Ý tứ muốn cự tuyệt cực rõ ràng thông qua lời nói của Cẩm Xuyên truyền đạt tới làm Lý Hạo Lâm chỉ có thể bỏ qua chuyện này không nhắc tới nữa, anh ta bắt đầu chuyển rời chủ đề câu chuyện qua nói tới những việc khác.
Dư Chu cảm thấy không yên tâm nên âm thầm chú ý tới Cẩm Xuyên nhiều hơn một chút, thấy vẻ mặt cùng ánh mắt cậu thực sự không có gì khác thường hắn mới bắt đầu chuyên tâm đối thoại cùng với Lý Hạo Lâm.
Đến khi thời gian đã không còn sớm thì Lý Hạo Lâm mới đứng lên nói lời cáo từ với hai phu phu nhà họ.
Cẩm Xuyên vẫn nói lời giữ khách như bao lần khác: "Hôm nay biểu ca ở lại đây ăn cơm cùng chúng ta luôn đi."
"Thôi khỏi" Lý Hạo Lâm nói, "Ngày mai công bố thành tích thi viện nên chắc chắn các ngươi còn phải dậy sớm để tới đó, hôm nay tạm không làm phiền các ngươi nữa." Vốn y còn muốn mời Dư Chu mang theo Cẩm Xuyên và Thần Thần tới nhà y ăn trưa nữa, nhưng nghĩ lại bất kể kết quả ngày mai có trúng tuyển hay không thì Dư Chu và Cẩm Xuyên khẳng định đều đã sắp xếp xong lịch trình của mình từ lâu rồi nên y chỉ đành nuốt mấy lời kia xuống. Quyết định trở về nói một tiếng với nương mình trước, chuyện mời cơm cứ đợi danh sách trúng cử được công bố rồi mới tính tiếp.
Anh ta nhất định muốn về thì tất nhiên là Cẩm Xuyên cũng không cố giữ, tiễn người ra về xong liền xoay người đi cài then chốt cổng, tiếp đó hai người lặp lại những công việc không khác gì so với thường ngày như nấu cơm; ăn cơm; đun nước; tắm rửa và chuẩn bị nghỉ ngơi.
Mọi việc đều rất bình thường, bình thường tới mức bất thường, khiến Dư Chu không khỏi cảm thấy có điểm bất an.
Buổi tối hắn tắm rửa sau cùng nên lúc đi vào tới bên trong phòng ngủ thì Cẩm Xuyên đã làm xong công việc dỗ Thần Thần đi ngủ rồi, bàn tay cậu lúc có lúc không nhẹ nhàng vỗ về trên người Thần Thần, miệng ngâm nga khúc hát ru.
Dư Chu tháo phát quan búi tóc trên đầu xuống rồi mới nghiêng người ngó nhìn vào bên trong giường một cái, sau đó nói: "Nếu ngủ say rồi thì đặt nó vào bên trong thôi."
Động tác trên tay Cẩm Xuyên thoáng sững lại một lát mới vòng tay bế Thần Thần di chuyển vào sát mép trong của giường, sau đó cậu cũng thuận thế nằm xuống vị trí chính giữa, vẫn lặng thinh không nói lời nào như cũ.
Dư Chu đứng im tại chỗ nhìn chằm chằm về phía Cẩm Xuyên thật lâu, cho tới khi cậu dùng dáng vẻ cực kì khó hiểu nhìn qua thì hắn mới thổi tắt nến nằm lên trên giường, đồng thời kéo một tấm chăn mỏng đắp lên cho một nhà ba người bọn họ.
Dư Chu vừa mới nằm xuống thì Cẩm Xuyên liền nói:
"Hôm nay ta cảm thấy có hơi mệt nên ngủ trước đây, buổi tối phu quân để ý tới Thần Thần nhiều một chút giúp ta nhé."
Dư Chu hơi đờ người vì sửng sốt, sau đó khẽ thờ dài một tiếng trong đêm tối mờ mịt, hắn xoay người đem cậu ôm chặt vào trong lòng dịu dàng nói: "Ngủ đi."
