Cây xanh tươi tốt, trong không khí tràn ngập hương vị bùn đất cùng hơi thở của cây cỏ, tháp đồng hồ của trường học là điển hình của kiến trúc Đức, kính thủy tinh bảy màu, ánh mặt trời chiếu qua thành những mảng sáng loang lổ. Mã Tư Viễn dọc theo cầu thang đi lên tầng trên, qua tấm kính của tòa tháp, nhìn xuống thành phố.
Làn gió tháng tư rất ấm áp, không trung lơ lửng một tầng bụi màu lam, có thể nhìn rõ kiến trúc xung quanh, nhưng trong mắt Mã Tư Viễn, trên bầu trời của thành phố này khắp nơi đều có khí đen, mà ở trường học này, càng nghiêm trọng hơn, đây cũng là nguyên nhân cậu đến chỗ này.
Chốc sau, không trung xuất hiện rất nhiều chấm đen nhỏ, như là chim hoặc là côn trùng gì đó, nhìn gần mới thấy, hóa ra là một đoàn hạt giấy dùng bùa gấp thành.
Mã Tư Viễn nghe tin tức hạt giấy mang về, mày nhíu càng chặt. Tình hình tựa hồ so với tưởng tượng của cậu còn nghiêm trọng hơn.
Đột nhiên một cái bóng đen vụt qua một cái, khiến Mã Tư Viễn đang trầm tư dọa sợ.
Định thần lại, chỉ thấy một con mèo đen đè hạc giấy xuống đất, sau đó móng vuốt cào qua, lát sau, trên đất chỉ còn lại giấy vụn.
Con mèo đen kia sau khi "chà đạp" đám hạc, bước chân tao nhã đi đến trước mặt Mã Tư Viễn, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu, "meo" một tiếng.
Mã Tư Viễn ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với con mèo.
Mắt mèo giống như làm từ ngọc bích màu xanh thanh lãnh, lông trơn bóng, động tác nhẹ nhàng tao nhã, nếu bỏ qua cái hành vi nghịch hạc giấy ngây thơ vừa nãy, nó hẳn là một quý tộc lạnh lùng ngạo mạn.
Mã Tư Viễn vươn tay, muốn sờ sờ nó một chút, mèo đen tránh đầu sang một bên, tựa hồ có không nguyện ý, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để cậu sờ soạng.
Mã Tư Viễn bị con mèo đen này manh đến gục ngã, biểu tình trên mặt nhu hòa hơn vài phần.
Đột nhiên tay Mã Tư Viễn dừng một chút, ánh mắt nghiêm túc nhìn qua.
"Ai?"
Mã Tư Viễn quá một tiếng, mèo đen bị kinh hách mà trốn ra sau lưng cậu.
Lúc này, một thân ảnh bước ra nhìn thiếu niên, tuổi so với Mã Tư Viễn không khác lắm, thân hình cao gầy, so với Mã Tư Viễn chính là cao hơn nửa cái đầu, ngũ quan rất tuấn lãng, đôi mắt hoa đào thật dễ khiến người ta chú ý.
"Thật xin lỗi, đã dọa đến cậu, tôi đến tìm nó." Thiếu niên cười cười chỉ con mèo sau lưng Mã Tư Viễn, thế nhưng mèo đen không thèm chú ý đến thiếu niên, vẫn dính chặt trên người Mã Tư Viễn.
Thiếu niên thấy Mã Tư Viễn không lên tiếng, cũng chỉ cười cười, tiếp tục nói: "Tôi tên Karry, chủ tịch hội học sinh, con mèo này tên là Captain." Mã Tư Viễn thoáng liếc qua Karry, tiếp tục không để ý đến hắn, tiếp tục đùa với con mèo kia.
"Có thể nhờ cậu chút chuyện không?" Karry đột nhiên nói với Mã Tư Viễn, không đợi cậu trả lời, hắn tiếp tục nói: "Sắp tới trường học sẽ có người đến kiểm tra, nếu Captain bị phát hiện thì không xong, nhà của tôi thì không tiện giữ nó, có thể nhờ cậu nuôi nó một thời gian không?"
Mã Tư Viễn lấy tay gãi gãi cằm Captain, thấy nó thoải mái đến híp mắt, một bộ dáng nhu thuận đáng yêu chết được, vì thế liền gật gật đầu với Karry, ôm lấy Captain, nhìn Karry đang mỉm cười đầy ôn hòa, xoay người rời đi.
Sau khi Mã Tư Viễn đã đi xa, Karry đứng trên tháp chuông nhìn thân ảnh cậu, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, cho đến khi bóng dáng Mã Tư Viễn hoàn toàn không nhìn thấy được nữa, Karry cũng biến mất không thấy, chỗ hắn đứng vừa nãy, chỉ còn lại hình nhân bằng giấy, tự bốc cháy thành tro, tiêu thất trên không trung.