Cánh cửa gỗ cũ nát chậm rãi mở ra kèm theo âm thanh cọt kẹt, Vương Tông Cảnh bước vào. Hắn chỉ thấy một căn nhà có chút bẩn thỉu, lộn xộn, đồ đạc rơi loạn khắp nơi.
Mưa gió vẫn ào ào bên ngoài cái sân đầy bùn lầy. Ở một góc sân có một phiến trát quây tròn thường ngày để nhốt gà, nhưng lúc này cũng trống rỗng hoàn toàn.
Bên cạnh sân có một tường đất, bình thường có màu nâu, nhưng bị mưa xuống làm cho biến thành màu bùn bẩn thỉu, bên vách tường vẫn còn nguyên một đống củi, thậm chí còn có cả cái rìu đặt một bên. Ngày thường Tôn lão hán đốn củi về thường chất đống ở đó. Vương Tông Cảnh hướng một bên nhìn thoáng qua bỗng nhiên ngẩn ra, chỗ góc tường có hai đống củi được chất cao khác hoàn toàn với loại củi mà Tôn lão hán hay chặt, hình như chính là loại gỗ sam mà một tháng trước hắn đã giúp Tôn lão hán đốn xuống. "Oanh", một ánh chớp lóe lên kèm theo tiếng sấm ù ù xuất hiện tại chỗ mây đen phía chân trời.
Mưa càng lúc càng dữ dội! Vương Tông Cảnh đứng trong căn nhà nhỏ, toàn thân đã ướt hết, giờ phút này sắc mặt của hắn càng lúc càng lạnh, nhưng trong mắt vẫn có một tia hy vọng. Hắn nhìn xung quanh rồi đi tới một gian phòng nhỏ ở cuối căn nhà.
Cửa phòng khép hờ, bởi vì mái hiên lợp bằng cỏ tranh, vài cái ván cửa bị rơi xuống, mưa đã dột hết một nửa căn phòng bên ngoài. Vương Tông Cảnh đi đến trước cửa, khẽ đẩy ra, "ba" một tiếng, cửa gỗ rời khỏi bản lề rơi ra, để lộ ra một căn phòng bụi phủ đầy. Trong phòng cũng không có một ai.
Trong căn phòng nhỏ, cũng giống như phòng ở những gia đình nghèo khác, có chút chật chội và lộn xộn, góc tường có một chỗ treo quần áo, lúc này đã bị bụi phủ đầy, bàn ghế gỗ bị gẫy nghiêng ngả trên mặt đất, gần đó có vài cái bát to không biết bị người nào đập vỡ, thậm chí trên các mảnh vỡ còn lưu lại chút máu. Trong góc nhà có vài thanh gỗ còn dính máu, máu đã khô lại thành một màu đen kịt. Hắn nhìn quanh, thấy máu bắn tung tóe khắp căn phòng, nhìn có chút ghê người. Vương Tông Cảnh chậm rãi đi tới, bản thân không tự chủ được trở nên run rẩy. Mái nhà có vài chỗ dột nát, nước mưa rơi cả vào trong phòng, ứ đọng thành từng vũng nhỏ. Ngoài cửa, mưa gió ào ào khiến cho không khí trở nên dịu mát, nhưng không hiểu sao Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy bản thân mình lúc này khí huyết nhộn nhạo, không thể thở nổi.
Một người liệu có thể có bao nhiêu máu tươi chứ? Vậy mà giờ phút này, trong mắt hắn toàn là màu máu, khắp căn phòng, tường đất, bàn ghế, thậm chí ngay cả những mảnh bát nhỏ cũng đầy vết máu khô.
"Oanh", ngoài trời lại vang lên một tiếng sét đinh tai nhức óc khiến cho Vương Tông Cảnh cả thân hình run lên, con gà rừng và thỏ hoang trong tay rơi xuống đất. "Tôn gia gia…" Thanh âm của hắn không hiểu tại sao lúc này cất lên lại có chút khàn khàn.
Hắn xoay người ra bên ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn mây đen giăng ngập trời khiến cho màn đêm càng thêm tối tăm mờ mịt.
"Ồ? Cậu là ai? Tại sao lại ở trong nhà của Tôn lão hán?" Bỗng nhiên ngoài cửa truyền tới một câu hỏi kinh ngạc. Vương Tông Cảnh cả người chấn động, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một phụ nữ thân hình cao lớn, quần áo cũ rách, khoảng chừng ngoài bốn mươi tuổi, dung mạo tầm thường đang nhìn mình ngạc nhiên. Người này đang cầm cái ô đen trên tay, có vẻ như tình cờ đi qua nơi này, thấy hắn nên mới ghé vào, không nhịn được hỏi.
Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, vội đi nhanh tới, vài bước đã tới ngoài cửa, hắn vội vàng tới nỗi người phụ nữ kia phải hoảng sợ, lập tức lùi lại mấy bước, cả kinh hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Vương Tông Cảnh lúc này làm gì có tâm tư nghĩ nhiều như thế, giờ phút này chỉ một mực lo lắng nên sắc mặt vô cùng khó coi, cũng không quan tâm tới việc toàn thân ướt nhẹp vì mưa gió, nước mưa theo khuôn mặt của hắn nhanh chóng chảy xuống dưới. Hắn hít sâu một hơi, nói: "Đại nương, cầu xin người nói cho ta biết, nhà Tôn gia gia đã xảy ra chuyện gì?"
Người phụ nữ thấy hắn có vẻ không có ác ý nên lúc này mới yên lòng, nhưng nghe hắn hỏi sự tình trong nhà Tôn lão hán thì sắc mặt khẽ biến, hỏi lại: "Cậu là ai? Cậu là người thân của Tôn lão hán sao?"
Vương Tông Cảnh trong lòng vô cùng sốt ruột, vuốt vuốt nước mưa trên mặt nói: "Đại nương, ta là cháu họ xa của Tôn gia gia, hôm nay tới thăm ông ấy. Ai ngờ tới đây lại thấy cảnh này, gia gia ta tột cùng là đã gặp chuyện gì vậy?"
Người phụ nữ kia trên mặt có vẻ nghi ngờ, nhìn Vương Tông Cảnh đầy cảnh giác, hiển nhiên cũng không quá tin những gì hắn nói. Nhưng cũng không hiểu vì sao, ánh mắt nàng nhìn về căn nhà nhỏ đằng sau, thần sắc buồn bã rồi sau đó cúi đầu, thở dài một tiếng nói: "Ông ấy chết rồi."
"Oanh long long…" Tiếng sấm ầm ầm vang lên, mưa vẫn như trút. Mây đen ở phía chân trời vẫn không ngừng đùn lên, mưa rơi tầm tã, cả thiên địa dường như đều bị chìm trong một màn nước mưa mênh mông, ngay cả những ngọn núi xa xa đều thấy không rõ ràng. Chỉ có nước mưa lạnh như băng vô tận đổ xuống.
Sắc mặt Vương Tông Cảnh tái nhợt, một hồi lâu sau mới thấp giọng hỏi: "Chết như thế nào?" Người phụ nữ kia nhìn sắc trời, hình như có chút sợ hãi, nhưng Vương Tông Cảnh cứ đứng như thế trong mưa gió tầm tã, sắc mặt đờ đẫn để mặt mưa xối lên thân thể mình, nhìn vô cùng buồn bã, nàng ta lại có chút không đành lòng. Sau một hồi do dự, cuối cùng quyết định đứng lại trong mưa gió này, nhẹ nhàng kể ra nguyên do, một câu chuyện cũ nghe vô cùng thê lương.
Tôn lão hán là người thật thà, ngày thường làm nghề đốn củi sinh nhai, tính tình tốt bụng, sau khi vợ mất, con trai duy nhất lại vào thành Hà Dương làm ăn, nhiều năm nay đã sống một mình trong Tôn gia trang này. Ngày thường ông thường kể về đứa con trai mình, dù không phải thương nhân giàu sang gì nhưng nghe nói trong thành Hà Dương đang làm tiểu nhị cho một cửa hàng. Tiểu Tôn chịu khó lại thông minh nên cũng tích lũy được chút của cải, thậm chí còn cưới được một cô vợ. Lão Tôn mỗi lần nhắc tới chuyện này đều cười toe toét, vô cùng cởi mở, ngóng trông từng ngày con trai trở lại đón mình vào thành sống cùng.
Cầu được ước thấy, một ngày, cuối cùng mong mỏi của lão đã thành sự thật. Chừng một tháng trước đây Tiểu Tôn quay trở lại Tôn gia trang, đem theo cả nàng dâu xinh đẹp quay về, định sẽ ở lại thôn hai ngày, sau khi thu xếp dọn dẹp xong sẽ đón lão vào Hà Dương thành hưởng phúc. Hai ngày này thật sự là ngày hạnh phúc nhất của Tôn lão hán. Cả ngày ông luôn tươi cười, bà con trong thôn cũng vì ông mà vui lây. Ông hết khoe con trai lại tới khoe con dâu, tiếng cười ông sang sảng, cả thôn đều nghe thấy.
Nhưng ngày hôm sau, cả nhà bọn họ chuẩn bị thu dọn đồ đạc để rời đi rồi, có lẽ là trời sinh oan nghiệt, Tiểu Tôn mang theo nương tử đi ở trong thôn, không ngờ gặp phải trưởng thôn Tôn Tích Thiện. Tôn Tích Thiện. Tôn Tích Thiện liếc mắt thấy vợ Tiểu Tôn có vài phần nhan sắc, sắc tâm nổi dậy, sau khi nghe ngóng biết được gia cảnh của Tôn gia thì ngay chiều hôm ấy dẫn theo gia đinh, khí thế kiêu ngạo tới Tôn gia, muốn dùng năm mươi lạng bạc để mua con dâu của Tôn lão hán về làm vợ bé thứ sáu của mình.
Tôn lão hán làm sao có thể đồng ý được, kiên quyết từ chối, Tôn Tích Thiện là trưởng thôn ở đây, lại biết nhà lão Tôn không có chỗ dựa dẫm nên ra lệnh cho gia đinh bắt người đi. Giữa ban ngày ban mặt, đám gia đinh như hổ sói xông tới, cha con Tôn gia liều chết phản kháng, nhưng căn bản không phải đối thủ, mắt thấy nương tử sắp bị người ta bắt đi, Tiểu Tôn nổi giận chộp lấy sài đao hướng Tôn Tích Thiện bổ tới, chém vào bả vai tên ác bá, suýt nữa còn cắt lìa của hắn cánh tay trái. Tôn Tích Thiện giận dữ, không cố kị gì, ra lệnh cho gia đinh ra sức đánh, trong căn phòng nhỏ kia đã đánh chết cha con Tôn lão hán. Một ngày sau, tiếng kêu khóc thảm thiết vẫn vang vọng khắp Tôn gia trang, mà trong căn phòng nhỏ ấy, nơi nơi tràn ngập máu tươi, nhìn vô cùng thê thảm.
Vết máu loang lổ, dù cho mưa tới đâu cũng không thể nào xóa đi được. Trên mặt Vương Tông Cảnh lúc này đã hoàn toàn trắng bệch, sau khi nghe từng lời kể của người phụ nữ kia về thảm trạng ngày ấy, hắn chậm rãi quay người nhìn về phía căn nhà nhỏ thê lương, tịch liêu kia, những vết máu giờ phút này đã tràn ngập trong mắt hắn. Toàn bộ thân hình của hắn run lên, máu tươi trong người như muốn sôi trào, một cỗ giận dữ xông thẳng lên đầu hắn.
"Oanh!" Trong đầu hắn giống như có kinh lôi nổ vang. Người phụ nữ kia kể một hồi lâu, có vẻ cũng mệt mỏi, trên mặt nàng có vài nét phẫn uất. Sau khi dừng một hồi, nàng nhẹ giọng nói: "Đáng thương nhất vẫn là cô con dâu Tôn gia. Ngày ấy sau khi đánh chết cha con Tôn lão hán, Tôn Tích Thiện bắt nàng về nhà, tìm mọi cách chiếm đoạt và lăng nhục nàng. Tôn tiểu nương tử kia ba ngày sau treo cổ tự sát."
Vương Tông Cảnh toàn thân chấn động, sau đó người phụ nữ kia tiếp tục nói: "Tôn tiểu nương tử chết rồi, Tôn Tích Thiện đem thân thể quăng trên đỉnh núi bên ngoài thôn, còn cố ý để cách nơi chôn cha con Tôn lão hán khá xa, nói là dù chết cũng không cho họ đồng huyệt."
Dân trong thôn thực sự rất phẫn nộ, lén lút đem thi thể của Tôn tiểu nương tử đem đi chôn cạnh mộ cha con Tôn lão hán. Ai ngờ khi mang xác nàng đi lại phát hiện Tôn tiểu nương tử đã có bầu ba tháng. Ông trời đúng là không có mắt, một thi thể hai mệnh người cứ thế bị cướp đi."
"Phụt!" Một tiếng kêu đau đớn làm cho người phụ nữ hoảng sợ, đưa mắt nhìn lại chỉ thấy người trẻ tuổi hồn bay phách lạc kia thân mình kịch liệt run rẩy, khí huyết dâng lên, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi rồi nhanh chóng bị mưa trút xuống làm trôi đi, hòa tan vào trong nước, chẳng còn dấu vết gì.
Người phụ nữ lắp bắp kinh hãi, thấy Vương Tông Cảnh sắc mặt dữ tợn, cơ mặt vặn vẹo không giống hình người thì vô cùng sợ hãi, vội vàng bước đi, trong nháy mắt đã rời khỏi chỗ này. Mưa gió rả rích, sấm sét ầm vang, thiên địa nhân gian tại đây chỉ có một mảnh tiêu điều.
Mưa rát như đao trút xuống người Vương Tông Cảnh. Hắn suy sụp, đứng trong căn nhà nhỏ dơ bẩn, thân mình không trụ lại được, chậm rãi quỳ xuống dưới, hai tay úp vào mặt, trong đầu có vô số âm thanh tê rống rít gào không ngừng gợi lại cho hắn những hình ảnh thê lương trong căn phòng ngày đó. Hết thảy đều vô cùng rõ ràng, tiếng gió, tiếng mưa rơi, chớp nháy, sấm rền, bỗng nhiên hoàn toàn xa xôi, mưa xối xả trong tầm mắt cũng dường như bị quên lãng, trong đầu hắn lúc này lại chỉ có câu hỏi sảng khoái ngày trước của người nọ:
"Giết qua người chưa?"
"Chưa có."
"Dám giết người không?"
…
"Ta muốn ngươi đi vào trong thôn, thay ta giết một người!"
"Ta không giết!"
"Ngươi vì sao không giết hắn?"
"Ngươi vì sao không giết hắn?"
"Ngươi vì sao không giết hắn?"
Ngươi vì sao, vì sao, vì sao lại không giết hắn?
"Ầm vang!" Một tiếng sét động trời nữa lại đột ngột nổ vang, toàn bộ thiên địa dường như cũng run rẩy trong tiếng nổ vang ấy.
Mưa to gió lớn, cả nhân gian chìm trong một màn nước mưa trắng xóa, nhà nhà đều đóng cửa không ra ngoài, tiếng gió tiếng mưa thê lương trong trời đất càng lúc càng lớn hơn, giống như muốn cọ rửa mọi nhơ bẩn của cuộc đời, tiếng sấm ù ù, chớp rạch ngang trời để lộ ra cả một khung trời u ám. Bên trong ánh sáng nhạt nhòa của mưa, dưới bóng đêm, Vương Tông Cảnh cứ chậm rãi bước đi.
Hắn bước từng bước trên con đường lầy lội nước, từng bước từng bước như muốn dẫm nát cả mưa gió. Toàn thân hắn không còn chỗ nào khô cả, mưa như vô vàn lưỡi dao bằng băng cào lên người của hắn.
Hai mắt hắn mở trừng trừng, răng cắn chặt vào nhau, mặt tái nhợt không một chút máu, hai bàn tay nắm chặt, từng bước hướng về phía ngôi nhà lớn nhất trong thôn đi tới. Nhân gian giờ khắc này như chỉ còn một mình hắn, cô độc, lòng đầy sát ý và cuồng nộ, lại có cả sự ân hận tuyệt vọng, từng bước từng bước đi tới. Một chút sau đã tới một cánh cổng lớn đang đóng chặt, hai bên có hai con sư tử bằng đá vô cùng uy vũ và kiêu ngạo, cánh cổng chặn mưa gió và cũng chặn cả bước chân của hắn.
Hắn đi đến trước đại môn, hai mắt đầy tơ máu mở lớn, bỗng nhiên chân giơ lên rồi một cước nặng nề đạp thẳng vào cánh cửa.
"Rầm!" Cánh cửa lớn kịch liệt rung động rồi phát ra tiếng nổ vang. "Lăn ra đây. Ta giết các ngươi. Ta sẽ giết sạch lũ súc sinh các ngươi…"
Trong tiếng hét giận dữ có vài phần tuyệt vọng, giống như một con yêu thú đang cuồng nộ rít gào lên. Toàn thân Vương Tông Cảnh cơ bắp nổi lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đại môn, phía sau cánh cửa có tiếng xôn xao, sau đó là thanh âm hùng hùng hổ hổ truyền ra, hình như là muốn đánh mà không cần hỏi lý do.
"Mở cửa…" Hắn khàn khàn nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, toàn thân run lên nhè nhẹ.
Đột nhiên ở phía sau hắn truyền tới một tiếng thở dài nhè nhẹ, sau đó một thân ảnh đột ngột xuất hiện bên cạnh hắn, chính là Minh Dương đạo nhân. Minh Dương đưa cánh tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ xuống gáy của Vương Tông Cảnh.
Vương Tông Cảnh đôi mắt đang mở trừng trừng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, trong lòng chỉ còn lại ngọn lửa phẫn uất đang điên cuồng thiêu đốt tâm can hắn. Lúc này nếu trước mặt có người, hắn sẽ lập tức giết chết, cho dù người đó có là Minh Dương đạo nhân. Nhưng đột nhiên hắn thấy trước mắt là màn đêm, nháy mắt mất đi ý thức, cả người ngã xuống. Minh Dương đạo nhân ở ngay bên cạnh hắn đã ôm ngay lấy, lặng lẽ lắc đầu sau đó thản nhiên nhìn qua cánh cửa lớn kia, trong ánh mắt đầy vẻ chán ghét. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đại môn rất nhanh có động tĩnh, vài tên gia đinh chỉ vì mưa gió mà phải chạy ra mở cổng nên vô cùng khó chịu, nhưng sau khi mở cửa ra lại chẳng thấy một ái, trong màn mưa tầm tã một người cũng không thấy nên càng giận dữ chửi ầm lên, sau đó phẫn nộ đem cánh cửa đóng "rầm" lại.
"Oanh!" Tiếng sấm vẫn cuồn cuộn, trận mưa này thật lớn, cả màn trời tối đen giống như không bao giờ ngừng nghỉ khiến cho trời đất mỗi lúc càng thêm thê lương.
Thanh Vân sơn, Thông Thiên Phong, Ngọc Thanh điện.
Bóng đêm thâm trầm, màn đêm đen bao trùm khắp không gian, trong tòa đại điện trang nghiêm tuy có treo đèn đuốc chiếu sáng nhưng do quá rộng lớn nên nhìn vẫn vô cùng u ám. Ngoài Tam Thanh Thánh tượng ở trên cao có ánh nến thắp sáng, hương cháy không ngừng mới có vẻ sáng sủa hơn một chút.
Vương Tông Cảnh cả người ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt như vừa chết qua một lần đang ngồi ở dưới đất, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Nước vẫn không ngừng nhỏ xuống từ quần áo hắn làm nền điện ướt sũng, Minh Dương đạo nhân lẳng lặng đứng cách đó không xa, đôi mày cau lại, thỉnh thoảng liếc hắn một cái. Tiếng bước chân vang lên, một thân ảnh từ hậu đường đi ra, một thân đạo bào xanh thẫm, khí độ uy nghiêm, người đó đúng là Tiêu Dật Tài.
Minh Dương đạo nhân đi lên, ghé vào tai hắn nói thì thầm mấy câu, Tiêu Dật Tài nghe với sắc mặt thản nhiên, nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ gật đầu hướng Minh Dương đạo nhân như khẽ bảo gì đó. Minh Dương đạo nhân chần chừ một chút, sau đó vẫn thấp giọng đáp ứng rồi lặng lẽ rời khỏi Ngọc Thanh điện. Tiêu Dật Tài chậm rãi đi tới hương án dưới Tam Thanh Thánh Tượng, cũng không nhìn Vương Tông Cảnh đang ngồi ngẩn ngẩn ngơ ngơ dưới mặt đất, hắn lấy hương, châm lửa từ cây nến sau đó lặng lẽ dâng hương hành lễ.
Động tác của hắn không gây ra chút tiếng động nào, vô cùng thuần thục, tư thế tiêu sái, ôn hòa, một khắc này cả đại điện đều trở nên im phăng phắc. Không có một thanh âm nào vang lên, khiến cho người ta có cảm giác có thể nghe thấy cả nhịp đập của trái tim mình. Trong đại điện trống trải chỉ có hai người bọn họ. Sau khi dâng hương xong, Tiêu Dật Tài mới xoay người, sau đó nhìn tới Vương Tông Cảnh.
Vương Tông Cảnh vẫn cúi đầu, một lúc lâu sau hắn mới cất giọng khàn khàn hỏi: "Vì sao không cho ta giết người?"
Tiêu Dật Tài đi tới, ngồi xuống một cái ghế cách Vương Tông Cảnh không xa, khẩu khí bình thản hỏi lại một câu: "Ngươi vì sao lại muốn giết người?"
Vương Tông Cảnh cả thân hình chấn động, nhưng sau đó lại ủ rũ trở lại, từng giọt nước vẫn từ trên người chảy tong tong xuống, chua chát nói: "Bọn chúng gây tội ác, đáng chết."
Tiêu Dật Tài nhìn hắn một cái thật sâu rồi hỏi tiếp: "Ngươi dựa vào cái gì mà định giết người?" Vương Tông Cảnh im lặng. Tiêu Dật Tài vẫn nhìn hắn, chậm rãi đi tới gần Vương Tông Cảnh rồi nói tiếp: "Ngươi muốn đi giết cả nhà họ phải không?" Vẫn không có câu nào đáp lại câu hỏi ấy.
"Ngươi có nghĩ tới không, phần lớn đám người trong nhà đó, cha mẹ cùng con cái hắn, họ có làm gì ác không mà ngươi giết họ?"
Vẫn chỉ có sự trầm mặc đáp lại. "Ngươi muốn giết người, không phải vì chính nghĩa, cũng chẳng có lý do đàng hoàng." Tiêu Dật Tài tới gần sát Vương Tông Cảnh và nhìn hắn, đột nhiên giơ tay bắt lấy tay hắn, đưa lên: "Ngươi muốn giết người, nhưng trong lòng lại hối hận, lại là lương tâm không sao thanh thản được, ngươi giết người chỉ là để hả giận mà thôi. Đúng không?"
Vương Tông Cảnh cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thậm chí vốn đã không còn chút máu nào, nhưng hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dật Tài, chỉ là liều mạng giãy ra. Tiêu Dật Tài nhẹ buông tay, Vương Tông Cảnh ngã ra, một âm thanh trầm muộn theo đó vang lên.
Tiêu Dật Tài đứng ở trước người hắn, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi nói: "Ngươi tâm tính, tư chất đều không giống người thường, ta rất coi trọng, cũng định sẽ tài bồi cho ngươi. Nhưng trên đời này nhiều sự việc không được như ý, kiếp số luôn lung tung, luôn luôn thay đổi, không thể nhìn xuyên thấu, nếu tâm trí không vững thì làm sao có thể thành đại sự?"
"Việc hôm nay ngươi hãy trở về nghĩ lại, nghĩ có thấu đáo hay không là tùy ở ngươi. Nếu ngươi có thể hiểu được thông suốt vì sao ngươi muốn giết người thì lại tới tìm ta." Hắn vung tay áo sau đó xoay người đi, hướng về phía Tam Thanh Thánh tượng, ánh mắt lạnh nhạt, toàn thân đạo bào không gió mà bay.
"Thiên địa, thế gian có một số việc không thể vì cá nhân mình mà làm được; có những người vì một số chuyện mà nhận hết về mình sự dày vò đau đớn, ta đây cũng vậy.Thanh Vân môn ta, trên Thông Thiên Phong này đã bao nhiêu đời tổ sư anh kiệt tại đây lập ra lời thề, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, không bao giờ hối hận cả."
Tiêu Dật Tài mày kiếm, đôi mắt lạnh lẽo, bỗng nhiên xoay người lại đi rất nhanh, trong lòng cũng đang phẫn uất kích động, bộ pháp lúc này ẩn ẩn mang theo Phong Lôi chi thế, đối với đại điện trống trải, với bóng đêm tối tăm, lớn tiếng nói: "Đường đường một đấng nam nhi, sống trên thế gian này, sao có thể mang tâm tư nữ nhi được. Coi sinh tử là bình thường, chính mình chịu trách nhiệm, chính mình nhìn thấu, chỉ có vậy thôi."
Thanh âm to rõ vang lên trong đại điện trống trải, thân ảnh của hắn dần đi xa rồi cuối cùng không thấy đâu nữa.Vương Tông Cảnh ngã trên đất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chặp vào bóng người ấy, một lúc lâu sau cũng không nói lời nào. Nửa đêm, hắn từ Thông Thiên Phong trở về Thanh Vân biệt việt, ngồi trong phòng cả đêm. Hôm sau, dù cho thân hình của hắn có khỏe mạnh tới đâu thì cũng không thể trốn được một trận sốt cao, toàn thân run lên.