Hai người vừa dừng cuộc đối thoại thì căn phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh như lúc đầu, chỉ còn sót lại tiếng hít thở nông sâu không đồng đều. Có điều cũng không bao lâu sau thì tiếng hô hấp của Cẩm Xuyên đã trở nên đều đặn, với sự hiểu biết của Dư Chu với người bên gối thì lúc này cậu đã thực sự ngủ say rồi.
Từ sau khi Lý Hạo Lâm đưa tin tức tới thì trong lòng hắn vẫn luôn chất chứa nỗi lo âu, mặc dù sau khi thấy được dáng vẻ không chút chướng ngại tiến vào giấc ngủ của Cẩm Xuyên thì nỗi niềm đó đã nhạt bớt đi nhiều, thế nhưng vẫn không có cách nào buông hẳn xuống.
Lại đợi thêm một lúc lâu xác nhận người trong lồng ngực đã ngủ ngoan yên ổn thì hắn mới dám thả lỏng tinh thần tự mình chìm vào giấc ngủ.
Nhớ tới chuyện Cẩm Xuyên yêu cầu hắn buổi tối giúp đỡ chú ý Thần Thần nhiều hơn nên hắn cũng không dám ngủ quá say.
Kết quả chứng minh, không ngủ quá say chính là một sự lựa chọn chính xác.
Trong lúc Dư Chu còn đang mơ màng ngủ thì cảm nhận được bên cạnh có tiếng khóc nức nở đè nén, hắn giật mình tỉnh giấc, sau khi tỉnh táo hẳn thì âm thanh đó càng thêm rõ ràng hơn bao giờ hết.
Ngoài chuyện đó ra hắn còn cảm nhận được y phục của mình đang bị nắm chặt, Dư Chu thoáng cái liền đoán được nguyên nhân, hắn vội vàng vỗ nhẹ tấm lưng của Cẩm Xuyên gọi, "Tỉnh, tỉnh dậy nào." Nói xong hắn lại vươn tay kiểm tra phần tóc mai rơi vãi trên chiếc gối mà Cẩm Xuyên đang gối đầu nằm ngủ, quả nhiên là sờ được tới một mảng ướt đẫm.
Kết quả sau khi hắn vỗ nhẹ vài cái gọi cậu thức giấc lại là người không có tỉnh lại, thế nhưng tiếng khóc lại càng ngày càng thêm thương tâm, tiếng nức nở đặc biệt rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
Dư Chu sợ Thần Thần bị làm ồn cho thức giấc, đến lúc đó một mình hắn làm sao quan tâm chăm sóc nổi cho hai vị này cơ chứ, vậy nên Dư Chu chỉ đành tăng sức lực vào cánh tay, cố gắng lay tỉnh Cẩm Xuyên.
Cẩm Xuyên thất thần trợn to hai mắt, toàn bộ cơ thể cậu lúc này vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác mơ màng không rõ, "Có chuyện gì sao?" vừa mở miệng nói chuyện chính bản thân cậu cũng bị giọng nói khản đặc của mình dọa sợ.
Tỉnh lại là tốt rồi, Dư Chu lần sờ rút chiếc khăn tay từ dưới gối ra đưa cho Cẩm Xuyên lau khô phần nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt và bên tóc mai của cậu xong thì lại dùng nó phủ lên trên chiếc gối ẩm ướt mà Cẩm Xuyên đã dùng vừa nãy, "Vừa rồi đệ vẫn luôn khóc không ngừng."
Lúc này Cẩm Xuyên đã tỉnh táo lại từ trong cơn mơ màng, lòng cậu trống rỗng vô hồn trừng mắt nhìn vào trong bóng đêm mù mịt nói: "Vừa nãy đệ đã mơ thấy mẫu thân."
Lòng Dư Chu co thắt lại, đau lòng hỏi: "Đệ mơ thấy mẫu thân như thế nào?"
