Tru Tiên II

Chương 73: Quang Chưởng




Nại Hà. Nại Hà.

Biết phải làm sao?

Chúng sinh đều khổ.

Sinh, lão, bệnh, tử, ghét mà phải gần nhau, yêu mà phải xa nhau, muốn mà không được.

Nại Hà. Nại Hà.

Tu di giới tử, thiên long, con kiến, đều không biết làm sao.

Thiên địa nhân gian, yêu hận tình thù, cuối cùng cũng không thể làm gì, tùy duyên mà thôi, hoa nở hoa tàn.

Thiên địa vô tình, coi vạn vận như cỏ rác. (Nguyên văn: Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.) Biết phải làm sao?

Cầu Nại Hà...

Vương Tông Cảnh thật sự kinh hãi vô cùng. Theo bản năng, hắn nhìn sang Tiểu Đỉnh ở bên cạnh, thì thấy Tiểu Đỉnh cũng đang nhìn về hắn, trong mắt hiện ra một tia hoảng sợ.

Từ xưa đã có tương truyền, dưới Cửu U Minh Phủ có một chiếc cầu ngăn cách hai giới âm dương được gọi là "Nại Hà". Bên dưới cầu là dòng sông máu, cắt ngang âm dương, sinh ly tử biệt đều cắt đứt khi qua cầu, không thể làm gì. Một bước dương gian, một bươc âm phủ đều ở trên cầu Nại Hà này.

Chẳng lẽ nơi này là U Minh Địa Phủ, Cửu U Hoàng Tuyền trong truyền thuyết hay sao?

Sắc mặt của Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh đều trở nên hết sức khó coi. Hai người ngơ ngác nhìn vào tấm bia cổ xưa này, thật lâu sau mới nghe được âm thanh đắng chát của Tiểu Đĩnh vang lên: "Vương đại ca, chúng ta, chúng ta sẽ không phải là đã chết chứ?"

Khóe mắt Vương Tông Cảnh giật giật, hắn vừa định bảo Tiểu Đỉnh không nên nói bậy, chỉ là lời nói vừa đến miệng lại yên lặng mà không nói nên lời. Một màn trước mắt này thật sự quá mức cổ quái, cho dù là tâm chí như của hắn cũng có chút không thể thừa nhận.

Tiểu Đỉnh không đợi Vương Tông Cảnh trả lời, chỉ chốc lát sau nó liền chậm rãi cúi đầu rồi ngồi xuống dưới đất, lưng tựa vào tấm bia đá kia, đầu rủ xuống. Một lát sau, Vương Tông Cảnh chỉ thấy hai bả vai của Tiểu Đỉnh hơi run run, hai tay ôm lấy đầu gối, và mơ hồ truyền đến tiếng ngẹn ngào trầm thấp. Vương Tông Cảnh lắp bắp kinh hãi liền vội vàng đi đến bên cạnh rồi ngồi xổm xuống đỡ lấy Tiểu Đỉnh và khẽ nói: "Tiểu Đỉnh, đệ sao vậy?" Tiểu Đỉnh ngẩng đầu lên, chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn giờ phút này đã lệ rơi đầy mặt.

Vương Tông Cảnh kinh ngạc, lúc này cũng không biết nên nói gì mới phải.

Tiểu Đỉnh nghẹn ngào vài tiếng, mang theo mấy tiếng khóc lóc mà nói: "Vương đại ca, đệ nghĩ đến cha đệ cùng mẹ đệ, sau này không biết đệ còn có được gặp bọn họ hay không?"

Trong lòng Vương Tông Cảnh đau xót, bỗng nhiên nhớ tới cha mẹ đã chết sớm của mình, hắn chần chừ một chút rồi cũng ôn hòa nói: "Tiểu Đỉnh, chúng ta có lẽ còn chưa chết, ngươi sẽ được gặp lại cha mẹ ngươi."

Vẻ đau xót thảm thiết trên mặt Tiểu Đỉnh không giảm, giống như tiểu nam hài bốn năm tuổi đã trải qua mấy lần áp lực nguy hiểm sống chết trên con đường phiêu lưu, tại giờ khắc này cũng tập hợp lại mà bộc phát ra, rốt cuộc cũng phải lớn tiếng khóc ồ lên:

"Đệ không muốn chết, đệ muốn ở cùng với cha mẹ, ở cùng nhau cả đời..."

Hai tay nó nắm chặt lấy hai đầu gối, thân thể bởi vì sự xúc động mà hơi run run, mặt đầy nước mắt nhưng cũng không lau đi mà chỉ nghẹn ngào nói:

"Đệ biết đệ không nghe lời, đệ đã làm rất nhiều chuyện xấu. Đệ ném đá vào nồi canh nóng của cha, đệ vẩy nước mực vào áo trắng mà mẹ đệ thích. Đệ từng nói Văn di nhìn rất gầy nhưng thật ra toàn thân lại đầy thịt (rất béo :v). Đệ nói từng lấy chuyện ma quỷ ra dọa Tiểu Huyên khóc lóc oa oa, đệ từng xé sách của mấy vị sư bá, đổ nước tiểu vào trong phòng của bọn họ. Đệ còn tranh lấy xương thịt của Đại Hoàng rồi sau khi gặm xong lại vứt xuống núi không cho nó ăn..."

Vương Tông Cảnh ngồi xổm ở một bên, một mạch nghe Tiểu Đỉnh khóc lóc kể lể. Từ lúc ban đầu còn khẽ an ủi rồi dần dần nghe đến cả sắc mặt cũng tối lại. Hắn ngồi nhìn Tiểu Đỉnh vừa khóc vừa thao thao bất tuyệt, từng chuyện từng chuyện phá phách của tiểu hài tử nghịch ngợm này cứ tuôn ra như nước chảy. Hắn càng nghe càng trợn mắt há hộc mồm, thậm chí ngay cả giờ phút này sự sợ hãi khi mình bị đặt ở trong âm phủ cũng đều biến mất. Hắn nghĩ thầm tiểu gia hỏa này có phải là làm chuyện xấu ngay từ lúc mới sinh ra không a. Đủ loại hành vi thật sự là không thể tưởng tượng được, Vương Tông Cảnh cảm thấy đối với việc lúc nhỏ bị rất nhiều người gọi mình là nghịch ngợm thì thật sự cũng còn gọi là hiền lành.

Một bên nói cho nước mắt chảy đầy mặt, cảm thấy hổi hận về nhân sinh nho nhỏ, một bên thì vừa nghe vừa cười khổ im lặng. Qua một lúc lâu thì Tiểu Đỉnh rốt cuộc cũng ngừng khóc, hai mắt đã hơi sưng đỏ, nó suỵt suỵt cái mũi rồi dứt khoát cầm lấy tay áo của Vương Tông Cảnh lau đi nước mắt tràn đầy trên mặt, thở dài một hơi rồi quay đầu nhìn về Vương Tông Cảnh.

