Nói muốn đến nhà Dương Phàm tá túc tuyệt đối không phải bởi vì tâm tư không trong sáng gì, đơn giản chỉ là quen thuộc. Bạn bè của Phó Dư Hàn không nhiều lắm, quan hệ tốt đến mức có thể ở nhờ có lẽ cũng chỉ có một mình Dương Phàm.
Nhưng nếu cẩn thận suy xét lại, cậu chỉ là muốn tìm một nơi ở tạm, đi đâu mà chẳng được.
Nhưng mà vừa nhắc “Đến nhà Văn Dục ngủ lại”, nghe thật giống như có ai đó ném một miếng băng mỏng vào cơn gió khô nóng cuối hè, ngọn gió thổi qua, khiến cánh tay Phó Dư Hàn giống như bị điện giật, thoáng chốc nổi lên một tầng da gà.
Chẳng biết là do khó xử hay ghê tởm, gương mặt Phó Dư Hàn lập tức lộ ra biểu cảm chán ghét. Thế mà, cái kẻ đang đứng trước mặt lại chẳng hề đồng cảm chút nào, ngược lại còn đối với biểu tình khó chịu hiếm thấy của cậu bừng bừng hứng thú.
“Nếu cậu không nói gì, vậy tôi coi như là cậu chọn cái thứ nhất.” Khoé môi Văn Dục lần nữa treo lên nụ cười như có như không, bàn tay đưa vào trong túi quần sờ sờ di động, “Tôi gọi cho Dương Phàm……”
Nửa câu cuối, tiếng của hắn ngày càng nhỏ đi, ngược lại giọng mũi càng trở nên rõ ràng. Phó Dư Hàn nghe ra được trong đó một chút cảm giác say, cau mày, giơ tay giành lại điện thoại trước khi hắn kịp ấn xuống: “Dương Phàm còn chưa tan học đâu……. Cậu uống nhiều rồi phải không?”
“Tan học?” Giọng nói của Văn Dục rất nhẹ, hắn cúi đầu nhìn bàn tay Phó Dư Hàn đang giữ lấy tay mình.
“Tiết tự học buổi tối.” Phó Dư Hàn ngừng một chút, rút tay về, “Cậu không biết Nhất Trung tan học lúc nào sao.”
Văn Dục trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhéo nhéo lên huyệt thái dương, khẽ thở dài: “Biết, nhưng tôi quên mất hôm nay không phải cuối tuần.”
“Điều này chứng minh cậu say quá rồi.”
“Không phải, bọn họ bảo tôi…… Thôi bỏ đi.” Văn Dục nhắm mắt lại, xoa xoa vài lần vào cái đầu đang căng ra của mình, sau đó mở mắt, “Cậu có đi hay không?”
“……” Phó Dư Hàn sững sờ, cậu không nghĩ tới Văn Dục thế mà vẫn chưa chịu từ bỏ vấn đề này, “Cậu đang nói thật sao?”
“Nghiêm túc đấy.” Văn Dục nhìn cậu, “Tôi nhớ hình như Dương Phàm ở thành đông phải không? Cậu tính sáng mai mấy giờ thì thức dậy đến trường?”
Quả thật Phó Dư Hàn không nghĩ tới chuyện này, thứ nhất là cậu chẳng quan tâm đến chuyện đi học muộn, thứ hai là cậu cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Nhà tôi ở phía sau trường học, cậu đã từng thấy tôi về nhà.” Văn Dục nói, “Có thể ngủ đến 06:45.”
Tiết tự học buổi sáng của Tam Trung bắt đầu lúc bảy giờ, điều này nghe cực kỳ có sức hấp dẫn.
Lúc này Văn Dục thoạt nhìn đã hơi tỉnh táo, lời đề nghị của hắn cũng vì vậy mà có thêm vài phần cảm giác nghiêm túc.
Phó Dư Hàn bắt đầu do dự.
Đến nhà Dương Phàm kỳ thật có hơi phiền, bởi vì để không đi học muộn thì cậu phải dậy sớm rời đi, mẹ của Dương Phàm bởi vì nhiệt tình cũng sẽ dậy sớm làm cơm sáng cho cậu.
Trước đây đều là như thế.
Đối với Phó Dư Hàn mà nói, phiền phức lớn nhất của cậu khi đến tá túc nhà Dương Phàm không có gì khác ngoài điều này.
Văn Dục đột nhiên “chậc” một tiếng, mở di động: “Tôi gọi xe.”
Phó Dư Hàn: “?”
“Cậu chọn không được thì tôi chọn giúp cậu.” Văn Dục nói, “Đến nhà tôi.”
“……” Phó Dư Hàn không còn lời nào để nói, “Cậu đều dùng cách này để “tiêu diệt” tình địch sao, theo tôi biết thì có rất nhiều nữ sinh thích Dương Phàm đấy.”
“Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi.” Văn Dục nói.
Hắn cúi đầu nhìn điện thoại, khoé mắt đuôi mày tràn đầy vẻ không quan tâm.
Phó Dư Hàn đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ —— ngay cả bản thân cậu cũng từng âm thầm ghen tị vì những nữ sinh này, hâm mộ bọn họ có thể quang minh chính đại thích người kia, đường đường chính chính theo đuổi y.
Không giống như cậu, vĩnh viễn chỉ có thể ở nơi người khác không hay biết, lặng lẽ quan tâm y.
Nhưng cái dáng vẻ này của Văn Dục, quả thật rất giống như hắn hoàn toàn chẳng hề buồn rầu vì Dương Phàm quan hệ tốt với người khác phái.
Xe rất nhanh đã tới, Văn Dục đứng chờ bên đường, nhìn chiếc xe màu đen kia từ từ dừng lại trước mặt, sau đó kéo cửa xe, quay đầu lại nói: “Lên xe thôi.”
“…….” Dường như cũng không tìm được lý do nào để từ chối, Phó Dư Hàn khép lại tập tranh của mình, ôm tập vở cặp sách chui vào ghế sau.
Văn Dục chui lên theo, sau đó đóng cửa lại.
Bên trong xe bật điều hoà, mát mẻ hơn so với bên ngoài, tâm tình của Phó Dư Hàn không biết vì sao cũng tốt lên không ít, cậu quay đầu nhìn Văn Dục: “Này.”
Văn Dục liếc sang.
“Cho dù nói thế nào thì…… Cảm ơn cậu.”
“Không có gì,” Văn Dục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khủy tay phải đặt lên cửa xe, chống cằm nói, “Tôi cũng là vì chính mình thôi.”
Tay trái của hắn đặt trên đùi, Phó Dư Hàn cúi đầu liền thấy, cái tay kia vẫn luôn nắm chặt mô hình bị hỏng cùng với một đống mảnh vỡ linh tinh.
Món đồ này đã không còn hoàn hảo, Phó Dư Hàn do dự nói: “Cái này, hay là cậu để tạm vào túi của tôi trước đi?”
“Không.” Văn Dục không quay đầu lại, “Cho tôi thì là của tôi.”
Vừa lên xe, Văn Dục đột nhiên tựa như không còn thích nói chuyện nữa, Phó Dư Hàn tuy rằng cảm ơn hắn đã cho mình ở nhờ, nhưng cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh, vì vậy liền bĩu môi thu hồi tầm mắt.
Suốt một đường hoàn toàn im lặng.
Giữa chừng Dương Phàm tò mò gọi đến, hỏi Phó Dư Hàn có chuyện gì, cậu nghĩ nghĩ một lúc, nói rằng tự mình đã giải quyết xong.
Nếu cậu nói cho y biết mình đi ở nhờ, vậy còn phải giải thích thêm lý do không về nhà, sẽ khiến câu chuyện càng thêm dong dài…… Hơn nữa Văn Dục vẫn còn ngồi bên cạnh. Mặc dù đối phương thể hiện dáng vẻ hoàn toàn không để ý, nhưng tốt xấu gì hắn vẫn có lỗ tai.
Phó Dư Hàn không muốn lại phải giải thích cho ai khác những chuyện lộn xộn trong nhà thêm lần nữa.
Nhà dì ba cậu cách Tam Trung hơi xa, lúc xe dừng lại trước cổng tiểu khu, Phó Dư Hàn bỗng nhiên nhớ đến một chuyện kỳ quái.
Con đường cậu đi dạo đến kia, hai bên đường trồng rất nhiều cây ngô đồng và cây bạch quả, nổi tiếng toàn thành phố vì có những quán bar tấp nập người ra vào. Lúc đầu Phó Dư Hàn còn theo bản năng cho rằng, này là Văn Dục đi quán bar với người khác gặp được, nhưng…… Mặc dù cậu không đi bar, cũng biết trên đời này căn bản không có cái bar nào mở cửa lúc chạng vạng, sau đó tám chín giờ đêm thì đuổi khách.
Hành trình của hắn quả thật có chút thần bí.
“Nhìn tôi làm gì?” Văn Dục đột nhiên quay đầu lại.
“…… Không có gì.” Phó Dư Hàn dời tầm mắt, “Nhà cậu là căn nào?”
“Phía trong.”
Đã hơn mười giờ đêm, bên trong tiểu khu vô cùng an tĩnh, Văn Dục dẫn Phó Dư Hàn đi vào sâu bên trong, đến một toà nhà đơn giản.
“Cậu ăn cơm chiều chưa?” Bước vào thang máy, Văn Dục đột nhiên mở miệng hỏi.
Phó Dư Hàn ngước mắt: “Ăn rồi.” Tuy rằng chỉ là hai cái bánh bao có nhân.
“Tôi chưa ăn.” Văn Dục nhíu mày xoa nhẹ bụng mình, “Lát nữa cùng tôi ăn một bữa cơm đi.”
“…… Hả?”
Nửa đêm nửa hôm ăn cái gì chứ, cơm hộp thịt nướng BBQ sao?
Rất nhanh sau đó, Phó Dư Hàn liền nhận ra mình hiểu lầm rồi, bởi vì sau khi vào cửa, Văn Dục liền moi từ trong tủ lạnh ra một đống đồ ăn nguội lạnh, nhét vào lò vi sóng.
Những món ăn này vẫn còn nguyên vẹn, như thể được ai đó cố ý chuẩn bị sẵn.
Không biết có phải do bị rượu ảnh hưởng tâm lý hay không, lúc chờ cơm nóng, Văn Dục vậy mà lại có tâm tình giải thích với Phó Dư Hàn: “Mỗi ngày đều sẽ có dì đến nấu cơm cho tôi, nếu tôi không có nhà giống như hôm nay, dì ấy sẽ làm sẵn rồi bỏ vào tủ lạnh.”
“…… Dì ruột sao?”
“Giúp việc.”
“À, chẳng trách.” Thần sắc Phó Dư Hàn thả lỏng, “Tôi tự hỏi làm sao mà cậu còn để cho bà ấy làm.”
Văn Dục cúi đầu cười vài tiếng: “Bởi vì có trả lương.
“Thiếu gia.” Phó Dư Hàn tựa đầu vào bức tường bên cạnh phòng bếp, vẻ mặt cà lơ phất phơ.
Văn Dục hợp tình hợp lý: “Xùy.”
“……”
Phó Dư Hàn chắc chắn tên này đã uống nhiều quá rồi.
Cơm rất nhanh được hâm nóng, Phó Dư Hàn đang rảnh rỗi, liền chủ động giúp hắn mang đồ ăn ra phòng khách.
Tuy rằng chỉ có một người nhưng căn nhà này lại cực kỳ lớn, phòng khách nối liền với hai căn phòng khác, một cái mở cửa, một cái đóng chặt.
Chờ đồ ăn đã dọn ra đầy đủ, Văn Dục liền cầm lên mô hình RX-93 đã bị hỏng kia, đi thẳng đến trước căn phòng đóng kín: “Cậu ăn trước đi.”
Phó Dư Hàn ngoài ý muốn thấy hắn lấy ra một xâu chìa khoá mở cửa.
Không chỉ ở nhà còn khoá cửa, thậm chí lúc bước vào hắn cũng hé cánh cửa ra thật nhỏ, tựa hồ không muốn để Phó Dư Hàn thấy được thứ gì bên trong.
Phó Dư Hàn…… Phó Dư Hàn cũng không thèm nhìn.
Đối với cậu, đồ ăn đang bày trên bàn so với bí mật gì đó của Văn Dục có sức hấp dẫn hơn.
Một lát sau Văn Dục mới trở ra, đi đến chiếc ghế đối diện Phó Dư Hàn, nghiêm túc ngồi xuống.
Phó Dư Hàn không quay đầu lại, nhưng cậu nghe thấy tiếng căn phòng kia bị khoá, sau đó cũng không nhìn thấy mô hình RX-93 kia nữa, có lẽ là đã bị hắn bỏ lại bên trong rồi.
Phòng cất giữ mô hình?
Bỏ đi, không liên quan đến cậu.
“Dì giúp việc này của cậu giỏi thật.” Phó Dư Hàn múc một muỗng đậu hủ, đưa tới trước mặt nhìn một cái, “Kỹ thuật cắt rau có thể so với đầu bếp trong tiệm luôn đấy.”
“Vậy sao.” Văn Dục cúi đầu ăn cơm, “Tôi không để ý lắm.”
“Chậc.” Phó Dư Hàn lắc đầu, “Cậu thật đúng là phí phạm của trời…… Dù sao nếu so với nhà trôi trước đây ——”
Giọng cậu đột nhiên im bặt, Văn Dục ngước mắt: “Cái gì?”
“Không có gì.” Phó Dư Hàn nói.
Chuyện xưa nhắc lại có chút không vui, dù sao hiện giờ cậu cũng đã không còn được ăn đồ dì ấy làm nữa.
Hai người ngồi đối diện ăn khuya, bàn cơm nhất thời trở nên yên tĩnh. Phó Dư Hàn đã lót dạ hai cái bánh bao, cho nên hiện giờ cũng không quá đói bụng, ăn một chút liền buông đũa.
Mãi cho đến lúc này cậu mới có dịp quan sát động tác của Văn Dục —— sống lưng thẳng tắp, tay trái bưng bát, tay phải máy móc lặp đi lặp lại động tác ăn cơm, lúc đũa và cơm tuyệt đối không hề phát ra tiếng động.
Cực kỳ đoan chính, đoan chính đến mức không giống người bình thường.
Tựa hồ trên người hắn tồn tại một sợi chỉ vô hình trói buộc, tiến hành một màn biểu diễn thần bí nào đó.
Phó Dư Hàn chống cằm, trong lúc vô tình trông thấy ánh trăng ngoài cửa sổ sau lưng Văn Dục.
Gần đến trung thu, trăng rất tròn rất sáng. Bức tranh trước mặt khiến Phó Dư Hàn có chút xúc động không nói nên lời, ma xui quỷ khiến mở miệng hỏi một câu: “Cậu ăn cơm như vậy không mệt sao?”
Văn Dục sửng sốt, sau đó cụp mắt: “Thói quen rồi.”
“Trước đây hình như tôi cũng đã từng hỏi cậu vấn đề tương tự.” Phó Dư Hàn chống cằm, ‘Mang như vậy không mệt sao’, cậu cũng nói với tôi không sao cả.”
“Bởi vì thật sự không mệt.” Văn Dục nói, “Cậu cảm thấy đi bộ có mệt không? Nhưng mà không có ai từ lúc bắt đầu đã đi bộ cả.”
Một động tác lặp đi lặp lại hơn trăm ngàn lần liền sẽ trở thành thói quen, sẽ không thấy mệt.
Phó Dư Hàn nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn: “Nhưng bởi vì vậy mới cảm thấy cậu sẽ mệt, tôi thấy cậu thật sự mệt mỏi.”
“Bởi thế cho nên tôi mới thấy cậu vô cùng thú vị.” Văn Dục ngẩng đầu nhìn cậu cười cười, “Chính mình đã lưu lạc đến mức ngồi phát ngốc ven đường, thế mà còn có tâm tình đi đồng cảm với người khác.”
“……”
Đệt.
Phó Dư Hàn không thèm để ý đến hắn.
Chỗ này dù sao cũng là nhà Văn Dục, Phó Dư Hàn không thể đi lung tung, chỉ có thể dùng mắt đánh giá một phen.
Bày trí trong phòng cực kỳ đơn giản, ngoại trừ những đồ dùng cần thiết thì hầu như chẳng có vật trang trí dư thừa nào, tinh xảo đến mức giống như được lấy ra từ những ngôi nhà kiểu mẫu trên sổ tay bán hàng của các công ty trang trí nội thất.
So với phòng ngủ, diện tích phòng khách tương đối lớn.
Căn phòng mở cửa kia không bật đèn, nhưng thoáng nhìn vào cũng có thể thấy được vách tường, sàn nhà, phòng và giường đều gọn gàng ngăn nắp.
Phòng ngủ của Phó Dư Hàn được trang trí theo phong cách ấm áp, này là dựa theo sở thích của mẹ cậu, hơn nữa lúc cậu còn nhỏ, đôi khi cũng sẽ bày thêm vài món đồ chơi, nhìn vào rất có hơi thở cuộc sống. Dương Phàm đã từng đến phòng cậu một lần, còn cười nhạo phong cách bày trí trong phòng chẳng giống gì với tính cách bản thân cậu.
Văn Dục với cậu gần như hoàn toàn trái ngược.
Hắn bình thường có vẻ là một người thân thiện gần gũi, chỉ có thái độ với Phó Dư Hàn không tốt, nhưng phòng ở lại bài trí rất khác xa, rõ ràng là phong cách người khác chớ gần.
Phó Dư Hàn bỗng nhiên hoảng hốt. Cậu không hiểu sao có một loại cảm giác, tựa như căn nhà này mới là nơi cậu nên ở, mà Văn Dục hẳn phải là chuyển tới nhà cậu mới đúng.
Hết chương 26