Cái liếc mắt này khiến Dư Chu thẫn thờ, hắn cảm thấy bản thân là một tên nam nhân không biết nỗi khó khăn trong nhà.
Dư Chu vuốt nhẹ cánh mũi nói: "Đúng là có kiếm được chút ít, nhưng không phải còn sử dụng cho chi tiêu trong nhà nữa hay sao?"
"Chi tiêu trong nhà chúng ta thì hết bao nhiêu cơ chứ?" Cẩm Xuyên hỏi ngược lại hắn, điều mà cậu không nói ra chính là từ sau khi có Thần Thần thì thời gian dùng để thêu khăn tay với hà bao mang đi bán gần như là bằng không, nhưng cũng bởi vậy mà giá cả trưởng quầy tiệm vải đưa ra sau năm đó đã cao tới mức ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy khó tin. Thời gian thường ngày cậu tranh thủ thêu thùa ít đồ này kia đem đi bán ở tiệm vải cũng đã kiếm gần đủ số tiền sử dụng cho chi tiêu trong nhà rồi.
Mà phần lớn số tiền Dư Chu kiếm ra đều được tích trữ lại cả.
Chỉ là khi thấy được dáng vẻ không dám tin của phu quân nhà mình thì Cẩm Xuyên lại không nhịn được muốn đùa hắn một trận mà thôi,
"Phu quân như thế này còn may là lựa chọn đi theo con đường công danh chứ không phải kinh thương, nếu không đến ngay cả trong nhà có bao nhiêu gia nghiệp chắc huynh cũng đều không biết mất."
"Còn không phải vì có đệ ở đây sao?" Dư Chu hùng hồn nói, bất kể là khi còn lẻ loi một mình trước khi xuyên qua hay những ngày tháng khó khăn khổ sở trước khi thành thân với Cẩm Xuyên thì hắn sẽ là người hiểu rõ nhất trong người mình có bao nhiêu tiền. Chỉ là sau này có Cẩm Xuyên ở bên quản lý, thêm vào bản thân hiểu rõ số tiền mình kiếm về đã đủ dùng cho chi tiêu trong nhà và thậm chí là có dư nên cũng không quản mấy chuyện này nữa.
Từ sau khi thành thân thì Cẩm Xuyên là người tận mắt chứng kiến sự thay đổi về phương diện này của phu quân nhà mình, nhưng nghe được hắn nói ra những lời tin cậy và ỷ lại như vậy trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào không thôi, khẽ nói: "Vậy vừa rồi huynh ngạc nhiên cái gì chứ?"
Dư Chu tiếp tục nói lời mật ngọt, "Ngạc nhiên với trình độ hiền thục của phu lang nhà ta càng ngày càng lợi hại hơn nhiều."
"Mồm mép tép nhảy." Cẩm Xuyên ngước mắt liếc Dư Chu một cái rầm rì nói, tiếp đó lại giả vờ bày ra vẻ mặt thờ ơ bế Thần Thần đặt nằm gần bên mép giường trong, còn bản thân mình với Dư Chu thì sóng vai nằm phía ngoài bắt đầu nghỉ ngơi.
Có đủ tiền bạc trong tay, ngày tiếp theo hai người Dư Chu đi xem nhà cũng tự tin hơn nhiều.
Một khi quyết định mua căn nhà sắp tới thì đây chính là nhà thuộc về hai người họ tại nơi phủ thành này, cho nên lúc đi xem nhà thì Dư Chu không chỉ muốn Cẩm Xuyên nhất định phải đi cùng với mình, mà đến ngay cả Thần Thần cũng bị hắn bế theo cùng.
Mấy người Hạ Vân Kỳ không có việc gì cần làm nên cùng theo tới tham khảo.
Văn tiên sinh tuổi tác đã cao lại ngồi xe đi đường vài ngày liên tiếp, thân thể lại không thể nào khôi phục nhanh như đám thanh niên trẻ tuổi được nên ông quyết định ở lại nhà trọ nghỉ ngơi thêm.
Căn nhà Đào Khương nói cách nhà trọ bọn họ đang ở không xa, nhóm người muốn đi qua xem lại khá đông nên sau khi thương lượng một hồi thì Dư Chu bảo Đào Khương viết rõ địa chỉ ra giấy, cả nhóm người bọn họ cùng nhau đi bộ tới đó.