Vương Tông Cảnh nhìn nó rồi cười khan một tiếng, nói: "Khóc xong chưa?"

Tiểu Đỉnh nhẹ nhàng gật đầu nói: "Khóc xong rồi."

Vương Tông Cảnh liếc mắt nói: "Còn sợ không?"

Tiểu Đỉnh đứng người lên nói: "Không sợ." Sau đó nó ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, sông máu cuồn cuộn vô cùng đen tối làm cho sắc mặt nó hơi thay đổi rồi rụt rụt đầu nói: "Ách, vẫn còn hơi sợ..."

Vương Tông Cảnh cười khổ lắc đầu rồi cũng đứng lên. Trải qua một hồi ầm ĩ này lại để cho tâm tình của hai người tốt hơn một chút, tuy rằng vẫn đang ở trên cầu Nại Hà này nhưng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại mà cẩn thận quan sát tình hình xung quanh. Chỉ là bóng tối xung quanh thật sự quá đậm và quá dày, hai người đều chỉ có thể thấy được quang cảnh trong vòng mười trượng, ở cự ly này cũng không thể nhìn tới được phần cuối của cầu Nại Hà, bất kể là trước hay sau đều giống nhau, tựa hồ như cây cầu này đến từ trong bóng tối và cũng đi vào trong bóng tối, hai người trầm mặc đứng lặng im ở trên dòng sông máu cuồn cuộn.

Vương Tông Cảnh do dự một lát rồi vẫn quyết định mang theo Tiểu Đỉnh đi về phía trước một đoạn để xem xét, dù sao loại tình huống trước mặt này cũng chỉ đành sống chết do mệnh, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Hắn quay đầu lại nói cho Tiểu Đỉnh nghe, Tiểu Đỉnh lại rất thống khoái đáp ứng mà không hề có nửa điểm do dự.

Vương Tông Cảnh đứng ở bên cạnh tấm bia cổ xưa trên cầu, thoáng nhìn trước sau một vòng, hắn cũng không biết rốt cuộc nên đi về phía nào. Cuối cùng hắn quyết định dứt khoát kéo Tiểu Đỉnh đi về phía trước, còn như ý nghĩ để hai người tách ra đi về hai phía khác nhau thì Vương Tông Cảnh lại căn bản không hề nghĩ đến.

Sau khi đi về phía trước một đoạn ngắn, lúc Vương Tông Cảnh đang tập trung tư tưởng nín thở mà suy nghĩ về chỗ tận cùng của mảnh bóng tối kia trông như thế nào, thì bỗng nhiên Tiểu Đỉnh ở bên người khẽ cà lăm nói: "Vương đại ca, đệ có chuyện muốn thỉnh cầu huynh."

Vương Tông Cảnh cũng không quay đầu lại, nói: "Chuyện gì thế?"

Tiểu Đỉnh ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn nói: "Vừa rồi khi đệ khóc nói cho huynh rất nhiều chuyện như vậy, vạn nhất chúng ta có thể được cứu về thì huynh phải giúp đệ giữ bí mật, không được nói với những người khác nhé!"

Vương Tông Cảnh dừng bước, quay đầu giống như cười mà không phải cười nhìn Tiểu Đỉnh. Tiểu Đỉnh vừa cười ha ha vừa sờ lên cái đầu tròn trịa của mình nói: "Có rất nhiều chuyện trong đó bọn họ cũng không biết là đệ làm. Huynh nhất thiết không thể nói, bằng không thì đệ sẽ bị mẹ đệ đánh cho nát mông đó." Nói đến chỗ này thì nó như nhớ ra gì đó, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc mang theo mấy phần trịnh trọng nói với Vương Tông Cảnh: "Đúng rồi, đặc biệt là vừa rồi đệ nói nhìn Văn di gầy nhưng thật ra toàn thân đều là thịt, huynh tuyệt đối một chữ cũng không thể nói ra, bằng không thì sẽ chết người đấy!"

Vương Tông Cảnh sợ hết hồn, ngạc nhiên nói: "Văn Mẫn tiền bối bình thường tính khí rất tốt, tại sao có thể như vậy?"

Tiểu Đỉnh xua tay, lại là thờ ơ như không đi về phía trước, đồng thời nói: "Đệ không phải lo lắng về Văn di."

Vương Tông Cảnh đi theo phía sau hắn không hiểu hỏi: "Vậy ngươi lo lắng chuyện gì?"

Tiểu Đỉnh cười khan một tiếng rồi giảm âm thanh xuống khẽ nói: "Bời vì rất nhiều lần trước kia, lúc đệ tâng bốc Văn di thì đều nói Văn di xinh đẹp như mẹ đệ, vạn nhất những lời này bị mẹ đệ nghe được..."

"Ừ..."

Vương Tông Cảnh quay đầu, hắn cũng không nhìn Tiểu Đỉnh.

Không biết trong truyền thuyết, Cửu U Minh Phủ có phải là bóng tối vĩnh viễn hay không nhưng mà địa phương trước mặt hai người, cả bầu trời cho đến bây giờ đều là một bóng tối vô biên vô hạn. Mà Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh cũng phát hiện ánh sáng duy nhất ở xung quanh đây chính là tia sáng yếu ớt phát ra từ dưới chân cầu Nại Hà, không xa không gần chỉ vừa vặn chiếu sáng phạm vi mười trượng xung quanh bọn hắn.

Bước chân nhẹ nhàng giẫm lên cây cầu cổ xưa đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng, xung quanh vẫn vô cùng yên tĩnh chỉ có dòng sông máu cuồn cuộn ở dưới cầu, ở trong dòng máu tanh kia mơ hồ truyền đến âm thanh rào rào xao động của máu.

Bỗng nhiên đúng vào lúc này từ trong mảnh bóng tối sâu đậm trước mặt bọn hắn truyền tới một tiếng ca du dương rất êm tai. Tiếng ca kia véo von như chim vàng anh, lại là như đang hát một bài ca dân gian hương dã rất khoan khoái vui sướng:

"Cảnh xuân tươi đẹp, cỏ dại xanh tươi, ao nhỏ bên canh rừng trúc cười hì hì.

Trầu đùa nghịch trong nước, chim én vỗ cánh bay, chàng tay cầm áo tơi dắt thiếp đi.

Ê a a ê a ah..."

Đoạn đầu của tiếng ca chỉ là lác đác mấy câu, liền giống như hát ra cảnh sắc tươi đẹp trong nhân gian hương dã làm cho lòng người sinh ước muốn. Chỉ là theo sau đó lại ôn hòa ngâm khẽ, vừa bắt đầu vẫn là vui vẻ nhưng tiếng ca về sau lại chậm rãi lắng xuống, dần dần có thêm mấy phần ý cay đắng, giống như bầu trời đang quang đãng thì bỗng mưa gió kéo đến, dần dần âm u, đến cuối cùng lại thành bi thương đau khổ làm cho lòng người nghe cũng đau xót.

Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt của đối phương. Không thể tưởng tượng được ở loại địa phương này lại có người cao giọng ca hát, chỉ là tiếng ca ban đầu thì còn được, chứ phía sau lại là du dương đau thương trong lòng, chỉ sợ cũng không phải là vận tốt. Vương Tông Cảnh do dự một lát rồi vẫn mang theo Tiểu Đỉnh chậm rãi đi thẳng về phía trước, cho dù thế nào thì nhất định cũng phải đi xem.

Sau đó hai người chậm rãi bước về phía trước, tiếng ca kia cũng dần dần giảm xuống, nhưng cũng không có cắt đứt mà vẫn có thể nghe được. Chỉ là hát đến cuối bài lại vẫn cứ dùng âm thanh ôn hòa dễ nghe kia mà khẽ ngâm, dường như người hát cũng đã lâm vào trong hồi ức nào đó, khẽ ngâm rồi lại hát cứ vòng vo qua lại trong tiếng hát.

Đi được một khoảng thời gian non nửa chén trà thì Vương Tông Cảnh cảm thấy bề mặt cầu dưới chân hạ xuống rất nhiều, dường như có lẽ rất nhanh liền sẽ rơi xuống mặt đất rồi. Mà lúc này xung quanh bọn hắn, ở phía xa xa tuy rằng vẫn là một mảnh bóng tối nhưng lại rất khác với lúc trước ở trên cầu Nại Hà. Ở đây có từng cơn gió lạnh thổi tới từ bốn phương tám hướng, nhiệt độ xung quanh dường như cũng lạnh hơn rất nhiều.

Bỗng nhiên, tiếng ca vốn đang ngân nga bên tại lại đột nhiên cắt đứt, lại tiếp tục không có một tiếng động. Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh vốn là lắng nghe tiếng ca mà đi thẳng về phía trước nên nhất thời đều ngạc nhiên dừng lại, sau đó liền nghe được phía trước truyền đến một trận cười "chậc chậc chậc" chói tai. Tiếng cười sắc bén như sắt đá mài đao, đồng thời còn nghe được tiếng quỷ gào khóc quanh quẩn ở phía trước.

Một đường vân bằng đá như ẩn như hiện xuất hiện ở trên cầu cách hai người không xa, có thể thấy vết đao, thương, kiếm mờ mờ trên đó. Tiếp tục tiến lên liền đi đến thế giới bên ngoài cầu Nại Hà, đây là một vùng đất màu xám lớn vô biên vô hạn, không hề có dấu hiệu của cây cỏ mà khắp nơi chỉ có những hòn đá nằm chỏng chơ. Vương Tông Cảnh nhìn đường vân ở dưới mặt đất, đường vân cổ xưa chỉ rộng không đến một tấc, ngăn cách mặt cầu cùng với mảnh đại địa màu xám này. Khi trong lòng hắn đang do dự có nên bước ra mặt cầu hay không thì chợt nghe được tiếng "Ồ" kinh hãi của Tiểu Đỉnh ở bên. Tiểu Đỉnh chỉ tay về một chỗ phía trước mà khẽ nói:

"Vương đại ca, mau nhìn, bên kia có người... hay là quỷ?"

Vương Tông Cảnh liền ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Đỉnh đang chỉ liền thấy được màn đen trùng trùng điệp điệp đang dần dần thối lui đến cạnh cầu Nại Hà, mà thế giới trước mắt tựa hồ như hơi sáng hơn một chút, tuy rằng vẫn âm u nhưng mà phạm vi nhìn thấy đã lớn hơn rất nhiều. Rất nhanh, bọn hắn có thể thấy được phía trước khoảng chừng ba mươi trượng có một thiếu nữ đang ngồi trên một chồng đá. Nhìn qua thiếu nữ chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mái tóc đen mặc áo trắng, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, làn da như băng như ngọc giống như trong suốt vậy.

Mà bên cạnh thiếu nữ xinh đẹp này lại có những hình ảnh ma quỷ, năm sáu cái bóng, mặt mũi hung dữ đang vây quanh lấy nàng. Cẩn thận quan sát thì thấy được những bóng dáng dữ tợn này đều có sắc mặt tím bầm, đỉnh đầu sinh ra một cái sừng, trần trụi nửa người đang phát ra những tiếng cười "chậc chậc" âm hiểm mà bọn hắn vừa nghe được trước đó.

Thiếu nữ kia dường như đang cực kỳ sợ hãi mà co tròn người lại run rẩy liên tục, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn đám ma quỷ bên cạnh. Mà những ma quỷ đang vây quanh kia nhìn thấy bộ dạng của nàng lại càng đắc ý, bọn chúng cứ vậy quanh và không ngừng đưa tay ra bắt nạt làm nhục nàng, thậm chí còn bắt đầu động thủ xé rách quần áo nàng.

Trên cầu Nại Hà, Tiểu Đỉnh sớm đã đờ ra mà ngạc nhiên hỏi: "Vương đại ca, đó là những thứ gì?"

Vương Tông Cảnh nhíu mày vắt óc suy nghĩ trong chốc lát rồi không chắc chắn lắm nói: "Nếu như chúng ta thật sự đang ở âm phủ thì những thứ kia có thể là ma quỷ có tên gọi là 'Ma La Thân Quỷ'. Ta nhớ được khi còn bé có xem qua một số tạp thư có nói về những thứ tượng tự."

Tiểu Đỉnh mù mờ nói: "Ma La Thân Quỷ là thứ gì? Nhưng mà Vương đại ca, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Vương Tông Cảnh cũng tạm thời không biết nên làm thế nào mới tốt, đang lúc hắn do dự thì thiếu nữ mặc áo trắng đang sợ hãi vị đám mà quỷ đang vậy quanh chợt nhìn qua đây thấy được hai người, nhất thời nàng liền như thấy được cứu tinh mà kêu to: "Cứu mạng, cứu mạng."

Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh đều ngẩn ngơ, bọn hắn còn chưa kịp phản ứng thì năm sáu con Ma La Thân Quỷ kia đã đồng thời xoay người nhìn lại. Khi ánh mắt bọn chúng rơi vào trên người Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh thì trên mặt bọn chúng lập tức lộ ra vẻ mừng như điên rồi kêu to: "Người sống!"

Tiếng kêu còn chưa dứt thì những Ma La Thân Quỷ này đã bỏ lại thiếu nữ áo trắng kia mà cùng nhau lao về phía Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh. Dường như trong mắt đám ma quỷ này thì hai người sống như Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh lại có sức hấp dẫn hơn thiếu nữ áo trắng rất nhiều.

Mắt thấy đám ma quỷ hung thần dữ tợn này sặp vọt tới thì sắc mặt hai người Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh đều trắng bệch không còn chút máu. Nhưng mà bọn hắn cũng không dám chần chừ mà đều lập tức quay đầu chạy lên trên cầu Nại Hà.

Nói đùa gì vậy chứ, nếu như làm không tốt thì hai người thật sự sẽ trở thành lệ quỷ âm phủ, bọn hắn cũng đều chỉ là tiểu nhân vật có đạo hạnh nông cạn sao có thể đánh thắng được chứ. Chỉ là đám Ma La Thân Quỷ con nào cũng đều có thân hình cao lớn, cho nên khoảng cách ba mươi trượng chỉ trong chớp mắt đã vọt tới trước mắt, mà lúc này Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh cũng chỉ mới chạy được một đoạn ngắn. Con Ma La Thân Quỷ xông ở phía trước nhất cũng là con mạnh nhất nhe răng cười rồi dẫn đầu vượt qua đường vân bằng đá kia mà giẫm lên trên cầu Nại Hà. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Đang lúc trong lòng Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh đều rất kinh hãi mà vô kế khả thi thì đột nhiên nghe được một tiếng thét kinh bỗng nhiên vang lên ở sau lưng. Hai người đều chấn động rồi quay đầu nhìn lại liền thấy được những còn Ma La Thân Quỷ khác đều không hẹn mà cùng nhau dừng bước xếp thành một hàng ở dưới cầu Nại Hà, cả đám đều trợn mắt há hộc mồm nhìn lên trên cầu. Giờ phút này, con Ma La Thân Quỷ lúc trước vọt lên cầu Nại Hà kia bỗng nhiên giống như không thể hít thở được mà lấy hai tay bóp chặt vào yết hầu, thân thể nó suy sụp, không ngừng vặn vẹo rồi ngã xuống mặt cầu, sau đó một cỗ lực lượng vô hình vọt tới nâng con Ma La Thân Quỷ kia lên không trung rồi chậm rãi di chuyển ra bên ngoài cầu Nại Hà.

Dưới cầu Nại Hà, cả đám Ma La Thân Quỷ đột nhiên gào thét, con nào cũng đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi tột cùng. Mà con Ma La Thân Quỷ bị bắt kia lại càng giống như nhìn thấy chuyện tình vô cùng sợ hãi, điên cuồng hét lên như phát dại, cả người nó dốc sức liều mạng vùng vẫy. Nhưng mà cỗ lực lượng vô hình kia vượt xa sức lực của con Ma La Thân Quỷ này, cho dù nó tiếp tục vùng vẫy cũng vẫn bị chậm rãi chuyển dời ra ngoài cầu Nại Hà, phía dưới chính là dòng sông máu đang không ngừng nhẹ nhàng chảy.

Bỗng nhiên, tựa hồ như toàn bộ lực lượng đều lập tức biến mất, trong tiếng gào thét của con Ma La Thân Quỷ kia, thân thể nó đột nhiên rơi thẳng vào trong dòng sông máu. Dù là Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh ở trên cầu Nại Hà hay là đám Ma La Thân Quỷ ở dưới cầu đều cùng nhau chạy đến lan can cầu hoặc bờ sông và nhìn xuống dòng sông máu, liền thấy được vào lúc con Ma La Thân Quỷ kia rơi vào trong dòng máu thì dòng sông máu vốn đang yên bình bỗng nhiên rung động rồi trong nháy mắt sôi trào. Vô số âm thanh gào thét quỷ quái cứ ùn ùn truyền đến. Trong chốc lát liền có vô số rắn rết côn trùng vô cùng dữ tợn và đáng sợ từ dưới dòng máu nổi lên rồi lập tức bao phủ lấy con Ma La Thân Quỷ đang gào thét kia, đi kèm với tiếng gào thét vô cùng đáng sợ còn có các loại âm thanh là cho người ta tê dại da đầu. Trong nháy mắt, con Ma La Thân Quỷ kia liền chìm vào bên trong biển máu không thấy đâu nữa.

Rất nhanh chóng, đám rắn rết sâu bọ kia cũng lặn vào trong dòng máu biến mất không còn tung tích. Dòng sông máu lại tiếp tục khôi phục sự yên binh, nước sông đỏ tươi chậm rãi chảy giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh đều trông thấy tất cả, sắc mặt hai người trở nên trắng bệch, nửa ngày sau mới hồi phục lại tinh thần. Mà đám Ma La Thân Quỷ còn lại ở dưới cầu Nại Hà cũng vô cùng kinh hãi, cả đám đều không hẹn mà cùng nhau lui lại phía sau mấy bước rời xa cây cầu nhìn qua rất cổ xưa và tang thương này, trong mắt chúng vẫn còn hiện ra vẻ sợ hãi.

"Lạch cạch!"

Bỗng nhiên, một tiếng vang nhỏ từ phía xa xa sau lưng lũ quỷ truyền đến khiến cho đám Ma La Thân Quỷ cùng Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh đều nhìn lại, liền thấy được thiếu nữ áo trắng bị đám quỷ tạm thời quên mất kia đang đứng dậy muốn chạy trốn nhưng lại không cẩn thận giẫm vào một hòn đá tròn mà té ngả trên đất. Những con Ma La Thân Quỷ này đều quay đầu lại nhìn về cầu Nại Hà, bọn chúng mặc dù vẫn còn hiện vẻ tham lam với hai người Vương Tông Cảnh nhưng mà vô luận như thế nào cũng không dám tiếp tục tiếp cận cầu Nại Hà, vì vậy bọn chúng liền gào thét một tiếng rồi nhao nhao quay đầu đuổi theo thiếu nữ áo trắng kia.

Thấy được đám ma quỷ này kinh sợ cầu Nại Hà như sợ cọp thì hai người Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh, sau khi kinh ngạc lúc ban đầu cũng không nhịn được mà thở phào một hơi. Nếu như tạm thời không cần sợ hãi những ác quỷ âm phủ này thì hai người cũng chậm rãi đi trở về, chỉ là rất nhanh hai người liền nhíu mày, thân phận thiếu nữ áo trắng phía trước rất rõ ràng, dù hai người cũng không nhìn ra được rốt cuộc nàng là người hay là quỷ nhưng hiển nhiên đối diện với đám Ma La Thân Quỷ thân thể cao lớn này thì nàng hầu như không hề có lực đánh trả. Nàng chạy được một đoạn ngắn liền bị đám quỷ đuổi theo sau đó lại dễ dàng bị đẩy ngã trên mặt đất, bị hành hạ ức hiếp, thậm chí còn có chân đá tay xé, quá đáng hơn lúc nãy nhiều. Không biết có bị khích thích từ việc con Ma La Thân Quỷ lúc trước chết ở trong sông máu hay không mà những con Ma La Thân Quỷ còn sót này lại ra tay càng tàn nhẫn hơn với thiếu nữ áo trắng.

