Hướng đông nam khoảng bảy dặm bên ngoài thành Hoài Dương, có một ngọn đồi nhỏ không cao lắm, thường ngày trông không có gì là nổi bật, trên núi ngoại trừ vài cây cổ thụ thưa thớt, còn lại khắp nơi đều là đất đá nham thạch, đồng thời cũng cách con đường lớn đi lại rất xa, cho nên ngày thường gần như không có một bóng người, ngay đến cả những người tiều phu hoặc là dân làng ở các thôn trang làng mạc lân cận khi ra ngoài đốn củi, cũng không bao giờ đi đến nơi này.
Chỉ có điều buổi tối hôm nay,lại là ngày trăng tròn, cả bầu trời đêm một vầng trăng soi sáng trên cao, ánh trăng lạnh lẽo soi rọi khắp mặt đất, sáng đến mức dường như có hơi chói mắt, thậm chí còn làm lu mờ các ánh sao khắp bầu trời, trông xa xăm nhưng lại pha chút gì đó xơ xác tiêu điều.
Cũng tại nơi đống hoang đêm khuya thanh vắng này, cái ngọn đồi nhỏ này đột nhiên ánh lên hơn chục luồng sáng, quần áo phục sức trông khác lạ, đưa mắt nhìn đi cũng không nhận ra là môn phái nào cả. Trong màn đêm, những người này đứng trên ngọn đồi nhỏ, thoang thoáng tạo thành một vòng vây, những người đứng bên ngoài vòng vây sắc mặt đều nặng nề, cần thận khẩn trương quan sát tình hình xung quanh, dường như đang sợ hãi có kẻ địch đột nhiên xuất hiện. Còn bên trong cái vòng vô hình này, có hơn mười mấy người đang tụ tập lại, còn bên một tảng đá to có năm sáu người đang cố gắng đào bới, lúc này đã đào ra một cái hang to sâu khoảng hơn một trượng.
Bên ngoài hang, còn trông thấy vài người đạo hạnh có vẻ rất khá, lúc này sắc mặt tỏ ra vẻ khẩn trương, thậm chí trong đó có hai người lo lắng đến mức cầm sẵn pháp bảo của mình trên tay, đang bình tâm tịnh khí nhìn xuống bên dưới hang. Còn cách đám người đó không xa, còn có một thân hình thon thả, đó là một cô gái trên người mặc một chiếc áo choàng, thân hình mềm mại uyển chuyển, tóc đẹp như mây, có điều trên mặt lại mang một tấm khăn, che đi phần lớn gương mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt, khiến cho người khác không thấy được dung nhan của cô.
Nhưng mà tuy có khăn che mặt lại, nhưng vẫn không che giấu được nổi kinh sợ thấp thỏm trong ánh mắt đầy quyến rũ ấy, mí mắt mềm dịu như nước, toát ra một vẻ đẹp lặng lẽ. Tựa như lời nói khẽ, tựa như đang kể lòng, tuy không lời, nhưng lại du dương, vẻ đẹp sâu lắng ấy, luôn âm thầm vây lấy lòng người, khiến cho người bất giác như muốn đắm chìm vào đấy. Chỉ từ đôi mắt cũng đoán được nàng có một dung mạo khuynh quốc khuynh thành .
Có điều tất cả những người đàn ông xung quanh, không hiểu vì sao lại đứng lui cả ra, không ai dám đứng bên cạnh cô gái ấy cả, dưới ánh trăng lạnh lẽo, cô gái có dáng người xinh đẹp quyến rũ này lại lặng lẽ ngước đầu nhìn chăm chăm vầng trăng sáng này, ánh mắt trong vắt mang vẻ mông lung, cũng chẳng biêt trong lòng đang nghĩ điều gì.
Chính vào lúc này, đột nhiên dưới hang vọng lên một âm thanh rõ ràng và sắc bén, trông như dụng cụ bằng sắt vừa va vào một vật cứng gì đấy, vài giây sau một tiếng hô khẽ vang lên, mang một vẻ kinh ngạc và vui mừng, động tác phía dưới mặt đất nhất thời tăng nhanh. "vù vù vù vù" một loạt tiếng đào đất, rồi chợt có một người hét lên :
"Tìm thấy rồi, chính là ở đây."
Đám người xung quanh cái hầm to chợt ồn ào, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ vui mừng, trong đó có một người vội quay đầu lại, chạy về phía cô gái đang đứng một mình ngẩng đầu ngắm trăng, nhưng cũng chẳng dám nhìn trực tiếp vào cô ta, chỉ dám cúi đầu đứng cách chỗ cô gái không xa, giọng mang vẻ vui mừng và nói:
"Bẩm cáo phó môn chủ, đã tìm thấy cửa vào của địa cung rồi."
Cô gái mặc chiếc áo choàng bèn thu lại ánh mắt đang ngắm nhìn vầng trăng trên trời, tựa như ánh trăng chói mắt ấy vốn không hề ảnh hưởng đến đôi mắt của cô ta, có điều phản ứng của cô ấy không giống với những người xung quanh, sau khi lạnh nhạt đáp ứng một tiếng, bèn quay người sang chỗ cái hầm lớn, niềm vui trong ánh mắt cũng chẳng có là bao nhiêu.
