Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Chương 57: Mưu Tính Của Nhiễm Khả



Chính là vì chuyện của Hoàng Khải, vốn là mẹ cô rất tức giận nhưng mà bị cô thuyết phục, ba cô thì ngắm mắt làm ngơ, sớm đã đối với loại thânthích họ hàng này thật vọng cực độ.

Hơn nữa ba cô cũng không cókhả năng vì chuyện này xung đột với nhà họ Thiệu, ví dụ như không có côxen vào chuyện này thì nhà họ Thiệu ở trong quan trường cũng có chútquan hệ, việc này người sai vốn là Hoàng Khải, sự việc làm lớn lại không hay.

Cho nên chuyện này toàn bộ do cô quyết định.

HoàngKhải như thế nào trái lại cô không có ý kiến, chỉ là cảm thấy chuyện này lại là một cơ hội, xem ra chuyện này bác trai bác gái còn chưa biết,nếu bọn họ biết Lam Kỳ đến quán bar uống rượu lại gặp loại chuyện này,sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ hẳn là sẽ không chấp nhận loại con dâu nhưthế này.

Trước đó cô đang nghĩ muốn tìm cơ hội thích hợp nói ra chuyện này.

Hiện tại vừa lúc có bác trai, bác gái, anh Tử Vũ, và bạn của anh Tử Vũ ởđây, nếu cô đem việc này đối mặt nói ra, dù Thiệu Tử Vũ có thích Lam Kỳnhư thế nào cũng không có cách nào chịu được loại chuyện tình này bịngười khác biết, Liễu Phương càng thêm chán ghét người phụ nữ kia. (Hừ,nghĩ cũng hay quá nghĩ, Kẹo sẽ tìm 2 cây kẹp chống mắt lên mà coi nhàngươi làm được gì, chỉ giỏi thọc gậy bánh xe)

"Anh Tử Vũ, em có chuyện muốn xin lỗi với anh."

Nhiễm Khả thu lại nụ cười thấp giọng mở miệng.

Nhìn thấy bộ dáng này của cô, mọi người đều ngừng nói chuyện.

Tịch Minh kỳ quái nhìn Thiệu Tử Vũ, vừa rồi anh không để ý cách xưng hô,hiện tại lại nghe được rõ ràng, anh Tử Vũ, bọn họ rất quen thuộc sao?Nếu anh không nhìn nhầm thì người phụ nữ này là con gái bí thư thị ủy,là người thân của tên rác rưởi kia, khi nào thì quan hệ bọn họ lại tốtnhư vậy? Ngay cả cô gái nhỏ kia cũng không có gọi anh thân thiết nhưvậy.

Thiệu Tử Vũ nhếch miệng, không lên tiếng, người phụ nữ nàyđúng là cực kỳ biết diễn trò, mối lần cô ta đến nhà anh anh đều đối vớicô ta lạnh nhạt, nhưng cô ta vẫn làm như không biết.

"Đã xảy ra chuyện gì, Nhiễm Khả?"

Liễu Phương hỏi, từ trước đến giờ Nhiễm Khả đều thật dịu dàng khéo léo nhưthế nào đột nhiên muốn xin lỗi Tử Vũ? Chẳng lẽ con bé làm sai chuyện gì, không phải là vì quá thích Tử Vũ nên đã làm ra chuyện gì khác người nên muốn xin lỗi, như vậy thật sự không tốt lắm, tuy bà có hai đứa contrai, Tử Vũ lại là đứa làm cho người ta ít lo lắng nhất, nhưng mà tínhtình của anh, người làm mẹ như bà đều đã không thể nhìn thấu.

"Không phải con, là xin lỗi cho anh họ con.”

Thấy ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người cô, Nhiễm Khả giả vờ không nói nên lời.

Liễu Phương càng thêm nghi ngờ.

Mà sắc mặt Thiệu Tử Vũ đã tối sầm, anh biết cô đang nói cái gì, quả nhiên người nhà họ Nhiễm đều là cùng một dạng.

Tịch Minh nhíu mày, đây là cái tình huống gì? Người phụ nữ này tới nhà họThiệu không phải là muốn cầu xin cho anh họ của cô ta chứ?

