Hanyu cảm thấy trong lồng ngực mình bắt đầu dâng lên một cỗ khí khó thở, cổ họng như nghẹn lại. Ngón tay gầy guộc của anh ta sờ vành cốc, trầm ngâm một lúc lâu mới nuốt cỗ khí vào, lấy một cuốn sách mỏng trong cặp ra.
“Đây là sách dạy đánh cờ mà ông nội để lại cho anh.” Anh ta cẩn thận đẩy sách cho Hoắc Mạc. Tamura nhìn lướt qua cuốn sách, nhìn Hoắc Mạc vẫn chậm chạp không nhúc nhích liền chủ động ôm cuốn sách vào lòng: "Vậy thì cảm ơn thầy Hanyu."
"Anh Hoắc Mạc, em sẽ không làm phiền anh nữa." Anh ta khẽ vuốt cằm, sau đó quay người rời đi.
“Tamura.” Hoắc Mạc gọi tên Tamura: “Đưa cho tôi.”
Tamura vỗ vỗ quyển sách trong tay: “Sách dạy đánh cờ trong truyền thuyết của gia tộc Hanyu cũng không cho tôi nhìn một cái, keo kiệt."
Anh ta cũng không thèm xem cuốn sách đó: “Đi thôi.”
Lúc ra khỏi phòng có điều hòa ấm áp, gió thổi vào trong áo khoác lạnh thấu xương. Hoắc Mạc và Tamura đợi xe đến, Tamura lấy một điếu thuốc trong bao ra đưa cho Hoắc Mạc. Anh không nhận, dựa vào cột nhìn Tamura.
Tamura cười cười rồi dùng khẩu âm đặc của vùng Osaka hỏi Hoắc Mạc cơ thể của Lục Du thế nào.
Hoắc Mạc ngừng suy nghĩ: “Cảm ơn đã quan tâm.”
Anh ta cười khúc khích, tàn thuốc rơi xuống đất: “Tiểu Miêu, cậu thật đáng yêu.” Tamura híp mắt nhìn Hoắc Mạc. Hoắc Mạc đẩy tay anh ta ra, bình tĩnh hỏi: “Khi nào anh mới trở về?”
"À." Anh ta ngẩng đầu phả ra một làn khói, chẳng biết tại sao lại nói một câu: "Tôi thật may mắn khi có được một ngôi nhà ở Trung Quốc.”
Hoắc Mạc trợn mắt nhìn anh ta. Nếu không phải năm đó gặp Tamura trong trận đấu thì anh sớm đã quên rằng mình vẫn còn một người anh trai như vậy.
Xe taxi dừng lại, Tamura bước lên xe trước. Anh ta hạ cửa sổ xuống vẫy tay với Hoắc Mạc: “Tiểu Miêu, tôi đi trước.”
Để lại một mình Hoắc Mạc đang hóa đá tại chỗ… Mấy giây sau anh mới cầm điện thoại lên: "Du Du, em đang ở đâu?"
Lục Du vừa mới kết thúc huấn luyện, thuận đường đến quán cà phê đón Hoắc Mạc không bắt được xe về. Hoắc Mạc mặc áo khoác chui vào trong xe, trên mặt phảng phất lạnh hơn một chút. Lục Du xoa xoa mặt anh: "Trời đất, ai vô tình vô nghĩa để anh ở đây vậy hả?"
Hoắc Mạc híp mắt mách lẻo: “Tamura.”
Bàn tay nóng bỏng của Lục Du vuốt ve mặt anh, kéo khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Mạc thành nhiều hình dạng khác nhau: “Còn lạnh không? ”
Anh xoa lòng bàn tay cô, tiếp tục gật đầu.
Lục Du liền lấy khăn quàng cổ từ ghế sau che mặt anh, xoa tóc rồi đặc biệt nói với anh: “Xoa xoa sinh nhiệt.”
Hoắc Mạc nghiêm túc trả lời: “Đây là em đang xoa bên ngoài, chỉ có thể cảm nhận được làn da ấm áp hơn thôi.”
