì sao có thể sinh bệnh được? Nếu đã vậy, năm nay ít nhất phải giành được hạng nhì quốc gia, không thành vấn đề chứ?”
Văn Dục mím môi không lên tiếng.
Cùng là bảo hắn thi tốt, nhưng câu “Đã tốn thời gian thi, không lấy giải thưởng chẳng phải rất phí sao” của Phó Dư Hàn dễ nghe hơn nhiều.
Thật ra Văn Dục cũng chưa chuẩn bị gì cho kỳ thi này, thi đại học lại càng không hề lo lắng. Đối với hắn mà nói, thi đua có cũng được mà không có cũng chẳng sao, đây chẳng qua chỉ là chuyện của trường học, của thầy cô và thể diện của Văn Tự Minh mà thôi.
“Thường ngày Tiểu Dục đều có rèn luyện mà, em nghe dì giúp việc nói con trai thường hay đến phòng tập thể thao.” Phương Uyển Tĩnh ôn nhu giảng hoà, “Tự Minh, anh cũng đừng quá khắt khe với con, người ta ai rồi cũng sẽ mắc bệnh…… Nào có ai là sắt đá đâu chứ? Tiểu Dục, con thấy đúng không?”
Bà nghiêng đầu.
Văn Dục đang bận nghĩ đến Phó Dư Hàn, nhất thời không kịp chú ý bà vừa nói gì. Văn Tự Minh lúc ấy lập tức nổi giận: “Hỏi mày đó!”
“…… Đúng vậy.” Hắn thuận miệng đáp.
“Có thể giành được thành tích hạng nhì quốc gia không?”
Giọng nói nghiêm khắc mà lạnh lùng chui vào lỗ tai, Văn Dục cụp mắt: “Con sẽ cố gắng.”
“Không chắc chắn như vậy, có phải con chưa chuẩn bị tốt không hả? Con xem lại bản thân mình đi, ba đã nói với con bao nhiêu lần……”
“Được rồi, anh đừng mắng con, chúng ta còn đang ăn cơm mà.” Phương Uyển Tĩnh vội nói, “Chẳng phải anh có chuyện khác cần nói sao? Đừng mãi nói về chuyện thi cử nữa.”
“…… Anh bị nó làm tức giận suýt chút nữa đã quên rồi.” Văn Tự Minh bình tĩnh một chút, nói, “Là thế này, Tiểu Dục, con đi học lái xe đi.”
Văn Dục ngước mắt: “Ba muốn mua xe cho con sao?”
“Chờ con thi được bằng lái rồi nói tiếp.”
“Được.” Những chuyện thế này, hắn không việc gì phải phản đối, “Ba liên hệ thầy dạy cho con sao?”
“Ba sẽ kêu tài xế dạy cho con.”
“Được.” Văn Dục lần nữa cúi đầu.
“Mua xe cho con cũng được, nhưng con phải học tập cho tốt, phải lấy được thành tích về cho ba xem, cuộc thi ngày mai……”
Lúc bị ba mình dạy bảo, nếu hắn phản bác sẽ chỉ khiến thời gian bị kéo dài thêm. Cho nên Văn Dục như thường lệ im lặng lắng nghe, vào tai này ra tai kia không hề đọng lại.
Những lúc thế này, cho dù là Phương Uyển Tĩnh ngăn cản cũng không được, cho nên tốt hơn hết là cứ đợi ông ấy nói xong.
Nhưng mà lại hơi đói bụng.
Văn Dục nghĩ, có lẽ Phó Dư Hàn và Dương Phàm đã ăn xong từ lâu rồi.
“…… Thế này vậy, tối nay con về nhà, để cho mẹ con nhìn con ôn bài đi.” Văn Tự Minh sau khi tiến hành hơn mười phút “Giáo dục tư tưởng” cho Văn Dục, chốt lại một câu cuối cùng.
Văn Dục đột nhiên ngẩng đầu: “Về nhà……? Về nhà nào?”
“Còn nhà nào khác à?” Văn Tự Minh hỏi lại, “Con coi cái nơi ở tạm bợ kia là ‘nhà’ sao?”
“……” Văn Dục đột nhiên đứng bật dậy.