Suynghĩ một chút lại cảm thấy rất không có khả năng, Nhiễm La Văn tuyệt đối sẽ không cho con gái ông ta đi cúi đầu cầu xin người khác, mà sự việckia đã trôi qua vài ngày, bình tĩnh lại thì cũng không có gây ra sónggió gì lớn, cô ta cũng không cần phải nói những lời này.

Chẳng lẽ là tới nhà họ Thiệu đòi một lời giải thích? Cũng rất không có khả năng, muốn nói cũng nên là người nhà Hoàng Khải tới nói, làm sao đến phiêncô. (Aiz....Anh Tịch à, đoán tới đoán lui cái nào cũng không trúng, anhmà đi đánh bài là thua ko còn cái áo)

Chỉ là mặc kệ như thế nào,đây cũng không phải là chuyện tốt, Thiệu Tử Vũ vốn không muốn chuyện kia bị quá nhiều người biết được, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, aibiết được đến lúc đó sẽ bị đồn đại thành cái dạng gì, rõ ràng không cóviệc gì cũng sẽ bị nói thành có việc.

Không biết người phụ nữNhiễm Khả này là cố ý hay vô ý nhắc tới, xem bộ dáng mềm mại yếu đuối,nhưng mà phụ nữ anh đã gặp nhiều, biết được phụ nữ không thể chỉ nhìn bề ngoài đơn giản, nếu không thì chết như thế nào cũng không biết.

"Nhiễm Khả, anh họ cháu có chuyện gì? Nói mau, đừng ấp a ấp úng như vậy."

Liễu Phương thúc giục, bà cho là Nhiễm Khả gặp chuyện khó xử gì đó nên mớiăn nói khép nép như vậy, bộ dáng này làm cho bà đau lòng, nếu có chuyệngì có thể giúp đỡ bà nhất định giúp.

"Hắn"

Nhiễm Khả cẩn thận quan sát vẻ mặt Thiệu Tử Vũ nghĩ xem nên nói thế nào.

"Anh họ cô? Tôi biết, là Hoàng Khải đúng không? Ha ha đúng là rất có danhtiếng ở thành phố C.” Không nghĩ tới Tịch Minh lại tiếp lời.

Nhiễm Khả trong lúc nhất thời không hiểu, không rõ tại sao Tịch Minh lại nóira một câu như vậy, nhưng mà người đàn ông họ Tịch này cô biết, trên tạp chí hay TV đều thường xuyên gặp, là thương nhân cực kỳ thành công tạithành phố C.

Anh ta quen biết Thiệu Tử Vũ không có gì lạ, kỳ lạlà như thế nào anh ta lại nói như vậy, mà lúc nói lời này vẻ mặt còntràn đầy kinh thường, chẳng lẽ lúc trước anh ta và anh họ từng có khúcmắc? Nhiễm Khả cũng không chắc chắn, chỉ là mơ hồ cảm thấy được khả năng sự việc cùng kết quả cô nghĩ có chút ngoài ý muốn.

"Hừ, tên cặn bã vô pháp vô thiên."

Vốn là Thiệu Vĩ ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt nhàn nhã, hừ một tiếng, đốivới đứa con trai của Hoàng Thủ Bân công ty bất động sản ai cũng biết,giống y như cha hắn, đều là kẻ lưu manh vô pháp vô thiên, đều ỷ vào quan hệ của Nhiễm La Văn mà hống hách ngang ngược, cũng là vì nguyên nhânnày nên ông không làm sao nhiệt tình được với Nhiễm Khả, càng không muốn cùng người như vậy giao tiếp, mọi chuyện, Tử Vũ tự mình quyết định làđược, dù sao hôn nhân là chuyện đại sự cả đời, bản thân anh cảm thấythích hợp mới được. (Woa, cha Thiệu thật đáng iu, thật biết suy nghĩ cho con cái, cũng đứng ở góc độ của con mình mà suy nghĩ, Kẹo iu chết chaThiệu mất, ôm ôm hun một cái, không biết sau này Kẹo có người yêu hoặccó ck thì mami Kẹo có nghĩ được như cha Thiệu không, trước mắt là đangđi theo chiều hướng đó, hehe mami không hề ép mà để Kẹo tự mình chọnngành mình thích, dù biết là Kẹo có bệnh, sức khỏe không tốt cũng khôngmuốn đánh gãy ước mơ của Kẹo)

"À, giống như là tôi cũng có nghenói qua hắn, Nhiễm Khả cháu cũng nên khuyên nhủ thân thích trong nhà nên quản hắn nhiều một chút."

