“Được rồi, tôi nhớ rõ rồi, hôm nay cứ vậy trước đi.” Thiết Đầu ngồi bên cạnh Cao Bằng nhìn xuống đồng hồ, hôm nay cũng tương đối rồi, đóng vở lại nói.
“À ừm… Tôi soạn một giáo trình, anh có thể mang về xem trước, vậy thì không cần phải ghi chép mỗi ngày nữa, cũng đỡ cho ngày nào anh cũng phải chạy xuống.” Sau khi kết thúc “buổi học” Cao Bằng đề nghị.
“Thật sao? Vậy thì không ổn lắm, làm phiền anh quá.” Thật là một người tốt a, còn nhiệt tình viết cho hắn một giáo trình nữa chứ.
“Không sao, đến lúc đó nếu anh có gì không hiểu có thể hỏi lại tôi.” Cao Bằng vừa nói vừa lấy usb trong túi ra cắm vào máy vi tính, mở văn bản giáo trình, cho Thiết Đầu xem sơ qua.
“Ừm, được, cám ơn nhiều nha.” Thiết Đầu xem đại khái, tương đối rõ ràng dễ hiểu, hơn nữa còn rất tỉ mỉ, rất thích hợp cho hắn dùng.
“Vậy tôi gửi vào email công ty cho anh nhé?” Cao Bằng ép xuống vui sướng trong lòng hỏi.
“Ừ, vậy đi, cái usb này của anh tôi mượn dùng trước nha, đợi lát nữa tôi kiểm tra lại một lần rồi trả anh sau.” Thiết Đầu nghĩ nghĩ, hắn căn bản cũng không biết email công ty là cái gì.
“Hở, cái…” Cái này không được đâu, Cao Bằng lơ đãng nhìn thấy Lưu Chí phía đối diện nhìn hắn một cái đầy thâm ý, sau đó làm như không có gì tiếp tục làm việc, haiz, cái này là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch, chắc là anh ta cho rằng mình đang trao đổi tin tức gì đó với vị trợ lý đặc biệt này.
“Trong đó có tài liệu gì quan trọng à?” Thiết Đầu nhận ra hắn bất tiện vội hỏi.
“Không, không có, anh cầm kiểm tra đi.” Cao Bằng vô lực nói, hiểu lầm thì hiểu lầm đi.
“Anh em, trưa mai lúc nghỉ trưa tới tìm tôi, dẫn anh đi ăn ngon nha.” Thiết Đầu cao hứng vỗ vỗ vai hắn.
“Không cần đâu, cũng không phải là chuyện gì phiền phức.” Cao Bằng vội từ chối.
“Không đến là không cho tôi mặt mũi đó nha, tôi đợi anh đến.” Nói rồi cầm usb đi lên lầu.
“Vị trợ lý này tới tìm anh học word sao?” Lưu Chí ngồi đối diện Cao Bằng sau khi Thiết Đầu rời đi, lặng lẽ nghiêng đầu nhíu mày hỏi.
“Ừ, đúng vậy.” Cao Bằng không để ý thú tiêu khiển của hắn, nhìn màn hình máy vi tính trước mặt, dáng vẻ đang chăm chỉ làm việc.
Hắn vốn tưởng là trợ lý Lý nói đùa, ai ngờ anh ta ấy thế mà thật sự mỗi ngày lúc hắn có thời gian rảnh liền đến tìm hắn học phần mềm office. Nếu nói là giả bộ, thì những vấn đề thắc mắc thật sự rất gà mờ. Thế nhưng trợ lý đặc biệt của quản lý sao có thể không biết những thứ này, vậy thì anh ta tiếp cận hắn là có mục đích gì? Hắn chỉ là một tiểu binh dưới tay Ngô Hạo, cũng không phải là người của Tào đại thiếu, nếu không phải vì thành tích của hắn trong công ty xem như không tệ, thì đã sớm bị đá ra khỏi tổ 1 rồi, sao Tào tổng phải để trợ lý đặc biệt nhiều lần “quan tâm” hắn như vậy? Cao Bằng không cảm thấy đây là chuyện tốt.
Bây giờ ánh mắt của vài người cùng Ngô Hạo nhìn hắn đều rất kỳ quái, có chút đề phòng, mỗi lần lúc vị trợ lý đặc biệt kia tới đều gần những lúc hắn bận rộn, dẫn đến cả ánh mắt của tổ trưởng Ngô nhìn hắn cũng mang theo tìm tòi nghiên cứu. Đây là tai bay vạ gió đó! Cao Bằng mấy ngày nay phiền muộn vô cùng, cho nên hắn mới phải tốn ba buổi tối làm ra bản giáo trình đơn giản dể hiểu này, tránh cho hắn mỗi ngày khỏi bị bom đạn của đồng nghệp xung quanh bắn phá. Có điều, sáng mai có nên đi lên hay không đây, đi thì sợ lòng nghi ngờ của tổ trưởng càng nặng. Thế nhưng vừa nãy trợ lý Lý đã nói đến vậy, không đi cũng không thích hợp a. Quên đi, chuyện tới đâu hay tới đó vậy.
–
Đến bữa tối, Ngô Hạo theo Tào Nhất Vinh đi tới “nhà hàng Hào Ký”. Trang trí theo phong cách cổ xưa, nhân viên phục vụ mặc trang phục thời Thanh tay bưng mâm vội vàng trật tự đi qua đi lại trong các phòng bao, khiến người ta có cảm giác như được xuyên thời gian, thoạt đầu cũng hấp dẫn phần lớn khách hàng. Mặc dù đây chỉ là một mánh khóe kinh doanh, có điều thức ăn cũng là chân tài thực học, thậm chí còn tạo ra một hàng thực đơn Mãn Hán toàn tịch, cho nên trong một năm đầu mới khai trương mỗi lần đến ăn đều phải xếp hàng, hơn nữa còn không nhận đặt bàn trước, tất nhiên, đó chỉ là đối với dân chúng gia cấp vô sản thôi, nhà hàng có phòng được đặc biệt giữ lại cho khách hàng cầm thẻ bạch kim, thẻ này không bán, mà được đem tặng mỗi tháng, đến bây giờ tổng cộng đã tặng đi mười ba tấm, đều là biếu tặng những người có tiền có quyền, không ít người đổ xô vào thứ này.
Ngô Hạo trước lần này chưa từng đến bao giờ, mặc dù đã từng nghe nói từ rất lâu, nhưng chi phí ở nơi này không phải dân làm công ăn lương có thể tiêu phí được. Trước kia thật ra có những khách hàng khá quan trọng muốn được dẫn tới đây, tuy có thể báo vào công khoản, nhưng bởi vì chỗ ngồi quá đắt hàng, lúc khách hàng tới không đặt chỗ kịp, tiếc nuối bỏ lỡ, không ngờ hôm nay Tào đại thiếu lại dẫn hắn đến đây.
Phục vụ dẫn người đến quầy tiếp tân, xác thực thông tin đặt chỗ.
“Tôi không đặt chỗ, có điều…” Tào Nhất Vinh nói rồi tức thì lấy thẻ bạch kim đặc biệt của nhà hàng Hào Ký từ trong ví ra, nhân viên xác nhận xong, dùng hai tay trả lại cho hắn.
“Xin hỏi mấy người ạ?” “Cô nương triều Thanh” ở quầy tiếp tân hỏi.
“Ba người.”
“Vâng, xin ra phía sau ạ.” Tiếp tân đưa thẻ đánh số tạo hình lệnh bài cho phục vụ bên cạnh.
“Mời đi bên này ạ.” Phục vụ dẫn hai người tới phòng chuyên dụng cho khách hàng có thẻ bạch kim.
Ngô Hạo dọc đường đi qua, không khỏi thầm tán thưởng trong lòng, ông chủ nhà hàng thật sự là bỏ ra nhiều tâm tư a, cửa sổ khắc hoa được làm toàn bộ từ gỗ, vô cùng tinh xảo, chỉ cái này thôi đã rất lợi hại rồi. Thức ăn của người ta đắt đỏ cũng là có nguyên nhân, dù sao thì lông cừu cũng mọc trên thân cừu(*), so với túi tiền của mình, haiz, không thể tưởng tượng nổi.
(*) Câu này có hàm nghĩa là tự mang lợi về cho bản thân, nhưng cái lợi này phải trả một cái giá đắt mới có được.
Phòng bao lớn như vậy chỉ có hai người ngồi quanh cái bàn tròn.
Phục vụ bày ra ba quyển thực đơn, dọn ra ba bộ chén đũa xong liền lui ra ngoài.
Đợi cửa được đóng lại, Ngô Hạo hỏi, “Còn ai đến nữa sao?”
“Chú tư của tôi.” Tào Nhất Vinh mở thực đơn.
Chú tư, a! Là Phó tổng giám đốc Tào Vũ sao? Ngô Hạo nhất thời có hơi khẩn trương, đối với vị nhân vật lớn chỉ có thể nhìn thấy và tiếp xúc một chút trong cuộc họp hằng năm này, đợi lát nữa sẽ phải ăn cơm chung với ông ta sao? Hắn hít sâu một hơi.
Tào Nhất Vinh nhìn thấy dáng vẻ Ngô Hạo, “Cũng không phải chưa gặp qua, anh khẩn trương cái gì?”
“Lần đầu tiên gặp riêng, cho nên… A, ừm, Phó tổng giám đốc Tào cùng chúng ta là…” Chung một thuyền? Ngô Hạo trợn to mắt.
“Đó là chú tư của tôi, cậu thử nói xem.” Tào Nhất Vinh khinh thường nhìn hắn một cái, “Có một số việc biết là được.”
“Vâng, vâng.” Ngô Hạo gật đầu mang bộ dáng vâng lời, Phó tổng giám đốc Tào tuy chỉ là hư danh, nhưng lại chính là người cầm quyền đích thực tài vụ Tào thị, ông ta nắm giữ phần lớn cổ phần Tào thị, đối với bất kỳ quyết định nào của công ty, ông ta đều có quyền phủ quyết, đồng thời ông ta cũng là một trong những người Tào lão gia tử tín nhiệm nhất, nếu ngay cả ông ta cũng ủng hộ Tào đại thiếu thì… Ngô Hạo đã có thể nhìn thấy bước đường lên cao của mình trong tương lai.
“Đúng rồi, tên trợ lý Lý mới tới kia ngày nào cũng đều đến tổ 1 phòng Thị trường tìm Cao Bằng dạy hắn phần mềm office?” Tào Nhất Vinh đột nhiên hỏi, nói xong tự bản thân cũng có chút không tin nổi.
“Đúng vậy, hơn nữa còn là thành thật học, bởi vì đều là trước mặt mọi người, cũng không thấy hắn có động tác gì khác, hình như thực sự không biết dùng phần mềm office.” Ngô Hạo với việc này cũng thấy rất kỳ quái, vốn tưởng là có hành động lén lút gì, thế nhưng người ta lại nghiêm túc đi học mỗi ngày.
“Mặc dù thằng tư từ nhỏ đã nhát gan sợ phiền phức, rời khỏi nhà đã lâu, nhưng dù sao cũng đã là chuyện của nhiều năm trước, mỗi cuối năm hoặc là sinh nhật lão già tuy có thể nhìn thấy vài lần, có điều nó cũng là biến mình thành người tàng hình, hạ thấp cảm giác tồn tại, tôi sắp không nhớ rõ hình dáng của nó ra sao rồi.” Tào Nhất Vinh tỉ mỉ nghĩ lại, trong ấn tượng chỉ có một hình dáng mơ hồ. Từ lúc nó tới công ty, cũng chỉ ở trong phòng Thị trường, hoàn toàn không có ý định đi tìm người anh hai này đánh tiếng chào hỏi, hắn đương nhiên cũng không vội vã đi để ý nó.
Nghe thấy Tào Nhất Vinh bất kính gọi Tào lão gia tử là lão già, Ngô Hạo mặt không biến sắc làm bộ không nghe thấy, nhớ lại biểu hiện của Tào Nhất Lâm trong cuộc họp trước đó, nghĩ nghĩ nói, “Lúc trước tôi từng gặp cậu ta một lần trong cuộc họp, không hề là người dễ đối phó.”
“Hừ, tam tuế khán tiểu(*), thằng đó từ nhỏ đã là “A Đấu nâng không lên”(**), giống như đàn bà, muốn có bao nhiêu mặt thì có bấy nhiêu mặt, có thể lợi hại đến đâu. Lúc trước tại đại thọ lão già từ bỏ quyền thừa kế, tôi còn tưởng nó đổi tính, chuẩn bị nửa ngày, ra là ở chỗ này đây, muốn để lão già thay đổi cách nhìn với mình, cũng có bản lĩnh này cơ đấy.” Nói đến đây trong mắt Tào Nhất Vinh lóe lên một tia âm ngoan, không ngờ thằng ngốc Tào Nhất Lâm kia lại có loại tâm nhãn tiểu xảo này.
(*) Tam tuế khán tiểu, thất tuế khán lão [三岁看小, 七岁看老] là một câu thành ngữ khái quát về quy luật chung phát triển của trẻ em. Ba tuổi là độ tuổi có thể nhìn thấy khuynh hướng cá tính sau này, bảy tuổi là độ tuổi bắt đầu phát triển khuynh hướng cá tính.
(**) Cái này hình như từng chú thích rồi. Ý nói những người vô dụng, không làm nên trò trống gì cho dù có được lợi thế lớn thế nào đi nữa.
Ngô Hạo nhìn vẻ mặt Tào Nhất Vinh, không biết là khẩn trương hay là sợ hãi nuốt nước miếng một cái.
Tào Nhất Vinh nhấn chuông phục vụ, tiếng gõ cửa lập tức vang lên, một “thị nữ Thanh cung” đi vào.
“Xin hỏi các ngài có gì cần phục vụ ạ?” Nhẹ giọng hỏi.
“Gọi món.” Tào Nhất Vinh chỉ mấy món chiều bài nói, “Hồng mai châu hương, Tường long song phi, Kim ti tô tước, Đường thố ngư quyển, Tú cầu kiền bối, thêm một tô canh nữa… Lấy Long Tĩnh trúc tôn đi.” Quay đầu hỏi Ngô Hạo, “Anh cũng gọi vài món.”
“Đã nhiều món lắm rồi, tôi không cần gọi thêm đâu.” Ngô Hạo xem tên mấy món ăn này, hoàn toàn không biết là nấu từ loại nguyên liệu gì, vẫn là không nên gọi lung tung tốt hơn.
Tào Nhất Vinh đưa thực đơn cho phục vụ, “Trước tiên cứ vậy đã.”
Không bao lâu sau vẫn là phục vụ vừa rồi, dẫn một người trung niên có vài phần tương tự Tào Nhất Vinh đi vào.
Ngô Hạo vội vàng đứng bật dậy, cái ghế sau lưng phát ra âm thanh không nhỏ.
Tào Nhất Vinh nhìn hắn một cái, cũng đứng lên kéo cái ghế bên cạnh ra, “Chú tư.”
“Đây là cậu bạn mới quen?” Tào Vũ liếc nhìn Ngô Hạo một cái, thuận miệng hỏi.
“Vâng, Tiểu Ngô ở phòng Thị trường.”
“Xin chào Tào tổng tài.” Ngô Hạo tôn kính chào.
Tào Vũ mỉm cười gật đầu, nhìn thực đơn trong tay, “Gọi thức ăn rồi?”
“Vâng, đã gọi Hồng mai châu hương chú thích.” Tào Nhất Vinh nói.
Thì ra Phó tổng giám đốc Tào thích Hồng mai châu hương, có điều… Hồng mai châu hương là cái gì? Ngô Hạo trong lúc lơ đãng hỏi ra miệng, thấy hai người đều nhìn mình, Ngô Hạo ngượng ngùng cười cười.
“Là trứng bồ câu và tôm sú đã qua gia công phức tạp.” Tào Nhất Vinh giải thích đơn giản.
“À.” Ngô Hạo không ngờ anh ta sẽ trả lời, vội gật đầu thể hiện đã hiểu.
Không lâu sau, thức ăn từ từ bắt đầu được dọn lên bàn.
“Nghe nói dự án mới của Tiểu Tam đã xác lập?” Tào Vũ hỏi.
Ngô Hạo nghe thấy câu hỏi, vội dừng đũa trong tay lại, thật là khó khăn… Đây đích thực là bữa ăn ngon nhất hắn từng ăn, không có một trong. Nghĩ đến câu hỏi của Phó tổng giám đốc Tào, lại nhìn về phía Tào Nhất Vinh.
“Vâng, hai ngày nay đã bắt đầu triển khai. Chuyển xuống tầng trệt, toàn bộ thành viên cũng đã định xong.” Tào Nhất Vinh cầm khăn ăn lau miệng nói.
“Có người quen ở bên trong không?” Tào Vũ nhìn về phía Ngô Hạo.
“… Không có, danh sách lần này là Phó quản lý Lý sắp xếp.” Ngô Hạo vội đáp.
“Thằng cha già này, chừng nào thì ông ta mới về hưu chứ?” Tào Nhất Vinh ném đôi đũa lên bàn, dựa vào lưng ghế không hề che giấu sự chán ghét với Phó quản lý Lý, thực sự là chỗ nào cũng có mặt ông ta.
“Rồi cũng phải về hưu thôi.” Như là đúng với dự liệu, Tào Vũ không bị ảnh hưởng tiếp tục ăn.
Nghe vậy, Tào Nhất Vinh rướn người về phía trước, “Có thể cho ông ta về hưu sớm không?”
Tào Vũ lúc gắp thức ăn bỏ ra một giây nhìn hắn một cái, “Trong công ty bây giờ chỉ có ông ta là không thể đụng vào.”
“Vì sao? Cứ để ông ta tiếp tục chống đối chúng ta như vậy?” Tào Nhất Vinh tính khí thoáng chốc xông lên.
“Ông ta là người của lão gia tử, đụng vào ông ta, lão gia tử liền khó qua.” Tào Vũ nói.
“Cháu không tin lão già sẽ vì một người ngoài, dù thế nào thì cháu…” Ông già kia họ Lý, hắn mới là họ Tào.
Tào Vũ đập mạnh đũa xuống, nghiêm khác nói, “Lão già kia là ông nội cháu.”
Ngô Hạo run lên, rụt vai, hy vọng cả hai người đều không nhìn thấy mình.
“… Xin lỗi, cháu lỡ lời.” Tào Nhất Vinh lập tức nhận lỗi, hắn hiểu chú tư của mình, ông không để ý luân lý lẽ thường lắm, nhưng không nhìn được nhất là tiểu bối đem trưởng bối ra đùa giỡn, nếu không lập tức nhận sai, sau này sẽ khiển trách không dứt.
Thấy Tào Nhất Vinh cúi đầu nhận sai, Tào Vũ cũng không truy cứu tiếp nữa, “Hiện nay chỉ cần yên lặng chờ đợi, đợi Tào Nhất Lâm phạm sai lầm, nó làm càng nhiều, lại càng dễ phạm sai lầm, nó muốn mở dự án mới cứ để nó mở, muốn chuyển người cứ để nó chuyển, nó muốn cái gì cứ thỏa mãn nó cái đó, như vậy chúng ta mới có thể có biện pháp đuổi nó ra ngoài.” Tào Vũ mỗi chữ mỗi lời, đều chăm chú nhìn vào Tào Nhất Vinh.