Giọng nói của Cẩm Xuyên thấp thoáng như một làn gió, cảm giác quẩn quanh không chân thực, "Bà nói mình phải rời đi rồi, nhắc nhở ta sau này phải sống cho thật tốt, thay bà hiếu kính ngoại tổ phụ với ngoại tổ mẫu, còn nói..." nói tới đây giọng nói của Cẩm Xuyên càng thêm khản đặc, nghẹn ngào nói, "Bà còn nói mình thật có lỗi với ta vì đã không chăm sóc tốt được cho ta, cũng không thể ở bên cạnh chứng kiến ta thành thân sinh con đẻ cái, ta làm cách nào cũng... không giữ bà lại được."
Trong lòng Dư Chu cũng cảm thấy chua xót không thôi, hắn vừa cầm chiếc khăn tay kia lên lau khô nước mắt trên mặt Cẩm Xuyên giúp cậu, vừa dịu dàng an ủi cậu nói, "Đừng khóc, nhất định mẫu thân cũng không muốn thấy được dáng vẻ này của đệ đâu."
Hắn không khuyên nhủ còn đỡ, vừa nói xong thì Cẩm Xuyên lại càng không kìm nén được nữa.
Có lẽ vì bầu trời vào đêm khiến cảm xúc của con người càng dễ bị phóng đại lên nhiều lần, mà cũng có thể bời vì người bên gối chính là người mà bản thân có thể hoàn toàn dựa dẫm và tin tưởng nên cậu mới có thể thoải mái buông thả nỗi niềm trong lòng mình.
Cẩm Xuyên tránh né chiếc khăn tay mà Dư Chu cầm lấy muốn lau khô nước mắt giúp mình, cậu tựa người vào trong lồng ngực của Dư Chu càng khóc càng thương tâm.
Chẳng mấy chốc vạt áo của Dư Chu đã bị những giọt nước mắt nóng hổi kia làm cho ẩm ướt, giọng nói thổn thức của Cẩm Xuyên từ trong lồng ngực hắn truyền thẳng tới màng nhĩ,
"Đệ.. chỉ khóc thêm một buổi tối ngày hôm nay nữa thôi, về sau.. sẽ.. không bao giờ khóc nữa."
"Được." Dư Chu hít sâu một hơi, bàn tay đặt phía sau Cẩm Xuyên vừa vỗ vừa xoa nhẹ lưng cậu an ủi.
Cẩm Xuyên khóc tới mệt rồi mới chìm vào trong giấc ngủ sâu, kết quả lúc thức dậy vào hôm sau thì bầu trời bên ngoài đã sáng rõ, dù cho cánh cửa phòng cùng mùng mành đều được thả xuống như cũ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu tới.
Cẩm Xuyên ngồi bật dậy, vén tấm mành trước giường lên hướng mắt nhìn ra bên ngoài, lại nhìn Dư Chu vẫn đang nằm dài trên giường nhưng ánh mắt cực kì thanh tỉnh bên cạnh tức giận hỏi:
"Tại sao phu quân không gọi ta dậy chứ?"
"Tối hôm qua đệ ngủ không được ngon giấc nên buổi sáng lúc ta thức dậy thấy đệ đang ngủ khá ngon thì không nỡ đánh thức đệ dậy." Dư Chu giải thích.
Sao Cẩm Xuyên có thể buông tha cho hắn được chứ: "Nhưng trước đó chúng ta đã nói rõ là hôm nay cùng nhau dậy sớm đi xem danh sách công bố trúng cử kì thi viện rồi mà."
Dư Chu lười biếng duỗi người một cái, sau đó mới nâng người dậy bắt lấy Cẩm Xuyên kéo trở về giường nằm tiếp, "Ngủ nướng thì ngủ nướng thôi, dù sao thì bảng công bố cũng ở yên đó có chạy đi đâu mất được đâu, nếu đệ muốn xem thì đợi chúng ta ăn sáng xong rồi đi xem cũng chưa muộn, số người trúng cử cũng chỉ có từng ấy, không bị sửa đổi mất đâu mà sợ. Huống hồ tới đó muộn một chút cũng có cái lợi, lúc ấy người đã ít đi rất nhiều, chúng ta cũng chẳng cần phải chen chúc chật chội làm gì."