Còn về lý do vì sao có Đào Khương đã từng đi qua đó một lần ở đây mà bọn họ vẫn phải viết địa chỉ ra giấy để tìm thì là bởi vì Đào Khương không đi cùng với mọi người, cậu ta ngồi xe ngựa đi tìm người môi giới tới mở cửa căn nhà đó giúp bọn họ trước.
Mặc dù nhà trọ hiện tại mấy người Dư Chu đang ở khá là yên tĩnh thế nhưng thực ra lại được nằm ngay đối diện đường phố chính.
Càng đi gần tới địa chỉ mà Đào Khương lưu lại thì số nhà hai bên đường không hề giảm bớt, thế nhưng người đi đường lại càng ngày càng ít.
Dư Chu và Cẩm Xuyên vừa đi vừa chú ý cổng và sân của mấy căn nhà hai bên đường.
Châu Ninh từng tới và tìm hiểu kĩ về nơi này, lúc sắp đi tới căn nhà mà Đào Khương kể thì cậu ta liền nói: "Căn nhà của ta cũng ở ngay phía trước một đoạn, phụ cận nơi này nhìn qua có vẻ hẻo lánh một chút thế nhưng vị trí lại cực đẹp, cách thư viện và trục đường chính rất gần, mà phần lớn người sống ở đây đều là thư sinh đọc sách cả."
Còn một chuyện mà cậu ta không có gan nói ra chính là mặc dù mấy căn nhà gần đây đúng là rất tốt, nhưng cũng chỉ tốt với người đọc sách mà thôi, chứ không hề phù hợp với phong cách thu mua sản nghiệp của Châu gia các cậu, còn về lý do tại sao bên trong đồ cưới của cậu lại có căn nhà này thì phải nhắc tới khoảng thời gian cậu có ý với Hạ Vân Kỳ, lúc cùng phụ thân tới phủ thành bàn việc làm ăn thì cậu liền quấn lấy ông đòi mua cho bằng được nơi này.
Dư Chu cũng hiểu rõ chỉ cần bản thân hắn còn muốn lấy được công danh tú tài thì sớm hay muộn đều cần phải tới thư viện học tập, nhà cửa cũng không thể thiếu.
Quan sát cả đoạn đường thì tới lúc này hắn khá là ưng ý với vị trí của căn nhà.
Lúc tới nơi thì Đào Khương đã đợi sẵn ngoài cổng, đứng bên cạnh cậu ta là một người đàn ông trung niên để râu dài.
Hẳn là Đào Khương đã nói qua về bọn họ với người này, sau khi thấy nhóm người đông đúc cùng tới xem nhà thì ông ta cũng không lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên nào khác, chỉ dùng chìa khóa mở cửa cổng ra nói:
"Nơi này Đào công tử đã tới xem một lần, độ lớn cùng bố cục của căn nhà cậu ấy đều biết rõ, các ngươi vào bên trong xem trước đi, nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi ta."
Những lúc Dư Chu ẵm Thần Thần thì sẽ vô thức không đi trước nhất mà cũng sẽ không tụt lùi xuống sau cùng.
Đợi Hạ Vân Kỳ cùng với Châu Ninh tiến vào trong trước rồi hắn với Cẩm Xuyên mới cùng bước vào theo sau, phía sau chính là Đào Khương cùng với người môi giới.
Căn nhà xây theo kiểu một cổng ba gian, trừ gian sảnh chính nằm đối diện với cổng lớn ra thì hai bên trái phải mỗi bên lại có thêm hai sương phòng đông và tây, còn lớn hơn so với căn nhà trong thôn Dư gia của Dư Chu một chút.
Có điều khoảng đất trống trong sân lại nhỏ hơn nhiều, Dư Chu quét mắt nhìn một lượt, nhiều nhất cũng chỉ vào khoảng bốn đến năm mươi mét vuông mà thôi.
Khoảng đất trống nhỏ phía trước gian sương phòng phía tây là loại đất chưa được đầm nén, không biết chủ nhân trước của căn nhà này là muốn giữ lại làm thành hoa viên hay vườn rau nữa.
Bên cạnh khoảng đất trống đó có một cái giếng dùng ròng rọc kéo nước.
Trừ bