Ba ngày sau ca phẫu thuật, ông Khiêm đã có thể ăn cháo, tinh thần cùng sức khỏe tương đối ổn định. Ba mẹ con bà Lụa không dám nói cho ông biết bệnh trạng của ông, để ông bình phục sau ca phẫu thuật mới nói, thế nên tâm trạng ông lúc này chỉ xót khoản t.iền v.ay mượn một tr.ăm tr.iệu kia, cũng cố gắng ăn uống để mau được về nhà.
Hai giờ chiều Vân Nhi trở lại thành phố, về đến nhà trọ cánh cửa sắt vẫn khóa im lìm. Mai Anh chưa trở lại, Vân Nhi quan tâm gọi điện hỏi:
– Mày còn ở quê bao lâu thế?
Mai Anh đang ăn trái cây mẹ ngồi bên gọt cho trong phòng khách, vừa bật video call cô vừa trả lời:
– Bố mẹ tao biết chuyện rồi, bảo tao cứ ở nhà bố mẹ chăm cho, không lên thành phố nữa, đẻ con rồi tính tiếp. Ban đầu bố tao sốc lắm đòi giết chết tao, thế nhưng sau ông lại thương tao nhất, dứt khoát không cho tao đi đâu nữa. Mẹ tao thì nói là giờ người ta đi thụ tinh nhân tạo để có con mà không cần chồng đầy ra, có đứa con là quý lắm rồi. Tiền nhà trọ tháng này tao trả hết rồi đấy, mày không cần phải lo nữa nhé.
Vân Nhi mừng cho bạn, có điều giờ ở đây một mình cô cảm thấy hơi trống vắng. Tiền nhà trọ từ giờ phải gánh một mình sẽ nặng hơn nhưng dù sao ở đây cô cũng quen rồi, có đi đâu thì ở một mình cũng đắt đỏ cả. Chỉ là… một mình một phòng thế này… cô lại nhận lời yêu Gia Khang… lòng cô có chút lo lắng dù anh đã sớm trấn an anh tôn trọng cô.
Vừa nghĩ đến Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện, Gia Khang gọi cho cô. Từ hôm ấy ngày nào anh cũng gọi điện, hỏi tình hình sức khỏe bố cô thì ít mà hỏi bao giờ cô về thì nhiều. Chẳng vui chẳng buồn cô gạt nút nghe:
– Anh Khang ạ.
– Ừ, hôm nay bố em đã khỏe chưa?
– Vâng, bố em ăn được cháo rồi… Em… vừa lên thành phố.
– Em đang ở đâu?
– Em… ở nhà trọ.
– Em cứ nghỉ ngơi đi, bốn giờ chiều anh đến, nhắn cho anh phòng em trọ.
Gia Khang biết thừa số phòng của Vân Nhi trong căn chung cư mini nhưng anh vẫn hỏi. Chờ vài giây có tin nhắn đến anh nhếch nhẹ khóe miệng, lòng thầm chờ đợi đến giờ hẹn để gặp cô bạn gái kiêu kỳ anh còn chưa thể chinh phục nhưng cô càng như vậy anh lại càng khao khát cô hơn.
Vân Nhi thẫn thờ nhìn dòng tin nhắn Thành Huy gửi cho cô vào buổi chiều cách đây ba ngày, khi bố cô vừa phẫu thuật. Anh hỏi thăm tình hình sức khỏe của bố cô, thêm một lần xin lỗi vì không giúp được gì cho cô, cô chỉ nhắn lại anh vài dòng đơn giản. Mọi chuyện như vậy là quá đủ. Huy áy náy đơn giản vì anh là người tốt, nhưng chính bản thân cô không cho phép mình tiếp tục đơn phương anh. Thật điên rồ nếu cô còn có thể nghĩ về Huy khi mọi chuyện đã là thế này!
Đã ba ngày rồi… Thành Huy muốn hỏi bao giờ Vân Nhi trở lại thành phố. Hôm trước trên xe cô nói sẽ ở quê mấy ngày. Anh muốn biết để… ra bến xe đón cô, dù chưa nghĩ ra lý do thuyết phục cô nhưng từ lần gặp lại cô hôm trước, anh nhận ra càng lúc anh càng nghĩ về cô nhiều hơn. Chết tiệt! Thành Huy buộc lòng phải thừa nhận, anh đã thích Vân Nhi rồi. Anh thích vẻ đẹp của cô, hơn hết anh thích tính cách của cô, hơn bất kỳ cô gái nào anh từng gặp. Anh đã sớm quan sát mạch cổ của Vân Nhi trong lần gặp trước, nếu cô còn giữ thai thì thời điểm đó đã có thể nhìn thấy… nhưng anh nhìn đi nhìn lại cũng không thấy, có nghĩa là… cô đã b.ỏ th.ai! Dù không ủng hộ việc n.ạo p.h.á t.h.ai nhưng trong hoàn cảnh của cô anh có thể thông cảm. Cái thai trong bụng cô vẫn còn quá nhỏ, coi như không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe, chỉ cần cô khỏe mạnh là được. Cuối cùng, không nghĩ thêm anh quyết định bấm số điện thoại của cô. Thế mà… cô lại không nghe máy! Anh gọi thêm hai cuộc nữa vẫn vậy.
