4.
Nhìn thấy chúng tôi như vậy, cô ấy lộ ra biểu tình nghi hoặc cùng tức giận.
Tôi vội vàng đẩy đẩy Cố Tư Thừa ra, giải thích với cô ấy: “Vừa nãy thang máy lắc lư một lúc, cảm ơn Cố tổng đã đỡ tôi.”
Sự thất vọng trong mắt Cố Tư Thừa ngày càng nặng nề hơn, cười lạnh nói: “Đừng khách sáo”
Khi đi ngang qua Trần Tĩnh Hàm, tôi chột dạ cúi đầu, ba chân bốn cẳng rời khỏi đó.
Sau hôm đó, Cố Tư Thừa thường xuyên ở cạnh Trần Tĩnh Hàm, mọi người trong công ty đều nói hai người họ ở bên nhau rồi.
Cũng khá tốt, độc thân nhiều năm như vậy, anh cũng nên mở lòng với một ai đó rồi.
Vào ngày sinh nhật mẹ tôi, tôi vẫn không đi.
Mẹ gọi điện mắng tôi, hỏi tôi vì sao lúc đầu chia tay với Cố Tư Thừa.
Bà rất thích Cố Tư Thừa, hồi nhỏ còn nói đùa rằng muốn Cố Tư Thừa làm con rể của mình, bây giờ cũng muốn tác hợp chúng tôi.
Nhưng chúng tôi thật sự không phù hợp.
“Mẹ, chúng con quá hiểu rõ đối phương rồi, chỉ có thể làm bạn thôi”
“Chiết tiệt, con là cái đồ không chung thủy, nhiều nợ đào hoa như vậy. Bọn họ đều gọi điện thoại cho mẹ đó”
“Cái gì?” Tôi nhảy dựng lên, đầu óc đang mơ hồ cũng trở nên tỉnh táo.
Trong điện thoại, mẹ tôi tức giận nói: “Hôm qua có một người con trai gọi cho mẹ, vừa bắt máy đã gọi chị, tí thì dọa chết mẹ rồi, nói chuyện với cậu ta một lúc mới biết hóa ra cậu ta là nợ đào hoa do con gây ra.”
Gọi tôi là chị, chỉ có thể là người ở quán bar.
Khi đó cậu ta bị đám người cuồng theo đuổi chặn ở quán bar rồi tỏ tình, nhìn thấy cậu ta bối rối đến sắp khóc rồi nên tôi đã đứng ra giải vây giúp cậu ta, nói tôi là bạn gái của cậu ta.
Cậu ta tên Diệp Phi, nói muốn báo đáp tôi nên muốn số điện thoại của tôi. Tôi liền đem số điện thoại của mẹ tôi cho cậu ta, không ngờ cậu ta lại tìm tôi.
“Mẹ không nói cho cậu ta con ở đâu đó chứ?”
Mẹ tôi cười to: “Con đoán xem?”
Vừa dứt lời, tôi nghe thấy bên cạnh bà có tiếng hỏi: “Dì ơi, là điện thoại của chị sao?”
Mẹ nó!
Cậu ta lại đến tiệc sinh nhật của mẹ tôi!
Vậy chẳng phải là Cố Tư Thừa cũng ở đó.
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng xuống giường: “ Mẹ, mẹ đừng nói gì, con tới ngay đây”
Mẹ tôi vui vẻ cười: “Được, đến ngay đi”
Nghe giọng điệu này giống như bà đang muốn xem náo nhiệt vậy.
Vì không có thời gian trang điểm nên tôi ôm mặt mộc đi bắt xe.
Người mở cửa cho tôi là Cố Tư Thừa, khi nhìn thấy tôi, anh hơi giật mình.
Sau đó kéo tôi vào phòng tắm
“Cố tổng”
Sắc mặt Cố Tư Thừa rất không tốt, lạnh lùng hỏi tôi: “Người con trai đó là sao?”
“Cậu ta là một người bạn của tôi”
“ Lại lừa tôi, Diệp Lê, lời em nói có có câu nào là thật lòng?”
Tôi đang định cãi lại, không phải là giải thích thì có tiếng gõ cửa, là Diệp Phi và Trần Tĩnh Hàm tìm tới đây.
“ Chị ơi, chị đang ở đâu thế?”
“Tư Thừa, hai người đang làm cái gì?”
Cố Tư Thừa hoàn toàn không để ý đến hai người ngoài cửa, ép tôi lên bồn rửa tay, hỏi giữa tôi và Diệp Phi có chuyện gì.
Tôi dựa vào bồn rửa tay, người ngả ra phía sau, cười nói: “ Tôi là người lăng nhăng, tệ bạc; Cố tổng không phải cũng biết hay sao? Tôi với cậu ta, còn cần phải giải thích hay sao.”
“Diệp Lê” Anh tức giận rồi, hai má căng phồng lên vì tức, bộ dáng như muốn ăn tôi vậy.
Mẹ tôi ở ngoài cửa gọi lớn: “Đang làm cái gì đấy, ra đây cho mẹ”
Cố Tư Thừa quay người, tức giận đi mở của, nhìn chằm vào Diệp Phi một lúc, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Sau bài hát chúc mừng sinh nhật, tôi vội vàng kéo Diệp Phi chạy đi, đợi lúc nữa tôi không biết sinh nhật mẹ tôi sẽ biến thành trận chiến gì.
Cố Tư Thừa nhìn tôi một lúc lâu, khi lạnh trong mắt tỏa ra thật đáng sợ.
Sau khi rời khỏi, tôi hỏi Hạ Phi: “Cậu tìm tôi làm gì?”
Cậu ta cười: “Lần trước chị giải vây giúp em, em đã nói muốn trả ơn chị”
“Không cần, sau này đừng tìm tôi nữa”
Cậu ta đi đến trước mặt tôi, nghiêm túc nói: “Em đối với chị là nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu, chị tin không?”
Tôi tiến lên một bước, véo mặt của cậu ta, cười nói: “ Cậu là thấy sắc đẹp nổi lòng tham, đừng nói cái gì mà vừa gặp đã yêu với tôi.”