“……” Phó Dư Hàn đột ngột bị làm cho nghẹn họng.
Nếu đôi mắt có thể nói chuyện, thì ngay lúc đó ắt hẳn đã vụt qua một đống từ thô tục. Văn Dục cảm thấy cực kỳ buồn cười, rất muốn vươn tay xoa xoa tóc cậu.
Có lẽ cảm giác sẽ rất tốt.
Nhưng “Mông cọp vốn không thể chạm vào”, đầu Phó Dư Hàn lại càng không thể xoa —— trừ phi lúc này hắn muốn tìm người đánh nhau.
Văn Dục không muốn đánh nhau, cho nên hắn lựa chọn mở ra cơm hộp.
“Ăn cơm đi.” Hắn nói, “Kỳ thi ngày mai đã nắm chắc chưa?”
Lúc này Phó Dư Hàn mới cầm đũa: “Điểm số có lẽ sẽ tốt hơn lần trước, nhưng tăng được ba mươi hạng hay không thì tôi không chắc…… Điều này còn phụ thuộc vào thành tích của những người khác nữa.”
“Nếu vậy thì, cậu đến hành lang hô to một tiếng đi.” Văn Dục nâng cằm, giọng điệu thả lỏng, “‘Ngày mai đừng ai thi tốt, đều phải nhường đường cho Phó ca của chúng tôi’, như vậy chắc chắn cậu có thể tăng ba mươi hạng…… Nói không chừng còn có thể tăng ba trăm hạng đấy.”
Lời chế nhạo rõ ràng như vậy, bình thường Phó Dư Hàn ít nhiều cũng sẽ đáp lễ hai câu. Nhưng Văn Dục đợi vài giây, vẫn không nghe được cậu mở miệng.
Hắn nghiêng đầu, trông thấy Phó Dư Hàn đang nhìn mình. Ánh mắt kia tựa hồ bình tĩnh, lại giống như mang theo ba phần ý cười không quá rõ ràng.
“Tâm tình tốt rồi?” Phó Dư Hàn nói, “Lúc nãy vào lớp, tôi còn tưởng rằng cậu chuẩn bị đi ra ngoài chém người đấy.”
“……”
Muốn chém cũng là đi chém cậu, Văn Dục nghĩ.
Hắn sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vậy nên cậu mới không phản đối đề nghị chạy ra hành lang hô to của tôi sao.”
“Tôi không phản đối,” Phó Dư Hàn vừa ăn cơm, vừa đưa tay tùy tiện cầm một quyển sách lớp mười hai trên mặt bàn đập tới, “Tôi sẽ trực tiếp động thủ.”
Văn Dục vươn tay, vô cùng nhẹ nhàng chặn lại quyển sách kia.
Tuy rằng đồ ăn đã hơi nguội lạnh.
Nhưng bữa cơm này vẫn ăn được rất ngon lành.
—
Thi giữa kỳ có tính chất chính thức hơn nhiều so với kỳ thi tháng đầu năm. Cho nên ngày hôm đó, trước khi kết thúc tiết tự học buổi tối, giáo viên chủ nhiệm trực ở các lớp khác bước vào, yêu cầu toàn bộ học sinh sắp xếp lại bàn ghế, bố trí phòng học thành dáng vẻ của một phòng thi.
Chỗ ngồi trong phòng thi cần phải được sắp xếp trước, dựa theo thứ tự thành tích của học sinh. Ví dụ Văn Dục là người xếp hạng nhất, sẽ được ngồi ở vị trí đầu tiên trong phòng thi số một. Lần trước Phó Dư Hàn không làm xong bài thi môn ngữ văn, cho nên rơi xuống phòng thi số mười ba, cách Văn Dục đến bốn tầng lầu.
Sáng thứ năm thi môn ngữ văn, buổi chiều thi toán và tiếng Anh; sáng thứ sáu làm bài kiểm tra tổng hợp, buổi chiều các giáo viên chấm bài, học sinh tự học.
Tiết tự học buổi tối vẫn diễn ra bình thường.