Suy nghĩ một hồi, Thành Huy quyết định tự mình đến phòng trọ của Vân Nhi xem cô đã trở về chưa. Ngốc nghếch thật! Anh thấy mình quá sức ngốc nghếch khi làm như vậy, thế nhưng… anh lại thích thế. Biết đâu… cô đã về rồi! Mà không gặp được cô thì cũng có sao, còn hơn là cứ ngồi yên chờ đợi. Chung cư mini của cô chỉ cách nhà thuốc của anh chưa đến hai cây số, quá gần cho một sự đảo qua nhanh chóng.
Đang thiu thiu ngủ, bất chợt Vân Nhi tỉnh giấc khi nghe có tiếng người gọi bên ngoài. Âm giọng này… Cô vẫn còn đang mơ chưa tỉnh sao? Trần Thành Huy… tại sao anh lại đến đây? Trái tim Vân Nhi lại vô thức đập rộn lên, cô ngài ngại bước ra mở cửa gỗ, nhìn khuôn mặt đẹp trai như bừng sáng của Thành Huy qua song sắt, lòng cô vừa vui mừng lại vừa lo lắng. Anh đến gặp cô… có việc gì?
– Vân Nhi, mở cửa cho tôi được chứ?
Thành Huy khẽ hỏi, ánh mắt có chút chờ đợi. Vân Nhi không thể bất lịch sự đến mức không mời anh được một chén trà… Giờ là mấy giờ rồi… Vân Nhi nhìn về đồng hồ. Ba giờ rồi… Gia Khang đã hẹn cô bốn giờ đến đây. Chỉ là phép lịch sự thôi mà, Vân Nhi tự trấn an bản thân, cô lạch xạch mở khóa cánh cửa sắt, gượng cười nói:
– Vâng… mời anh vào nhà!
Vân Nhi lúng túng tìm hộp trà, trái tim cô đập loạn trước cảm giác tồn tại đến nghẹt thở của Thành Huy ở nơi này. Cô không muốn mình như vậy, cô muốn mình dửng dưng với anh nhưng cô không làm được, cảm giác chỉ hít thở thôi cũng khó khăn, tay cô khẽ run làm trà vung vãi cả ra bàn. Thành Huy ngồi điễm tĩnh quan sát tất cả, trong đó có hình ảnh cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng gặp trong tầm mắt, cảm giác khoan khoái dễ chịu đến lạ. Gương mặt ửng hồng của cô ấy lúc này càng làm anh mê mẩn, ánh mắt anh cứ vô thức đọng lại trên khuôn mặt cô. Bốn mắt nhìn nhau, Vân Nhi vội cúi xuống, nhấc chén trà nóng đặt trước mặt Thành Huy:
– Anh… uống trà ạ.
– Cảm ơn cô. Cho đến hôm nay sức khỏe của bố cô thế nào rồi?
– À… cảm ơn anh, bố tôi đã ăn cháo được, tinh thần cũng đã ổn định…
Vân Nhi nhẹ giọng trả lời, cô biết lòng mình đang vui khi được gần Thành Huy nhưng cảm giác lừa dối Gia Khang lại hiện rõ mồn một. Anh là ân nhân của cô trong lúc cô tuyệt vọng nhất, cô đã tự hứa với lòng sẽ trọn tình trọn nghĩa với anh, chỉ khi anh không cần cô nữa cô mới có thể rời đi. Hơn nữa, người đàn ông ngồi trước mặt cô… vốn dĩ là một người cô không thể nghĩ đến, anh đã có gia đình và… anh đâu có yêu cô.
– Vậy thì tốt rồi… Hiện tại cô có làm việc ở đâu không?
Vân Nhi sững lại chăm chú nhìn Thành Huy. Anh quan tâm cả công việc của cô sao?
– Tôi… tôi đã có công việc mới…
– Khách sạn Kim Liên đang thiếu người, lão Hoàng cũng đã bị đuổi cổ, cô có muốn quay trở lại làm việc không?
Thành Huy nhàn nhạt cất lời, nhấp môi ngụm trà nóng, thái độ anh tỏ vẻ thờ ơ nhưng trong lòng hồi hộp chờ đợi. Anh không muốn cô đi làm giúp việc cho người phụ nữ kia nữa, làm ở khách sạn của anh rõ ràng là tốt hơn. Trên hết, anh có cơ hội gần gũi tự nhiên với cô hơn nhiều!
Vân Nhi nghẹn lại, nuốt một ngụm khô khốc trôi qua cổ họng cô mím môi suy nghĩ. Cô từng thích làm việc ở Kim Liên lắm chứ, lúc rời khỏi đó cô không khỏi tiếc nuối một công việc tốt, chỉ là lúc này… Cô không muốn mình tiếp tục nghĩ về Thành Huy. Nếu làm việc ở Kim Liên, việc gặp anh là không thể tránh khỏi, trái tim cô cũng sẽ khó yên tĩnh được. Càng gần anh cô càng nhận ra mình thích anh hơn, dù cô biết mình cực kỳ điên rồ.