Nghe nhắc tới như vậy, Liễu Phươngcũng nhớ ra, bình thường lúc không có việc gì cũng cùng bạn bè tốt cùngnhau dùng trà, mọi người tụ tập cùng một chỗ liền thích tám chuyện,Hoàng Khải, tên này bà nhớ rất rõ, nói ra đều khiến mọi người lắc đầu.

Sắc mặt Nhiễm Khả xấu hổ một chút, không nghĩ tới còn chưa có nói ra đã bịmọi người nói, vốn đang nghĩ muốn thêm mắm dặm muối nói cho mọi ngườihiểu rõ, hiện tại nói đến hiểu lầm, uất ức này nọ, lý do thoái thác đãdư thừa.

Dù cô có nói nhiều thêm nữa cũng không thể thay đổi cách nhìn của bọn họ đối với Hoàng Khải.

"Bác gái yên tâm, anh Tử Vũ đã dạy dỗ anh họ, đem tay anh ấy bẻ gãy rồi."

Trầm tư một chút, Nhiễm Khả mở miệng, anh họ làm cho người khác có ấn tượngnày cũng không sao, như vậy chỉ cần phụ nữ có quan hệ với hắn cũng sẽkhông cho người ta có ấn tượng tốt.

"Tử Vũ!"

Liễu Phươngnghe chuyện máu tanh như vậy thì bị dọa nhảy dựng, khó có thể tin nhìncon trai mình, Tử Vũ luôn luôn là bộ dáng cực kỳ dịu dàng, bà không thểtin anh có thể bẻ gãy tay người khác.

"Nhiễm Khả, trong chuyện này có thể có hiểu lầm gì hay không?” Liễu Phương mở miệng.

Cá tính Tử Vũ bà hiểu rõ, tuy mấy năm nay tham gia quân ngũ rất ít ở nhà,nhưng bà cũng tin tưởng anh sẽ không làm như vậy, anh là một người rấtcó tự chủ, sau khi làm quân nhân càng nghiêm khắc yêu cầu bản thân mình, chuyện phạm pháp như bẻ gãy tay người khác làm sao anh có thể đi làm.

"Không có, đây là sự thực, bác gái."

Nhiễm Khả mở miệng.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Hai mắt Liễu Phương chuyển sang Thiệu Tử Vũ, bà cảm thấy vẻ mặt của Nhiễm Khả cũng không giống như là nói dối, bà đã tin tưởng đây là sự thật, đứa nhỏ này, làm ra chuyện lớn như vậy cũngkhông nói với người trong nhà, quan hệ của Nhiễm Khả cùng Hoàng Khải làthế nào mọi người đều rõ ràng, anh làm như vậy không phải là để choNhiễm Khả khó xử sao. (Hừ, ghét cái bà mẹ Liễu Phương này rồi nhà, từđầu truyện đến giờ đã phát bực rồi, bây giờ là muốn nổi điên rồi đó,không phải bà ta là mẹ anh Thiệu thì Kẹo đã băng bà ta cho cá sấu ănchung vs con Nhiễm Khả và con Lý Viện rồi, hừ, con trai mình không quantâm, không nghĩ cho nó, đi lo lắng cho cái con đê tiện Nhiễm Khả suốtngày chỉ giỏi diễn tuồng kia, không biết làm mẹ kiểu gì)

"Chuyện gì xảy ra?"

Thiệu Vĩ cũng hỏi, ông tin tưởng con trai của mình, anh làm như vậy tuyệt đối có lý do của anh.

"Không có gì, thấy ngứa mắt."