Chưa hết, vào lúc Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh nhìn chăm chú thì thiếu nữ áo trắng kia trong tiếng khóc rống van xin đã bị đám quỷ lăng nhục cho thoi thóp, quần áo xộc xệch. Nhiều chỗ trên người hiện ra rất nhiều vết thương, chỉ là không thấy được bao nhiêu máu tươi chảy ra.

Tiểu Đỉnh đứng trên cầu Nại Hà xem mà lòng đầy căm phẫn, nó không nhịn được mà dậm chân mắng to. Tiếc rằng đám Ma La Thân Quỷ kia cùng lắm cũng chỉ quay đầu lại liếc nhìn về này, nhưng thấy nó vẫn đang đứng ở trên cầu liền không để ý tới nữa. Trong lòng Tiểu Đỉnh rất bức xúc, nó nhịn không được mà năm lấy cánh tay Vương Tông Cảnh nói:

"Vương đại ca, tỷ tỷ kia thật đáng thương, chúng ta cứu nàng được không?"

Vương Tông Cảnh nhíu mày, trong lòng hơi lúng túng, hắn nghĩ thầm mình đạo hạnh quá thấp cho nên chắc chắn không phải là đối thủ của đám quỷ này, làm sao cứu người đây. Đang lúc do dự thì ánh mắt của hắn chợt thấy được đường vân bằng đá ở phần đầu cầu Nại Hà kia, đột nhiên trong lòng hơi động, lại nghĩ ra được một cái biện pháp.

Lập tức, hắn bảo Tiểu Đỉnh lui lại phía sau một chút, chính mình thì nhìn nhìn xung quanh. Sau khi xác định không có con mà quỷ nào ẩn nấp ở bên mới cẩn thận từng li từng tí mà duỗi một chân ra ngoài đường vân bằng đá, trên mặt đất ở chỗ đặt chân ngoài chút bụi đất dơ bẩn ra thì cũng không có gì khác thường. Vương Tông Cảnh nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đám Ma La Thân Quỷ ở phía trước rồi bỗng nhiên hai chân khép lại, thân thể liền đứng ở bên ngoài đường vân bằng đá và cầu Nại Hà, sau đó hắn lớn tiếng quát về phía trước: "Ê, ta đi ra này, các ngươi dám đến bắt ta không?"

Một con Ma La Thân Quỷ thoáng nhìn lại bỗng nhiên toàn thân chấn động, sau đó nhe răng nanh ra gào thét rồi lập tức lao về phía Vương Tông Cảnh. Đám quỷ bên cạnh thấy vậy đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó cũng lần lượt làm ra những động tác giống nhau, nhao nhao lao tới, giống như nếu không có sự uy hiếp của cầu Nại Hà và sông máu thì mùi vị của người sống như Vương Tông Cảnh chính là hấp dẫn lớn nhất không cách nào chống lại đối với bọn chúng.

Khóe mắt Vương Tông Cảnh hơi nhảy lên, hắn cũng không lập tức nhảy lên cầu Nại Hà mà đứng bất động tại chỗ. Ánh mắt hắn thoáng nhìn về phía sau lưng đám quỷ, chỉ thấy giờ phút này thiếu nữ áo trắng đang khó khăn bò lên ngỡ ngàng nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt nhìn về phía đám quỷ đang đánh tới Vương Tông Cảnh ở phía trước, sắc mặt nàng biến đổi, chẳng biết tại sao không lập tức chạy trốn mà lại miễn cưỡng đứng lên rồi thất tha thất thểu chạy về phía cầu Nại Hà.

Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh đều kinh hãi, Tiểu Đỉnh càng là trực tiếp kêu lên: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ người chạy về hướng khác đi, nơi này có ma quỷ à!"

Ai ngờ thiếu nữ áo trắng kia cũng không biết là không nghe được hay là bất chấp lời nói của Tiểu Đỉnh mà vẫn mắt điếc tai ngơ đi theo sau lưng đám Ma La Thân Quỷ chạy tới cầu Nại Hà. Trong nháy mắt, Vương Tông Cảnh thấy được tôc độ của đám quỷ cực nhanh, vậy mà đã đuổi gần đến cầu Nại Hà. Hắn không dám tiếp tục đứng lại mà thân thể ngoặt một cái, liền nhảy lên cầu.

Mấy con Ma La Thân Quỷ cùng nhau kêu gào nhào tới dưới cầu Nại Hà nhưng mà chỉ nhào vào không trung. Lập tức bọn chúng đều ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Vương Tông Cảnh đang ở trên cầu một cách vô cùng phẫn nộ, dáng điệu giống như việc Vương Tông Cảnh không cho bọn chúng ăn mới là tội đáng chết vạn lần.

Đối với loại thái độ này, Vương Tông Cảnh hiển nhiên là xì mũi coi thường, không để vào mắt mà lại càng chú ý đến thiếu nữ áo trắng ở sau lưng đám quỷ. Chỉ là thiếu nữ áo trắng kia tuy rằng vẫn đang nỗ lực đi về phía trước, nhưng mà ở giữa nàng và cầu Nại Hà vẫn còn bốn con Ma La Thân Quỷ thân thể cao lớn đang đứng. Đám Ma La Thân Quỷ thấy được thiếu nữ áo trắng chạy tới liền nhao nhao cười dữ tợn rồi cùng nhau bao vây chặn nàng lại ở chỗ cách cầu Nại Hà khoảng một trượng, trong đó có một con đánh một quyền vào bụng nàng khiến cho nàng hét lên một tiếng thảm thiết rồi cả người ngã co quắp trên mặt đất. Đám quỷ liền vây lên rồi nhao nhao tay đấm chân đá lên nàng, xem ra là đang trút giận lên thiếu nữ áo trắng kia.

Tình cảnh này giống như ác quỷ làm ác lăng nhục trẻ con thật khiến cho người ta vô cùng phẫn nộ. Nhưng mà giờ phút này, Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh đứng ở trên cầu Nại Hà lại đều có một loại cảm giác không thể làm gì. Dù sao lúc này đám Ma La Thân Quỷ kia cách cầu Nại Hà cũng không quá xa, nếu như Vương Tông Cảnh làm lại trò cũ, mạo hiểm đi ra ngoài thì chỉ sợ hơi không cẩn thận liền sẽ bị đám ma quỷ này vậy lại.

Mà giờ khắc này, dưới sự lăng nhục của đám quỷ kia, chỉ còn nghe được âm thanh thống khổ rên rỉ của thiếu nữ áo trắng cứ vang lên bên tai không dứt. Trên khuôn mặt kiều mị tràn đầy vẻ đau đớn, tình cảnh bi thảm không chịu nổi. Khi Vương Tông Cảnh cắn răng đang do dự có nên tiếp túc mạo hiểm bước chân ra là mồi hay không thì bỗng nhiên thấy được Tiểu Đỉnh chạy lên, bàn tay khẽ lất liền nắm trong tay "Cái Phễu Đánh Rắm" rồi nhanh như chớp chạy đến sát bên đường vân bằng đá phía cầu Nại Hà, sau đó hướng về phía đám Ma La Thân Quỷ kia mà dùng sức bóp mạnh một cái.