Người đàn ông đứng sau lưng cô như lập tức cảm giác được, bèn cần thẩn nhìn lên người phụ nữ ấy, rồi sau đó liền vội đưa mắt nhìn sang hướng khác, khẽ nói:
"Phó môn chủ, có chuyện gì không thỏa đáng sao?"
Cô gái ấy không lập tức trả lời hắn, mà chỉ đi về hướng cái hầm lớn, người đàn ông bèn đi theo sau lưng cô ta, những người đứng phía trước hướng cô gái đang đi tới cũng nhanh chóng cung kinh lui ra tạo thành một con đường. Đi đến phía bên trên cái hầm lớn, nhìn xuống bên dưới, mượn ánh trăng trong sáng trên trời, có thể trông thấy rõ ràng quả nhiên đã đào được một cánh cổng đá bị chôn vùi sâu bên trong đất cát nham thạch, xem ra mới chỉ lộ ra có một nửa, nhưng từ đó cũng thấp thoáng có thể thấy được những hình ảnh chim muông dã thú được điêu khắc trên cánh cổng đá ấy, tuy đơn giản mộc mạc. nhưng dưới ánh trăng nó vẫn toát lên một khí thế bất phàm.
"Quá dễ dàng rồi." Cô gái ấy im lặng một lúc, tựa như đang tự lẩm bẩm:
"Vân điện chinh là trọng địa của tiên gia trong truyền thuyết, làm sao có thể được tìm thấy dễ dàng như vậy chứ?" Ánh mắt cô nhìn chăm chú một nửa của cánh cổng đá vừa được đào ra, sau đó nhìn kĩ những hình vẽ chim muông cầm thú trên cánh cửa đá ấy một lúc, rồi đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt khẽ nhíu lại, nhưng sau đó lại chần chừ một lúc, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói:
"Tuy rằng có chút không đúng, nhưng ta cũng không thể khằng định đây nhất định không phải là vân điện, các ngươi vẫn cứ tiếp tục đào cánh cửa đá này ra đi."
Những người bên cạnh tựa như cùng lúc đáp ứng, lập tức phía dưới hầm lại bắt đầu một trận đào bới đầy nhiệt huyết, thậm chí ngay cả những người vốn đứng bên ngoài hầm, cũng có hai kẻ không chờ đợi được, cũng dứt khoát nhảy xuống bên dưới săn tay áo lên giúp đỡ. Những người này không phải là những phàm nhân bình thường, họ đều là những người có đạo hạnh, những việc đối với người bình thường là nặng nhọc mệt mỏi, nhưng đối với họ thì không hề có gì đáng ngại, nhanh chóng, dưới sự nổ lực của mọi người, bên dưới hầm lại đào ra thêm một khoảng không lớn, cánh cửa đá ấy cuối cùng cũng lộ ra hoàn toàn
Đó là một cánh cửa đá có một độ nghiêng nhất định so với mặt đất, rộng bảy thước, cao hơn một trượng, và cũng không biết đã bị chôn vùi trong đất cát bao nhiêu lâu năm tháng rồi, cho dù bề mặt của cánh cửa đá kiên cố này, cũng đã xuất hiện những vết hằn lỏm chỏm. Cô gái đứng bên cạnh hầm chợt ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng tròn trên trời, trông thấy ánh trăng tựa như càng sáng rực hơn, chiếu rọi đến mức khiến cho cả ngọn đồi nhỏ này sáng tựa ban ngày, tuy rằng như vậy, đằng sau cánh cửa đá dày và nặng này là cái gì, thì lại không hề có ai biết cả, trong phút chốc, xung quanh cái hầm này bỗng trở nên im lặng.
Vẫn là người đàn ông ban nãy, lặng lẽ đi đến bên cạnh cô gái, nhẹ nhàng bẩm:
"Phó môn chủ, người xem bây giờ là…"
"mở ra."
Giọng nói của cô gái ấy, không biết tại sao lại trở nên lạnh lùng.
Người đàn ông gật đầu, vâng một tiếng, rồi sau đó đi đến bên cái hầm, vẫy tay xuống phía dưới đất ra hiệu, lập tức toàn bộ người đều nhảy lên khỏi hầm, rời khỏi cánh cửa đá ấy, chỉ có duy nhất một mình người đàn ông này nhảy xuống bên dưới, bước đến phía trên cánh cửa đá, trước tiên hắn quan sát một lượt cánh cửa đá, từ trên xuống dưới từ li từ tí một, chính giữa hắn vẫn nhảy lên cánh cổng đá, dùng tay sờ thật kĩ vào vài chỗ. Một lúc sau, hắn như có được kết luận gì đấy, âm thầm gật đầu, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ màu đen.
Dưới ánh trăng, bên ngoài cái bình là một màu đen, không hề có chút ánh sáng, nhưng người đàn ông cầm món đồ này khá là thận trọng, cũng không mở nắp bình ra, và cứ như vậy đặc xuống nơi mà bản thân hắn trước đó đã nhắm lựa kĩ, tại nơi trên dưới cánh cửa khoảng sáu phân, sau đó sắc mặt chợt có chút khẩn trương, hít thở sâu một hơi, rồi sau đó nhanh như chớp mở nắp cái bình màu đen ra.
"Xì….."
Một âm thanh trầm khẽ nhỏ bé, mang một mùi vị khiến cho người ta có chút lo sợ hoảng hốt, đột nhiên từ trong chiếc bình nhỏ này lan tỏa ra, một làn khói đen nhẹ nhẹ mỏng như sương khói, rồi từ từ nổi lên, tiếp đó là một hạt nước đặc dính màu đen, từ trong miệng bình từ từ nhỏ giọt ra, rơi xuống bên trên cánh cổng đá kiên cố này.
Một giọt rồi lại một giọt, trước sau tổng cộng có năm hạt nước máu đen nhỏ ra từng bên trong cái bình nhỏ màu đen ấy.
Trên cánh cổng đá kiên cố bị mài mòn bởi sương gió nắng mưa theo năm tháng, những hạt nước màu đen lắc lư nhè nhẹ. Vài phút sau, chợt nghe bên dưới giọt nước đột nhiên vọng lên một tiếng nổ đanh gọn, giống như một thứ gì đó bị nứt đôi ra, một làn khói mù mịt mang theo đá bụi, bốc lên trong nháy mắt.
Người đàn ông tay cầm chiếc bình đen ấy đã sớm nhảy người lui ra, nhảy lên phía trên căn hầm lớn này. Tất cả ánh mắt bao gồm cả người phụ nữ thần bí ấy, đều nhìn chăm chú vào cánh cửa đá và những giọt nước màu đen kì lạ trên cánh cửa ấy.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, trong làn sương khói quây quần như nước sôi ngùn ngục bốc lên đầy kì lạ, , cánh cửa đá kiên cố trải qua biết bao nhiêu năm tháng đột nhiên như bị trở thành đất cát rời rạc ra, họ trơ mắt nhìn những giọt nước màu đen ấy đang xâm thực từng lớp từng lớp đá một cách dễ dàng, đất vụn đá nứt, mang theo một mùi vị hôi thối bốc lên, và để lộ ra một cái lỗ to, và cứ thế mà không ngừng bị đục khoét sâu vào.
Tốc độ nhanh chóng như vậy, chỉ trong tiếng vang " sụt sịt sụt sịt" khe khẽ khiến cho người ta phải buốt răng ấy, thoáng chốc, trên cánh cửa đá vốn vô cùng kiên cố ấy chợt xuất hiện một lổ hổng vô cùng lớn, tại nơi sâu thẳm mà ánh trăng không thể chiếu rọi đến, bóng tối đang tuôn chảy bên trong
Bên trên hầm, tất cả mọi người đều thở phào, có người thậm chí còn vỗ tay chúc mừng, ai nấy cũng đều cảm thấy nhẹ nhỏm, chỉ có cô gái ấy vẫn nhìn trừng trừng vào cái lỗ hổng lớn ấy, và cả những giọt nước màu đen còn đọng lại bên cạnh lỗ hổng, ánh mắt chợt lóe sáng lên, nhưng cũng không có vẻ là vui mừng cho lắm, mà trái lại quay người nhìn sang người đàn ông đang đứng bên cạnh, một lúc sau lặng lẽ nói:
" Hắc thực thủy quả thực vô cùng lợi hại, quả nhiên danh bất hư truyền. Thật không ngờ kì độc thất truyền ngàn năm này, các người lại vẫn có thể tìm ra được."
Người đàn ông vẻ mặt vốn đang nở nụ cười với vài phần phấn khởi ấy nụ cười nhất thời căng ra, xem vẻ có vài phần gượng gạo, cười khan một tiếng và nói:
"Phó môn chủ, cái này, cái này đều là bảo vật do môn chủ ban cho, chúng tôi…."
Cô gái ấy nhè nhẹ lắc đầu, tỏ vẻ không có hứng thú nói tiếp về đề tài này, mà chỉ lạnh nhạt nói:" Được rồi, không cần nói nữa. Mở cửa thôi."
Người đàn ông ấy như được miễn xá, âm thầm thở một hơi, sau đó vẫy gọi những người đứng xung quanh, lập tức có mười mấy người cùng nhảy xuống bên dưới. Một cánh cửa đá vốn dày đặc cứng chắc giờ đây lại bị đục ra một cái lỗ hổng lớn, đương nhiên là giờ đây dễ xử lí hơn trước nhiều, trước mắt một đám người hoặc là khiêng hoặc là nhấc hay là khều, tất cả đều bận rộn, và chỉ nghe một tiếng hét to, rồi sau đó ầm ầm một tiếng, cánh cổng đá kiên cố đã đóng kín suốt bao nhiêu năm tháng này, cuối cùng cũng đã bị mở ra.
Thế nhưng, chính vào lúc cánh cổng đá này mở toang, dưới mi mắt của tất cả mọi người, cái dần dần lộ ra bên trong cái lổ hổng tối đen này, chợt có một cái gì đó sáng rực lên bên trong bóng đêm sâu thẳm, rồi sau đó với thế sấm vang chớp giật không kịp bịt tai lại, đột nhiên ánh sáng chói rực lên, xông ra bên ngoài.
Xung quanh mọi người nhất thời đều chưa kịp phản ứng, chỉ có cô gái đứng bên trên hầm là run người một cái, giống như cảm giác được điều gì đó, khẽ quát lên:
"thôi rồi!"
Tiếp đó vẫn không kịp nhắc nhở những người khác, bèn phi người xuống dưới, dùng tay che lại, một luồng sáng rực rực màu tím đột ngột bay ra, vụt lên không trung, giây phút ấy, dường như ngay cả ánh sáng của vầng trăng cũng dần dần kém sáng đi vài phần, bên trong ngoài hầm, tựa như nhất thời được khoác lên một chiếc áo ngoài với ánh sáng tím nhạt.
Thế nhưng, ánh sáng lạ bên dưới cánh cửa đá có tốc độ nhanh đến kinh ngạc, trong nháy mắt đã bay vút ra, lướt qua bên cạnh tất cả mọi người, vào cái thời khắc mà luồng ánh sáng tím ấy xông ra đến cửa hang và sắp bị che khuất, thì đột nhiên nó bỗng xông ra bên ngoài, bay vút vào trong màn đêm.
Đó là ba luồng sáng kì lạ xanh đỏ và vàng, và chúng vây quần lấy nhau tạo thành một cột sáng lớn, xông thẳng lên tận trời, trông như một cột sáng chống trời vậy, phá vỡ các màn đêm. Trong đêm trăng tròn này, trông nó vô cùng sáng tỏ, và cứ duy trì mãi như vậy rất lâu trong đêm đen, sau đó ánh sáng mới dần dần nhạt đi, và rồi từ từ biến mất.
Xung quanh cái hầm lớn, tất cả mọi người đều há hốc miệng ngơ ngác, cô gái mặc áo vàng ấy là người duy nhất kịp thời phản ứng nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước chỉ lạnh lùng hứ một tiếng, thu ánh mắt đang nhìn cột ánh sáng trong màn đêm về, mọi người bên cạnh chỉ đợi đến lúc này mới hoàn hồn lại, người đàn ông trước đó vội vàng chạy tới, vẻ mặt u sầu vội nói:
"Phó môn chủ, phải làm sao?"
Ánh mắt của cô gái ấy chợt lóe sáng lên, trong lòng cô cũng đang dấy lên biết bao ý niệm, vài phút sau, cô ta bèn đưa ra quyết đoán và nói:
"Luồng sáng ba màu xông thẳng lên trời này, tuy không tổn thương người nhưng lại có nhuệ khí, quả là một hiện tượng vô cùng quí báu. Bất kể địa cung nơi này có phải là vân điện hay không, bên trong nhất định cũng sẽ có những bảo vật kì lạ. Ngươi lập tức dẫn theo tất cả mọi người xuống địa cung ở phía bên dưới, tìm kiếm bảo vật, nhưng phải nhớ là nhanh chóng, chậm nhất là không được kéo qua đêm nay, một khi tìm thấy phải đi ngay lập tức, hiểu cả rồi chứ?"
Người đàn ông ấy ngơ ngác một lúc và nói:
"Thuộc hạ hiểu rõ, nhưng không biết phó môn chủ người…."
Giống như những gì trong lòng hắn thầm nghĩ, người phụ nữ ấy lạnh lùng cười một tiếng và nói:
"Ngươi đừng quên nơi đây là đâu, Thanh Vân môn ở bên cạnh đấy, chẳng lẽ ngươi đều cho rằng những người trong Thanh vân môn đều là đồ bỏ đi sao? Ta ở lại bên ngoài, nếu như có ai chạy đến thăm dò, ta sẽ cản giùm cho các ngươi, để có thể giành lấy thời gian dù là một giờ nửa khắc, hiểu rồi chứ?"
Người đàn ông ấy chợt ngộ ra, vội vàng gật đầu và nói:
"Vâng, vâng, tôi hiểu rồi, đa tạ phó môn chủ chỉ điểm." Nên lập tức không dám chậm trể, vội vàng hô gọi những người xung quanh, gần vài chục người, dưới mệnh lệnh chỉ huy của hắn, từng người từng người một đều lần lượt chui vào bên trong cái động đá vừa được mở ra ấy, cuối cùng chỉ còn lại cô gái mặt áo vàng che mặt thần bí kia, một mình cô ta đứng bên ngoài hầm, ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo giữa bầu trời, sau đó lại nhè nhẹ quay người lại, đưa mắt nhìn đi, trong màn đêm sâu thẳm, ở nơi xa tận cùng tối đen ấy, có một ngọn núi nguy nga cao vút đứng sừng sững, trông như một tên khổng lồ của bóng đêm, đang nhìn bao quát thế gian đầy thăng trầm này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Từng cơn gió, vi vu thổi qua .
Cô đứng trong gió, vạt áo nhẹ bay, đôi mắt trong nhìn chăm chú vào những dãy núi, dường như đang nhìn tháng năm dài đằngdẵng đã qua, giây lát sau, chỉ nghe thấy phía dưới tấm mạn che mặt ấy, giống như vang lên một giọng khe khẽ:
"Thanh Vân, Thanh Vân, Thanh Vân….."
Thanh Vân sơn, đỉnh Long Thủ.
Đêm đã về khuya, Điền Linh Nhi đã dẫn Tiểu Huyên đi nghỉ từ sớm, chỉ còn Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ vẫn còn ngồi cùng nhau trong Thông đình. ( TH và LKV thông đỉnh =]] )
Ánh trăngchiếu rọi ngôi đình cô độc này, gió núi lạnh như nước, huynh đệ hai người vẫn không có ý muốn rời đi, còn rất nhiều chuyện chưa được nói ra, cả hai đã nói với nhau biết bao nhiêu chuyện, từ quá khứ nói đến hiện tại, từ lúc còn bé nói đến lúc trưởng thành, có lúc thì vui cười, có lúc thì im lặng. Trà nguội nước cạn, đêm khuya thanh vắng.
Chính vào lúc này, cả hai đồng thời như cùng cảm nhận được một cái gì đó, cùng nhau quay đầu nhìn, chỉ thấy tại nơi xa bên phía thành Hà Dương, đột nhiên có một cột sáng ba màu bắn lên tận trời, mạnh mẽ như rồng bay thẳng lên trời cao. Tề Hạo "í" một tiếng, đứng dậy đi đến bên vách núi, chăm chú nhìn, qua một lúc sau, cột sáng ấy dần phai nhạt, và từ từ biến mất trong màn đêm.
Sau lưng vọng đến tiếng bước chân, Lâm Kinh Vũ bước đến bên cạnh, khẽ chau mày và nói:
"Có vẻ đây là hiện tượng như có bảo vật xuất thế, chỉ là nơi mà ánh bảo quang ấy bay lên cách Thanh Vân sơn gần như vậy, làm sao còn có bảo vật quan trọng nào được cất giấu chứ?"
Nét mặt của Tề Hạo tỏ vẻ khá nghi hoặc, xem ra cũng có vài phần không giải thích được, Lâm Kinh Vũ trầm ngâm vài phút và nói:
"Sư huynh, hay là để đệ qua đó xem thử."
Nói đoạn thân hình vừa định bước ra, nhưng Tề Hạo lại đưa một cánh tay ra và ngăn hắn lại, rồi nói:
"Kinh Vũ, đệ đừng có sang đấy."
Lâm Kinh Vũ có hơi ngạc nhiên, quay đầu sang nhìn Tề Hạo và hỏi:
"Sao vậy?"
Tề Mạo chấp tay đứng đấy, nhìn chăm chăm vào màn đêm nơi phương xa, chậm rãi nói:
"Nơi đây quá gần Thanh Vân Sơn, bảo quang lại hiển hách như vậy, thì không thể nào không kinh động đến đỉnh Thông Thiên. Bảy ngọn hợp nhất như hiện tại, lệnh xuất nhất môn, tuy rằng quả thật muốn sang đấy cũng chẳng sao, nhưng chúng ta cũng chẳng cần phải nhiều chuyện, Tiêu sư huynh tự sẽ biết xử trí."
Lâm Kinh Vũ nhìn Tề Hạo một lúc, thấy Tề Hạo thần sắc bình thản, nét mặt không hề có biểu hiện bất kì một vẻ khác lạ gì, chỉ nhìn về nơi xa ấy một hồi, sau đó liền quay trở về bên trong Thông đình. Lâm Kinh Vũ chậm rãi bước theo, lúc đi qua Thông đình, đột nhiên hắn ngước đầu nhìn tấm biển ấy, ánh mắt lóe lên một cái nhìn đầy phức tạp, sau đó từ từ đi vào bên trong đình, ngồi xuống bên cạnh bàn, trầm mặc một lúc rồi nói:
"Sư huynh, năm xưa khi trưởng giáo sư huynh đưa ra việc bảy dãy núi hợp nhất, sao huynh lại tán đồng và ủng hộ ?"
Tề Hạo nhíu mày, nhìn sang Lâm Kinh Vũ. Lâm Kinh Vũ không hề né tránh ánh mắt của hắn, chỉ lãnh đạm nhìn ông. Hai người nhìn nhau một lúc sau, Tề Hạo chợt điềm đạm cười và nói:
"Chuyện cũ trước đây, sao tự nhiên đệ nhắc đến chi vậy?"
Lâm Kinh Vũ không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Tề Hạo, vài phút sau, bèn đưa mắt về.
Tề Hạo nhìn chăm chú vào tách trà, sau một lúc bèn nói:
"Chuyện bảy dãy núi hợp nhất, trái với qui chế của Thanh Vân tổ. Năm ấy khi Tiêu Chân nhân vừa đưa ra kiến nghị này, trên dưới sư môn đều bàn tán xôn xao, bàn chuyện gì cũng có, nhưng mà đệ thử nhìn xem cho đến ngày hôm nay, còn có ai nhắc đến chuyện này khộng? Mà bất luận ra sao, cục diện hôm nay những người tinh mắt đều có thể nhìn ra, Thanh Vân môn đang có một cục diện ngày càng liên tục lên cao, điều đó cho thấy bảy dãy núi hợp nhất là đúng, Tiêu chân nhân hùng tài thao lược, đến nay đã được trên dưới sư môn tận tâm ủng hộ, không có ai là không phục."
Đuôi mắt của Lâm Kinh Vũ chợt giật nhẹ, qua một hồi, bèn chầm chậm gật đầu.
Tề Hạo vẫn tiếp tục nói:
"Năm xưa trong số bảy dãy núi, tuy rằng lúc mới đầu có vô số người cổ xúy làm loạn, thế nhưng từ sau khi Tiêu sư huynh liên tục hoạch định ngang dọc với những thủ tọa trưởng lão, mãi đến cuối cùng khi định đoạt, từ đầu đến cuối đều rõ ràng là phản đối, chỉ còn lại mỗi Tiểu Trúc Phong mà thôi. Đại cuộc đã định, nói nhiều vô ích, vi huynh thân gánh trọng trách của Long Thủ đỉnh, nhiều đêm khó ngủ vì mãi suy nghĩ không dám làm chuyện có lỗi với môn đạo truyền thống do tổ sư các đời truyển lại, cho nên lúc ấy cũng cẩn thận quyết đoán, đến giờ nghĩ lại, không hề cảm thấy hối hận."
Lâm Kinh Vũ chợt ngẩng đầu lên, chau mày lại và vội hỏi:
"Sư huynh, đệ không có ý muốn trách huynh, chỉ là ngẫu nhiên nhớ lại chuyện năm xưa, cho nên mới hỏi đến chuyện này."
Tề Hạo chỉ cười, đưa tay ngăn hắn không nên nói tiếp:
"Huynh hiểu cả, đệ không cần giải thích."
Một lát sau, trên mặt ông lần đầu tiên hiện lên một vẻ mơ màng, ánh mắt nhìn về nơi xa, nhẹ nhàng nói:
"Kì thực có lúc huynh cũng có nghĩ đến, lúc đó quyết định mà huynh đưa ra rốt cuộc có đúng hay không? Hoặc nếu như năm đó sư phụ còn sống, thì ông sẽ làm thế nào?"
Lâm Kinh Vũ vội đứng dậy, nhìn về ánh mắt của Tề Hạo mang vài vẻ kinh ngạc hiếm thấy, nên nói:
"Sư huynh, huynh đừng nói bậy nữa!"
Tề Hạo chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt hoài nghi bất định có pha chút quan tâm của Lâm Kinh Vũ, sau đó mỉm cười, đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn và nói:
"Huynh cũng chỉ là nói một chút chuyện tào lao trước mặt đệ, đệ không cần lo lắng."
Sắc mặt của Lâm Kinh vũ cũng dần dần bình tĩnh trở lại, khẽ giọng vâng một tiếng. Tề Hạo trầm mặc một lúc, đổi sang đề tài khác và nói:
"Theo huynh thấy, luồng bảo quang lóe lên tối hôm nay, sự việc tuy có kì lạ, nhưng cũng không đáng để bổn môn dốc sức truy cứu, cùng lắm thì phái một vị trưởng lão đến đấy điều tra là được. năm xưa khi bảy dãy hợp nhất, trong số các dãy, Phong Hồi đỉnh đặc biệt vô cùng ủng hộ trưởng môn, Tăng sư thúc thậm chí còn chủ động nhường vị để thị chúng , để bày tỏ lòng của thúc ấy. Cũng như hiện nay người mà trưởng giáo chân nhân tin tưởng nhất, đại khái chính là Tăng Thư Thư Tăng sư đệ rồi. Nếu như không có gì thay đổi, chắc hẳn Tiêu chân nhân sẽ nhờ đệ ấy xuất sơn đi điều tra. Cho nên, sự đệ cũng không cần thiết phải đi một chuyến làm gì."
Lâm Kinh vũ lặng lẽ gật đầu và nói:
"Sư huynh quả cao kiến."
Tề Hạo nhếch miệng một cái, dường như đối với hai chữ "cao kiến" ôm chút cười khổ, sau đó chắp tay quay người lại, rồi từ từ bỏ đi, ánh trăng như nước, chiếu rọi hình bóng của ông trên cái đình vắng vẻ này, như thấm đẫm chút gì đó cô độc. Sau vài phút, đột nhiên nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng bay bỏng của ông vọng đến:
"Đúng rồi, còn có một việc chỉ sợ là đệ không biết. Mấy ngày trước, Tiêu chân nhân đã từng âm thầm phái người hẹn gặp Lục Tuyết Kì Lục sư muội, muốn đến thăm Đại Trúc Phong một chút, kết quả là bị Lục sư muội quả quyết từ chối. Huynh chỉ là không hiểu, đã có một cục diện tốt như mọi thứ bây giờ, thế thì vị Tiêu sư huynh ấy của chúng ta rốt cuộc là vì chuyện gì, sao lại còn muốn lên Đại Trúc Phong chứ?"
"Sao?" Lâm Kinh vũ tỏ ra giật mình, chợt ngẩng đầu lên, nhìn Tề Hạo đang chấp tay dần đi về phía xa, vẻ kinh ngạc và nghi ngờ trong ánh mắt một lần nữa lại hiện lên, chỉ là không biết rốt cuộc là vì hành động ngoài ý muốn của Tiêu chân nhân hay là do Tề Hạo lại có thể biết được chuyện bí mất như vậy của trưởng giáo chân nhân.
Dưới ánh trăng, Tề Hạo ngẩng đầu bước đi, bóng hình trở nên xa dần, và cuối cùng dần dần biến mất dưới ánh trăng hoa lệ.
* * *
Dưới thành Hà Dương, ngay dưới lòng sông bên dưới mặt đất.
Câu nói ấy của Tiểu Đỉnh vừa mới buộc miệng nói ra, Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đều ngơ người ra.Phản ứng của Tô Văn Thanh rất nhanh, lập tức lắc đầu phản đối rồi nói:
"Không được, đám người này hành tung bí ẩn, tuyệt đối không phải là người tốt, mà chúng ta cũng chưa từng nghe nói ở gần Thanh Vân môn có một nơi kì lạ bị chôn vùi dưới đất như vậy, bên trong đó cũng không biết là có nguy hiểm như thế nào, nên không được tùy tiện đi vào."
Tiểu Đỉnh mặt mày hớn hở có vẻ như muốn thử xem sao, cậu nhóc nhìn dãy hàng lang thần bí đằng sau vách đá mà đầy vẻ hiếu kì, không nhịn được bèn quay đầu hỏi Vương Tông Cảnh:
"Vương đại ca, huynh thì sao?"
Vương Tông Cảnh thấy Tiểu Đỉnh và Tô Văn Thanh đều đồng thời nhìn về phía mình, nên nhất thời cũng có chút do dự, có điều sau một hồi cân nhắc, hắn dù sao không phải là trẻ con giống như Tiểu Đỉnh, nên suy nghĩ được nhiều chuyện hơn, vì thế vẫn lắc đầu nói:
"Tiểu Đỉnh, chúng ta tốt nhất đừng nên vào trong đó."
Tiểu Đỉnh lập tức tỏ ra vẻ thất vọng, Vương Tông Cảnh bước đến xoa xoa đầu của cậu nhóc và nói:
"Tiểu Đỉnh, chúng ta hiện giờ còn không biết mình đang ở nơi nào, nên không được tùy tiện bước vào những nơi nguy hiểm mà không thể đoán trước được. Hơn nữa, chúng ta suốt quãng đường bị dòng nước cuốn đến chỗ này, ngoài ba người chúng ta ra, còn một người nữa mà đến giờ vẫn không tìm thấy."
Tiểu Đỉnh run người, bèn kêu lên, đồng thời nét mặt cũng tỏ ra có chút nghịch ngợm:
"Ây da, sao đệ lại quên mất Cữu đại ca rồi! Vậy thì biết phải làm sao, chúng ta đến bây giờ còn chưa tìm được huynh ấy ?"
Vương Tông Cảnh trầm ngâm một lúc và nói:
"Phía thượng lưu là nơi mà chúng ta vừa thuận theo đó mà đi xuống đây, nếu như vẫn không phát hiện ra tung tích của Cữu Điêu Tứ, thì nói không chừng huynh ấy đã bị nước cuốn xuống hạ lưu rồi, chúng ta vẫn cứ tiếp tục đi xuống phía dưới xem sao, tìm kĩ một chút nói không chừng có thể tìm thấy huynh ấy, và nói không chừng cũng có thể tìm thấy đường ra. Ban nãy bọn người đó đột nhiên xuất hiện ở đây, có lẽ là từ một nơi nào đó xuống đến phía dưới lòng sông này, nói không chừng là đang ở nơi nào đó phía dưới hạ lưu."
Tô Văn Thanh gật gật đầu và nói:
"Vương huynh nói chẳng sai."
Tiểu Đỉnh bèn nhảy lên, vẫy tay gọi Đại Hoàng và Tiểu Hôi, nhất thời đổi ý, xem bộ dạng của cậu nhóc có vẻ còn nôn nóng hơn cả Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh, bèn vội nói:
"Đi mau, đi mau, chúng ta phải đi nhanh thôi."
Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đưa mắt nhìn nhau, và đều cười khổ, thế là ba người, một chó, một khỉ, rời khỏi cái hang động lấp lánh ánh sáng thần bí này, tiếp tục tìm kiếm xuống phía dưới hạ lưu.
Có điều chuyện trên thế gian này dường như muốn chống đối với mấy người bọn họ, sau khi đi được một đoạn đường xuống phía dưới hạ lưu, nước sông chợt dâng trào lên, bít hết mọi nẻo đường, chỉ còn sót lại bãi sông ở phía dưới chân, mà phía trước địa hình nhấp nhô, giờ đã bị nước nhấn chìm hoàn toàn.
Phía trước không có đường đi, cả ba người chỉ đành im lặng, một lúc sau Tô Văn Thanh chau mày lại và nói:
"Sao lại hết đường rồi, vậy những người lúc nãy làm sao mà vào đây được, chẳng lẽ là bơi sang đây sao?"
Vương Tông Cảnh chần chừ vài phút và nói:
"Có lẽ đạo hạnh của họ rất cao, có thể ngự kiếm bay qua đây."
Tô Văn Thanh chau mày, nét mặt có chút ưu tư, Vương Tông Cảnh đều trông thấy cả, và hắn biết cô ấy đang lo lắng điều gì, trên thực tế nếu như đám hắc y nhân lúc nãy đạo hạnh cao thâm, thì đối với ba người họ tuyệt không phải là chuyện tốt gì. Có điều trước mặt không còn đường đi, nếu như muốn xuống nước thì cả ba cũng chẳng dám, vốn là bị dòng nước cổ quái ấy cuốn đến cái nơi quỉ quái này, lỡ như nước sông này bề mặt thì tĩnh lặng, còn phía dưới mặt nước lại có những dòng chảy ngầm khác thì sao, như thế chẳng lẽ lại phải rơi vào hiểm địa nữa hay sao?
Dưới tình trạng bất lực, cả ba chỉ đành quay đầu trở về, trước mắt cái hang động ấy dần dần lại xuất hiện trong tầm mắt, dãy hành lang thần bí thoắt ẩn thoắt hiện sau vách đá. Chính vào lúc này, Tô Văn Thanh đang dần tiến đến gần cửa hang chợt phát ra một giọng có vẻ kinh ngạc, giống như vừa trông thấy gì đấy, bèn bước vội về phía cửa động, sau khi quan sát kĩ, đột nhiên quay đầu sang vẫy tay gọi Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh:
"Hai người mau qua đây mà xem?"
"Sao vậy?" Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh vội chạy qua, nhìn theo hướng mà ngón tay Tô Văn Thanh chỉ đến, chỉ trông thấy ở xung quanh cửa hang nơi mà vách đá vừa bị phá vỡ, có một nơi hình như có vết tích của vài giọt nước, hạt nước nhỏ giọt, và từ từ cuộn thành một màu đen thẩm phía trên mảnh gạch xám
Vương Tông Cảnh chần chừ một lúc bèn nói:
"Có phải là do bọn hắc y nhân ấy để lại không?"
Tô Văn Thanh lại quả quyết lắc đầu và nói:
"Lúc nãy tôi trông thấy rất rõ, quần áo trên người của bọn chúng đều khô ráo, tuyệt đối không có khả năng bị thấm nước ẩm ướt đâu."
Tiểu Đỉnh đứng bên cạnh hét lên và nói:
"không phải là họ, thì là ai đây?"
Vương Tông Cảnh lại liếc nhìn sang Tô Văn Thanh, cả hai đều không nói gì. Vài phút sau, Vương Tông Cảnh khẽ giọng đáp:
"Cô cho rằng là huynh ấy đã vào đây sao?"
Tô Văn Thanh chần chừ một lát và nói:
"Tôi không dám khẳng định, nhưng ngoài huynh ấy ra tôi không thể nghĩ đến ai khác."
Vương Tông Cảnh sờ sờ vào trán, dường như có chuyện gì đó nghĩ không thông, bèn cười khổ và nói:
"Vậy sao huynh ấy không gọi chúng ta?"
Tô Văn Thanh chậm rãi đáp:
"Có lẽ huynh ấy không trông thấy chúng ta, hoắc có lẽ trùng hợp vừa bị dòng nước cuốn đến đây rồi vừa mới tỉnh lại, trông thấy cái cửa hang này, nên bèn bước vào bên trong."
Tiểu Đỉnh đứng bên cạnh có chút không chịu được, bèn lầm bầm nói:
"Hai người nói gì vậy, nói cả nửa ngày trời rốt cuộc phải làm sao đây, theo đệ thấy hay là chúng ta cứ vào trong đó xem thử."
Vương Tông Cảnh nhíu mày lại, nhìn sang Tô Văn Thanh, Tô Văn Thanh cười khổ một cái, rồi lại nhìn ra con đường sông tăm tối phía bên ngoài, nhẹ giọng nói:
"Đành như vậy thôi, nếu không chúng ta sẽ bị nhốt dưới lòng đất này, và sẽ không tìm thấy đường ra mất."
Vương Tông Cảnh hít thở một hơi sâu, gật đầu và nói:
"Được, vào thôi!"