Thiệu Tử Vũ nhàn nhạt trả lời.

Biết hỏi con trai mình cũng vô dụng, Liễu Phương nhìn Nhiễm Khả, nếu cô đã chủ động nhắc tới nhất định biết chuyện đã sảy ra.

"Nhiễm Khả nói cho bác biết, cuối cùng tại sao lại như thế này?"

"Bác gái, nếu anh Tử Vũ không muốn nói thì bác cũng đừng hỏi."

Nhiễm Khả mở miệng, Thiệu Tử Vũ nghĩ không muốn nói, nếu cô biểu hiện quá tích cực sẽ làm người khác nghi ngờ.

"Nói mau, cháu còn không nói vậy không xem ta là bác gái rồi."

Sắc mặt Liễu Phương nghiêm túc, chuyện này nếu Nhiễm Khả không nói cho bàbiết thì cứ cho qua như vậy, nhưng hiện tại đã nói ra thì bà nhất địnhphải biết rõ đã sảy ra chuyện gì.

"Nhiễm Khả nếu không nói ta tức giận! Bác gái vẫn nghĩ cháu là đứa bé khéo léo hiểu chuyện, cháu hẳn là sẽ không lừa gạt bác gái chứ."

Liễu Phương tăng thêm áp lực.

Nhiễm Khả khó xử nhìn mọi người, lại nhìn Liễu Phương, cảm thấy diễn như vậy hẳn là đủ rồi.

"Là vì Lam Kỳ, trong quán bar anh họ con uống hơi nhiều rượu đem cậuấy.....” Cô cũng không tiếp tục nói, như vậy sẽ làm cho người ta có vôhạn suy tưởng, lại khiến cho người khác cảm thấy cô là người biết đúngmực, là một tiểu thư biết điều.

Thật ra chuyện ngày đó cô cũngkhông dám chắc, cô nên mới nói tới đây thôi, còn về phần người khác nghĩ như thế nào vậy thì không liên quan tới cô rồi.

Liễu Phương vừanghe mặt cũng biến sắc, tuy bà không thích đứa nhỏ Lam Kỳ kia, nhưng mànghe nói như vậy đại khái đã biết sảy ra chuyện gì, làm bà khiếp sợ mộthồi.

Tịch Minh nhìn Thiệu Tử Vũ, sắc mặt không tốt chút nào.

"Không có việc gì, anh họ của Nhiễm Khả kéo tay Lam Kỳ, cho nên con bẻ gãy tay hắn.”

Thiệu Tử Vũ nói tiếp, ánh mắt u ám dọa người.

Liễu Phương trừng mắt nhìn con trai, chuyện của anh cùng Lam Kỳ trước kia bà giả ngủ không biết, hiện tại không thể, cái đứa nhỏ Lam Kỳ kia từ nhỏliền thích khi dễ anh, tính tình Tử Vũ rất tốt không cùng con bé chấpnhất còn chưa tính, hiện tại lại mơ ước viễn vong cùng Tử Vũ qua lại,không có khả năng này, hơn nữa lại xuất hiện loại chuyện này, Tử Vũ cógiúp con bé che giấu cũng vô dụng.

"Tử Vũ, về sau ít cùng con bé hoang dã kia tới lui.” Liễu Phương mở miệng.

Con trai của bà không thể bị con bé kia phá hủy, trước đến giờ Tử Vũ chưabao giờ đi đến loại địa phương như quán bar đó, cũng sẽ không đánh nhau, làm chuyện gì đều có chừng mực, bây giờ lại đi quán bar, còn vì con béđánh nhau cùng người khác.

"Chuyện của con bản thân con tự quyếtđịnh.” Thiệu Tử Vũ nhàn nhạt trả lời, dễ nhận thấy cảm thấy lời LiễuPhương nói là dư thừa.

"Con, đứa nhỏ này.” Liễu Phương đau đầu,từ bé đứa con này cái gì cũng tốt, bởi vì quá hoàn hảo mới khiến cho con bé Lam Kỳ kia chui vào chỗ trống.

Khi còn bé còn chưa tính, như thế nào lúc trưởng thành còn không biết cách xa con bé hoang dã kia một chút.

Tịch Minh muốn cười, liền biết sẽ như vậy, nhớ rõ anh đã nói qua mẹ anh cựckỳ đau đầu vì cô gái nhỏ kia, vì thế đặc biệt mua một con chó ngao TâyTạng canh giữ trước cửa sổ của anh, thì ra là sự thật. (Bà con nhớkhông? Con Kinh xuất hiện ở chương 1 đấy, 1 ngày có thể ăn 5 kg thịttươi. Hè hè)

"Bác gái, ngày đó con cùng Tử Vũ cùng bọn họ đi uống rượu, tên rác rưởi Hoàng Khải kia uống chút rượu, say khướt, sau đóliền đánh nhau."

Nếu như lúc này anh thờ ơ, khả năng thằng nhóc tính tình không thuận kia một hồi sẽ tìm anh đánh nhau.

"Các con đi cùng nhau?"

Liễu Phương nhìn Tịch Minh, biết con trai không phải đơn độc cùng con béhoang dã kia cùng một chỗ, trong lòng bà sễ chịu hơn, nhưng mà vẫn không thoải mái, con trai vì con bé mà đánh nhau, con bé hoang dã Lam Kỳ kiacó cái gì tốt, Tử Vũ như thế nào lại nhìn không thấy.

Nhiễm Khảnghe Tịch Minh nói như vậy, trong lòng trầm xuống một chút, Hoàng Khảikhông có nói Tịch Minh cũng có mặt lúc đó, mà chỗ sảy ra chuyện cũngkhông phải là trong quán bar, hẳn là Hoàng Khải không nhớ nhầm, vì saoanh ta lại giúp Thiệu Tử Vũ?

Hơn nữa mới vừa rồi nghe giọng điệu của Thiệu Tử Vũ, xem ta đối với Lam Kỳ vẫn còn tình cảm, nên làm cái gì bây giờ?

Ngoài mặt Nhiễm Khả giả vờ một bộ dáng cực kỳ nhạt, trong lòng lại gấp đếnkhông chịu được, nhìn một chút Thiệu Vĩ trên sô pha, nhất gia chi chủ*nhà họ Thiệu, hình như không có phản ứng, cô càng gấp.

*Người trụ cột trong nhà, có quyền cao nhất quyết định mọi việc.

Chẳng lẽ Lam Kỳ sảy ra chuyện như vậy, ông ấy đều không nói gì, ông ấy có thể chấp nhận đứa con dâu như vậy?

"Tử Vũ nghe mẹ nói, về sau không cần qua lại cùng con bé hoang dã Lam Kỳkia, con bé không thích hợp với con, từ nhỏ liền thô lỗ cẩu thả khôngphải là người thích hợp làm quân tẩu, mẹ sẽ tìm cho con một người thíchhợp."

Liễu Phương cho rằng mọi chuyện đã nói ra khỏi miệng, như vậy hôm nay liền bày tỏ thái độ của bà rõ ràng. T

hiệu Tử Vũ không có phản ứng gì.

"Mẹ, cô ấy đã định sẽ làm con dâu người, mẹ có thể nhìn nhiều thêm một chút ưu điểm của cô ấy.”

"Con, đứa nhỏ này."

Liễu Phương bị tức đến không nói được, xoay người trừng mắt nhìn Thiệu Vĩ trên sô pha một bộ không liên quan đến ông.

"Ông lên tiếng đi chứ.” Chuyện của con trai mình mà ông thật giống nhưchuyện của người ngoài, chẳng lẽ cưới con dâu không có quan hệ gì vớiông ấy sao? Hay là ông ấy muốn.....

Thiệu Vĩ liếc mắt nhìn Thiệu Tử Vũ một cái, lại nhìn Liễu Phương một chút.

"Chuyện này tôi không quyết định được, tìm con dâu là muốn sống cùng Tử Vũ cảđời, không phải sống cùng chúng ta, chúng ta vẫn là nên ít can thiệpvào." (Yay, quá tuyệt, câu nói hay nhất trong ngày, cha Thiệu thật làđỉnh, như thế mới gọi là bậc cha mẹ, vì suy nghĩ của con cái, không épbuộc con cái vào khuôn khổ của mình)

Nghe lời này Liễu Phươngbỗng chốc tức giận, bà chỉ muốn vì con trai tìm một đứa con dâu tốt, cógì sai? Ông chồng mình nói lời này rõ ràng là thiên vị, trong lòng cóquỷ. (Aiz, chấp mê bất ngộ, bà nghĩ là tốt nhưng anh Thiệu không cho làvậy, ép buộc con mình nhận lấy thứ bản thân mình cho là tốt như vậy gọilà muốn tốt cho con sao? Sai lầm lớn)

"Ông nói rõ ràng xem tôi nơi nào nhúng tay vào?" Liễu Phương nhất quyết không tha.

Nhiễm Khả vốn muốn khiêu khích bất mãn của Liễu Phương đối với Lam Kỳ, khôngnghĩ tới cuối cùng lại biến thành tình cảnh này, biến thành chiến tranhgia đình làm cô có chút kinh ngạc, việc này là do cô khơi dậy, nếu thậtsự gây gổ, đối với cô cũng không có lợi, vội vàng trấn an Liễu Phương.

"Bác gái, người đừng tức giận, bác trai cũng là suy nghĩ vì anh Tử Vũ." (Ghê tởm, cái con giả dối này, cút)

Liễu Phương vốn là đang nổi nóng, lời vừa nói ra bà liền hối hận, trước mặtcon trai cùng bạn nó, còn có Nhiễm Khả, làm sao bà có thể tranh cãi cùng chồng mình chứ? Bọn họ sẽ nghĩ là gia đình ngày mỗi ngày đồu chướng khí mịt mù. Hoàn hảo, Thiệu Vĩ vì nể mặt bà không có phủi tay rời đi, nếulà tính tình bình thường, bà liền xấu hổ mất mặt.

Liễu Phương nhìn Nhiễm Khả hiểu chuyện liền cười một cái.

“ Bác gái đâu có tức giận, chỉ là tuỳ tiện nói một chút.”

“ Ngồi...”

Vẫn là Nhiễm Khả hiểu chuyện, tìm con dâu nên tìm một người như vậy. (ừ, cứ chờ mà coi, bà tìm đứa con dâu như con ả này rước nó về nhà xem sau này nó có đày đoạ bà như con ở không, hừ, không có mắt nhìn người)

Trước mắt gác chuyện này qua một bên, Liễu Phương vội vàng vào phòng bếpchuẩn bị cơm tối, làm một bữa thịnh soạn, hôm nay trong nhà có khách.

Dặn dò xong, bà mới quay trở lại phòng khách...

“ Mẹ, con còn có việc, sẽ không ở nhà ăn cơm.”

Thiệu Tử Vũ đứng dậy mở miệng.

Thấy Thiệu Tử Vũ đứng dậy, Tịch Minh cũng đứng dậy theo.

“ Bác gái, con cũng vậy, xin phé đi trước.” Thiệu Tử Vũ cũng đi, anh còn ở lại làm cái gì.

“Con con ở lại ăn cơm tối đã.”

Liễu Phương cảm thấy là do thái độ của mình mới làm cho Tử Vũ cùng Tịch Minh đều rời đi, trong lòng lại càng tức giận, lại không thể phát tiết.

Hai người mới vừa đi, Thiệu Vĩ đứng dậy đi lên lầu.

“ Tôi lên lầu, cơm tối không cần gọi tôi, buổi tối tôi có xã giao.”

“ Ông...”

Liễu Phương giận đến nói không ra lời.

Nhiễm Khả vội vàng an ủi.

“ Bác gái, người đừng tức giận.”

Liễu Phương vỗ vỗ tay Nhiễm Khả.

“ Chuyện của anh họ cháu là Tử Vũ quá xúc động rồi.”

Bà biết rõ mọi chuyện cũng không phải đều do Tử Vũ sai, tên anh họ kiacũng là quá vô pháp vô thiên, cho nên bà cũng không tính nói ra lời giri thích gì.

“ Dạ, con hiểu rõ, hôm nay là con có ý tới xin lỗi anh Tử Vũ.”

“ Thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện, đáng tiếc như thế nào Tử Vũ liền đemtâm tư đặt trên người con bé hoang dã kia.” Liễu Phương cự kỳ bất đắcdĩ, thái độ của Tử Vũ rất rõ ràng, nếu anh thật sự kiên trí, bà cũng hết cách với anh.

“ Bác gái, mọi chuyện không phải còn chưa quyếtđịnh sao?” Nhiễm Khả mở miệng, cô cảm thấy Liễu Phương không hiểu rõ con trai của mình, con trai ở bên ngoài có người phụ nữ khác bà cũng khôngbiết, nhưng mà không biết cũng được, như vậy cô sẽ bớt đi một đối thủ.

Liễu Phương cẩn thận suy nghĩ môt chút nhiễm nhưng lời nói đúng vậy, nóikhông chừng Tử Vũ chỉ là nhất thời hứng thú, qua một thời gian liền tựnhiên phai nhạt, dù sao ở tại bộ đội con trai không gặp được bao nhiêuphụ nữ nên mới có thể như vậy, qua một thời gian gặp nhiều phụ nữ khácnhau khả năng tâm tư con trai liền không đặt trên người con bé kia nữarồi.

( Ngu ngốc, có ai ‘nhất thời hứng thú’ mà hứng thú tới mườimấy năm không? Người ta nói hiểu con không ai bằng mẹ, Kẹo thấy bà nàychắc không phải mẹ ruột của anh Thiệu, toàn nghe lời con điên Nhiễm Khảkia nói chẳng biết suy nghĩ gì hết)

Nhìn phản ứng của LiễuPhương, Nhiễm Khả cười, tuy việc nói xấu về Lam Kỳ không thành, nhưng mà chuyện này cũng đạt tới kết quả cô vừa ý, thành kiến của Liễu Phươngđối với Lam Kỳ càng sâu hơn rồi, Nhiễm Khả ở lại nhà họ Thiệu ăn cơm tối rồi mới ra về, đi ra khỏi biệt thự nhà họ Thiệu tới bãi đậu xe.

Mặc dù là buổi tối, biệt thự nhà họ Thiệu đều bật đèn sáng trưng, Nhiễm Khả bước chậm rãi bên cạnh đài phun nước, trong lòng có chút đắc ý.

Hiện tại cô không nghĩ muốn trở về, cô muốn ở lại nhà họ Thệu đi dạo mộtchút, biệt thự nhà họ Thiệu phong cảnh xinh đẹp, có hoa viên, có hồ nhân tạo, cảm giác giống như một hoàng cung nhỏ.

Cô nghĩ muốn trởthành chủ nhân nơi này, quang minh chính đại ở lại đây, muốn trở thànhmột bà chủ có một ngôi biệt thự sang trọng, như vậy cô sẽ khong còn lolắng sẽ trở lại cuộc sống sinh hoạt trước kia. ( Oẹ, con này da mặt phải nói là cực kỳ khủng bố siêu cấp dày, đúng là không biết ngượng mà)

Đi dạo một vòng Nhiễm Khả mới đi về phía bãi đậu xe, ngoài ý muốn cô thấy được Thiệu Tử Vũ.

Chỉ thấy anh đứng bên cạnh xe cô, hình như là đang đợi cô.

Trong lòng Nhiễm Khả kích động, đi tới nhà họ Thiệu lâu như vậy cô còn không có đơn đọc cùng anh ở chung.

Cô bước nhanh đến gần.

“ Anh Tử Vũ”

Nhiễm Khả nhìn anh, mặt có chút đỏ lên, anh cứ yên lặng đứng ở nơi đó, trênngười toả ra khí chất khiến cho người khác không thể bỏ qua, trước kiacảm thấy tính tình anh rất tồi, thành tích tốt, dịu dàng, có năng lực,hiên tại cô cảm thấy anh rất phong độ, khiêm tốn, đẹp trai...nhữn thứnày đều làm cho cô say mê.

Nhìn cô đến gần Thiệu Tử Vũ cười, trong nụ cười là rét lạnh.

“ Tiểu thư Nhiễm, có một việc tôi cần phải nhắc nhở cô, bất luận cô có âm mưu gì, không cần dem chủ ý đánh trên người Lam Kỳ.”

Một câu nhàn nhạt không có nhiệt độ, làm cho nụ cười của Nhiêm Khả trong nháy mắt cứng đờ.

“ Anh Tử Vũ nói cái gì em không hiểu, em với Lam Kỳ là bạn thân nhất làm sao em có thể có âm mưu gì với cậu ấy.”

“ Cô nói như vậy nhưng bé con không cho là như vậy, tôi chỉ khuyên cô một câu, còn có nhà họ Thiệu không chào đón cô, về sau ít diễn trò đi.”(Hoan hô, tiếp đi anh Thiệu, tìm từ mạnh hơn nữa, sỉ vả ả, con này nhưthế không có xi-nhê gì nó đâu)

“ Anh...”

Nhiễm Khả bịnhững lới này làm cho tức giận đến nói không ra lời, cô vẫn cho là tínhtình Thiệu Tử Vũ cực kỳ tốt, không nghĩ tới anh có thể nói ra những lờinhư vậy.

“ Anh Tử Vũ, giữa chúng ta có phải là có hiểu lầm gì hay không?”

Trong mắt cô ứa ra nước mắt, nhất định là con nhỏ Lam Kỳ nói xấu cô trước mặt anh, anh mới có thể đối xử với cô như vậy, thật đáng giận.

Nhìn nước mắt của cô, chân sau Thiệu Tử Vũ bước một bước, xoay người lên xe.

“ Tiểu thư Nhiễm, nước mắt vẫn là nên giữ lại cho người khác nhìn, đối với tôi vô dụng.”

Xe khởi động, một câu nói nhàn nhạt bay tới, Nhiễm Khả thếu chút nữa cắnnát môi, nhiều năm như vậy Thiệu Tử Vũ là người đầu tiên trực tiếp làmnhục cô như vậy, con nhỏ Lam Kỳ chết tiệt rốt cục đã nói gì với anh. (Hừ, hừ, Kẹo Là người thứ hai muốn hung hăng nhục nhã thậm tệ con NhiễmKhả này, và yên tâm , sẽ còn rát nhiều tình iu khác đọc tuyện cũng đangkhông ngừng nhục nhã nhà ngươi)

Trên xe Tịch minh ngồi bên cạnhcười, thằng nhóc này, thật sự là quá không hiểu thương hương tiếc ngọc*đốic với một người phụ nữ làm sao có thể ăn nói dọc ác như vậy, nhìnxem, đem người ta làm tức giận rồi.

* Không hiểu yêu quý cái đẹp

“ Nếu cậu đau lòng có thể giữ lại.”

Thiệu Tử Vũ mở miêng.

Tịch Minh lắc đầu.

“ Không cần, tớ không có phúc để hưởng.”

“ Kỳ Kỳ, mấy ngày nữa là sinh nhật của con, con muốn ba mua quà tặng gì cho con?”

Lúc ăn cơm tối, Lam Trung Hoa hỏi, con gái lớn thế này có thể tặng quà ngày càng ít, ông phải hỏi thử.

Lam Kỳ ăn một miếng thức ăn.

“ Con không có muốn thứ gì.”

Hiện tại tiên cô kiếm được có thể tự mua cho mình, không cần ba già mua đồ gì hết.

Thấy cô lắc đầu, Lam Trung Hoa lại lên tiếng.

“ Ba mua tặng con chiếc xe.” Ông nhớ rõ con gái vẫn luôn muốn mua mộtchiếc xe, mà hiện tại công việc của cô cũng bất tiện, cũng không thể mỗi ngày dều làm phiền Mễ Đoá đến đón cô.

Hai mắt Lam Kỳ sáng rực lên, cô muốn xe.

“ Cám ơn ba.” Cô cười.

“ Chỉ là trước tiên phải lấy được bằng lái.”

“ À...”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv