Lâm Tần Y hoàn toàn không ngờ được Hàn Mặc Thần sẽ nói như thế, bởi vì trước đây dù hắn có tức giận thế nào cũng không nói thẳng ra như thế. Mặc dù hơi lạnh lùng, nhưng đối xử với cô ta rất tốt. Nhưng Lâm Tần Y nào được biết được, kiểu đối xử ấy cũng chỉ là như em gái ruột, như bạn tốt vậy, hoàn toàn không có cái gì vượt mức. Tất cả cũng là do cô ta tự cho là đúng.
Hơn nữa, Lâm Tần Y chỉ muốn sở hữu hắn như một món đồ, mang một ý nghĩ là đồ tốt thì phải là của mình, chỉ có món đồ tốt như vậy mới xứng đáng với cô ta.
Nếu Hàn Mặc Thần đã nói như thế, cô ta mặc kệ. Dù thế nào cô ta cũng phải có được hắn, thứ mà cô ta không có được thì người khác cũng đừng mơ có. Không có được trái tim, vậy chiếm giữ lấy thân thể.
Bỏ lơ lời Hàn Mặc Thần nói, Lâm Tần Y chỉ cười lạnh nói
" Nếu cậu bận thì tớ cúp máy trước, cậu chuẩn bị đi, dù sao cũng không chống đỡ được, cậu nhẫn tâm nhìn chú Hàn đau lòng mất đi tập đoàn sao ! "
Hàn Mặc Thần nghe lời này, siết chặt điện thoại. Hắn lại nhắm mắt, nghiến răng nói
" Lâm Tần Y, tốt nhất hãy cầu xin ông trời đừng để tôi có cơ hội, nếu không một ngày nào đó, tôi sẽ dẫm nát cái tập đoàn Lâm Gia !! "
\-\-\-
Ngày hôm sau, Tiếu Sam dậy từ rất sớm, nấu vài món đồ ngon ngon. Sáu giờ liền sang gõ cửa ban công phòng Hàn Mặc Thần, một lúc lâu mới thấy hắn xuất hiện, tóc hơi rối, gương mặt lộ rõ vẻ xuống tinh thần, Tiếu Sam rất đau lòng. Cô giơ lồng cơm nhỏ lên, ấp úng nói
" Cái này... cho cậu ! "
Hàn Mặc Thần nhìn nhìn cặp lồng cơm, hỏi
" Gì thế ? "
" Cơm kim chi, trứng cuộn... còn có cả bánh bông lan hạt nhân, nhưng không kịp". Nói đến đây, cô lại cúi đầu xuống.
Hàn Mặc Thần nhìn bộ dạng của cô, nhịn cười, chỉ chỉ bộ bàn ghế
" Cậu ngồi đó đợi, chờ tớ một chút ! "
Một lát sau, hắn lại trở ra, lần này đã thay một bộ quần áo thoải mái, tóc cũng không còn rối, thản nhiên ngồi xuống. Tiếu Sam đẩy đồ ăn tới, giọng lí nhí
" Tiểu Thần, tớ... xin lỗi "
Hắn chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi cúi xuống ăn tiếp. Tiếu Sam sốt ruột mím môi, ảo não nói
" Tớ... tối hôm qua là tớ không đúng. Tớ không nên suy nghĩ như thế... nhưng mà kì thực tớ...cũng không biết chúng ta phải giải quyết bằng cách nào nữa. Hiện tại tớ rất lo lắng, tớ cũng rất sợ... tớ..."
Hàn Mặc Thần nhìn bộ dạng sốt ruột của cô, bật cười một cái, để đồ ăn xuống, chậm rãi nói
" Được rồi, đừng nói nữa. Tiếu Sam, tớ và cậu chỉ mới tốt nghiệp, còn chưa ở bên nhau được bao lâu. Tương lai còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nghiêm trọng hơn, tớ không muốn mình dễ dàng buông tay như thế. Hiểu chưa, đồ ngốc... ". Đoạn hắn vươn tay, búng vào trán cô một cái, khẽ cười.
" Ừm, tớ biết rồi. À, ngoắc tay nào, chúng ta sẽ không buông tay ". Hàn Mặc Thần không giận cô, tâm trạng rất vui.
" Ngoắc tay ? Đồ con nít, ngốc chết đi được... ! ". Miệng nói thế, nhưng tay vẫn vươn ra ngoắc lấy ngón út của Tiếu Sam.
Bọn họ sẽ không buông tay, đã hứa rồi...
\-\-\-
Tiếu Sam về nhà, bị Ứng Dĩ Mạn kéo lại, bà tóm chặt con gái, hỏi
" Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi ? Mấy ngày nay con cứ giấu giấu diếm diếm mẹ cái gì ? "
Tiếu Sam chột dạ, lắc đầu như trống bỏi
" Không... con đâu có ! Không có, không có chuyện gì cả ! ". Ba mẹ Hàn đã dặn cô phải giấu chuyện này, sợ ba mẹ Tiếu lo lắng.
" Nhìn xem, đến tai cũng đỏ lên. Mẹ còn không hiểu con sao ? Đừng nói dối, mau khai ra ! "
" Mẹ.... "
" Không nói ? Vậy mẹ hỏi con rể mẹ ! "
Tiếu Sam nghe vậy, vội vàng kéo lại
" Mẹ mẹ, con nói con nói, con nói là được chứ gì...". Tiêu rồi, không giấu được nữa.
Nửa tiếng sau....
'Rầm'. Tiếu Sam giật mình, nhìn mẹ đại nhân nổi giận. Ứng Dĩ Mạn âm trầm nhìn con gái, hỏi
" Nói xem, rốt cuộc tập đoàn nhà lão Tống đó là ai ? "
Tiếu Sam phiền muộn lắc đầu
" Mẹ, con nói ra thì có giải quyết được gì đâu... không lẽ mẹ tới mắng ông ta một trận sao ? Tập đoàn nhà họ Lâm rất lớn, là người tai to mặt lớn, quyền lực đầy mình. Tụi con chính là lực bất tòng tâm... Mẹ, cũng chỉ còn hai ngày..."
Ứng Dĩ Mạn thở dài. Chuyện như thế mà ông bà Hàn cũng không thèm nói cho bà biết, làm bà tức giận muốn chết. Bà nghĩ một chút, cười lạnh bỏ ra ngoài, Tiếu Sam ở phía sau gọi
" Mẹ, đi đâu thế ? Mắng người thiệt sao ? "
" Ừ ! ". Nói xong liền không thấy bóng dáng.
Tiếu Sam ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn ô gạch sáng bóng.
Cô không muốn ba Hàn mất đi tập đoàn, càng không muốn để Hàn Mặc Thần đi...
Nhưng cô chỉ còn hai ngày, ba mẹ Hàn gần như buông tay cũng không muốn chia rẽ cô và Hàn Mặc Thần, cô thực sự rất cảm động. Nhưng tập đoàn là tâm huyết của ba Hàn... cô có thể làm gì ?
Cầu nguyện để phép màu xảy ra ư ?
Tiếu Sam nhếch miệng cười. Hiện tại đầu óc cô rối tung, hoàn toàn mịt mờ...
Phép màu ?
Không thể...