Dạo này đang phải dưỡng thai.
Nhàn rỗi chẳng có việc gì làm nên đọc rất nhiều tiểu thuyết, thấy trong đó có rất nhiều câu chuyện thanh mai trúc mã, rất đẹp, rất lãng mạn! Tuy nhiên, tôi muốn lấy câu chuyện mà tôi đã đích thân trải qua để nói với tất cả mọi người rằng, trúc mã là cơn ác mộng, nếu chẳng may bị hắn lừa và trở thành “ông xã trúc mã” thì đó là cơn ác mộng khủng khiếp nhất trong muôn vàn cơn ác mộng.
Tôi xin lấy đồng chí trúc mã nhà tôi làm ví dụ.
Trước Tết, đồng chí ấy cùng tôi về nhà cũ thu dọn đồ đạc, nhìn thấy cây ngân hạnh trước sân, tôi thấy nao lòng, hỏi anh còn nhớ chuyện hồi nhỏ không. Nghe xong, đồng chí ấy liền chống tay vào cây ngân hạnh cười ngặt nghẽo, nói còn nhớ, còn nhớ, sao không nhớ chứ.
Hồi đó, nhà tôi mới chuyển đến đây không lâu, đám trẻ xung quanh đều không biết tôi, bọn chúng hay trốn vào xó xỉnh nào đó, rình lúc tôi không chú ý là ném đá hoặc bất ngờ xông ra túm đuôi tóc tôi. Lúc đó, tôi đã nổi cáu, tranh thủ lúc mấy đứa trẻ ranh chơi bi, tôi liền đổ cả lọ sâu róm lên lưng bọn chúng.
Mấy ngày sau, tôi không dám bước ra khỏi cửa, nghe nói đám trẻ gần đó đã đoàn kết nhất trí bắt được một lọ kiến, thề sẽ trả thù. Nhưng rồi tôi vẫn bị mẹ bắt đi mua xì dầu.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp kẻ thù. Cuối cùng, không biết phải làm thế nào, tôi liền trèo thẳng lên cây ngân hạnh, may mà bọn chúng không biết trèo cây, chỉ biết đi đi lại lại dưới gốc cây, chán rồi chửi đổng, bỏ đi. Đợi bọn chúng đi xa, chuẩn bị leo xuống thì tôi phát hiện ra cái cây này rất cao, không dám leo xuống nữa. Đang lúc sợ quá khóc toáng lên thì cậu bạn trúc mã liền làm anh hùng cứu người đẹp, đỡ tôi từ từ xuống đất.
Thật lãng mạn đúng không? Như trong tiểu thuyết đúng không? Chớ sốt ruột, hãy nghe tôi kể tiếp.
Tôi hỏi anh, có phải lúc đó anh đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên nên mới làm anh hùng cứu người đẹp không?
Ngờ đâu, vừa nghe xong anh liền trả lời, đúng lúc đó anh đi ngang qua, nhìn thấy tôi ngồi trên cây sợ hãi nhìn xuống dưới, dưới gốc cây có đám trẻ bao vây, cảnh đó giống như chó đuổi mèo, mèo không còn đường nào buộc phải leo lên cây, rất buồn cười. Chính vì thế anh liền dừng lại muốn xem con tiểu miêu bò xuống đất bằng cách nào. Không ngờ tôi chỉ là một chú tiểu miêu chỉ biết leo lên mà không biết leo xuống, anh đành phải đỡ tôi xuống.
Nói xong, anh lại phì cười, nụ cười lộ rõ vẻ nhạo báng. Đến lúc này, chuyện tình lãng mạn mà tôi đắc ý hơn hai mươi năm đã biến thành bong bóng xà phòng.
Lần khác, tôi và mấy đồng nghiệp trong công ty anh đi hát karaoke, mọi người nói chị đừng ngồi không thế, chọn bài gì hát đi. Ông xã trúc mã của tôi nghe thấy vậy vội ngăn lại: “Đừng! Đừng bảo cô ấy hát.
Mấy người không biết chứ, hồi nhỏ chẳng có việc gì, cô ấy toàn ngồi trong sân gào hét. Một lần bắt chước tiếng mèo kêu, gọi được cả mèo hoang. Con mèo hoang đó đi loanh quanh một lúc ở nhà cô ấy, không tìm được con mèo cái gọi đực nào, tức quá đái một bãi rồi bỏ đi. Giờ các cậu bảo cô ấy hát, có khi lại lôi thêm con gì đó đến chứ chẳng chơi. Thôi cứ để cho cô ấy ngồi yên vẫn hơn”.
Đây vốn là chuyện đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời tôi, ngay cả khi mẹ tôi kể, tôi còn phát cáu, thế mà anh ta lại có thể vui vẻ kể với đồng nghiệp!
Anh ta vừa dứt lời, tôi thấy tất cả mọi người muốn cười nhưng không dám cười, nét mặt ai nấy đều giật giật, thật đúng là… chỉ muốn trừ khử ông chồng mình ngay lập tức!
Lần quá đáng nhất là ngày Valentine cách đây không lâu, nhìn thấy anh ta đủng đỉnh về nhà mà trên tay không có gì, tôi tức nổ đom đóm mắt, hỏi ngay tại sao không mua hoa tặng tôi. Anh chàng trả lời rất điềm nhiên: “Ôi dào, vợ chồng già cả hết rồi, cần gì phải Valentine nữa!”.
Tôi bực lắm: “Mình mới cưới nhau chưa được một năm! Gì mà vợ chồng già cả hả?”.
Kết quả là đồng chí trúc mã nhìn lên trời vẻ rất ngơ ngác, nói: “Có thật là cưới chưa được một năm không? Sao anh cứ có cảm giác như đã cưới được mười tám năm rồi nhỉ?”.
Được lắm, vì từ nhỏ đến lớn sống gần nhau, không có cảm giác mới mẻ nên tôi cũng phải cố nhịn, tìm cách giảng giải lý lẽ hòng lay động lòng chàng, nhắc chàng rằng những dịp như thế này cũng phải tặng hoa cho vợ để vợ vui.
Ai ngờ, nghe xong chàng liền nói, giọng rất nghiêm túc: “Bà xã, em còn nhớ không? Anh chàng tặng hoa em hồi cấp hai, vừa tặng hoa xong, ngày hôm sau đã thích ngay cô bé hoa khôi của trường. Còn cả anh chàng tán tỉnh em rất cuồng nhiệt hồi đại học nữa, cái anh chàng mà ngày ngày ôm một bó hoa tấn công em đó, trông anh ta… hê hê, dùng tính từ “bình bình” để miêu tả có bị coi là bôi nhọ danh dự của người khác không nhỉ? Còn nữa, anh nhớ trong một dịp Valentine, có một anh chàng được em gọi là “Đông Gioăng” đã mang chín mươi chín bông hồng đến để tỏ tình với em, chắc là em vẫn nhớ kết cục chứ? Anh ta đã co giò chạy theo bà vợ giàu có bốn mươi tuổi…”.
Cuối cùng, tất cả các ngày Valentine đều biến thành lễ truy điệu đau khổ, thấy tôi không thể chịu được nữa, ông xã mới vỗ ngực nói: “Em thấy chưa, thực tế đã chứng minh, những kẻ tặng hoa cho em đều không đáng tin cậy! Bao nhiêu năm qua, chỉ có anh là yêu em nhất”.
…
Chính vì thế, “ông xã trúc mã” chính là người thích đày đọa, giày xéo tâm hồn bạn lúc nào thì cứ việc đày đọa, giày xéo, thích xát muối vào vết thương của bạn thì cứ việc xát muối. Một kẻ không hiểu gì về cái gọi là lãng mạn, một anh chàng rất vô lý, ngang ngạnh! Tôi khóc, tại sao hồi đó tôi lại ấm ớ, ngờ nghệch mắc mưu anh ta?
Chương 1: Cuộc gặp gỡ toi công và bái kiến nữ vương
Hả? Tại sao lại theo anh ta lên thuyền? Chuyện này nói ra thì dài lắm.
Quán cà phê Milo. Trong tiếng dương cầm du dương, Nhan Tiếu mồ hôi nhễ nhại.
Cô luôn có cảm giác rằng, hai người gặp gỡ để tìm hiểu hoàn cảnh của nhau là chuyện rất ngớ ngẩn. Một đôi trai gái độc thân, bất luận chiều cao, nhan sắc, vừa ngồi xuống là hỏi han, bàn luận các vấn đề như tình hình tài chính cá nhân, hoàn cảnh gia đình, mong ước, kỳ vọng gì về cuộc sống sau hôn nhân,… Điều này khác gì việc đặt hai miếng thịt lợn lên thớt, xem xem có hợp hay không?
Nhưng điều khiến cô khinh bỉ mình là, lúc này đây, cô đang vừa giả vờ khoan thai uống cà phê, vừa cam tâm tình nguyện làm miếng “thịt lợn” đó.
Anh chàng mà người ta làm mối cho cô ăn mặc rất chỉnh tề, com lê, giày da, nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, mãi cho đến khi sống lưng cô lạnh toát, người sởn hết gai ốc, mới nhướng mày lên hỏi: “Họ tên?”.
“Nhan Tiếu. Chữ “Nhan Tiếu” trong câu thành ngữ: Tiếu trục nhan khai (Cười tươi hớn hở)”.
“Tuổi?”
“Hai mươi tư.”
“Bằng cấp?”
“Đại học…”
“Giới tính?”
“…”
Câu hỏi vừa thốt ra khỏi miệng đối phương, Nhan Tiếu mới ý thức được hình như có điều gì bất thường, cô đưa mắt nhìn anh chàng mà khóe miệng giật giật, lẽ nào đối phương… nhìn mình không rõ ư? Không phân biệt được giới tính nữa ư?
Thấy cảnh đó, đối phương cũng nắm tay thành nắm đấm chống vào khóe miệng, khẽ hắng giọng giấu đi vẻ ngượng ngùng: “Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp mà”.
Nhan Tiếu “vâng” một tiếng rồi hỏi: “Thế nghề nghiệp của anh là…”.
“Anh làm ở phòng nhân sự.”
Lần này, câu “vâng” của Nhan Tiếu đã tỏ ra hiểu vấn đề hơn, thảo nào càng nói chuyện càng có cảm giác như mình đang bị phỏng vấn. Sau khi hết ngại ngùng, hai người liền im lặng. Nhan Tiếu và anh chàng kia, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhìn nhau một hồi vẫn không tìm ra chủ đề gì để nói chuyện. Đối phương không nói gì, Nhan Tiếu cũng chẳng buồn nói, chỉ thẫn thờ nhìn đám mụn trứng cá mọc chi chít trên mặt anh chàng.
Nhan Tiếu chu môi thầm thắc mắc, người làm mối nói anh chàng đã gần ba mươi, vậy đám trứng cá đánh dấu tuổi dậy thì trên mặt là thế nào nhỉ? Hoặc cũng có thể… không phải là trứng cá tuổi dậy thì mà là trứng cá do rối loạn nội tiết? Nghĩ đến đây, Nhan Tiếu liền liên tưởng ngay đến Tiểu Vương làm cùng mình trước đây mặt cũng đầy trứng cá, sau khi có bạn gái, đám trứng cá đó lại lặn mất tiêu, mặt còn nhẵn nhụi hơn cả mặt cô.
Dĩ nhiên, nhẵn nhụi hay không cô cũng chưa vuốt bao giờ nên cũng không thể kiểm chứng, chuyện đó là chị kế toán kể với cô. Còn làm sao chị kế toán biết được điều đó thì cô cũng không rõ.
Nhan Tiếu đang suy nghĩ vẩn vơ, chắc là bị cô nhìn chằm chằm đến mức người sởn hết gai ốc nên anh chàng liền cười hềnh hệch nói: “Thực ra hỏi giới tính cũng là tốt, em biết đấy, hiện nay đầy rẫy các anh chàng, cô nàng ái nam ái nữ, hê hê”.
Nhan Tiếu: “…”.
Bóng đen u ám bao trùm trên đầu hai người. Vì lý do đó mà hiện giờ anh chàng bắt đầu nghi ngờ giới tính của mình ư? Hay… chỉ đơn thuần là kể chuyện cười thôi?
Nhan Tiếu thở dài, cô đã chán đến tận cổ việc mỗi tuần gặp gỡ một đối tượng do người khác giới thiệu như thế này rồi, cô không biết mình bị làm sao hay do những người làm mối cho mình có vấn đề gì mà những đối tượng họ giới thiệu, người thì mặt đầy mụn trứng cả, kẻ thì chẳng có tiếng nói chung.
Lúc đầu, Nhan Tiếu còn có một chút kỳ vọng về cụm từ “gặp gỡ qua mối lái”, kể cả gặp đối tượng mà mình không thích, cũng phải cố nói chuyện một, hai tiếng đồng hồ rồi mới ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy. Nhưng hôm nay, ngồi trước anh chàng không thể dùng cụm từ “thảm hại không nỡ nhìn” để miêu tả này, Nhan Tiếu không còn sức để nói thêm câu nào nữa.
Trái ngược với cô, hình như anh chàng mặt mụn lại có vẻ tìm được cảm hứng để kể chuyện cười, anh ta lắc lư cái đầu nói: “Em có biết không? Anh có một người bạn bị lừa lấy vợ. Sau khi hai người đã đi đăng ký kết hôn, anh ấy mới biết đối phương là đàn ông, lúc đầu anh còn thấy bực thay cho anh ấy, không ngờ chỉ hai tháng sau, anh ấy đã biến thành Gay thực sự, còn nói là cảm ơn người bạn đời đã lừa anh ấy kết hôn, người đó giúp anh ấy hiểu được khuynh hướng tình dục của mình, hê hê”.
Nói đến đây, anh chàng mặt mụn đột nhiên dừng lại, nghiêng người về phía trước, nói thầm: “Anh sẽ nói cho em biết một bí mật”.
Nhan Tiếu thấy sợ hãi trước vẻ mặt của anh chàng, tưởng anh ta sẽ kể cho mình nghe điều bí mật động trời gì, cố gắng để đôi mắt mình phải chịu đựng, ghé sát anh ta hỏi: “Gì vậy anh?”.
“Em có biết hai gã đàn ông đồng tính luyết ái làm chuyện đó như thế nào không?”
“…” Nhan Tiếu ngồi thẳng người, im bặt, tai ong ong, không còn nghe rõ anh chàng mặt mụn dương dương tự đắc nói những gì. Đầu óc cô trống rỗng, bật máy khởi động lại, lại bật máy lên khởi động lại. Cô chỉ nhìn thấy có một câu đang xuất hiện lặp đi lặp lại trên màn hình:
Hôm nay anh chàng mặt mụn đến không phải để tìm hiểu, mà là để kể chuyện cười…
Hôm nay anh chàng mặt mụn đến không phải để tìm hiểu, mà là để kể chuyện cười…
Hôm nay anh chàng mặt mụn đến không phải để tìm hiểu, mà là để kể chuyện cười…
Nắm tay thành nắm đấm, từ chỗ “mồ hôi nhễ nhại trên mặt”, cuối cùng Nhan Tiếu biến thành “nước mắt đầm đìa trên mặt”. Lẽ nào ông trời thực sự muốn dồn cô vào đường chết? Cô suốt đời anh minh, giờ lại ngã gục trên đường tìm kiếm bạn đời hay sao? Nghiến răng chần chừ, Nhan Tiếu đang định ngăn câu chuyện cười của anh chàng mặt mụn lại thì nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cười rờn rợn: “Ấy, sao lại đúng lúc thế nhỉ?”.
---------------Tôi là dải phân cách JQ ↖(^ω^)↗ lần đầu tiên xuất hiện ------------
Nghe thấy tiếng yêu nghiệt, khuôn mặt điển trai của yêu nghiệt Văn Dịch đã hiện lên trong đầu Nhan Tiếu. Nhưng kể cả như vậy, trong tích tắc quay đầu nhìn hắn, Nhan Tiếu vẫn sửng sốt há hốc miệng.
Yêu nghiệt nheo mắt, nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. Hắn vốn đẹp trai, cộng với câu nói to ban nãy, trong tích tắc, nửa quán cà phê đổ dồn ánh mắt về phía này, kể cả anh chàng mặt mụn.
Thấy Văn Dịch bước đến, anh chàng mặt mụn liền líu lưỡi hỏi: “Bạn của em à?”.
Nhan Tiếu ngoác mồm cười đau khổ, rất muốn phủ nhận, nhưng yêu nghiệt đã đến bên cạnh, tựa nửa người vào sofa bên phía Nhan Tiếu nói: “Tiếu Tiếu, lâu lắm không gặp cậu, dạo này cậu thế nào rồi?”.
Dưới gầm bàn, bàn tay Nhan Tiếu đã nắm thành nắm đấm, cô nghiến răng ken két nói với kẻ thù “lâu lắm không gặp” mà tối hôm trước mới ngồi ăn đêm cùng nhau: “Rất… khỏe…”.
Văn Dịch nhướng mày, dường như không hài lòng lắm với câu trả lời mà Nhan Tiếu vừa rít qua kẽ răng, rồi hắn đưa mắt nhìn sang anh chàng mặt mụn: “Ấy, đây là boyfriend mới của cậu à? Rất đẹp đôi đó”.
Nhan Tiếu nheo mắt nhìn chằm chằm tên yêu nghiệt một cách nguy hiểm, thế nào là boyfriend mới hả? Không hiểu mắt hắn ta nhìn gà hóa cuốc thế nào mà thấy họ đẹp đôi!
Phía bên này, nghe thấy vậy, anh chàng mặt mụn cũng có vẻ kinh ngạc, hạ thấp giọng hỏi Nhan Tiếu: “Người yêu cũ của em à? Không phải là em chưa trải qua mối tình nào sao? Em…”.
“Í? Tiếu Tiếu không nói gì với cậu sao?”
Văn Dịch ngắt lời anh chàng mặt mụn, tay chống cằm, nghiêng khuôn mặt với các nét tuyệt vời nhìn đối phương nói. “Ờ… cũng không hẳn là người yêu. Tiếu Tiếu nghĩ thoáng được là tốt rồi. Cũng phải, anh ta là người đã có vợ, làm sao xứng với cậu được? Làm người thứ ba cũng chẳng hay ho gì, cậu cải tà quy chính được, với tư cách là bạn cậu, tớ cảm thấy rất vinh hạnh…”
Cùng với giọng điệu nặng nề của yêu nghiệt, sắc mặt của anh chàng mặt mụn mỗi lúc một khó coi hơn, cuối cùng tái đi. Nhan Tiếu nhìn khuôn mặt điển trai rất đáng tẩn cho một trận của Văn Dịch rồi hít thở thật sâu, nhắc thầm mình cần bình tĩnh, đánh người nơi công cộng là phạm pháp.
“Tớ đếm đến ba, đề nghị cậu lăn ngay khỏi chỗ này.”
Anh chàng mặt mụn gãi đầu tỏ vẻ không hiểu: “Thế nào là lăn khỏi chỗ này?”.
“Tức là bảo tôi phắn!”
Văn Dịch hảo tâm nhắc anh chàng mặt mụn, sau đó mới thở dài vẻ nuối tiếc nói: “Xin lỗi, Tiếu Tiếu. Tớ không biết là cậu vẫn chưa nói những chuyện này cho bạn trai cậu, nếu biết trước tớ đã không nói. Tớ thực sự xin lỗi, nhưng anh chàng Tề Gia Minh đó thật chẳng ra cái gì, cậu…”.
“Gì cơ?!”
“Thôi đi!”
Văn Dịch nói chưa dứt lời, anh chàng mặt mụn và Nhan Tiếu đều đứng phắt dậy. Thấy cảnh tượng đó, yêu nghiệt há hốc mồm, đưa tay ôm ngực tỏ vẻ sợ hãi: “Hai người đừng căng thẳng thế! Tôi chỉ mắng anh ta chẳng ra gì, có nói bậy gì đâu?”.
Nhan Tiếu nhìn Văn Dịch, định nói rồi lại thôi, nghĩ đến việc đã khá muộn, bèn xòe tay ra tỏ vẻ bất lực, sau đó ngồi phịch xuống. Bên này, anh chàng mặt mụn vẫn đang trong trạng thái kích động, kéo Văn Dịch hỏi: “Vừa nãy anh nói anh chàng gian phu của Nhan Tiếu trước đây tên là gì?”.
Văn Dịch chớp mắt, vẫn chưa tìm ra cốt lõi của vấn đề, véo cằm trả lời thật: “Tề Gia Minh, đồng nghiệp của cô ấy. Cậu cũng quen à?”.
Nói xong, Nhan Tiếu như quả bóng xì hơi, chống tay lên trán thở dài. Bên này, anh chàng mặt mụn trợn mắt nhìn Nhan Tiếu với vẻ rất dữ dằn rồi bỏ đi. Sự việc đến nước này, Nhan Tiếu biết mọi chuyện đã kết thúc, cô gườm gườm ngoáy cà phê trong cốc, lạnh lùng hỏi: “Cậu hài lòng rồi chứ?”.
Nghe câu này, Văn Dịch ngồi phịch xuống cạnh Nhan Tiếu, cố tình nói bằng giọng trách móc: “Haizz, cậu chẳng biết tốt xấu thế nào cả. Tớ thấy anh chàng này nhìn thảm hại quá, cậu không cảm ơn lại còn trách tớ nữa à?”.
Nhan Tiếu ngập ngừng, cố gắng kìm chế cơn giận nói: “Được, coi như cậu giúp tớ đuổi anh ta đi, nhưng tự nhiên cậu lại nhắc đến Tề Gia Minh làm gì?”.
Thực ra, Tề Gia Minh là người có thật, nhưng không đến mức như lời miêu tả của Văn Dịch. Lúc đó, Nhan Tiếu vừa tốt nghiệp đi làm, với tư cách là lãnh đạo công ty và người đi trước, Tề Gia Minh rất quan tâm đến Nhan Tiếu. Sau một thời gian qua lại, Nhan Tiếu đã rung động trước người đàn ông trẻ tuổi, có tài, đẹp trai, có nhà, có xe, có khiếu khôi hài này.
Hai người quan hệ mờ ám với nhau hai, ba tháng, Tề Gia Minh liền gợi ý hai bên có thể “tiến thêm một bước”, nhưng lại chần chừ không chịu công nhận Nhan Tiếu là người yêu danh chính ngôn thuận.
Trong lúc Nhan Tiếu đang thắc mắc thì tại một bữa tiệc của công ty, qua lời của anh bạn đồng nghiệp say rượu, cô đã biết được sự thật. Hóa ra, Tề Gia Minh leo lên nhanh như vậy là vì thân phận đặc biệt của anh ta, cuối năm nay, anh ta sẽ làm đám cưới với con gái chủ tịch hội đồng quản trị, chính thức được gắn mác “con rể cụ”…
Thời trẻ có ai lại không gặp mấy kẻ đạo đức đồi bại, xấu xa?
Sau sự kiện đó, trước lời khuyên của cô bạn gái thân và Văn Dịch, Nhan Tiếu cũng coi như nhân vật này không tồn tại. Nhưng hôm nay nhắc lại chuyện cũ, tự nhiên Nhan Tiếu còn biến thành “người thứ ba”, cô không vui cũng là điều khó tránh khỏi. Nghĩ vậy, Văn Dịch ngừng một lát rồi mới ấm ức nói: “Vì lý do này dễ nói nhất mà”.
Đúng là thế thật.
Nghe thấy vậy, dù đang bực Nhan Tiếu cũng phải phì cười, yêu nghiệt Văn Dịch nói rất đúng. Vì ngay trong tháng này, yêu nghiệt đã phá thành công năm cuộc gặp gỡ qua mối lái của cô, lần nào cũng lấy lý do nghe rất bùi tai: “Giúp cô thẩm định, phát hiện thấy đối phương không phù hợp nên đã đuổi khéo”. Và cách đuổi khéo cũng rất đa dạng, lúc thì đóng vai người yêu cũ, lúc lại đổ cho Nhan Tiếu là cô gái đi lừa tình, hôm nay lại tuyên bố cô từng là người thứ ba.
Quả nhiên, lý do ngày hôm nay dễ áp dụng nhất. Nhan Tiếu tức nổ đom đóm mắt, bên này Văn Dịch vẫn đang giơ đồng hồ lên cho Nhan Tiếu xem: “Này, hôm nay chỉ mất một phút ba giây đã đuổi được anh chàng đi, lịch sử lại một lần nữa được refresh, điều này cho thấy lý do “người thứ ba” dễ áp dụng nhất. Lần sau tớ sẽ tiếp tục cố gắng”.
Nói xong, hắn ta còn vỗ vai Nhan Tiếu với vẻ nghĩa hiệp, không hề tỏ ra áy náy khi phá bĩnh chuyện tình duyên của người khác.
Nhan Tiếu muốn khóc mà không ra nước mắt, sụt sịt nói: “Trước khi tiếp tục cố gắng, tốt nhất là cậu nên tìm việc giúp tớ trước”.
“Có nghĩa là sao? Cậu muốn đổi việc à? Chỉ vì không muốn nhìn thấy gã tồi Tề Gia Minh đó hay sao?”
“Không phải, tớ quên nói với cậu, đối tượng gặp gỡ vừa nãy của tớ chính là anh vợ tương lai của Tề Gia Minh.”
Nghe thấy vậy, bộ não Văn Dịch ngừng hoạt động một lát, hắn thở hắt ra một hơi, rụt rè hỏi: “Ý của cậu là?…”.
“Đúng vậy, anh ta là cháu của sếp tớ, hay nói cách khác là anh họ của vợ chưa cưới của Tề Gia Minh. Tớ nghĩ, chắc chẳng đến một tiếng đồng hồ, “cuộc tình” giữa tớ và Tề Gia Minh sẽ bị lộ tẩy.”
Văn Dịch: “…”.
Đây chắc chắn là cuộc hẹn hò qua mối lái bi kịch nhất trong lịch sử. Nhưng Nhan Tiếu không biết rằng, đây chỉ là sự khởi đầu của bi kịch mà thôi.
----------------Tôi là dải phân cách "bái kiến nữ vương"-------------------
Rõ ràng Nhan Tiếu đã đánh giá thấp năng lực của anh chàng mặt mụn, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, Trình Mỹ Giai đã gọi đến.
Trình Mỹ Giai chính là cô con gái rượu của chủ tịch hội đồng quản trị công ty Nhan Tiếu làm, vợ chưa cưới của Tề Gia Minh. Nhưng người không đẹp như tên, không phải là cô tiểu thư cành vàng lá ngọc như mọi người tưởng tượng, thực ra Trình Mỹ Giai hơn Nhan Tiếu hai tuổi, là cô gái chín chắn, thông minh. Lần đầu tiên Nhan Tiếu gặp Trình Mỹ Giai, thấy cô ngồi vắt chân chữ ngũ trên sofa hút thuốc phì phèo, khuôn mặt trang điểm mặc dù không đậm, nhưng cũng có thể coi là “tươi sáng”, còn phó tổng giám đốc Tề Gia Minh - người bình thường vẫn hét ra lửa ở công ty thì khúm núm như gà con ngồi bên cạnh, chỉ còn thiếu nước đưa tay ra hứng tàn thuốc lá nữa thôi.
Kể từ lúc đó, Nhan Tiếu đã hiểu tại sao Tề Gia Minh lại ngớ ngẩn đến mức không chịu gặm cỏ ngay gần hang. Nữ vương Trình Mỹ Giai vung roi vụt người hầu trai thực sự - quá mạnh mẽ, quá nam tính!
Trình Mỹ Giai xuất hiện với hình ảnh đó, dĩ nhiên là khiến tất cả mọi người vô cùng sửng sốt, nhưng cũng vì vậy mà Nhan Tiếu không ghét cô tiểu thư này lắm. Thỉnh thoảng gặp nhau tại bữa tiệc, hai người vẫn nói chuyện đôi ba câu, cũng gọi là quen nhau sơ sơ.
Tháng trước, công ty tổ chức bữa tiệc nhân dịp Tết Đoan Ngọ. Nhan Tiếu uống hai ly nên say, kéo Trình Mỹ Giai ngồi xuống khóc lóc tâm sự, nói anh chàng mà cô gặp gỡ lần trước tệ hại như thế nào, hiếm có khó tìm như thế nào, hai người gặp nhau ba lần đều uống nước suông, đến giờ ăn cơm là anh chàng nói có việc rồi biến mất, hơn nữa ba lần uống nước đều là nước khoáng miễn phí của
cửa hàng.
Nhan Tiếu phàn nàn một hồi như một bà già, nói xong ợ một cái rất thoải mái, chưa kịp trở về với thực tại thì đã bị Trình Mỹ Giai vỗ vai mạnh hai cái: “Em muốn tìm một anh chàng nào đó phải không? Để chị xem có anh nào ổn ổn thì chị giới thiệu, chắc chắn là phẩm chất đạo đức ok, nhiều tiền, khỏe mạnh”.
Sau đó mới có sự kiện Nhan Tiếu gặp gỡ anh chàng mặt mụn. Vì thế mới nói, cuộc đời con người chỉ nhìn thấy phần khởi đầu, không đoán được hồi kết. Nhan Tiếu chỉ nghĩ với tính cách và các mối quan hệ rộng của Trình Mỹ Giai, anh chàng mà cô ấy giới thiệu cho mình sẽ không tệ quá, cô không thể ngờ rằng đằng sau cái gọi là “có xe, có nhà” lại là “bất tài, xấu trai”, càng không thể ngờ mặt anh chàng lại đầy mụn, và gã yêu nghiệt Văn Dịch từ đâu lại lù lù chui ra… cuối cùng là vụ hiểu lầm hết sức ngớ ngẩn.
Hãi hùng đưa mắt liếc màn hình điện thoại, tay Nhan Tiếu run run, rồi lại đưa mắt liếc Văn Dịch, hắn đang tỏ rõ vẻ chuyện này “không liên quan gì đến tôi”, ung dung ăn món kem chuối bên cạnh.
Thấy Nhan Tiếu sợ toát mồ hôi hột, Văn Dịch cũng biết tình hình không ổn, liếc điện thoại rồi nhún vai nói: “Nghe đi, cậu có làm gì đâu, sợ gì?”.
Nhan Tiếu tiếp tục trợn mắt nhìn hắn, đang định chửi đôi câu thì Văn Dịch đã bấm nút nghe nhanh như cắt.
Đầu bên kia điện thoại vọng lại một giọng nói rất trầm: “A lô!”.
Nhan Tiếu sững người há hốc miệng, thấy yêu nghiệt tiếp tục xòe tay ra tỏ vẻ vô tội, cô chỉ muốn bóp chết hắn ngay lập tức, nhưng lúc này điều quan trọng hơn là đầu bên kia điện thoại, Trình Mỹ Giai lại “a lô”, giọng có vẻ rất bực bội. Nhan Tiếu không còn cách nào tránh, đành phải ghé điện thoại vào tai, rụt rè nói: “Chị Mỹ Giai…”.
Nghe thấy giọng nói run rẩy của Nhan Tiếu, Văn Dịch ngồi bên này ôm bụng cười. Nhan Tiếu muốn khóc mà không ra nước mắt, đành lấy hết can đảm nói: “Chị Mỹ Giai, chị…”.
Chưa nói hết lời, đầu bên kia điện thoại đã tóm tắt một cách ngắn gọn ý kiến của mình: “Tiếu Tiếu, vừa nãy chị nghe thấy một số chuyện liên quan đến em và Gia Minh, chị thấy mình cần phải gặp nhau để nói chuyện”.
“…”
Giọng Mỹ Giai bình thản như đang thảo luận “tối nay chúng ta ăn cải thảo hay mì” vậy, thật không hổ là nữ vương. Tự nhiên Nhan Tiếu cảm thấy vô cùng lo lắng, càng không biết phải nói gì.
Ngồi bên này, thấy Nhan Tiếu cúp điện thoại, thẫn thờ, sửng sốt, Văn Dịch liền hỏi với giọng chọc ngoáy: “Chị ta chửi cậu à?”.
“Không.”
“Thế… chị ta tìm cậu để thách đấu à?”
“… Cũng không.”
Lần này, ngay cả Văn Dịch cũng thấy lạ: “Thế chị ta gọi điện thoại cho cậu làm gì?”.
“Chị ấy bảo tớ đến xưởng sản xuất rượu để nói chuyện.”
“Ngay bây giờ ư?”
Nhan Tiếu gật đầu: “Ngay bây giờ”.
Nghe thấy vậy, Văn Dịch liền nở nụ cười mờ ám, đưa tay xoa cằm nói: “Nhanh nhẹn, mạnh mẽ, có cá tính, nhưng… bản công tử thích! Ha ha, Tiếu Tiếu, nếu cô nàng và Tề Gia Minh chia tay nhau thì cậu giới thiệu cho tớ được không?”.
“…” Nhan Tiếu chống tay lên trán cầu nguyện lần thứ 108, xin hãy lôi gã trúc mã yêu nghiệt này đi đi (tua lại 10.000 lần, 10.000 lần)!
------ Tôi là dải phân cách tôi “muốn thể hiện phong cách, xin các vị hãy chú ý”---
Xưởng sản xuất rượu Di Hân là một trong những bộ phận trực thuộc công ty Nhan Tiếu làm việc. Sau khi đi du học về, Trình Mỹ Giai giúp cha quản lý công việc làm ăn của xưởng sản xuất rượu. Cô hẹn Nhan Tiếu đến đây chắc cũng vì lúc này cô đang làm việc ở đây. Tuy nhiên, cũng có thể là Trình Mỹ Giai đã bố trí đàn em ở địa bàn của mình, đợi Nhan Tiếu vừa vào, sẽ hãm hiếp trước rồi giết sau, cuối cùng phanh thây ném xuống biển…
Nhan Tiếu vô cùng sợ giả thiết này của mình. Văn Dịch đưa cô đến cổng xưởng sản xuất rượu, cô không cho hắn về nữa. Văn Dịch phải cam đoan mãi, nếu sau mười lăm phút Nhan Tiếu vẫn chưa ra thì hắn sẽ xông vào cứu cô, đồng thời vẫn phải cho xe nổ máy, để lúc Nhan Tiếu chạy ra có thể trốn đi ngay. Sau khi đã sắp đặt mọi thứ xong xuôi, Nhan Tiếu mới rụt rè xuống xe.
Bước vào sảnh lớn của xưởng sản xuất rượu, qua cửa kính, Nhan Tiếu nhìn thấy Văn Dịch đang ngồi trên chiếc mui trần nhìn về phía này với vẻ rất sung sướng trước nỗi đau khổ của người khác mà lòng nặng trĩu. Trông chờ vào người khác chẳng thà trông chờ vào mình. Nghĩ đi nghĩ lại, Nhan Tiếu lại đặt số điện thoại 110 của cảnh sát bằng phím bấm nhanh trên điện thoại di động, sau đó bước vào bên trong với khí thế hùng dũng “một đi không trở lại”.
Nhưng nếu cuộc đời đều theo kịch bản đã sắp đặt từ trước thì còn diễn cái quái gì nữa! Nhan Tiếu được cô nhân viên trực quầy thông báo rằng, giám đốc Trình Mỹ Giai đã đi gặp khách hàng, bảo cô đợi ở phòng hội nghị một lát. Nhan Tiếu đành phải vào phòng đợi. Cô ngồi xuống, thầm tính không biết có nên nhắn cho Văn Dịch một tin thông báo lúc này mình vẫn an toàn hay không.
Cửa bật mở “cạch” một tiếng, Nhan Tiếu vội ngẩng đầu. Trong tích tắc, cả điện thoại di động và cằm đều rơi xuống đất.
Thấy Nhan Tiếu xuất hiện ở xưởng sản xuất rượu, Tề Gia Minh ăn mặc chỉnh tề cũng ra vẻ sửng sốt, líu lưỡi nói: “Tiếu Tiếu?”.
Thấy cảnh tượng đó, Nhan Tiếu cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao: “Chị Mỹ Giai bảo anh đến đánh bài ngửa hay sao?”.
“Đánh bài ngửa gì?” Tề Gia Minh tỏ vẻ cảnh giác, đưa mắt nhìn Nhan Tiếu hỏi, vẻ căng thẳng. “Em đến xưởng sản xuất rượu làm gì?”
Sự việc đã đến nước này, Nhan Tiếu liền đi thẳng vào vấn đề, giọng nặng trĩu: “Thôi được, phó tổng giám đốc Tề Gia Minh, chuyện anh lừa em rằng anh vẫn độc thân, muốn cưa kéo em chị Mỹ Giai đã biết rồi”.
Nghe xong, khuôn mặt Tề Gia Minh run rẩy, anh ta quắc mắt lên nói: “Em đừng có nói linh tinh! Anh cưa kéo em hồi nào hả?”.
Con người nếu muốn hạ thấp mình thì thiên hạ chẳng có ai địch nổi. Thật ra, sau khi biết được bản chất của Tề Gia Minh, Nhan Tiếu đã nghĩ kiểu gì cũng sẽ có ngày hai người đối chất với nhau, và anh ta sẽ phủ nhận mối quan hệ này, nhưng cô không thể ngờ rằng, chuyện đó lại rơi vào thời điểm này, địa điểm này. Cô thở dài, nhặt điện thoại di động lên: “Ok, nếu phó tổng giám đốc Tề Gia Minh không muốn em nói những câu khó nghe thì em sẽ đổi sang cụm từ: dụ dỗ con gái nhà lành”.
Nghe xong, Tề Gia Minh cau mày hỏi: “Gì cơ?”.
Nhan Tiếu bĩu môi, đọc cho Tề Gia Minh nghe những kiến thức mà cách đây không lâu Văn Dịch đã dạy cho cô: “Kẻ dụ dỗ con gái nhà lành chính là kẻ tài ba, giỏi giang như phó tổng giám đốc Tề Gia Minh, giấu kín thân phận đã kết hôn hoặc đã có người yêu, dựa vào những điều kiện thuận lợi như: có nhà, có xe, có tài, đẹp trai, chuyên cưa cẩm những cô gái nhà lành không có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương”.
Hít một hơi thật sâu, Nhan Tiếu nghĩ đến chuyện cũ đáng buồn, bình tĩnh nói: “Dĩ nhiên rồi, những kẻ dụ dỗ con gái nhà lành như các anh, sau khi lừa được sẽ nói lời bye bye. Không phải hồi đầu anh liên tục nói bóng nói gió với tôi là cuối tuần bọn mình sẽ đi tắm nước nóng rồi ở khách sạn đó sao? Anh nghĩ rằng cho dù tôi có bị lừa, nhưng vì công việc, vì miếng cơm manh áo tôi sẽ phải ngậm bồ hòn làm ngọt, đúng không?”.
“…”
Nghe thấy vậy, nụ cười lạnh lùng trên môi Tề Gia Minh đột nhiên tắt lịm, trong tích tắc, dáng vẻ nho nhã, trí thức ban nãy đã méo mó, biến dạng: “À… Nói một hồi, hóa ra là cô muốn đe dọa tôi hả?”.
Nhan Tiếu không biết nói thế nào: “Tôi đã bảo là không phải, tại vợ anh phát hiện ra”.
Tề Gia Minh gật đầu, nhìn Nhan Tiếu một lượt từ đầu đến chân, lẩm bẩm: “Đúng vậy, tôi muốn cưa cẩm cô, thì đã sao nào? Những cô nàng có quan hệ mờ ám với tôi nhiều vô kể! Tôi có tình cảm với cô là vì nể mặt cô, tôi còn chưa xơ múi được gì từ cô. Sao, định đến tống tiền tôi hả? Cô tưởng có người tin lời cô nói hay sao?”.
Nhan Tiếu cảm thấy buồn nôn trước ánh mắt dò xét của Tề Gia Minh, nghe anh ta nói lại càng nóng gáy hơn, đang định mở miệng trả đòn, thì cửa lại mở “cạch” một tiếng.
Nhan Tiếu ngoái đầu nhìn lại, như bị sét đánh trúng. Oh my God! Thật không thể tưởng tượng, ba người hợp thành một màn kịch, lúc này đây nhân vật nữ chính cũng đã có mặt tại hiện trường, thật là… hấp dẫn tuyệt vời.
Thấy vị hôn thê xuất hiện, Tề Gia Minh lập tức lấy lại phong độ hào hoa, vượt qua chỗ Nhan Tiếu, đi thẳng ra cửa, dịu dàng nói: “Mỹ Giai, em về rồi à? Vừa nãy nhân viên trực quầy nói em đi ra ngoài, anh ngồi ở đây đợi em, không ngờ Nhan Tiếu cũng có mặt”.
Trình Mỹ Giai cười tươi như hoa, chân đi giày cao gót, không đếm xỉa gì đến Tề Gia Minh, đi thẳng đến gần bàn họp, lấy từ gầm bàn ra một chiếc hộp đen ngòm. Nhan Tiếu chưa kịp nhìn rõ thì Trình Mỹ Giai đã bấm nút.
Ngay lập tức, trong hộp liền vọng ra tiếng của Tề Gia Minh: “Tôi chưa xơ múi được gì từ cô. Sao, định đến tống tiền tôi hả?…”.
Hai tay Nhan Tiếu bịt chặt miệng sửng sốt, hóa ra đây chính là sản phẩm công nghệ cao trong truyền thuyết: Máy! Ghi! Âm! Thấy vậy, mặt Tề Gia Minh cũng cắt không còn giọt máu, anh ta vừa lùi ra sau vừa lắp bắp: “Mỹ... Mỹ Giai… Em… nghe anh giải thích đã… cô ta...”.
Anh ta chưa nói dứt lời, Trình Mỹ Giai đã bình tĩnh ngắt lời: “Nhan Tiếu!”.
Nhan Tiếu sững sờ, ngoan ngoãn đứng thẳng người: “Dạ!”.
“Em đừng cười nhé!”
Nhan Tiếu chưa kịp tiêu hóa ý của câu nói đó đã thấy khuôn mặt xinh đẹp vừa nãy vẫn dễ thương, quyến rũ của Trình Mỹ Giai sa sầm, rồi cô ta rút ngay chiếc thắt lưng trên người ra. Giọng nói lúc nhanh lúc chậm, Nhan Tiếu còn chưa kịp phản ứng gì, thì “vút” một tiếng, tiếng “vút” đó cùng với tiếng kêu thảm thiết của Tề Gia Minh đã vang khắp phòng đợi.
Nhan Tiếu, tay nắm chặt di động, đứng như trời trồng nhìn chị mãnh đánh người bằng chiếc thắt lưng. Cô nhìn hồi lâu, ánh mắt mới nảy lửa, miệng lẩm bẩm: “Nam tính quá!…”.
Hóa ra, trên thế gian này đúng là tồn tại nhân vật gọi là nữ vương.