Anh cúi người thì thầm vào tai tuyển thủ Lục: "Cơ thể anh bị lạnh, cần được xoa xoa bên trong.”
Xoa xoa... bên trong?!
Xong đời rồi!!! Tiểu Miêu học xấu! Lục Du nhéo tai đẩy đầu anh qua một bên: "Về nhà!"
“Về nhà xoa xoa?”
Tại sao mỗi lần Hoắc Mạc nói chuyện đều khiến người ta cảm thấy anh đang đùa giỡn hết vậy??!! Khóe miệng Lục Du giật giật, cầm khăn quàng cổ che hết mặt Hoắc Mạc.
Tamura nhanh chóng rời đi, nói rằng anh ta sẽ tham dự đám cưới của mẹ mình. Itou ở Nhật Bản cũng thúc giục Tamura nhanh chóng trở lại. Bà nói nếu một mình kết hôn sẽ rất cô đơn. Vì vậy, là người con trai duy nhất còn ở với mẹ, anh ta cần phải làm tròn cái gọi là “bổn phận”.
Trước khi đi, anh ta đến kỳ viện chào tạm biệt Hoắc Mạc. Hoắc Mạc không có ở đó, nhưng lại gặp được Lục Du đang nói chuyện phiếm với các nữ sinh ở kỳ viện. Nhìn thấy Tamura, cô sửng sốt vài giây.
"Sư huynh ra ngoài tham dự hội nghị rồi, buổi chiều mới trở về.” Tiểu sư muội quen với Tamura nói.
Tamura gật đầu: “Tuyển thủ Lục, đã lâu không gặp.” Lục Du đứng dậy, đưa một tay ra nhưng anh ta lại không bắt tay với cô mà tự lẩm bẩm một mình: “Nếu làm như vậy, không chừng tên nhóc Hoắc Mạc sẽ lại ghen tị.”
Anh ta chắp tay sau lưng, định bỏ đi. Lục Du đuổi theo: “Anh Ooe, tôi tiễn anh.” Cô nghe Hoắc Mạc nói mẹ anh lại sắp kết hôn.
Anh ta còn nói đùa: “Sau này tôi sẽ không mang họ Ooe nữa.”
Lục Du cười rạng rỡ, chuyển chủ đề: "Thuận buồm xuôi gió."
Anh ta cúi người quan sát vẻ mặt của Lục Du. Trong nụ cười của cô tràn đầy một loại cảm giác ấm áp từ trong ra ngoài.
"Nếu như ba mẹ tôi không ly hôn thì thật tốt biết bao." Anh ta cười.
“Hả?” Lục Du không hiểu, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn anh ta.
Tamura nói: “Như vậy thì tôi có thể gặp em ở Giang Lý sớm hơn.” Lúc anh ta nói mấy lời này, trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm.
Nói xong, Tamura thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay bắt taxi.
Khi mùa đông trở nên lạnh hơn thì năm mới cũng sắp tới. Thành Tiểu Thuận đã bỏ lỡ kỳ nghỉ xuân nên đành phải ở lại nhà Lục Du ở đế đô.
Chiếm ghế sô pha của Lục Du, chiếm tivi của Lục Du, còn chiếm cao dán của Lục Du. Thỉnh thoảng Hoắc Mạc đem sủi cảo đến, thằng nhãi này đều ăn nhanh hơn tất cả mọi người.
Lục Du đẩy cái đĩa cho Thành Tiểu Thuận: "Mày đi rửa chén đi."
Thành Tiểu Thuận gặm sủi cảo bất mãn la hét: "Trời đất, sao bà lại có thể phân biệt đối xử như vậy hả? Rõ ràng cái đống bát đĩa này là do anh Hoắc Mạc ăn mà."
Lục Du bùng nổ đi tới: "Này, mày kiếm đâu mà nhiều tại sao thế hả?"
Hoắc Mạc nhìn không nổi: "Anh đi rửa cho." Thành Tiểu Thuận vui vẻ ôm bả vai Hoắc Mạc: "Vẫn là anh Hoắc Mạc thương em."
Hoắc Mạc dùng hai ngón tay kẹp lại bàn tay của Tiểu Thuận: “Cậu mà đi rửa thì bát đĩa còn bẩn hơn.”
Em họ bị chê liền lầm bầm đi xem TV. Lục Du gặm một quả táo, ngồi trên bồn rửa chén nhìn Hoắc Mạc rửa bát.
Bàn tay Hoắc Mạc khớp xương rõ ràng, ngón tay đang nhỏ nước, càng thêm mê hoặc lòng người. Ánh mắt Lục Du dần dần chuyển từ quả táo sang bàn tay anh.
Cô tiến lại gần, cầm mu bàn tay của Hoắc Mạc, chùi một chút bọt rồi vuốt ve ngón tay anh.
"Tiểu Miêu, sao tay anh đẹp vậy?” Cô cúi đầu, khóe miệng mỉm cười.
Hoắc Mạc rửa sạch bát đĩa, ném qua một bên. Sau đó, đóng cửa nhà bếp lại, giam người nào đó đang gây sự vào trong lồng ngực mình.
Anh siết chặt tay Lục Du đưa lên mặt mình. Lục Du vừa ăn cơm xong, mu bàn tay vẫn còn hơi nóng, Hoắc Mạc cảm thấy rất ấm áp, nhất thời không muốn buông ra.
Lục Du ngồi im cong mày để cho anh cầm tay mình xoa xoa mặt. Cuối cùng, Hoắc Tiểu Miêu nói với Lục Du: "Tay của anh không chỉ đẹp mà còn rất linh hoạt."
Lục Du: "..."
Năm mới dì Trương về quê cho nên mẹ Lục đích thân xuống bếp nấu một bàn đầy các món ăn ngon. Lục Du không biết nấu ăn nên phụ pha xì dầu trong bếp, mẹ Lục cắt một lát thịt bò, cô liền ném lát thịt bò vào miệng. Mấy phút sau cô bị mẹ Lục đuổi ra ngoài.
Trong phòng khách, Hoắc Mạc đang chơi cờ với ba Lục, Thành Tiểu Thuận liên tục léo nhéo bên tai ba Lục là nên đi ở đây nên rất nhanh cũng bị đuổi ra ngoài.
Tiểu Thuận và Lục Du vùi trên ghế sô pha, chia nhau một gói khoai tây chiên, chờ Xuân Vãn lúc 8 giờ trên tivi. Lục Du nghĩ, hình như năm nào cũng thế này. Cô cùng em họ xem tivi, còn trong phòng khách thì vô cùng náo nhiệt. Chỉ là năm nay, thiếu rất nhiều họ hàng ở Giang Lý nhưng lại có thêm Hoắc Tiểu Miêu.
"Tới ăn cơm này.” Cửa phòng bếp bị đẩy ra, mẹ Lục đem bát đĩa đặt ngay ngắn trên bàn. Tiểu Thuận trước tiên là nâng ly rượu lên mời chú dì, sau đó quay sang mời anh Hoắc Mạc và bà chị già. Cuối cùng, vui mừng chắp tay: “Chúc cả nhà ăn tết vui vẻ.”
Sau đó mấy người cùng nhau nâng ly rượu lên, tiếng ly thủy tinh chạm nhau vang lên trong căn phòng khách ấm áp.
Năm 2012, một năm mới.
Tết đến, Hứa Lộ không có người nhà. Lục Du liền mời Hứa Lộ đến nhà cùng ăn cơm tất niên, nhưng không hiểu sao Hứa Lộ lại từ chối.
Nói là người của trường trung học thực nghiệm Giang Lý liên hệ với cô bàn chuyện quyên góp. Chỉ còn nửa tháng nữa là tới Tết Nguyên Đán, Hứa Lộ trở về Giang Lý.
Trung học thực nghiệm Giang Lý là trường cũ của bọn họ. Vào đầu năm 2011, Hứa Lộ đã tặng cho trường cũ một rừng cây. Đến đầu năm 2012, khu rừng đã có rất nhiều cây con.
Lãnh đạo nhà trường bảo là muốn đặt theo tên của Hứa Lộ, còn muốn để hình cô ở bảng vàng trong hành lang của trường với tư cách là một cựu học sinh nổi tiếng. Hứa Lộ từ chối, nói rằng cô ấy chỉ là một học sinh kém, không nên lên bảng vàng làm gương cho học sinh.
Lần này toàn bộ cây cối trong rừng cây đều đã được trồng xong, lãnh đạo nhà trường đặc biệt gọi điện thoại cho Hứa Lộ hỏi ý cô về chuyện viết gì lên tấm biển ở khoảng đất trống phía trước thì tốt.
Ban đầu người đại diện chỉ hời hợt nói với Hứa Lộ, nhưng anh ta không ngờ sau khi nghe xong cô lại bảo muốn nhân dịp Tết Nguyên Đán về Giang Lý đích thân viết một đoạn trên tấm biển đó.
Vì vậy, người đại diện đã rất kinh hoàng khi thấy Hứa Lộ không chơi game trong thời gian rảnh lúc quay phim, mà bắt đầu len lén xem một số văn chương và từ điển. Người đại diện sợ hãi gọi cho Lục Du và Hoắc Mạc hỏi xem gần đây Hứa Lộ có bị kích thích chuyện gì không.
Lần này Lục Du cũng rất nghi hoặc. Dù sao sau khi ba mẹ Hứa Lộ lần lượt qua đời thì không thấy cô ấy quay về Giang Lý nữa.
Mùa đông ở Giang Lý không lạnh như ở đế đô, nhưng cuối cùng cũng có một chút tuyết. Thỉnh thoảng, QQ của Lục Du sẽ hiển thị những bức ảnh do Hứa Lộ chụp. Có con hẻm cũ, nơi cô gặp Hứa Lộ lần đầu tiên, trường học của họ và cả cung thiếu niên.
Giang Lý không thích phá cách, sau chừng ấy năm nhiều thứ vẫn y như cũ. Lúc Lục Du xem những bức ảnh đó, cô thậm chí còn cảm thấy Giang Lý vẫn dừng lại ở cuối thế kỷ 20 khi cô còn đang đi học.
Thời gian trôi qua quá nhanh, khiến cho con người sống theo thời gian cũng dần quên đi thời gian.
Cô quay đầu nhìn Hoắc Mạc đang ngồi trên ghế sô pha nhỏ trong phòng, vẫn là người lúc ở cung thiếu niên, cầm quyển sách dạy đánh cờ cũ nát, say mê lật.
Từng trang một, cuối cùng ngón tay dừng lại. Đôi mắt mờ sương ngước lên nhìn Lục Du. Anh hỏi: “Làm sao vậy?”
Lục Du từ trên bàn máy tính đi tới trên giường, nửa người dựa vào mép giường nhìn Hoắc Mạc: “Nhìn anh.”
Anh cười trong trẻo: “Nhìn cái gì?
Cô sờ sờ mặt Hoắc Mạc: “Xem anh có già không nha.” Quả nhiên, khuôn mặt của Hoắc Mạc không khác mấy so với thời cấp ba, ngũ quan thanh tú, làn da mịn màng.
Cô vuốt ve một hội lại không tự chủ được mà vuốt xuống xương quai xanh của Hoắc Mạc, rồi theo hướng đó vuốt xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở một nơi rắn chắc.
"Có già đi không?" Anh hỏi.
Lục Du cười híp mắt lắc đầu: "Không thay đổi chút nào."
Anh cúi đầu xuống, hôn lên môi Lục Du, kéo bàn tay của Lục Du ra khỏi ngực mình: "Em cũng vậy, không bao giờ thay đổi."
Bắt đầu từ lúc anh ở cung thiếu niên quen biết Lục Du nghĩa hiệp can đảm.
Lãnh đạo nhà trường chờ Hứa Lộ đến, cô lái chiếc Land Rover màu bạc tầm thường từ cổng đi đến tòa hành chính. Lãnh đạo xoa xoa tay, bước xuống cầu thang đón đại minh tinh Hứa lên lầu.
Vị hiệu trưởng này từng là chủ nhiệm lớp của Lục Du và Hứa Lộ, lúc đó còn lo tìm vợ, nay đã hai màu tóc bước lên chức quản lý trường học, chỉ đạo tất cả giáo viên.
Nhìn thấy Hứa Lộ ông rất hưng phấn, hỏi rất nhiều chuyện. Đặc biệt lớp ông năm đó đã sinh ra một minh tinh ca sĩ và hai nhà vô địch thế giới.
Hứa Lộ không có hứng thú ôn chuyện cũ với thầy hiệu trưởng liền bảo ông đưa cô đi xem khu rừng nhỏ mà cô đã quyên tặng.
Cây non trong rừng rất mảnh mai, thấp bé đứng trong đất. Thầy hiệu trưởng nói: “Khu rừng này rất nhanh sẽ lớn lên, nhất định sẽ trở thành một phong cảnh của trường thực nghiệm Giang Lý chúng ta.”
Hứa Lộ đeo kính râm cho nên ông không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô. Chỉ biết rằng cô xem rất lâu, rất lâu, mãi đến khi mặt trời buông ánh chiều tà, cô mới sực nhớ tới điều gì đó, lấy một tờ giấy trong cặp ra, trịnh trọng đưa cho thầy chủ nhiệm.
Thầy hiệu trưởng mở ra, thấy hai dòng chữ in nhỏ nguệch ngoạc.
"Em đã suy nghĩ rất lâu, trên tấm biển viết hai câu này đi."
Ông gật đầu rồi cùng Hứa Lộ theo đường cũ trở về. Trên đường trở về, Hứa Lộ nghe điện thoại. Hiệu trưởng mơ hồ nghe thấy hôn lễ gì đó, ông liền không nhịn được nhích lại gần một chút. Thế nhưng Hứa Lộ đã che điện thoại lại, nghiêng đầu: "Thầy à, em đi trước."
Là phú nhị đại theo đuổi Hứa Lộ gọi cho cô hỏi cô muốn mặc lễ phục gì. Hứa Lộ trả lời cho có: "Anh chọn là được rồi."
Phú nhị đại xoắn xuýt hồi lâu: "Anh cảm thấy cái nào cũng không xứng với em."
Cô cười khúc khích: “Vậy anh gửi cho em đi, em đưa cho Du Du nhìn thử."
"Thẩm mỹ của Lục Du?" Phú nhị đại rất nghi ngờ, dù sao anh ta cũng thấy Lục Du luôn vinh quang mặc đồng phục của đội tuyển quốc gia.
Lục Du đang ở nhà liền hắt hơi một cái, con chuột trượt xuống nhìn những bộ váy cưới Hứa Lộ đã gửi cho cô, mỗi bộ đều rất sang trọng và xa hoa.
"Lộ Lộ, vị kia nhà cậu cũng quá thổ hào rồi!!"
Hứa Lộ nói: “Năm sau tớ kết hôn rồi, cậu đừng có quên chuẩn bị một phần tiền mừng khổng lồ đó.”
“Nhanh như vậy?”
Hứa Lộ nhàn nhạt trả lời: “Nhanh một chút thì trong lòng cũng thoải mái hơn một chút."
Lục Du không hiểu Hứa Lộ muốn nói gì, nhưng cô đã nói chuyện Hứa Lộ muốn kết hôn với Tiểu Miêu. Phản ứng đầu tiên không phải là cùng cô gánh vác tiền mừng mà là mở to đôi mắt còn đang ngái ngủ: "Chuyện tiền mừng em không cần lo lắng."
"Tiền thưởng thi đấu của em sớm đã xài hết rồi."
"Chúng ta có thể kết hôn để kiếm lại mà."
Hình như không phải là không có lý.
Lục Du ngẩn người hai giây, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoắc Mạc: “Gì cơ?”
Ngón tay của Hoắc Mạc dừng trên một trang sách, ngáp một cái, dựa vào vai Lục Du: “Khi nào thì ngủ?"
Lục Du: "Anh không về nhà sao?"
Anh kéo chăn, uể oải nói: "Điều hòa ở nhà hư rồi."