Mặc dù đạo lý này nói vậy cũng không hề sai, nhưng sau khi Cẩm Xuyên nghe vào trong tai lại cảm thấy nó thực là vô lý. Có thư sinh nhà nào sau khi thi xong mà không muốn biết kết quả thi cử của mình sớm một chút cơ chứ, nếu không sao phải có nhiều người xếp hàng từ khi trời vẫn còn tờ mờ sáng như vậy để chờ đợi xem yết bảng làm gì!
Có điều bọn họ cũng đã bỏ lỡ thời gian lúc sớm rồi, người ngủ nướng còn là chính cậu nữa, khi mới tỉnh dậy Cẩm Xuyên cảm thấy buồn bực nên mới càm ràm hai câu mà thôi, bây giờ bị Dư Chu kéo nằm trở lại giường liền nói: "Hay là bây giờ chúng ta đi xem có được không?"
"Chắc hẳn Văn tiên sinh và Ôn Lương cũng sắp về tới nơi rồi, nếu hai người họ thông báo lần này ta có trúng cử thì hai ta lại đi xem một chút cũng chẳng ảnh hưởng gì, nếu như bị trượt thì không tất yếu cần phải đi xem thêm nữa." Dư Chu chậm rãi nói, buổi sáng lúc Cẩm Xuyên vẫn còn đang ngủ thực ra hắn đã rời giường một lần đi qua thông báo với mấy người Văn tiên sinh là hôm nay hai người họ không đi xem yết bảng cùng mọi người được.
Cẩm Xuyên nghe hắn nói vậy lòng càng thêm căng thẳng lo lắng. Còn đang định nói thêm gì đó thì lại nghe thấy tiếng ậm ừ nho nhỏ của Thần Thần từ mép trong giừơng truyền tới.
Lúc này cậu mới đột nhiên nhớ tới bản thân đã tỉnh lại lâu như vậy mà tới tận bây giờ cũng chỉ biết quan tâm chuyện yết bảng thi viện của phu quân, hoàn toàn quên mất vấn đề tại sao hôm nay nhi tử lại ngủ một mạch tới tận giờ này vẫn chưa tỉnh.
Cẩm Xuyên sửng sốt quay người về phía đó nhìn, vẻ mặt áy náy bế Thần Thần lên ôm vào trong lồng ngực dỗ dành nói: "Bé con ngoan, cha thân bế con rời giường nhé."
Thần Thần cảm giác bản thân đã được bế lên thì không càu nhàu ậm ừ thêm nữa, nhóc con mở to đôi mắt to tròn đen láy nhìn quanh bốn phía.
Dư Chu thấy vậy cũng rời giường theo, dù sao thì Thần Thần cũng không giống với hai người lớn bọn họ, nhóc con tỉnh dậy không chỉ cần phải chuẩn bị đồ ăn ngay mà còn phải tắm rửa thay tã nữa, một mình Cẩm Xuyên khẳng định lo không xuể được.
Cẩm Xuyên mặc y phục cho Thần Thần xong xuôi đâu đấy liền giao Thần Thần qua cho Dư Chu ẵm, lúc này cậu mới có thời gian chỉnh lý cho chính bản thân mình. Mới chải tóc được một nửa thì Cẩm Xuyên bỗng dung nhớ tới cái gì đó, nghi hoặc nhìn Dư Chu nói:
"Tại sao hôm nay Thần Thần cũng ngủ tới giờ này mới dậy vậy nhỉ."
"Không chỉ sáng sớm không thức giấc mà ngay cả buổi tối ngày hôm qua nhóc con cũng không tỉnh giấc lần nào, có thể thấy được nhi tử nhà chúng ta ngoan tới mức nào rồi đấy, còn biết rõ không nên quấy phá giấc ngủ của cha thân mình." Dư Chu nhướng mày nói, điều hắn không nói ra là sáng sớm hôm nay lúc mấy người Văn tiên sinh và Dư Ôn Lương thức dậy chuẩn bị đi xem yết bảng thì hắn đã thức giấc cùng và cho Thần Thần ăn một bữa lót dạ rồi.