Ban đầu, Văn Dục cũng không cảm thấy có gì không ổn. Nhưng khi hắn rời khỏi phòng thi môn ngữ văn, lúc định đi ra ngoài chờ Phó Dư Hàn cùng nhau ăn cơm, bỗng nhiên ý thức được một chuyện, phòng thi của bọn họ thật sự cách nhau quá xa.
Văn Dục thừa nhận ở kỳ thi lần trước, lúc Phó Dư Hàn ngủ gật trong giờ làm bài, hắn quả thật có hơi cố ý không đánh thức cậu.
Nhưng hiện giờ hắn…… Văn Dục đã không còn cơ hội hối hận.
Cho dù Phó Dư Hàn có viết thêm một ngàn chữ nữa, thì phòng thi của cậu nhiều nhất cũng chỉ là chuyển đến trên lầu mà thôi, vẫn chẳng thể ngồi chung phòng với hắn.
Dù thế nào thì bọn họ cũng sẽ có một ngày rưỡi không thể gặp nhau.
Khu vực trường thi được trang bị máy chắn sóng, cho đến khi kỳ thi kết thúc tín hiệu sẽ luôn bị chập chờn. Văn Dục sợ mình không thể liên lạc được với cậu, cho nên cố tình nộp bài sớm mười phút.
Lúc hắn đi đến trước cổng hành lang phòng thi số mười ba, thời gian làm bài chỉ còn lại năm phút.
Lúc này, đã có rất nhiều người bước vào giai đoạn kiểm tra bài thi lần cuối. Nhưng nơi này vốn dĩ là địa bàn của mấy tên học tra, mà phần lớn học tra sẽ không làm những chuyện vô nghĩa thế này.
Năm phút cuối cùng này đối với thí sinh từ phòng thi số mười ba đến phòng thi số mười lăm lầu một mà nói, chính là quãng thời gian nhàm chán ‘Vừa không dám nộp bài trước lại vừa ngồi không chẳng có gì làm’.
Hơn phân nửa học sinh trong phòng thi đều chú ý tới người đang rảo bước trong hành lang, dáng vẻ của hắn trong giờ khắc này tựa hồ vô cùng giễu cợt.
Cho đến khi bọn họ đưa mắt nhìn sang ——
Ồ, nhìn kìa, là học sinh hạng nhất.
“Chỉ còn lại vài phút cuối cùng, hãy kiểm tra bài làm thật kỹ.” Giáo viên giám thị miễn cưỡng duy trì trật tự trong phòng, sau đó bước ra cửa muốn đuổi người, “Bạn học sinh này, em ở phòng thi nào? Đến đây làm gì?”
Giáo viên giám thị là người từ trường khác đến đây hỗ trợ, cho nên không biết Văn Dục. Hắn khoanh tay trước ngực, vô cùng lễ phép nói: “Em ở phòng thi số một —— em tới chờ bạn học đi ăn trưa.”
Nghe được “Phòng thi số một”, vẻ mặt vị giáo viên nọ hơi thả lỏng: “Vậy em qua bên kia chờ đi, đừng đứng trước cửa, sẽ ảnh hưởng người khác làm bài.”
“Vâng ạ.” Văn Dục khẽ liếc nhìn vào bên trong phòng —— trong một giây liền tìm được Phó Dư Hàn, xác nhận cậu đã nhìn thấy mình rồi mới dịch hai bước, đi về phía cuối hành lang không có phòng thi.
Rốt cuộc tiếng chuông nộp bài cũng vang lên ——
Phía sau Phó Dư Hàn là một học sinh lớp năm, thường chơi bóng cùng với đám Tôn Văn Thụy, cũng coi như có quen biết với Phó Dư Hàn. Nộp xong bài thi, cậu ta lập tức lầu bầu nói: “Học sinh hạng nhất mới “Nổi” của trường chúng ta đã yêu đương gì chưa? Phòng thi này của bọn mình cũng chẳng có bao nhiêu nữ sinh xinh đẹp, ai mà lợi hại đến vậy, có thể khiến cho cậu ta tìm tới tận đây? Mấy em gái lớp mình chắc chắn sẽ khóc đến chết mất.”
Nam sinh bên cạnh lập tức tiếp lời: “Cũng có thể người ta đến chờ anh em của mình thì sao?”
