Nhìn phục vụ lục tục bưng đồ ăn vặt đồ nhắm rượu vào, Thiết Đầu sung sướng nói. “Mọi người đều ăn đi, đừng khách khí há.” Bốc lên mấy miếng khoai tây chiên ném vào trong miệng. Nghiễm nhiên mộ bộ dáng chủ nhân.
“Ăn ngon không?” Quách Viễn Bằng hai tay ôm ngực dựa trên sô pha.
“Cũng được, ăn tạm.” Thiết Đầu bốc mấy miếng khoai.
Cốc cốc. Cũng nhờ Từ Uy vừa nãy đã chỉnh âm lượng đi rất nhỏ, mọi người mới nghe thấy tiếng gõ cửa này.
Một nữ phục vụ tiến vào, “Thật có lỗi, làm phiền, đĩa trái cây kia đưa sai rồi ạ.” Đến gần mọi người nhìn đĩa trái cây một cái, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà chưa đụng vào, cô ta vừa mới tới lại phạm phải lỗi này, đĩa trái cây trông có vẻ thì như nhau, nhưng ở chỗ này giá đến hơn hai trăm, nếu trừ tiền thì cô ta phải làm không công hai ngày.
“Vậy tôi xin mang đi.” Vừa nói vừa đi lên.
Thiết Đầu một tay đè lại, “Đã đem lên một lượt, bưng đi làm gì nữa, cái này…” Xem như chúng tôi gọi đi. Cũng không thể tiết kiệm tiền cho tên kia được. Có điều còn chưa nói dứt lời, đã bị cô gái kia cắt ngang.
“Nhưng đĩa trái cây này các anh không gọi, cho nên theo quy định tôi phải mang đi. Đương nhiên, nếu các anh muốn gọi thêm là có thể.” Lời này nói ra, ngoài miệng cô ta mặc dù rất không khách khí, nhưng trong lòng không có ý gì.
Thiết Đầu nghe nói vậy thì không vui, “Quy định? Quy định cái gì?” Vốn hắn nghĩ rằng không có chuyện gì, nhưng thái độ làm cho của cô gái khiến người khác cảm thấy rất khó chịu.
“Nói chung, đĩa trái cây này các anh có muốn không? Không muốn tôi liền mang đi.” Mặc dù biết đối diện mình là người có tiền, nhưng nhớ tới trong tiểu thuyết có viết, nam chính không phải đều thích cô gái có cá tính sao. Nghĩ vậy, Vương Phân càng ưỡn ngực, một bộ dáng làm việc công. Chỉ là… đối diện cô ta lúc này không phải là công tử có tiền.
“Ô, làm gì vậy, chính mình làm sai, còn muốn để người khác chịu?” Thiết Đầu cảm thấy bản thân làm việc xem như là rất tiêu chuẩn, dù sao mọi người đều là làm công, cần gì phải…
“Vậy xin hỏi ngài có muốn hay không?” Vương Phân nghĩ không thể đứng trong này quá lâu, dù sao cô ta vẫn còn đang làm việc, sau đó giống như vô tình quét một vòng, ừm, người đang ngồi trông có vẻ rất ưu tú a…
“Tôi muốn…” Thiết Đầu nói một nửa.
Nhìn vẻ mặt kia, Tào Nhất Lâm biết Thiết Đầu sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
“…” Vương Phân nhíu mày.
“Nhưng tôi sẽ không trả tiền.” Thiết Đầu nói tiếp, mặc dù người bỏ tiền ra cũng không phải là hắn.
“Anh… Anh đây là không đúng, tiên sinh muốn ăn cái gì đương nhiên phải trả tiền, không trả tiền lẽ nào muốn ăn không sao?” Cô ta nhìn ra rồi, cả một bàn chỉ có người này là giống như lưu manh, hơn hai trăm đồng mà thôi, phải làm khó một nhân viên phục vụ nhỏ bé như cô ta sao. Hơn nữa nhìn cách ăn mặc, người ta trên người đều là hàng hiệu, một bộ đồ cùng phụ kiện đều hơn vạn đồng, vừa nhìn hắn là biết mua ở vỉa hè.
“Không lẽ cô định đem đĩa trái cây này tới phòng khác? Thì ra thứ chúng tôi ăn được đưa tới như vậy, má ơi, tôi vừa rồi còn ăn khoai tây chiên, không biết đã bị ai đụng qua rồi, ai biết có bệnh hay không đây.” Nói rồi giống như bên trên thật sự có vi khuẩn, lùi về phía sau.
“Đương nhiên không phải, thức ăn chúng tôi đưa cho khách hàng đều là mới chuẩn bị.” Vương Phân vội vàng giải thích.
“Vậy cô không phải định đem đĩa trái cây ở chỗ chúng tôi đưa cho người khác sao?” Thiết Đầu hỏi ngược lại.
“Không phải là các anh vẫn chưa đụng vào sao…”
Thiết Đầu trực tiếp ngắt một trái nho đen ném vào trong miệng, “Vậy giờ tôi đụng.”
“Anh…” Vương Phân tức đỏ cả mặt, cao giọng nói, “Không phải chỉ là một đĩa trái cây thôi sao, đến mức vậy à. Đã gặp người giàu, nhưng chưa từng gặp người giàu nào hẹp hòi như vậy.”
“Ngại quá, tôi là người nghèo, người giàu ngồi bên kia kìa.” Thiết Đầu chỉ chỉ Quách Viễn Bằng ở bên kia.
Quách Viễn Bằng muốn khắc lên đầu dòng chữ “Tôi là người qua đường”, hắn chỉ đứng xem mà thôi.
“Tôi sẽ báo trường hợp này lên trên, xin thứ lỗi, quấy rầy các vị.” Nói rồi xoay người rời khỏi gian phòng, Vương Phân vừa ra khỏi cửa liền gặp phải quản đốc hôm nay.
“Làm gì vậy? Không biết giờ này là bận nhất sao, thật là… đừng thêm phiền toái nữa. Đây là của gian phòng số năm. Đi mau.” Quản đốc để đồ vào trong tay cô.
“Quản đốc, đĩa trái cây vừa rồi, tôi đem vào trong phòng này.”
“Sao vậy? Đem nhầm?” Nhìn vẻ mặt của cô, quản đốc biết mình đoán đúng. “Tôi sẽ ghi cô vào sổ. Đi làm việc đi.”
“…”
“Cô nghìn vạn lần đừng hòng lấy lại, phải biết rằng có thể đi vào gian phòng này, không phải là có tiền thì là có quyền, tôi cũng không thể đắc tội. Mau mang đi.”
Nghe quản đốc nói vậy, Vương Phân có hơi hối hận chuyện vừa rồi, bọn họ sẽ không khiếu nại cô chứ… Ôm tâm trạng lo sợ, vội vàng đi.
“Nào, uống ly rượu nguôi giận đi.” Nhìn vẻ mặt Thiết Đầu có chút tệ, Quách Viễn Bằng đưa tới một ly rượu.
“Tôi không có giận a, được rồi, lát nữa anh đừng quên thanh toán đĩa trái cây này luôn, con gái người ta làm công cũng không dễ dàng, tôi đi trước, mọi người chơi tiếp đi.” Thiết Đầu vỗ vỗ Tào Nhất Lâm.
“A, cậu đi ngay sao?” Tào Nhất Lâm nghĩ lần này hẹn Thiết Đầu ra chưa kịp trò chuyện được cái gì.
“Ừ, lần sau muốn tìm tôi nói chuyện, hai chúng ta là được, đừng dẫn đến nhiều người như vậy, nói chuyện không tiện a.” Lời này Thiết Đầu đương nhiên là nói thầm vào tai Tào Nhất Lâm.
“Được rồi, tôi đi đây, có cơ hội hẹn lần sau gặp các vị.” Thiết Đầu vẫy tay định đi.
Quách Viễn Bằng chỉ chỉ đồ trên bàn, “Gọi nhiều món như vậy, không ăn đã đi, quá lãng phí rồi đó.”
Thiết Đầu quay lại nhìn hắn một cái, “Không phải còn có anh đấy sao, tin tưởng thực lực của anh, từ từ ăn, ăn không hết gói lại mang về không phải khỏi lãng phí sao.”
“Ai gọi người đó ăn.” Quách Viễn Bằng nhàn nhạt đáp một câu.
Thiết Đầu nhìn hắn chằm chằm, hung tợn trừng Quách Viễn Bằng đang đi tới.
Quách Viễn Bằng nhìn hắn thêm nhiều hứng thú.
Đương nhiên những người khác cũng rất tò mò hành động kế tiếp của hắn.
Thiết Đầu trực tiếp nhấn chuông phục vụ bên cạnh Quách Viễn Bằng, một nhân viên phục vụ lập tức đi đến.
“Xin hỏi cần gì ạ?”
“Gói hết những thứ này lại cho tôi, tôi muốn mang về.”
“Hơ, được.” Nhân viên phục vụ nhìn sơ qua những món bọn họ gọi, hắn đi đem mấy cái hộp tới.
Sau đó Thiết Đầu ghểnh chân vừa rung vừa nhìn đồ ăn trên bàn, mang về còn có thể cho đám nhóc kia ăn. Không thể lý giải chính là, họ Quách này rốt cuộc muốn làm gì, coi trọng hắn? Có điều hắn vẫn có thể tự rõ ràng. Đây là nhìn hắn nhìn hắn không thuận mắt? Cũng không giống a, người có tiền như bọn họ ghét một người muốn chỉnh chết hắn còn không giống như bóp chết một con kiến sao, được rồi, bóp chết một con ong mới phải, nói sao thì hắn vẫn có chút lực công kích chứ.
Thiết Đầu xách cao cái túi to trong tay, “Cảm ơn nha, đồng chí Quách, tôi rút lui trước.”
Cuối cùng chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng bận rộn hai tay xách đầy túi.
“Cậu ta cầm nhiều đồ như vậy, không dễ đi, tôi đi tiễn cậu ta.” Sau đó Quách Viễn Bằng liền đuổi theo.
Hơ, sau mười giây yên lặng, Tào Nhất Lâm đột nhiên nói, “Í, anh ta không có trả tiền.” Thật là… quá đáng, sao người nào người nấy đều quang minh chính đại chạy mất không trả tiền như thế a.
Tào Nhất Lâm không tự chủ liếc nhìn Hồ Đông Dũng một cái, Hồ Đông Dũng cũng nhìn cậu một cái, Tào Nhất Lâm vội thu lại ánh mắt, trong lòng xoắn xuýt một chút, “Vậy tối nay chúng tôi trả đi.”
“Đi.” Hồ Đông Dũng nói rồi cũng ly khai.
“… Chúng ta cũng đi thôi.” Từ Uy cuối cùng nói.
“Ờ…” Tào Nhất Lâm dưới đáy lòng thật ra còn mong Hồ Đông Dũng hơi từ chối chút, nhưng nghĩ lại người kia kiệm lời, quả thực không thực tế lắm.”