Năm nay hắn đã mười tám tuổi, đã là người trưởng thành, dáng người rất cao, lúc đứng lên gần như có thể liếc nhìn xuống ba mình.
Sự chênh lệch chiều cao này lẽ tất nhiên khiến Văn Tự Minh cảm thấy không thoải mái, ông ta theo bản năng nhíu mày: “Con đứng dậy làm gì? Chẳng phải ba đã từng nói với con, chưa ăn cơm xong không thể tùy tiện rời khỏi chỗ ngồi sao?”
“Con…… Mắc tiểu.” Văn Dục cắn răng nhả ra mấy chữ, bàn tay đặt dưới bàn đã nắm chặt thành quyền, “Muốn đi toilet một chút.”
“Mau đi đi.” Phương Uyển Tĩnh cho hắn một ánh mắt ra hiệu.
Văn Tự Minh hiển nhiên không nói gì, Văn Dục xoay người đi ra ngoài.
Hắn biết điều gì sẽ xảy ra nếu như mình phản đối —— cãi vã không dứt, sau đó tất thảy những gì hiện tại hắn có được đều sẽ bị ông ta thu hồi. Văn Dục tự mình yêu cầu muốn đến Tam Trung, bởi vì nơi đó cách xa Văn Tự Minh hơn. Vậy nên, nếu hắn đối nghịch với ông, có lẽ không riêng căn hộ kia, thậm chí ngay cả học tịch cũng có thể bị cưỡng ép quay lại, hoặc là chuyển đi nơi khác.
Văn Tự Minh biết con trai chán ghét mình, nhưng ông ta không thèm quan tâm.
Cái ông để ý chính là con trai mình có ưu tú hay không, có nghe lời hay không, trong hành động thường ngày có tuân thủ theo những tiêu chuẩn cá nhân mà ông đặt ra hay không.
Sự cáu kỉnh bực bội…… Đã biến mất gần đây nhờ vào cuộc sống dần dần thả lỏng ở Tam Trung lại lần nữa trỗi dậy.
Văn Dục đột nhiên rất muốn chạy trốn.
Chạy ra khỏi nơi này, đi gặp Phó Dư Hàn và Dương Phàm, ngồi xuống với bọn họ, vừa tự khắc chế bản thân, vừa cùng nhau ăn cơm tối.
Ngay lúc này, hắn thật sự rất muốn gặp Phó Dư Hàn. Nếu bây giờ cậu ở đây, hắn có thể sẽ bình tĩnh một chút, có thể thuyết phục bản thân đừng đối nghịch với Văn Tự Minh.
Mặc dù hắn rất muốn, nhưng hắn biết, mình trả giá không nổi.
Hắn chỉ mới mười tám tuổi, chỉ là một người trưởng thành chưa có gì trong tay.
Văn Dục trốn vào toilet, móc túi lấy điện thoại ra.
Rung động vừa nãy hoá ra chỉ là tin tức dự báo thời tiết — ngày mai có mưa, nhiệt độ thấp, chú ý mặc thêm quần áo.
Hắn không biết mình nên buồn bực hay là nên nói “Quả nhiên”, Phó Dư Hàn không hề nhắn tin cho hắn. Văn Dục nghĩ ngợi chốc lát, bấm số gọi đi.
Chuông reo ước chừng khoảng nửa phút, đầu kia điện thoại mới có người bắt máy: “Alo?”
“Alo?” Văn Dục ho nhẹ một tiếng, “Tiểu Hàn, cậu ở đâu vậy?”
“Tôi sao? Đang ở Hồng Nê Tiểu Trù.” Xung quanh Phó Dư Hàn rất ồn, cậu cúi thấp đầu xuống bàn nói tiếp, “Cậu có chuyện gì vậy? Chẳng phải cậu đi ăn cơm với người nhà sao?”
“Tôi…… Không có chuyện gì, chỉ muốn gọi điện thoại thôi.” Giọng Văn Dục nhuốm vẻ rầu rĩ, “Lát nữa cậu làm gì vậy?”
“Ăn cơm xong tôi và Dương Phàm đến trung tâm thương mại một chuyến. Cậu ấy định mua quà ngày độc thân cho Triệu Đồng, muốn nhờ tôi tư vấn giúp.”
“……”
“Alo?”
“Cậu là tên ngốc sao?” Văn Dục đột nhiên không khống chế được lời nói, tiếng gầm nhẹ từ trong điện thoại truyền ra, “Sao cậu không đấm cho cậu ta một quyền, nói cho cậu ta biết cậu thích cậu ta hả?”
Phó Dư Hàn sửng sốt: “…… Cậu làm sao vậy?”
“Tự ngược đãi bản thân mình như vậy vui sướng lắm sao, chuyện gì cũng phải kiềm chế.” Văn Dục nói, “Rõ ràng cậu thích cậu ta, thế mà còn muốn chọn quà giúp tình địch của mình.”
“Thật ra tôi……” Dương Phàm đang ở bên cạnh, Phó Dư Hàn không tiện nói rõ ràng với hắn. Cậu luôn cảm thấy thái độ của Văn Dục rất kỳ quái, tựa như cảm xúc không được tốt lắm, “Vẫn ổn, không sao đâu. Nhưng mà cậu……”
“…… Thôi.” Văn Dục đột nhiên như trút giận nói, “Lát nữa cậu còn phải đến trung tâm thương mại, vậy tiết tự học buổi tối cậu sẽ không đến phải không?”
“Tôi chuẩn bị gọi điện thoại cho Cát Nhiên đây……” Phó Dư Hàn nói, “Hay là cậu giúp tôi xin phép đi?”
Văn Dục trầm mặc hết ba giây đồng hồ, tiếp theo nói: “Được.”
Sau đó hắn cúp điện thoại.
Phó Dư Hàn cầm di động sửng sốt một lúc lâu.
“Có chuyện gì vậy?” Dương Phàm thò đầu qua hỏi, “Dục ca nói gì với cậu?”
“Không biết……” Phó Dư Hàn lắc lắc đầu, khẽ cau mày, “Tớ thấy cảm xúc của cậu ấy không tốt lắm, có thể là cãi nhau với ba mẹ rồi?”
Dương Phàm từng tận mắt chứng kiến “Chiến tranh gia đình” của nhà họ Phó, vậy nên cậu vừa nói đến cãi nhau, y liền tự động liên tưởng đến khung cảnh cực kỳ khủng bố, đôi mắt trợn tròn: “Cậu ấy không nói gì sao?”
“Không nói.”
“Vậy cậu gọi lại cho cậu ấy thử xem?” Dương Phàm nói, “Đừng để xảy ra chuyện gì…… khụ khụ.”
Phó Dư Hàn cảm thấy y nói rất có lý, trở tay ấn xuống nút gọi lại.
Nhưng mà trong điện thoại lại truyền ra câu “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”
“Cậu ấy tắt máy rồi.” Phó Dư Hàn chớp mắt.
“Vậy chúng ta đừng đi trung tâm thương mại nữa, bây giờ trở về tìm cậu ấy đi?” Dương Phàm nói, “Khoan đã…… Khụ, cậu ấy đi ăn cơm đã về chưa?”
Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát, sau đó lấy từ trong ba lô ra một tờ giấy, viết xuống mỗi chuỗi nhãn hàng và tên vật dụng.
“Đây là những món quà tương đối thích hợp mà tớ nhớ được…… Cậu tự mình đi xem thử nhé?” Phó Dư Hàn nói, “Một lát nữa tớ sẽ trở về tham gia tiết tự học ở trường, có lẽ…… Dục ca không trốn học đâu, đến lúc đó tớ sẽ hỏi cậu ấy.”
“Được.” Dương Phàm gật gật đầu.
“Thật xin lỗi cậu, tớ đã hứa sẽ cùng cậu đi mua đồ.”
“Haiz, không có gì đâu.” Dương Phàm tỏ ra không sao cả, phất phất tay với Phó Dư Hàn, “Tớ, khụ khụ, Dục ca cũng là bạn của tớ mà, có chuyện gì cần giúp thì cứ gọi cho tớ.”
“Ừm.”
Phó Dư Hàn thuận miệng đáp lại, cầm điện thoại, nhìn lịch sử trò chuyện không đến hai phút vừa rồi, hai hàng chân mày đang nhíu chặt kia trước sau vẫn chưa hề buông lỏng.