“Vâng, chú tư.” Tào Nhất Vinh vội đáp lời.
Ngô Hạo đây là lần đầu tiên nhìn thấy Phó tổng giám đốc Tào luôn mang theo nụ cười ha ha có vẻ mặt nghiêm nghị như vậy, vội thẳng người, hai tay đặt trên đầu gối, quy củ ngồi ngay ngắn.
“Người kia có tiến triển gì không?” Ngữ khí thay đổi, Tào Vũ lại hỏi.
Mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, Tào Nhất Vinh phản ứng một chút liền hiểu được chú tư đang hỏi đến ai, liếc nhìn Ngô Hạo, lại nhìn chú tư trả lời, “Đã khai thác được rồi, sẽ cung cấp tin tức cho chúng ta đúng lúc.”
“Ừm.” Tào Vũ hài lòng gật đầu, thấy Ngô Hạo ngồi cứng còng, gọi một tiếng, “Đều ăn thêm chút nữa đi, nhiều thức ăn như vậy không nên lãng phí.”
Tào Nhất Vinh cầm đũa, tiếp tục dùng cơm.
Ngô Hạo nhìn động tác của Tào Nhất Vinh, cùng cầm đũa theo, lặng lẽ gắp thức ăn trước mặt.
Khoảng thời gian sau đó ba người đều an tĩnh ăn cơm, thỉnh thoảng Tào Vũ sẽ hỏi Ngô Hạo vài vấn đề, mặc dù hắn có chút khẩn trương, nhưng vẫn trả lời từng vấn đề một.
Sau khi ăn xong đến lúc tính tiền, nghe phục vụ báo giá, Ngô Hạo vẫn không nhịn được hít ngược vào một hơi.
Tào Vũ vỗ một chưởng lên lưng Ngô Hạo, “Có thời gian lại ăn cơm chung.”
Ngô Hạo được sủng mà kinh liên tiếp gật đầu xác nhận, ba người ra khỏi nhà hàng, hắn cung kính đưa tiễn hai vị nhà họ Tào, nghĩ đến chuyện vừa rồi trong phòng bao, hắn hình như nghe được chuyện không nên nghe, vậy thì có phải nghĩa là hắn đã lấy được tín nhiệm của Tào đại thiếu, chính thức được gia nhập vào “đội ngũ” của anh ta rồi không! Nghĩ vậy, hắn ổn định tâm thần, kiềm chế tâm tình hưng phấn, vươn tay chặn một chiếc taxi trở về công ty, lúc tới là theo xe của Tào đại thiếu tới, xe của hắn vẫn còn ở công ty a.
–
“Trợ lý đặc biệt của Tiểu Tam tìm người tra kỹ một chút.” Ở trên xe, Tào Vũ đột nhiên nói.
“Chú tư thấy tên kia có vấn đề?” Tào Nhất Vinh quay đầu xuyên qua đèn đường bên ngoài xe nhìn bên mặt lạnh lùng cứng rắn của Tào Vũ.
“Một kẻ ở trong công ty ăn không ngồi rồi, thân mang chức vị cao, lại còn kiêu ngạo hoành hành, chúng ta phải hiểu rõ ý nghĩa tồn tại của cậu ta ở chỗ này. Theo lý thuyết, khoảng thời gian này người Tiểu Tam dẫn tới phải là người có năng lực giỏi đồng thời khiến nó tín nhiệm, kiểu như Ngụy Húc chẳng hạn, thế nhưng tên Lý Chí Dĩnh này, đáng để Tiểu Tam tín nhiệm bao nhiêu còn chưa nhìn ra, nhưng ở chỗ năng lực giỏi, thì có với cũng không tới… Vẫn nên điều tra lai lịch cậu ta một chút, tránh khỏi gây ra cái gì thiêu thân.” Chú tư nói.
Tào Nhất Vinh gật đầu, “Vâng.”