Hàn Nhiếp Ngạn trở về khách sạn, mệt mỏi nới lỏng cavat, một lát liền có điện thoại gọi tới, ông lười biếng cầm điện thoại lên xem, thấy màn hình nhấp nháy hai chữ "vợ yêu" liền thoải mái, bấm nghe
" Vợ ! "
Lạc Giản Khê làm đồ ăn trong bếp, nghe giọng chồng mình có chút mệt mỏi, lo lắng hỏi
" Anh đã ăn uống gì chưa đấy ? "
" Chốc nữa ăn cũng được ! Em này... ". Hàn Nhiếp Ngạn ngập ngừng không biết có nên bàn bạc với vợ mình chuyện tập đoàn hay không.
" Hửm ? Chuyện tập đoàn thế nào rồi ? ".
Còn chưa kịp nói, Lạc Giản Khê đã hỏi trước, ông chỉ đành nói luôn
" Lão Lâm ấy, dường như muốn thằng bé nhà mình qua đây, để con bé nhà lão ở cùng một chỗ, học chung một trường đại học. Cho nên ông ấy mới gây khó dễ cho tập đoàn nhà mình, âm thầm thâu tóm các cổ đông. Đều là chỗ quen biết, không ngờ lão ta dùng cách này. Anh... không nghĩ ra biện pháp ! "
" Thật sao ? Lão ấy đúng là quá đáng ! ". Lạc Giản Khê tức giận dậm chân một cái. Vốn là chỗ quen biết với nhau, hai năm trước còn giúp lão ta một lần trong một hợp đồng quan trọng, còn để cho tụi nhỏ chơi chung với nhau, bà cũng coi như là đối xử tốt với Lâm Tần Y như con cháu trong nhà, nhưng Lâm Tống Thành chỉ muốn nhăm nhe Hàn Mặc Thần làm con rể mình. Con rể cái gì chứ, cùng lắm bà chỉ xem Lâm Tần Y như em gái của Hàn Mặc Thần. Giờ còn ăn cháo đá bát, âm thầm tấn công tập đoàn nhà họ Hàn, dùng cách bỉ ổi đó mà uy hiếp chồng bà. Gần đây bà còn biết Lâm Tần Y ba lần bảy lượt gây khó dễ cho Tiếu Sam, cộng với chuyện tập đoàn nháy mắt liền mất hết thiện cảm. Lạc Giản Khê suy nghĩ một chút liền mở lời
" Hay để em liên lạc với nhà em xem thế nào ? ". Nhà mẹ đẻ của Lạc Giản Khê cũng có một tập đoàn có chút tiếng tăm, hy vọng có thể kết hợp với tập đoàn của chồng bà chống lại lão hồ ly kia. Chỉ là không ngờ Hàn Nhiếp Ngạn đáp lại
" Không đủ, anh kiểm tra báo cáo, không ngờ Lâm Tống Thành đã thâu tóm 46% cổ phần trong tay, còn âm thầm kéo thêm mấy vị cổ đông nhỏ nhỏ, cộng lại cũng gần 50%. Chúng ta chỉ có 47%, trở tay không kịp "
Lạc Giản Khê im lặng, bà tắt bếp đi ra phòng khách, thở dài
" Tạm thời cứ tới đâu hay tới đó, em ở bên này nghĩ cách một chút, mai em sẽ gọi cho anh, nhớ nghỉ ngơi sớm nhé ! "
" Được ! Em cũng nhớ nghỉ sớm, đừng lo lắng quá kẻo ngã bệnh ! "
" Ừ, em biết ! "
Lạc Giản Khê cúp máy, đi ra cửa lớn, đưa mắt nhìn ra xa.
Bà một chút cũng không muốn chuyện tình cảm của con mình bị ép buộc !
...
Hàn Mặc Thần và Tiếu Sam không hề biết đến chuyện này. Trong thời kì quan trọng thế này, hai người vẫn tập trung cho hai kì thi sắp tới.
Cơ hồ cả khối năm ba đều bị bao phủ là tầng tầng áp lực. Thư viện đầy ắp, hành lanh hay sân trường nơi nơi đều thấy một hai học sinh cầm quyển sách nhìn chằm chằm, có người học tới mức ngất xỉu lại lớp, dọa cho thầy cô và một đám học sinh xanh mặt, Tiếu Sam cũng không ngoại lệ, có mấy buổi đang học cùng Hàn Mặc Thần liền đổ máu cam, khiến cho Hàn Mặc Thần đau lòng muốn chết. Ngày nào cũng bảo mẹ Hàn nấu canh bồi bổ cho cô. Càng ngày Tiếu Sam càng cực kì nghiêm túc, ngày nào cũng cùng Hàn Mặc Thần sáng sớm đi học đến chiều, tối đến lại dành ra ba tiếng học bài.
Hàn Mặc Thần bình thường ung dung, nhưng đến lúc này thấy Tiếu Sam nghiêm túc thế cũng không nhịn được tập trung theo, chỉ là tư chất thông minh, học cái gì cũng nhanh hiểu nhớ lâu. Còn Tiếu Sam thì có chút hơi chậm, nhưng chỉ cần là thứ đã qua thì cô nắm rất chắc, lại cộng thêm có Hàn Mặc Thần bên cạnh kèm cặp, cũng coi là ổn.
Nửa tháng trôi qua, kì thi tốt nghiệp kết thúc, đáng lẽ sẽ để đám học sinh thở phào một cái nhẹ nhõm, nhưng mà thê thảm hơn trước mặt bọn họ lại là một kì thi đại học nặng trịch đè trong đầu. Còn một tháng, giai đoạn ôn thi bức người nhất.
Trong thời gian đó cũng diễn ra lễ tốt nghiệp, chấm dứt đời học sinh duy nhất trong đời người. Chớp mắt một cái, bọn họ hoàn toàn không ngờ nhanh như thế.
Đám học sinh ôm nhau nước mắt nước mũi mà khóc nức nở.
Đám đàn em nhìn thấy màn này liền bụm miệng cười. Nhưng rồi có lẽ đám đàn em sau này cũng sẽ biết tại sao lại như thế.
Tại sao ư ?
Sau này rồi, mỗi người một phương trời, muốn một cuộc họp mặt đầy đủ cũng sẽ không được. Muốn mặc lại bộ đồng phục học sinh, ngồi trên ghế nhà trường một lần nữa cũng không được nữa.
Thanh xuân đó có nhiều thứ tiếc nuối...
Chẳng hạn như cả một đời học sinh, nhưng lại có người chưa từng trải qua một mối tình đầu trong sáng thuần khiết, có người tiếc nuối vì đã không nói ra tình cảm ấy. Hoặc là hối hận tại sao mình không cố gắng hơn một chút, hay là hối hận vì quãng đời học sinh ấy, chưa từng một lần thử cúp học một lần !
Tóm lại có rất nhiều cảm xúc, chỉ là níu kéo thanh xuân không kịp....
Khoảng khắc bạn tắt điện, khóa cửa phòng học, cũng chính là lúc bạn khóa tuổi học sinh của mình lại !