Dư Chu đoán được lão gia tử sẽ hỏi tới chuyện này, có điều hắn không ngờ tới là ông sẽ hỏi sớm như vậy nên vừa nghe thấy không khỏi có chút sững người một chút, nhưng hắn rất nhanh đã bình tĩnh lại, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Chưa nói tới chuyện gã Cẩm Lương kia dám lừa gạt hai vị lão nhân gia, chỉ riêng chuyện dám vứt bỏ Cẩm Xuyên lúc ốm đau bệnh tật cũng đủ để hắn muốn trừng trị gã rồi, giờ này cơ hội đã ở ngay trước mắt, Dư Chu khẳng định sẽ không thể nào buông tha cho gã được.
Còn cả chuyện Cẩm Xuyên bị bắt nạt khi còn nhỏ và người mẫu thân uất ức thành bệnh của cậu nữa, từng chuyện một chồng chất gộp cả lại cũng đủ để Dư Chu càng nghĩ càng thấy hận. Thiết nghĩ lão gia tử nhất định cũng sẽ có suy nghĩ giống như hắn vậy.
Lão gia tử nhìn Dư Chu cúi thấp đầu suy ngẫm, hai đầu lông mày hắn càng ngày càng cau chặt lại với nhau thì cũng không gặng hỏi thêm nữa. Ngay cả Lý Hạo Lâm ngồi bên cạnh thầm nghĩ nhắc nhở một câu cũng bị lão gia tử trừng mắt cảnh cáo cho lui bước.
Khi xe ngựa chuyển qua một con đường cong thì ý tưởng trong đầu Dư Chu cũng đã thành hình.
Hắn ngước mắt nhìn lão gia tử rồi bình tĩnh nói: "Kẻ làm việc xấu tất nhiên là nên chịu phải sự trừng phạt thích đáng, chúng không chỉ dám vứt bỏ Cẩm Xuyên mà còn dám giả mạo thân phận của cậu ấy tới lừa gạt ngoại tổ phụ với ngoại tổ mẫu, chỉ với những điều này cũng đủ để bắt gã giao nộp cho quan phủ xử lý rồi. Thế nhưng ta nghĩ rằng xử lý như vậy vẫn chưa đủ."
"Ồ, vậy ngươi cảm thấy như thế nào mới đủ?" Lão gia tử lại hỏi.
"So với việc để gã phải chịu sự trừng trị của pháp luật thì ta cảm thấy cứ việc khiến gã cảm thấy bản thân đã đạt được tất cả những gì mà gã muốn, sau đó mới lại từ trên cao đẩy ngã xuống bùn lầy, đó mới là cách giải hận tốt nhất." Dư Chu thật lòng nói ra phương pháp mà bản thân suy nghĩ.
Đối với phần lớn những kẻ lòng dạ khó lường mà nói thứ làm cho chúng cảm thấy đau khổ khó chịu đựng nhất không phải là dấn thân vào cảnh tù tội, mà là khiến chúng mất đi tất cả những thứ mà chúng đã dốc hết tâm tư và sực lực để chiếm lấy được, dù cho những thứ đó vốn không nên thuộc về chúng đi chăng nữa.
Lão gia tử nhíu mày hỏi, "Không cảm thấy làm vậy là mất đi phong độ khí phách của người quân tử sao?"
"Phong độ và khí phách của người quân tử chỉ nên dùng để đối đãi với những quân tử có cùng phong độ là được rồi," Dư Chu không cho là vậy đáp,
"Lúc đối phó với kẻ tiểu nhân âm hiểm mà còn cân nhắc tới hành vi quân tử thì chỉ làm cho bản thân chịu thêm càng nhiều thiệt thòi mà thôi."
Còn một điều mà hắn vẫn chưa nói hết chính là nếu còn không báo thù một cách sảng khoái thì người phải chịu đựng nín nhịn đè nén cũng chỉ có chính mình.
Ngừng một chút hắn lại nói tiếp, "Huống hồ chúng ta cũng chỉ là đặt ra một cái bẫy mà thôi, không may có trúng bẫy thì chỉ có thể trách bọn chúng tự mình quá tham lam."
Vốn dĩ lão gia tử cũng không tính buông tha cho đám người Cẩm Lương một cách dễ dàng, gặng hỏi Dư Chu cũng chỉ vì muốn kiểm tra năng lực đối nhân xử thế của hắn mà thôi, huống hồ ông cũng không phải kiểu người bảo thủ chỉ biết làm theo những quy tắc chết kia, bằng không trước đó lão thái thái cũng sẽ không dám nói ra những lời như hai mẫu tử Cẩm Xuyên sống không được thì sao lại không biết đường quay trở về tìm hai người giúp đỡ.
Bởi vậy sau khi cân nhắc một hồi những lời mà Dư Chu vừa nói thì lão gia tử cũng cảm thấy là có thể thực hiện được, ông liền nói:
"Chuyện này để ta tự mình giải quyết, ngươi chỉ cần chăm sóc thật tốt cho phụ tử nhà Cẩm Xuyên là được rồi, nếu có việc gì cần đến sự giúp đỡ của ngươi thì ta sẽ phái người tới tìm ngươi thương lượng sau."
Để có thể dựa theo ý tưởng của Dư Chu thực hiện thì lão gia tử chính là người thích hợp đứng ra xử lý chuyện này nhất, cho nên hắn thực thoải mái gật đầu đáp ứng ông, "Vậy thì phải vất vả cho ngài rồi."
Lão gia tử cũng gật đầu nói, "Ngày mai ta sẽ cho người gửi thư về nói ngoại tổ mẫu của các ngươi nhìn trúng vị trí địa lý của thành Vân, dự tính mua một căn trạch viện cùng với vài cửa hàng khu mặt tiền tại nơi đây cho cháu ngoại của mình."
Từ cháu ngoại mà lão gia tử sử dụng thực là khéo léo, để cho Cẩm Lương nghe được thì khẳng định gã sẽ cho rằng đó là muốn mua tặng gã, bởi vì đứa cháu ngoại Lý Hạo Lâm còn lại của hai vị lão nhân vốn chính là người thành Vân rồi, gia nghiệp của Lý gia không hề nhỏ, huống hồ anh ta cùng với phụ thân mình giống nhau, đều đi theo con đường quan lại cho nên chắc chắn lão thái thái sẽ không làm ra hành động như mua bán nhà ở, cửa tiệm để tặng lại cho anh ta.
Còn đối với mấy người đã hiểu rõ chân tướng mọi chuyện như bọn họ thì vừa nghe liền biết đối tượng được nhắc tới trong đợt loan tin lần này là ai, điều này chẳng khác nào âm thầm cho đám người Cẩm Lương một cái tát vô thanh cả.
Có điều bởi vì người cháu ngoại Cẩm Xuyên thực sự của lão gia tử chính là phu lang của hắn nên Dư Chu cũng ngại nhiều lời, ngay cả lời đồng ý hay khen ngợi đều không dám nói.
Lý Hạo Lâm nghe xong suy ngẫm một hồi mới chen vào một câu, "Chỉ có một căn nhà với vài cái cửa tiệm liệu có đủ dùng không? Có cần nhắc tới thân phân của phụ thân con hay không?"
"Ngươi cũng chẳng phải chưa từng gặp qua nó, với tầm nhìn của hai phụ tử nhà đó thì những thứ ấy khẳng định đã đủ dùng rồi," Từ sau khi lão gia tử biết Cẩm Lương không phải là cháu ngoại nhà mình, thậm chí còn là người từng hại Cẩm Xuyên suýt chút nữa mất mạng thì lời khinh bỉ được thốt ra khỏi miệng không một chút áp lực, sau đó ông lại dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Lý Hạo Lâm một cái, sau đó mới nói tiếp,
"Cũng không biết có phải di mẫu nhà ngươi có linh hay không mà mặc dù trước đây ngoại tổ mẫu ngươi để gã chiếm được thật nhiều đồ tốt nhưng may mắn là không có mấy thứ như trạch viện hay cửa hàng nào trong đó hết."
Lý Hạo Lâm nghe xong cũng không dám cãi lại, theo những gì y biết thì mặc dù là không có mấy thứ như trạch viện hay cửa hàng thế nhưng bạc trắng cùng với những thứ đáng giá lại cho đi không ít. Có điều đối với người có gia thế như bọn họ mà nói thì thứ không đáng giá nhất chính là tiền bạc ngoài thân, đáng làm người ta phát giận nhất chính là cảm giác bị lừa dối.
Ba người tiếp tục thương lượng thêm một lúc lâu, cân nhắc đắn đo hết tất cả những chi tiết có thể phát sinh trong kế hoạch lần này, đến tận lúc xe ngựa đã dừng lại trước mặt tiền của Lý phủ thì mới ngừng việc thảo luận lại.
Trước đó Lý Hạo Lâm đã cho người đưa tin về nhà nên lúc này mẫu thân y đã mang theo một đám nha hoàn cùng với hạ nhân đứng đợi trước cổng nhà.
Xe ngựa dừng hẳn thì Lý Hạo Lâm nhảy xuống xe đầu tiên, theo sau chính là Dư Chu, sau đó hai người mới quay người cùng đỡ lão gia tử xuống xe.
Nhân lúc lão gia tử xoay người thì Lý Hạo Lâm vỗ nhẹ lên vai Dư Chu vài cái nói, "Mấy ngày nay gia phụ bận rộn công vụ nên chắc hẳn phải đợi tới buổi tối mới có thể về được, hiện giờ chỉ có mẫu thân ta ở nhà, mong ngươi với Cẩm Xuyên đừng trách cứ."
"Công vụ quan trọng," Dư Chu nói, " Huống hồ chúng ta tới quá đột xuất cũng không kịp chuẩn bị cái gì, lễ nghĩa có điểm nào không được toàn vẹn cũng mong các ngươi lượng thứ cho."
Dư Chu nói xong lại không khỏi bật cười thành tiếng, nhìn qua Lý Hạo Lâm liền thấy anh ta cũng đang không kiềm chế được mỉm cười nhìn qua đây, hai người đều cảm thấy mấy lời vừa rồi của bản thân quá mức khách sáo.
Cười xong liền cảm thấy quan hệ giữa đôi bên trở nên thân thiết hơn nhiều.
Hai người họ ở bên này khách sáo qua lại xong thì bên kia Cẩm Xuyên và lão thái thái cũng đã xuống khỏi xe ngựa, mẫu thân nhà Lý Hạo Lâm đang bưng lấy mặt Cẩm Xuyên khóc ròng, lão thái thái đứng bên cạnh cũng nhịn không được mà rơm rớm nước mắt.
Dư Chu với Lý Hạo Lâm trao đổi ánh mắt một cái, tiếp đó Lý Hạo Lâm tiến về phía trước khuyên nhủ mẫu thân nhà mình, còn Dư Chu thì kéo Cẩm Xuyên về phía mình xong mới cùng nhau hành lễ gặp mặt với di mẫu.
Lão gia tử thở dài một tiếng lấy ra uy thế của người làm chủ gia đình quát, "Vào trong nhà rồi nói tiếp, đứng hết ngoài cổng như thế này còn ra cái thể thống gì nữa."
Chương Uyển Như vội vàng thu nước mắt lại, dùng khăn tay chấm chấm những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt rồi mới kêu gọi mọi người tiến vào trong nhà, vừa đi vừa nói,
"Ta vừa thấy được tiểu Xuyên liền vui mừng quá quên mất cả chuyện này."
Cẩm Xuyên nhìn người di mẫu có dáng vẻ cực giống với mẫu thân mình trước mắt, dù cho phong thái cùng hành vi cử chỉ của hai ngươi khác biệt rất lớn thì trong lòng cậu vẫn sinh ra niềm tưởng nhớ vô hạn, vậy nên ánh mắt nhìn Chương Uyển Như của cậu cũng ôn nhu dịu dàng hơn nhiều,
"Gặp được di mẫu ta cũng thực vui mừng."
Có những lúc sự ràng buộc về huyết thống thực sự có thể mạnh mẽ tới như vậy, dù cho trước đó có chưa từng gặp mặt, chưa từng nhận biết thì giữa hai người vẫn có thể sinh ra cảm giác thân thuộc một cách nhanh chóng.
Huống hồ cả gia đình họ vẫn còn một vật cát tường là Thần Thần ở đây, Cẩm Xuyên với ngoại tổ mẫu và di mẫu nhà mình rất nhanh đã tìm được tiếng nói chung, đến ngay cả nhi tử nhà Lý Hạo Lâm lớn hơn so với Thần Thần vài tuổi cũng đang vui vẻ xoay quanh bên người Thần Thần, dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía đệ đệ biểu thị bản thân rất muốn chơi đùa cùng với đệ đệ nhà mình.
Không biết là do biết được có khách nhân tới nhà hay vì hôm nay là ngày tết trung thu mà hôm nay phụ thân của Lý Hạo Lâm trở về sớm hơn so với thường ngày một chút.
Sau khi Dư Chu và Cẩm Xuyên mang theo Thần Thần tới chào hỏi với ông xong liền ngồi nói chuyện phiếm trong chốc lát, không bao lâu sau lão gia tử lại đưa ra đề nghị mấy người nam nhân trong nhà cùng tới thư phòng bàn chuyện.
Cẩm Xuyên cùng với ngoại tổ mẫu và di mẫu của mình thì cùng nhau đi chuẩn bị yến tiệc trung thu cho buổi tối ngày hôm nay.
Dựa theo thói quen nhiều năm nay của Lý gia thường thì những món chuẩn bị cho tiệc đoàn viên vào tết trung thu đều sẽ giao hết cho bên nhà bếp chuẩn bị cả, bởi vì tình huống năm nay khá đặc thù nên lão thái thái muốn tự mình xuống bếp làm vài món thật ngon chiêu đãi cháu ngoại trai nhà mình, mấy người thương lượng một lúc liền quyết định tự mình xuống bếp chuẩn bị hết bữa tiệc ngày hôm nay.
Lý gia nhiều người nên Dư Chu hoàn toàn không cần lo lắng chuyện không có ai giúp đỡ chăm sóc Thần Thần, vậy nên hắn liền có thể chuyên tâm thảo luận mọi chuyện với mấy người ngoại tổ phụ ở bên trong thư phòng.
Phụ thân của Lý Hạo Lâm hỏi han Dư Chu vài câu liên quan đến vấn đề thi cử xong liền đem chủ đề câu chuyện chuyển rời lên người gã Cẩm Lương.
Đối mặt với dạng người dám bắt nạt lên đầu nhà họ như thế này thì bốn người đều không thể nào làm ra chuyện lấy đức báo oán cho được, mọi người đều có chung một suy nghĩ chính là bắt gã Cẩm Lương cùng với phụ thân của gã phải trả giá cho hành động của chúng.
Dư Chu đã có thể thi xong kì thi viện thì tất nhiên đã không còn xa lạ gì với luật pháp của Đại Viêm nữa, lão gia tử cùng với Lý Hạo Lâm lại càng không cần nhắc tới, thế nhưng người quen thuộc nhất trong số bọn họ vẫn là phụ thân của Lý Hạo Lâm, ông làm quan đã nhiều năm, các án kiện từng xử lý cũng nhiều không đếm xuể.
Cho nên Lý Hạo Lâm tường thuật lại một lượt kế hoạch mà ba người họ đã bàn bạc lúc còn ở trên xe ngựa cho ông nghe, Lý phụ nghe xong lại giúp điều chỉnh một chút, giữa chừng Dư Chu và Lý Hạo Lâm vừa nghe vừa bổ sung thêm ý kiến của cá nhân mình vào, tập trung ý kiến của tất cả mọi người lại, khi Chương Uyển Như tới gọi mọi người ra ăn cơm thì bốn người cũng cảm thấy kế hoạch mình thảo luận ra đã vô cùng hoàn mỹ rồi, ngay cả bức thư lão gia tử cho người gửi tới Cẩm Lương cũng đã được viết xong, được phụ thân của Lý Hạo Lâm sắp xếp người đi xuyên đêm gửi về.
Kế hoạch sau đó thì phải đợi người tới đây rồi mới có thể thực hiện được cho nên tạm thời bị mọi người bỏ qua một bên, trước tiên cả nhà phải cùng nhau trải qua tết đoàn viên vui vẻ hạnh phúc ngày hôm nay đã.
Tới khi mọi người đều đã tận hứng thì cũng là lúc trăng treo đỉnh đầu rồi.
Lão thái thái và Chương Uyển Như đều muốn giữ ba người nhà Dư Chu ở lại đây một tối, có điều Thần Thần vẫn còn nhỏ, hôm nay lúc rời nhà bọn họ lại không chuẩn bị sẵn đồ cần dùng cho nhóc con nên cũng không tiện qua đêm ở bên ngoài.
Huống hồ để đảm bảo sau khi Cẩm Lương tới đây càng dễ dàng trúng bẫy của mấy người họ thì tin tức Cẩm Xuyên đã nhận thân với mấy người lão gia tử nhất định không được để tiết lộ ra bên ngoài.