Trẻ con ấy mà, thời gian dành cho việc ngủ trong một ngày của chúng vốn đã nhiều, ăn no uống đủ rồi mà không có ai trêu chọc vui đùa cùng nhóc thì tất nhiên là nhóc sẽ ngoan ngoãn ngủ ngon lành tiếp rồi.
Mặt Cẩm Xuyên thoáng hiện nên vẻ không tự nhiên, lúc tới nhà bếp đun nước nhìn thấy cái nồi dùng để quấy bột cho Thần Thần ăn mới chỉ được ngâm trong nước chưa kịp rửa trên kệ thì cậu liền hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Lòng cảm thấy ấm áp vui vẻ nhưng cũng không đi vạch trần lời nói dối của Dư Chu.
Dù sao thì hai người họ đã không kịp đi xem bảng công bố thành tích thi viện vào sáng sớm rồi, Dư Chu và Cẩm Xuyên rửa ráy làm đồ ăn sáng xong thì cũng không gấp gáp muốn đi xem luôn nữa.
Bữa sáng hôm nay cũng chỉ tùy tiện nấu chút mì để ăn mà thôi, đúng lúc cậu đang ngồi đút bột cho Thần Thần ăn sáng thì nghe thấy tiếng 'cốc cốc cốc' vô cùng gấp gáp từ ngoài cổng truyền tới.
Dư Chu và Cẩm Xuyên liếc mắt nhìn nhau một cái, một ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu, tiếp đó Dư Chu đứng dậy nói:
"Để ta đi mở cửa, chắc hẳn là mấy người Văn tiên sinh và Ôn Lương trở về rồi."
Hai người này trở lại cũng đồng nghĩa với mang theo tin tức Dư Chu có trúng tuyển hay không trở về, Cẩm Xuyên sao ngồi yên được nữa chứ, cậu đặt cái bát trong tay qua một bên, cũng không có tâm trí quan tâm xem nhi tử nhà mình đã ăn no cái bụng hay chưa, vội nói:
"Ta đi cùng với huynh."
Lúc này Dư Chu cũng đang thực căng thẳng hồi hộp nên không còn đủ tỉ mỉ để nhắc nhở Cẩm Xuyên lo chăm sóc cho vấn đề ăn uống của Thần Thần trước đã.
Hai người mang theo vẻ mặt nghiêm túc đi về phía cánh cửa cổng, Dư Chu đứng trước cửa hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi mới gỡ chiếc then cài cửa bằng gỗ xuống, kéo mở cánh cửa ra.
Ánh mắt của hắn vừa vặn chạm trán với ánh mắt của người đang gõ cửa đứng ở bên ngoài.
Sau khi nhìn rõ người gõ cửa là ai thì cả Dư Chu và Cẩm Xuyên đều ngơ người mất một lúc, sau đó mới hỏi: "Ngoại tổ phụ à, sao mọi người lại tới đây ạ?"
Không chỉ có ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu cùng với di mẫu đều ở đây, người gõ cửa nhà bọn họ lại chính là Lý Hạo Lâm.
Lão thái thái liếc nhìn hai người Dư Chu và Cẩm Xuyên một cái, "Không phải bình thường hai người các ngươi đều rất chăm chỉ hay sao? Sao đến thời khắc quan trọng này lại có thể ngủ nướng được hả?"
Cẩm Xuyên thẹn tới đỏ mặt rũ mắt nói: "Lỗi không phải do phu quân đâu ạ, là do con tự mình ngủ nướng tới quên mất."
Lúc này lão thái thái mới chú ý tới đôi mắt vẫn còn sưng húp trũng sâu của Cẩm Xuyên, vừa nhìn là biết tối qua từng khóc không ít, bà như ý thức được điều gì đó liền bước chân vào bên trong nhà, đổi chủ đề nói:
"Ngủ dậy muộn rồi thì dậy muộn thôi, dù sao chúng ta cũng giúp Tiểu Chu xem thành tích xong rồi."
"Thàn tích ra sao ạ?" Cẩm Xuyên hồi hộp hỏi.
Lão thái thái nhìn về phía lão gia tử, lão gia tử vuốt râu dài mỉm cười nói:
"Cũng không tệ, hạng thứ mười."