“Nơi này của chúng ta ngoại trừ Phó ca làm gì còn người nào của lớp sáu nữa?” Nam sinh kia nói, “Tớ cũng chưa từng thấy cậu ta lui tới với học sinh lớp khác.”
“Không phải đâu, tớ đã từng thấy cậu ấy đi cùng với hai người của lớp một rồi.”
“Người lớp một thì lại càng không có khả năng tới phòng thi số mười ba này!”
Nam sinh nọ đang muốn tiếp lời, dư quang bỗng nhiên trông thấy Phó Dư Hàn đang nhìn về phía này, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Cậu ta bỗng dưng bị nghẹn: “Phó ca, cậu làm sao vậy?”
“Hai người các cậu,” Phó Dư Hàn hơi ngừng một chút, “Nói nhiều quá.”
Hai nam sinh kia nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc bản thân đã nói câu nào không đúng, chọc đến lão đại mất rồi.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ liền trông thấy Phó Dư Hàn tay đút túi quần, bước thẳng ra cửa, đi về phía Văn Dục.
Hai người: “……”
Chuyện Văn Dục và Phó Dư Hàn đã “Hoà thuận”, người lớp sáu đều biết, nhưng phần lớn học sinh lớp khác lại không quá rõ ràng.
Ở Tam Trung, chuyện về Phó Dư Hàn có rất nhiều lời đồn đại.
Tỷ như ngày đầu tiên cậu đến trường học, ở trước cổng trường đánh mẹ mình; tỷ như cậu trốn học không hề thông báo, nhưng các giáo viên cũng không ai dám quản; lại tỷ như cậu thích hoa khôi lớp sáu, cho nên không hòa thuận với những người theo đuổi của lớp hai, khiến cho hai lớp ba năm liền đối chọi nhau gay gắt.
Tóm lại, không có hình dung nào cho thấy tính tình Phó Dư Hàn tốt cả.
Vừa khai giảng liền công khai hẹn đánh nhau, chưa đầy hai tháng lại cùng nhau đi ăn trưa, đây là chuyện mấy người bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến.
“Các cậu thì biết cái gì, khoảng cách giữa người với người thường thay đổi từ rất xa tới rất gần chỉ trong một cái chớp mắt.” Một nữ sinh phía sau hai nam sinh kia đứng lên, khóe miệng khẽ cong một nụ cười quỷ dị, khẽ đẩy mắt kính, “Có thể nhường đường cho tôi một chút không? Tôi cũng phải đi căn tin.”
—
Chuyện Phó Dư Hàn và Văn Dục hẹn nhau đi ăn cơm đã trở thành đề tài tán gẫu lúc giữa trưa của học sinh từ phòng thi số mười ba đến phòng thi số mười lăm.
Nhưng hai nhân vật chính lại chẳng hề hay biết chuyện này —— buổi trưa cũng không tiện trở về lớp sáu, Phó Dư Hàn dự định quay về phòng thi ngủ bù, bị Văn Dục kéo lại.
“Cậu chuẩn bị cho môn thi buổi chiều thế nào rồi?” Hắn hỏi, “Tôi ôn cho cậu vài từ đơn nhé?”
Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát, bước chân đổi hướng: “Được, vậy đến tòa nhà bỏ hoang?”
“Ừm.” Văn Dục nhìn cậu một cái, “Sao cậu lại thích đến đó như vậy.”
Hai người song song vòng qua trường thi, đi về hướng sân thể dục bên kia. Tầm nhìn đột nhiên không còn bị che chắn, Phó Dư Hàn vươn tay chỉ về hướng tòa nhà bỏ hoang: “Cậu thấy mặt trời không?”
Văn Dục: “Tôi đâu có mù.”
“Lúc sáng sớm và lúc hoàng hôn đều có ánh sáng chiếu vào trong tòa nhà từ những ô cửa sổ kia.” Phó Dư Hàn vừa đi vừa nói chuyện, “Màu sắc lúc đó sẽ không giống như bây giờ, rất xinh đẹp.