Chương Uyển Như nói không cần lo lắng hạ nhân trong Lý phủ, nhưng mấy người nam nhân như Dư Chu lại cảm thấy khoảng thời gian gần đây đôi bên vẫn không nên tiếp xúc quá nhiều mới tốt, dù có muốn gặp mặt nhau thì cũng không nên trực tiếp hẹn gặp tại trong nhà.
Mấy người lão phu nhân tiễn một nhà Dư Chu ra tới ngoài cổng, Chương Uyển Như ôm Thần Thần không nỡ buông tay nói, "Đợi những tên vô lại kia đều bị bắt giam vào ngục rồi thì các ngươi nhất định phải tới đây ở một thời gian có biết không."
Lý Hạo Lâm lắc đầu bất lực nói, "Nhà của biểu đệ ở ngay tại thành nam, nếu mẫu thân có muốn gặp mặt thì ngày mai có thể ngồi xe ngựa cùng ngoại tổ mẫu tới đó chơi, dù sao thì bằng hữu của ta cũng sống ở gần đó, các ngươi cứ ngồi im trong xe không xuất đầu lộ diện thì người khác cũng sẽ chỉ nghĩ là ta tới đó thăm hỏi bằng hữu mà thôi."
Chương Uyển Như trừng mắt lườm y một cái, "Ngày mai tất nhiên là chúng ta muốn đi tới nhà biểu đệ ngươi rồi, đến lúc đó ngươi phải đi theo đánh xe ngựa."
Lý Hạo Lâm:...
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2. Thượng Tiên
3. Lòng Này Người Có Hay
4. Dấu Chân Thời Gian
=====================================
Mọi người đứng gần cổng nói chuyện thêm vài câu cùng với sắp xếp cho hạ nhân vận chuyển lễ vật lên xe ngựa của hai người xong xuôi thì lão phu nhân và Chương Uyển Như mới thả cho ba người nhà Cẩm Xuyên lên xe ngựa đi về.
Lăn qua lăn lại cả một ngày cho quá trình nhận thân, mặc dù tinh thần của Cẩm Xuyên vẫn rất là hưng phấn nhưng thể lực lại cạn kiệt từ lâu.
Sau khi đã không còn người ngoài ở đây thì cậu liền ngả đầu tựa lên người Dư Chu nghỉ ngơi trong chốc lát.
Một bên tay của Dư Chu vững vàng ôm lấy Thần Thần đang ngủ say, một bên tay còn lại vòng qua ôm chặt lấy Cẩm Xuyên, lặng im không nói.
Lúc về tới nhà hai người nhanh nhẹn dỡ hết đống đồ được di mẫu của Cẩm Xuyên tặng xuống cất đi, sau đó lại đi tắm rửa nằm vào giường chuẩn bị nghỉ ngơi, đến lúc này Dư Chu mới đem kế hoạch mấy người họ trù tính kể hết lại cho Cẩm Xuyên nghe.
Trong đêm tối Cẩm Xuyên im lặng thật lâu không nói.
Dư Chu vươn tay kéo người ôm vào trong lồng ngực mình, "Nếu mọi chuyện đều thuận lợi thì không chỉ có Cẩm Lương, mà ngay cả phụ thân đệ cũng sẽ bị bắt vào ngục giam.
"Đó là ông ấy bị xử trí đúng người đúng tội," Cẩm Xuyên vùi đầu vào sâu trong lòng Dư Chu buồn bã nói, "Chỉ là ngoại tổ phụ đã già cả như vậy rồi mà vẫn còn phải bận tâm với mấy chuyện như thế này."
Dư Chu nhìn tấm rèm thêu hoa trên đỉnh giường nói: "Ta cảm thấy ngoại tổ phụ là muốn tự mình ra tay xử lý chuyện này đấy, ông muốn khiến cho người đã phụ bạc mẫu thân đệ phải trả giá cho những gì người đó đã làm. Vả lại nếu để chúng ta tự mình đi xử lý chuyện này thì dù có lý đến mức nào đi chăng nữa, chữ hiếu đè nặng trên đầu, vẫn khó lòng thoát khỏi miệng thế gian, ông... chính là không nỡ để chúng ta phải gánh chịu những chỉ trích đó."