Khi tôi tỉnh giấc đã là sáng hôm sau.
Tôi ngơ ngác nhìn tấm hình trai xinh gái đẹp trong ảnh chụp.
Nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua, tôi vẫn có cảm giác không chân thật.
Tôi thật sự đã kết hôn với Tiêu Thần.
Còn đưa anh ấy về nhà nữa!
Nghĩ đến Tiêu Thần, tôi nhanh chóng nhìn vào phòng nhưng không thấy anh ấy.
Tôi đi sang phòng khách bên cạnh cũng không thấy anh.
Nếu không phải trên tay tôi còn đang cầm hôn thú, có lẽ tôi sẽ nghĩ rằng chuyện hôm qua chỉ là mơ.
Ngay sau đó tôi đã nhìn thấy trên bàn ăn có một tờ giấy ghi chú.
Trên đó viết một hàng chữ rất đẹp.
“Vợ à, anh đến công trường rồi, lấy được em anh thật sự rất hạnh phúc. Anh không biết lấy lòng con gái, hi vọng em đừng chán ghét anh, anh sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi em.”
Vợ!!
Mặt tôi đỏ bừng.
Tiêu Thần của tôi thật tốt, anh ấy muốn đi xếp gạch nuôi tôi.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ấm áp.
Anh ấy không biết tiền sinh hoạt một tháng của tôi là 50 vạn.
Hơn nữa, chữ của Tiêu Thần thật sự rất đẹp, nét bút liền mạch mạnh mẽ. Điều này có vẻ hơi trái ngược với tính cách của anh ấy.
11,
Tôi đi học như thường lệ.
Tôi phát hiện ánh mắt mọi người nhìn tôi rất kì lạ.
Lúc này, Cố Thanh dắt tay Phương Duyệt đi vào.
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi.
Một lúc sau, anh ta nói:
“Tô Vân, em làm anh rất thất vọng.”
Tay tôi vô thức nắm chặt lại.
Tôi không biết vì sao Cố Thanh lại nói vậy.
Có phải anh ấy cảm thấy phiền vì hôm qua tôi uống say rồi gọi điện thoại cho anh ấy không.
Cố Thanh và Phương Duyệt ngồi phía sau tôi.
Nhưng tôi cũng không muốn quay đầu lại hỏi.
Lúc này, bạn thân tôi ngập ngừng hỏi:
“Vân Vân, cậu có bạn trai rồi sao?”
Tôi không biết Cố Thanh ngồi sau lưng đang giả vờ vô ý nhìn tôi.
Trong đầu tôi đầy dấu hỏi chấm.
“Không có mà.”
Bạn thân tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy đưa điện thoại cho tôi xem.
“Tớ đã bảo rồi, một đại tiểu thư như cậu không thể nào yêu một công nhân xếp gạch như thế được. Không biết tên xấu xa nào bịa đặt, chụp ảnh cậu đi cùng công nhân xếp gạch kia rồi đăng lên diễn đàn nói đó là bạn trai của cậu.”
Tôi nhìn bức ảnh, đó là tấm ảnh chụp ở công trường, trên ảnh là cảnh Tiêu Thần mặc quần áo công nhân đi bên cạnh tôi.
Hôm qua tôi mời Tiêu Thần đi ăn, chắc là bức ảnh này được chụp trước khi lên xe.
Tôi hiểu rồi.
Tôi ngượng ngùng nói: “Đây là chồng tớ.”
Không khí xung quanh như bị đóng băng.
Tôi nghe thấy tiếng bàn ghế bị xô ở sau lưng.
Cố Thanh sắc mặt đen thui đi đến trước mặt tôi.
“Em vừa nói gì? Cái gì mà chồng? Tô Vân, em thật sự ở bên tên công nhân xếp gạch nghèo nàn đó sao?”