Văn Dục nhướng mày.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới lần họp phụ huynh ngày đó, hắn tìm một chỗ không có ai gọi điện thoại cho Dương Phàm. Văn Dục khi ấy đứng rất xa sân thể dục, cũng từng bắt gặp tia sáng như vậy chiếu lên tòa nhà bỏ hoang.
Hắn “Ừm” một tiếng: “Quả thật rất xinh đẹp.”
“Cậu từng nhìn thấy rồi sao?”
“Ừm.” Văn Dục nhớ lại, “Ấn tượng rất sâu.”
Hắn cũng thích những thứ xinh đẹp.
Mặc dù hắn không biết vẽ tranh.
“Chẳng phải cậu nói ôn từ đơn sao?” Phó Dư Hàn đột nhiên hỏi.
Văn Dục hoàn hồn: “…… Ừ, tôi tùy tiện chọn nhé, active?”
“Tích cực.”
“Đây là một tính từ, cậu phải nói là ‘Tích cực’.”
[*] Dịch ra cùng một nghĩa nhưng trong tiếng Trung, hai “Tích cực” ở đây khác nhau cách viết, của Phó Dư Hàn là 积极, của Văn Dục là 积极的. Mình không rành ngữ pháp, các bạn có thể góp ý, mình sẽ sửa.
“…… Được.”
“Explain?”
“Giải thích…… Động từ!”
—
Có Văn Dục giúp ôn từ đơn, Phó Dư Hàn cảm thấy bài thi tiếng Anh buổi chiều đã trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Nhưng không biết vì sao, hai nữ sinh ngồi hàng ghế phía sau, suốt quá trình làm bài đều nhìn cậu với ánh mắt có chút kỳ quái.
Phó Dư Hàn từng được rất nhiều người theo đuổi, cậu có thể chắc chắn hai cô gái kia không hề để ý mình.
Ánh mắt này của các cô càng giống như…… Ánh mắt Văn Dục nhìn cậu lúc bọn họ vừa mới biết nhau.
Tìm tòi nghiên cứu, hứng thú bừng bừng.
Kỳ thi kéo dài một ngày rưỡi, chớp mắt liền trôi qua.
Buổi chiều thứ sáu tan học sớm, Văn Dục hỏi Phó Dư Hàn khi nào thì đến nhà hắn.
Bình thường tối thứ sáu không có tiết tự học, mà là chủ nhật. Nhưng học sinh lớp mười hai vốn dĩ vất vả hơn so với các lớp dưới, vì vậy tối thứ sáu vẫn phải quay lại trường.
Phó Dư Hàn không muốn về nhà rồi lại trở ra, nghĩ đến chuyện mình đã nhận lời, vì vậy liền đáp tan học sẽ đến.
Trong lòng cậu có chút buồn cười.
Văn Dục nhìn như vô cùng bình thản về mọi thứ, kết quả chỉ vì một trò chơi mà có thể tích cực đến vậy, thật sự là vừa buồn cười vừa đáng thương. Phó Dư Hàn cảm thấy có chút đồng tình với hắn.
Sau khi tan học, cả hai cùng rời khỏi trường.
“Trước tiên, chúng ta đi tới cửa hàng mua hộ đã.” Ra khỏi cổng trường, Văn Dục rút điện thoại nhìn thoáng qua, lên tiếng, “Sáng nay người giao hàng đã gọi cho tôi, nhưng tôi không ở nhà.”
“Cậu mua cái gì thế?”
“Tivi.” Văn Dục khẽ liếc nhìn Phó Dư Hàn một cái, thấy đối phương bỗng nhiên trợn to mắt liền nói, “Chẳng phải tôi đã nói sẽ mua rồi sao.”
“…… Tôi nghĩ là cậu chỉ nói vậy thôi.”
“Nhưng không có tivi làm sao chơi?”
Mặc dù theo lý là vậy, nhưng Phó Dư Hàn vẫn cảm thấy hơi dư thừa rồi.
May mắn Văn Dục mua chính là loại màn hình có kèm loa phát thanh, kích thước cũng không lớn lắm, nếu không chỉ với hai người bọn họ, muốn đem chiếc tivi cỡ lớn về sẽ có chút khó khăn.
Không phải Văn Dục không mua nổi máy chơi game, nhưng hắn chỉ là một “Ma mới”, muốn thuận lợi tìm được nhiều đĩa game cũ không hề dễ dàng, huống hồ còn phải chọn ra trong đó những thể loại mình thích. Trên đường giúp hắn nâng màn hình kia về nhà, Phó Dư Hàn vừa đi vừa nghĩ: “Cậu ấy tích cực như vậy, xem ra là thật sự rất muốn chơi.”
Nghĩ đến hoàn cảnh sống tẻ nhạt mà người này đã lớn lên, sự đồng cảm của Phó Dư Hàn dành cho Văn Dục lại càng sâu hơn.
Vì thế lúc vừa đến nhà, cậu liền chủ động giúp hắn nối đường điện. Màn hình 32 inch, để quá xa sẽ không thấy rõ, Phó Dư Hàn đề nghị Văn Dục đặt nó trên bàn trà.
“Để ở đây, sau này cậu có thể ngồi trên sô pha chơi.” Phó Dư Hàn nói.
Văn Dục nhìn cậu: “Sao cũng được.”
Mặc dù đã rất nhiều năm không đụng vào máy chơi game, nhưng trí nhớ của Phó Dư Hàn vẫn còn rất tốt, hơn mười phút đã kết nối xong.
“Chơi《Chiến thần》nhé?” Cậu ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Văn Dục đã ngồi bên cạnh từ lâu.
“Chẳng phải tôi đã bảo không chơi rồi sao.” Văn Dục nói, “Lúc trước cậu đã đồng ý chơi Hắc hồn.”
“Được thôi, nhưng game đó hơi khó đấy……” Phó Dư Hàn nói xong, mở hộp đĩa game Hắc hồn.
Văn Dục sống từng đó năm vẫn chưa gặp phải chuyện gì “Hơi khó”, vậy nên hắn không thèm để ý những lời này.
Một giờ sau, cửa ải thứ nhất Văn Dục cũng chưa thể vượt qua. Hắn buông tay, gương mặt vô cảm nói: “Đổi cái khác đi?”
“……” Phó Dư Hàn cười đến mức ngã sóng soài trên ghế sô pha.
Văn Dục quen biết cậu hơn hai năm, lần đầu tiên trông thấy cậu cười vui vẻ như vậy.
Hắn nhăn mày: “Buồn cười đến vậy sao?”
“Đúng.” Phó Dư Hàn chật vật ngồi dậy đổi game khác cho hắn, “Tôi biết cậu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên chứng kiến cậu ăn hành từ đầu đến cuối, thật sự rất sảng khoái.”
“……” Văn Dục cụp mắt suy nghĩ chốc lát, “Người anh em, cậu có biết mình đang dùng tài liệu tham khảo của ai để chuẩn bị cho kỳ thi không hả.”
“Tôi biết, nhưng tôi sẽ không gọi cậu là ba ba giống như bọn họ đâu.” Mặc dù tiếng cười đã nhanh chóng lắng xuống, nhưng khóe mắt đuôi mày Phó Dư Hàn vẫn còn mang một chút ý cười chưa tan. Cậu mở hộp game mới, đặt đĩa vào trong máy chơi game, “Được rồi, vậy chúng ta chơi cái này đi, cái này thao tác không nhiều lắm —— cậu nhìn gì vậy?”
Phó Dư Hàn quay đầu, đột nhiên đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Văn Dục.
“Cậu cười như vậy rất đẹp.” Văn Dục tựa như vô tâm lên tiếng, hỏi tiếp, “Đây là trò gì?”
Phó Dư Hàn sửng sốt: “…… À, là《Bạo vũ》, là một…… phim tương tác? Cốt truyện cũng không tệ.”
Văn Dục chớp chớp mắt: “Phim à?”
“AVG, là một thể loại game. Cậu chơi sẽ biết…… Nó khác với phim ảnh thông thường.”
“Ừm, không phải tôi nói phim ảnh không tốt.” Văn Dục giải thích, “Tôi chỉ là muốn hỏi cậu, chơi game này có cần phải tắt đèn không.”
Hết chương 48