“ Tôi và em là hai người xa lạ
Tôi sao có thể lỡ trao tình cảm cho em
Em và tôi như buổi sớm với đêm muộn
Em ấm áp như buổi sớm mai, còn tôi lại lạnh như sương đêm”
____________________________________________________
-Hàn Băng, tôi đã khám tổng quát cho cô bé.
Cô bé bị gãy tay phải và bị nứt xương chân trái, tôi đã báu bột lại rồi, những vết thương khác thì chỉ là vết thương ngoài da thôi nên không cần lo lắm.
Khi Linh tỉnh dậy, cô bé sẽ cảm thấy người đau ê ẩm, lúc ấy hãy để cô bé ngồi dậy, đừng để nằm lâu quá.
-Vâng
-À còn nữa, cô bé này là gì của em mà sao em quan tâm thế? Người yêu à, hay là tình đơn phương?
-Tình đơn phương cô ạ.
-Vậy thì cố gắng lên nha, em có nhiều đối thủ lắm đấy.
-Vâng, em cảm ơn cô.
Xong Băng tiễn cô y tế ra cửa rồi quay trở lại chỗ Linh.
Liếc đồng hồ đã gần 7h tối, Hàn Băng đi nấu 1 tô cháo cho Linh.
Đặt tô cháo ở trên tủ cạnh giường, anh lấy áo khoác rồi ra ngoài.
Nhận được bản điều tra về Linh, anh đã biết được những công việc làm thêm của nó.
Anh lên xe mô tô phóng thẳng đến nơi nó dậy gia sư.
Vừa bước vào nhà, anh đã bị tập kích bởi cái ôm của thằng bé Lâm.
-A chị Ngọc Linh đến rồi, chị đến muộn thế, em chờ chị mãi.
-Ngọc Linh hôm nay bị bệnh nên tôi tới dậy thay.
Nghe xong câu nói ấy, Lâm lập tức thả Băng ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau nói chuyện:
“Anh đã làm gì chị Linh của tôi?”
“Tôi chẳng làm gì hết”
“Sao chị Linh của tôi bị bệnh”
“Bị người ta đánh”
“Sao anh không cứu chị ấy?”
“ Tôi cũng muốn nhưng lúc đó tôi không biết cô ấy ở đâu?”
“Sao anh không đi tìm?”
“ Tôi không biết cô ấy bị mất tích”
Kết thúc màn đấu mắt, Băng hỏi:
-Giờ muốn học hay muốn hỏi về chị Linh đây?
-Chị Linh, tôi muốn chị Linh
-Nếu mà hôm nay tôi không gia sư cho em thì chị Linh sẽ không có tiền Lương đâu.
Em muốn chị Linh chết đói hay muốn chị Linh bị đuổi việc.
-Em không muốn.
-Vậy lấy sách vở ra, học đi.
Hôm trước, Linh dậy đến đâu rồi?
-Hôm nay là sang quang học.
Thế là cứ như vậy, 2 người đã không cãi nhau nữa, đã bắt đầu vào việc học.
Thời gian trôi đi nhanh, thoáng cái đã hơn 21h30.
Hàn Băng tạm biệt Lâm rồi lên mô tô phóng như bay về kí túc.
Mở cửa phòng Linh ra, anh thấy nó đang ngồi ăn tô cháo anh nấu.
Trong lòng bất giác cảm thấy vui vui.
Linh ăn nốt thìa cháo còn lại rồi đặt bát xuống.
Nhìn Hàn Băng bằng ánh mắt hình viên đạn, Linh nói:
-Anh vào phòng tôi làm gì? Chúng ta đâu thân thiết đến nỗi có thể vào phòng của nhau đâu.
-Anh vào đây chỉ muốn xem em thế nào thôi
-Thế à, tôi khỏe lắm, anh có thể về được rồi.
-Em sao vậy, sao hôm nay em cộc cằn với anh quá vậy.
Mọi ngày dù không thích anh nhưng em vẫn ko thế này.?
-Anh hỏi tôi làm sao ư? Anh có tư cách để hỏi câu đó sao? Anh có biết vì sao tôi bị thương như thế này không? Vì anh, là vì anh cả đấy.
-Vì anh sao? em nói đi, ai làm em ra nông nỗi này hả?
-Người ta đánh tôi là vì anh cả đấy, vì tôi nói chuyện với anh, vì tôi chơi với anh nên cái tôi nhận lại được chính là những vết thương này.
Tôi suýt nữa còn mất đi thứ quý giá nhất của người con gái vì anh đấy.
Do thân với anh mà tôi đã bị bọn con gái trả thù rồi đấy, anh hài lòng chưa.
Tôi ghét anh, ghét anh, anh hãy biến ra khỏi cuộc đời của tôi đi.
Tôi ghét……Từ “anh” của Linh chưa được thốt ra thì đã bị Hàn Băng nuốt chọn nó bằng 1 nụ hôn sâu.
Linh dẫy dụa đẩy Băng ra nhưng anh lại ôm chặt nó hơn.
Rồi nó bị cuốn theo nụ hôn ấy lúc nào không hay.
Hơn hai phút đồng hồ trôi qua, Hàn Băng mới chịu rời khỏi môi nó.
Đôi môi nó mềm mại như 1 cây kem tươi vậy chạm vào đôi môi anh ấm áp như 1li sữa nóng.
Một nụ hôn kem tươi và sữa nóng thật tuyệt.
Mặt Linh dần chuyển sang màu đỏ, nó ngượng ngùng quay mặt ra chỗ khác.
Băng cũng ngượng không kém, mặt cũng dần ửng đỏ như quả cà chua chín mọng.
Linh lắp bắp: Anh … về … về đi.
Tôi… tôi… muốn ngủ.
Không, anh không về được.
Sao lại không? Chẳng lẽ anh muốn ở phòng tôi ngủ luôn chắc.
Tôi rất ghét anh, nên tôi sẽ không chứa chấp anh đâu.
Ngọc Linh, em có thể đừng nói ghét anh có được không? Tại sao?Vì anh thích em.
Nên xin em đừng nói ghét anh nữa, em hãy thích anh, được không Linh? “ Sao cơ? Trời ơi, Hàn Băng nói thích mình, mình phải làm thế nào bây giờ.
Chẳng lẽ giờ mình lại thú nhận là mình cũng thích anh ta.
Không được, tuyệt đối không được.
Chính do anh ta mà mình bị thương mà, mình không thể như thế được.
Nhưng mình cũng thích anh ta, nếu không có sự việc này thì có lẽ mình cũng đã định thổ lộ tình cảm với anh ta rồi.
Thôi, kệ, mình sẽ làm theo những gì trái tim mình mách bảo.” Tôi sẽ thử -Vậy sao, cảm ơn em, Ngọc Linh._ Hàn Băng nở nụ cười tươi như hoa ôm chặt lấy nó.
ĐauAnh xin lỗi, em có sao không? Tại anh vui quá thôi.
Không sao! Quả thật, nụ cười của Hàn Băng rất đẹp, nó khiến tim của Linh đập liên hồi.
Bất chợt trong đầu nó hiện lên 1 ý nghĩ vô cùng ích kỷ, nó muốn nụ cười ấy thuộc về nó mãi mãi.