– Cô đồng ý chứ? Khách sạn chúng tôi cần những nhân viên gan dạ, phản ứng nhanh như cô. Vụ việc ở bể bơi cô đã chứng minh mình là một nhân viên xuất sắc.
Vân Nhi khẽ giật mình, vụ việc đó Thành Huy biết sao? Cũng phải thôi, anh là đại thiếu gia Trần Thành Huy, là chủ nhân của khách sạn xa hoa tráng lệ đó mà. Vì cô cứu được đứa trẻ mà anh tiếc một nhân viên như cô, thế nên anh mới đến đây mời cô trở lại, cô đã hiểu rồi.
– Tôi… xin lỗi. Công việc mới phù hợp với tôi hơn, rất tiếc tôi không thể quay trở lại Kim Liên được. Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội!
Vân Nhi lắc đầu nhẹ giọng, vô thức đưa mắt về đồng hồ treo tường. Thành Huy không khó nhận ra vẻ sốt ruột của Vân Nhi, lòng anh chùng xuống, lại nghe lời từ chối của cô, anh nhất thời còn chưa tin là mình thất bại. Cô ấy… không cho anh một cơ hội nào! Thái độ lúc này của cô ấy là muốn đuổi anh về. Cảm giác khó chịu lần đầu tiên theo đuổi con gái lại bị từ chối khiến Thành Huy không khỏi ngỡ ngàng. Anh cố gắng thuyết phục Vân Nhi:
– Nếu cô chê lương thấp thì khách sạn sẵn sàng trả cao hơn cho cô! Cô cứ nói mức lương mong muốn cho tôi biết!
– Không… không phải vậy đâu… Chỉ là… tôi…
Ánh mắt đắm đuối Thành Huy nhìn Vân Nhi khiến cô không sao hiểu nổi. Không… không thể có chuyện anh thích cô được, anh đã có vợ chưa cưới kia mà… Cô chỉ đang tưởng tượng ngớ ngẩn lung tung mà thôi! Thế nhưng… trái tim cô đang đập thình thình không sao kiểm soát! Xin anh… đừng nhìn cô như thế!
RẦM!
Cánh cửa sắt mở tung, khuôn mặt đỏ gay của Gia Khang bất ngờ xuất hiện làm Vân Nhi ngỡ ngàng, cô mở to đôi mắt sợ hãi lập tức đứng dậy như phạm phải một tội lỗi gì ghê gớm. Thái độ này… chính là có tật giật mình có phải không?
Gia Khang không hành động cho thỏa cơn tức giận phun trào trong lòng anh lúc này. Anh không có quyền khi hai người kia chỉ ngồi đối diện nhau trước bàn nước, cửa cũng không đóng. Vân Nhi cố tình để cửa mở, không muốn ai có thể hiểu sai. Bực bội bước lại, Gia Khang chắn Vân Nhi phía sau, quắc mắt hỏi Thành Huy:
– Nhà người yêu tao, mày đến đây làm gì?
“Người yêu tao”… Chẳng lẽ… Vân Nhi đã chấp nhận Gia Khang sao? Khuôn mặt Thành Huy bất giác chuyển màu tái đi, anh nghẹn lại, đôi môi rung rung nhìn Vân Nhi như tìm lời xác nhận. Trần Thành Huy anh… từ lúc nào đã trở thành kẻ đến sau rồi sao?
– Anh Khang… anh Huy đến gặp em vì muốn mời em quay lại khách sạn Kim Liên làm việc…
Vân Nhi đỏ mặt sợ hãi, lúng túng giải thích trước khuôn mặt đanh lại lộ rõ vẻ ghen tuông của Gia Khang. Chỉ cần vậy thôi, Thành Huy biết mình đã trở thành kẻ thua cuộc. Anh đứng dậy, cảm thấy chuyện ở đây đã đủ, chỉ là… anh vẫn muốn nhắc nhở Gia Khang một câu:
– Mày đã yêu Vân Nhi thì đừng làm cô ấy đau khổ!
Nói xong Thành Huy bước nhanh khỏi căn hộ nhỏ của Vân Nhi. Anh không biết chính xác cảm giác trong mình lúc này là thế nào, lần đầu tiên anh chủ động theo đuổi một cô gái, vậy mà… đáp lại anh lại là sự từ chối đến tê tái. Cô ấy đã là người yêu của bạn thân anh, Phạm Gia Khang, gã tay chơi có tiếng trong thành phố này. Nếu nói là lo lắng cho Vân Nhi thì không hẳn, Thành Huy có cảm nhận Gia Khang yêu cô thật lòng, điều mà lần đầu tiên từ khi quen biết hắn anh cảm nhận được. Anh nên chúc mừng cả hai người họ mới phải, một người là bạn thân, một người là cô gái anh yêu thích. Chỉ là, trái tim anh bất giác nhói đau… Tình yêu… lần đầu tiên anh biết yêu lại là một mối tình đơn phương vô vọng…