Chất lỏng màu đỏ bắn xẹt qua không trung, dưới sự chăm chú của Vương Tông Cảnh, bắn xa hơn một trượng rồi rơi vào trên người đám Ma La Thân Quỷ mặt xanh nanh vàng kia.

Thứ này, chẵng lẽ cũng có tác dụng với yêu ma quỷ quái sao?

Vương Tông Cảnh có chút không dám tin nhưng trong đáy lòng lại có phần trông mong là sự thật sẽ như vậy, hắn liền vội vàng nhìn chằm chằm, chỉ thấy đám Ma La Thân Quỷ kia đều hơi mù mờ, nhưng hiển nhiên công hiệu của Lạt Tiêu Thủy ở trên người đám quỷ này rất yếu ớt. Ít nhất Vương Tông Cảnh cũng không thấy được đám Ma La Thân Quỷ kia lập tức ngã xuống đất không dậy được như những người kia ở dương gian.

Nhưng mà một lúc lâu sau, đám Ma La Thân Quỷ này đột nhiên vô cùng tức giận, cả đám đều gào thét và không ngừng cào cào lên người, xem ra bọn chúng cực kỳ buồn bực với thứ chất lỏng màu đỏ tươi này, một lần nữa bỏ qua thiếu nữ áo trắng kia rồi nhao nhao lao tới Tiểu Đỉnh. Vương Tông Cảnh thấy vậy liền vừa mừng vừa sợ vội vàng chạy tới kéo Tiểu Đỉnh lui về phía sau để tránh không nên đứng quá gần, nếu không chỉ hơi không cẩn thận liền có thể bị đám ma quỷ này kéo ra khỏi cầu Nại Hà thì hỏng bét.

Bốn con Ma La Thân Quỷ bổ nhào vào dưới cầu Nại Hà, đúng là bọn chúng vẫn còn sợ hãi sự khủng bố của sông máu dưới cầu Nại Hà này mà không dám tiến lên. Bọn chúng đều tụ tập ở dưới cầu gào thét, xem ra đang hận không thể ăn tươi nuốt sống hai người sống trên cầu. Đúng vào lúc này, thiếu nữ áo trắng vốn ngã trên mặt đất lại có thể thất tha thất thểu đứng lên, nhìn như lảo đảo muốn ngã nhưng vẫn chạy tới phía trước.

Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh đều có phần bó tay và thầm nghĩ, có bốn con Ma La Thân Quỷ ở dưới cầu mà ngươi lại nhất định muốn chạy qua bên này, đây mặc kệ là người hay quỷ thì cũng không phải là một kẻ thiếu suy nghĩ sao?

Trong nháy mắt đã đi qua hơn một trượng, thiếu nữ áo trắng kia đã chạy đến sau lưng bốn con Ma La Thân Quỷ. Có một con nghe được tiếng động sau lưng liền quay đầu nhìn lại, lập tức nó hà miệng hét lên một tiếng lớn, đang muốn lần nữa ra tay đánh nàng thì bỗng nhiên thiếu nữ áo trắng kia mạnh mẽ bổ nhào về phía trước, tay duỗi ra rồi luồn qua giữa khe hở của thân thể của hai con ác quỷ rồi đặt một tay lên trên đường vân bằng đá kia.

Trong chớp mắt nắm đấm của con Ma La Thân Quỷ kia đã tới và đánh lên lưng nàng. Nhưng lúc này đây, thiếu nữ áo trắng cũng không kêu lên mà con Ma La Thân Quỷ kia lại bỗng nhiên hét lớn một tiếng, toàn thân nó chấn động mạnh, ba con khác liền lắm bắp kinh hãi rồi động thời nhảy ra.

Chỉ thấy hai tay con Ma La Thân Quỷ kia bỗng nhiên bóp chặt lấy yết hầu, khuôn mặt méo mó còn thân thể lại như bị một cánh tay vô hình bóp chặt lấy cổ mà mạnh mẽ nhấc lên, thật sự giống như đúc với tình cảnh của con Ma La Thân Quỷ rơi xuống sông máu lúc trước. Ba con khác đều sợ tơi mức kêu to, trên mặt đều là vẻ hoảng sợ rồi nhao nhao quay đầu chạy mà không hề dám dừng lại ở phụ cận cầu Nại Hà.

Giờ phút này con Ma La Thân Quỷ bị xách lên không trung vô cùng sợ hãi, toàn thân vặn vẹo, cố gắng vùng vẫy nhưng cũng giống như con ác quỷ lúc trước, sự vùng vẫy của nó cũng chẳng ăn thua gì. Một màn tương tự lại lần nữa phát sinh, nó bị xách đến bên ngoài cầu Nại Hà, sau đó trong tiếng kêu gào thảm thiết mà bị trực tiếp ném xuống dòng sông máu. Một khắc sau, dòng máu cuồn cuộn rung động, đám rắn rết côn trùng đáng sợ và quỷ dị khó lường kia lại xuất hiện lần nữa, trong nháy mắt liền nuốt sống con Ma La Thân Quỷ này.

Tiếng kêu thảm thiết bắt đầu chậm rãi ngừng lại, xung quanh cũng dần đàn khôi phục lại yên tĩnh. Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh nhìn nhau, ánh mắt hai người lập tức nhìn lên trên người thiếu nữ áo trắng đang còn nằm rạp dưới cầu còn tay thì đang đặt lên đường vân bằng đá kia.

Thiếu nữ này nhìn người có phần quỷ dị, thân phận cùng lại lịch đều không rõ ràng. Giờ phút này, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hai người, thiếu nữ áo trắng vẫn nằm trên mặt đất mà thở gấp một lúc. Sau khi khôi phục được một chút sức lực, nàng mới chậm rãi bò lên, ngẩng đầu nhìn về hai người đứng ở trên cầu Nại Hà cách đó không xa.

Lúc ánh mắt Vương Tông Cảnh đối diện với ánh mắt nàng thì bỗng nhiên trong nội tâm hắn chợt hơi rung động. Vừa rồi ở khoảng cách khá xa cho nên chỉ thấy sắc mặt thiếu nữ áo trắng vô cùng trắng bệch. Giờ phút này chỉ cách nhau vài thước, hắn thấy rất rõ, sắc mặt thiếu nữ áo trắng này lại thật sự giống như trong suốt vậy, quỷ dị như băng, âm khí dày đặc, hoàn toàn không giống với người thế tục bình thường, chỉ sợ rằng giống quỷ nhiều hơn giống người. Nhưng hắn nhìn thấy giờ phút này nàng tiếp xúc với đường vân bằng đá quỷ dị kia đã lâu mà cũng không bị công kích như mấy con Ma La Thân Quỷ kia, trái lại, nàng vẫn chậm rãi bò lên như không có việc gì.

Tiểu Đỉnh đứng ở bên cạnh Vương Tông Cảnh hơi có sợ hãi. Nó né người trốn ở sau lưng Vương Tông Cảnh rồi từ từ thò đầu ra, không hề có bộ dạng dũng cảm như lúc cứu người vừa rồi. Nhưng mà khi ánh mắt thiếu nữ áo trắng nhìn lên trên người Tiểu Đỉnh, dường như biết được tiểu nam hai này vừa cứu mình cho nên từ từ hiện ra một nụ cười với hắn.

Nụ cười vừa hiện thì cổ khí âm hàn trên người thiếu nữ này lập tức ôn hòa đi rất nhiều, Tiểu Đỉnh ngơ ngác một lúc mà sợ hãi trong lòng cũng hơi mất đi, nó chậm rãi bước ra. Vương Tông Cảnh thoáng nhìn thiếu nữ này, hỏi: "Cô nương, cô là ai? Ngoài ra cô có biết nơi này là nơi nào không?"

Trên mặt thiếu nữ áo trắng kia lộ ra vẻ mờ mịt, nói: "Ta không biết, ta không nhớ được điều gì cả..."

"Hả?"

Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh nhìn nhau, chẳng lẽ đây lại là một con quỷ hồ đồ?

Trong nhất thời, Vương Tông Cảnh cũng không biết nên hỏi gì mới tốt. Tiểu Đỉnh ở bên thấy thiếu nữ này dần dần thuận mắt hơn, nó chậm rãi đến gần nàng. Ánh mắt thiếu nữ nhìn theo Tiểu Đỉnh thực sự không có vẻ bất thiện nào cả. Vương Tông Cảnh ở bên nhíu mày, do dự một chút rồi cũng không có ngăn cản.

Tiểu Đỉnh chậm rãi đi đến bên người thiếu nữ áo trắng, cái đầu tròn trịa lắc lắc một cái, thiếu nữ kia nhìn thấy được lền do dự một lát rồi bỗng nhiên cũng học theo bộ dạng của Tiểu Đỉnh mà lắc đầu. Tiểu Đỉnh lập tức bị động tác đơn giản này của nàng chọc cho bất cười, liền cười nói: "Tỷ tỷ, ta là Tiểu Đỉnh, Vương đại ca bên kia tên là Vương Tông Cảnh, tỷ tên gì à?"

"Ta..." Thiếu nữ áo trắng kia muốn nói lại ngừng, trên mặt lại lần nữa lộ ra vẻ mù mờ, nàng chậm rãi lắc đầu nói "Không biết, không nhớ được."

Tiểu Đỉnh gãi gãi đầu, nhất thời im lặng, nhưng mà nhìn bộ dạng của thiếu nữ kia thì nó không sợ hãi trong lòng nữa mà cứ câu có câu không nói chuyện với nàng. Vương Tông Cảnh ở bên cạnh cau mày nghe, trong mười câu nói của thiếu nữ kia cũng đã có bảy tám câu mơ hồ không rõ, xem ra đây là một người đã hoàn toàn quên đi chuyện trước kia. Tiểu Đỉnh nói chuyện với nàng, nó cứ cười hì hì đứng cùng nàng nói chuyện trên trời dưới đất, cứ "Tỷ tỷ, tỷ tỷ" mà gọi. Hai người nhanh chóng nói chuyện với nhau rồi thành quen thuộc, hơn nữa thần sắc của thiếu nữ kia đối với Tiểu Đỉnh rất yêu thích.

Vương Tông Cảnh cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ nàng này còn không biết rõ ràng là người hay quỷ đây, nhưng giờ phút này nhìn bọn họ nói chuyện rất ưa thích cho nên cũng không muốn cắt ngang vào. Hắn đang muốn cẩn thận kiểm tra xung quanh một chút xem có thể tìm được đường trở về hay không thì bỗng nhiên hắn cảm thấy dười chân run run tựa hồ như cầu Nại Hà này chấn động một cái.

Hắn lắp bắp kinh hãi, nhưng sau đó cầu Nại Hà lại không có tiếng động nữa. Đang lúc hắn định cho rằng đó là ảo giác thì dưới chân lại tiếp tục chấn động mạnh một cái nữa. Lần này cầu Nại Hà truyền đến rung động càng rõ ràng, đồng thời từ phương xa cũng truyền đến một tiếng gào thét như sấm vậy.

Thanh thế giống như sóng lớn cứ đến ầm ầm mang theo vô số âm phong rít gào thổi, phía sau mảnh màn trời đen tối này bỗng nhiên mãnh liệt truyền đến những tiếng quỷ khóc, giống như vạn quỷ đang gào khóc vô cùng âm u và khiếp người, trực tiếp làm cho lòng người hãi hùng khiếp vía. Ba người đứng trên cầu Nại Hà đều biến sắc. Vương Tông Cảnh nhìn về phương xa, chỉ thấy trên mặt đất vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên quỷ ảnh rạng sáng, vậy mà có nhiều thêm vô số bóng dáng, nhìn qua sợ rằng cũng phải có ngàn vạn con ma quỷ, vô số chủng loại hình thù kỳ quái nhưng phần lớn đều có vẻ mặt dữ tợn hung ác, trong đó càng có một số trôi nổi giữa không trung, toàn bộ thân thể đều là âm linh hơi trong suốt gào thét mà đến.

Mà ở sâu bên trong mảnh bóng tối nặng nề sau lưng vạn quỷ kia có một thân hình vô cùng cao lớn, nó phải lớn hơn đám âm linh ác quỷ khác trăm lần, giống như hòa hợp vào trong phần bóng tối nặng nề nhất này. Nó đang chậm rãi đi tới, mỗi bước đều vượt qua hơn trăm trượng, mỗi một bước đạp trên mặt đất đều khiến cho mặt đất mênh mông bỗng nhiên rung động, nguyên nhân dẫn đến cầu Nại Hà rung động lúc nãy chắc chắn là vì việc này.

Quỷ vật kia chưa đến mà uy thế đã đến, trong nháy mắt Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh đều cảm thấy âm phong đập vào mặt, chân gần như không đứng vững.

Trong mây đen sương mù nồng đậm, đám quỷ điên cuồng gào thét. Trên cao, bên trong mây đen từ từ lộ ra hai con mắt cực lớn lóe ra những tia sáng lạnh lẽo, nó lạnh lùng quét qua mặt cầu Nại Hà, nhưng lại không hề có chút sợ hãi nào, mà sau khi hơi dừng lại một chút liền tiếp tục đi tới. Tất cả âm linh quỷ quái vây quanh bên người con Quỷ Vương đáng sợ này đều đồng thời gào thét lên như là bị kích thích vậy, chúng điên cuồng bay về phía cầu Nại Hà.

Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh đều biến sắc nhìn nhau, đều thấy được vẻ tuyệt vọng trong mắt đối phương. Địch nhân như vậy thật sự là quá mạnh mẽ, bọn hắn căn bản không thể ứng phó. Mà thiếu nữ áo trắng không biết tại sao lại bình tĩnh hơn hai người bọn họ rất nhiều. Nhưng mà lúc này, ánh mắt của nàng liếc qua thì đột nhiên ngưng tụ, vừa nhìn thấy được thanh cốt kiếm trắng xám mà Vương Tông Cảnh vẫn cầm trên tay thì trên mặt nàng lập tức xoẹt qua một tia kinh dị.

Mắt thấy vố sô ma quỷ còn có Quỷ Vương to lớn cực kỳ đáng sợ kia săp vọt tới trước cầu Nại Hà, cả Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh đều nhắm hai mắt lại. Nhưng đúng lúc này, hai con mắt to lớn của con Quỷ Vương kia bỗng nhiên nhìn về phía chân trời, cả thiếu nữ áo trắng kia cũng có cảm giác, trên mặt lại lần nữa xoẹt qua một tia kinh sợ rồi cũng động dạng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Giữa màn trời vốn đang là mây đen tụ hợp vô cùng u ám, đột nhiên tất cả mây đen như bị kích thích mà bắt đầu điên cuồng xoay tròn rồi nhanh chóng tạo thành một cái vòng xoáy u tối thật lớn. Sau một lát, một tiếng nổ thật lớn như long trời lở đất vang lên, một sợi kim quang đầu tiên bắn ra từ chỗ sâu trong vòng xoáy.

Hào quang kia rất rực rỡ và chói mắt như mặt trời mới mọc, nó chiếu ra một màu vàng sáng rực vô cùng chói mắt, sau đó có vô số đạo hào quang màu vàng từ phía chân trời xé mây mà ra, chiếu xuống như là mặt trời chói chang chợt tới, thiên địa biến sắc.

Một bàn tay to lớn màu vàng chậm rãi duỗi ra từ trong tầng mây, xa xa nhìn lại có thể thấy trên bàn tay kia có hoa văn ngang dọc rất rối loạn, nhưng ánh sáng rực rỡ màu vàng lóe ra từ bàn tay lớn này lại tôn lên muôn trượng hào quang, vô cùng huy hoàng. Phía trên bầu trời, vòng xoáy mây đen thật lớn kia vẫn đang cấp tốc xoay tròn, nhưng mà toàn bộ vòng xoáy bị bàn tay to lớn chói mắt này nhuộm thành màu vàng, cho dù là đám mây đen u ám cuồn cuộn phiêu bạt bên ngoài vòng xoáy cũng bị nhiễm ánh sáng vàng kỳ dị này, giống như được thêu lên viền màu vàng vậy.

Bàn tay khổng lồ này vừa xuất hiện liền trực tiếp hướng cầu Nại Hà hạ xuống. Xa xa, con Quỷ Vương có thân hình to lớn chẳng biết dừng bước từ lúc nào, nó thấy một màn như vậy lập tức phẫn nộ, phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa lên bầu trời. Sóng âm gào thét vừa tới thì lập tức một đám âm linh quỷ quái to lớn nhao nhao ngã xuống, hung uy to lớn trực tiếp làm cho người ta hãi hùng khiếp vía.

Nhưng mà bàn tay to lớn màu vàng kia lại không hề để ý đến con Quỷ Vương to lớn này, đến cả một chút dừng lại cũng không có mà vẫn tiếp tục hạ xuống. Ánh sáng màu vàng ấm áp mà rực rỡ chiếu sáng khắp mảnh thiên địa, cuối cùng cũng rơi xuống trên người đám ác quỷ đang chen lấn ở bên ngoài cầu Nại Hà.

Lập tức liền nghe thấy những âm thanh "Phốc phốc phốc phốc" vang lên, trong chốc lát, sau khi vô số âm linh ác quỷ này bị ánh sáng màu vàng chiếu vào liền đến cả cơ hội kêu là cũng không có mà trực tiếp hóa thành cát bụi theo gió tản đi. Bên ngoài ánh sáng rực rỡ, tất cả u minh ác quỷ đều lập tực sợ tới mức rít gào bay loạn, chúng liều mạng rời xa hào quang màu vàng này.

Lúc này Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh đương nhiên cũng đã sớm phát hiện điều bất thường, hai người trợn mắt nhìn lại liền cảm thấy như cuồng phong đập vào mặt. Bàn tay to lớn này chậm rãi hạ xuống trên cầu Nại Hà rồi hơi dừng lại, năm ngón tay nắm lại liền tóm lấy bọn hắn vào trong tay. Bọn hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm sau đó liền hôn mê bất tỉnh, mà bàn tay màu vàng to lớn này cũng không dừng một khắc nào mà trực tiếp bay vào chỗ sâu trong vòng xoáy to lớn kia.

Trên cầu Nại Hà, sau khi bàn tay màu vàng to lớn kia xuất hiện thì sắc mặt của thiếu nữ áo trắng cũng biến đối mấy lần. Nhưng lại khống giống với đám ma quỷ kia, khi ánh sáng màu vàng rơi vào trên người nàng thì mặc dù sắc mặt nàng cũng hơi vặn vẹo khó coi nhưng cũng chỉ có vậy mà không có việc gì khác. Giờ phút này, khi thấy được bàn tay màu vàng to lớn kia cứu lấy Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh sắp bay đi, trong mắt nàng liền như xoay chuyển qua vố số vẻ phức tạp. Cuối cùng nàng cũng không hề có động tác nào mà chỉ kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ nhìn bàn tay to lớn kia càng lúc càng lên cao, càng ngày càng rời xa nàng.

Bàn tay to lớn màu vàng càng lên cao, tốc độ cũng càng nhanh. Hào quang màu vàng rơi xuống mảnh âm phủ này cũng dần dần ảm đạm, đám âm linh ác quỷ đang bay tán loạn lại như một lần nữa được khôi phục nguyên khí mà gào thét ùn ùn chạy về. Còn Quỷ Vương to lớn vẫn ẩn nấp sau mây đen kia từ sau khi bàn tay to lớn màu vàng xuất hiện liền dừng bước, giờ phút này nó lại lần nữa hường lên bầu trời gào thét, tràn đầy căm hận cùng ghê tởm.

Trong nháy mắt, bàn tay lớn màu vàng liền rút vào trong vòng xoáy to lớn trên bầu trời, mang theo Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh ly khai địa phương quỷ dị này. Ánh sáng màu vàng biến mất, gió mây yên tĩnh, tất cả đều khôi phục lại nguyên trạng, thế giới này cũng lần nữa khôi phục lại sự âm trần cùng bóng tối.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv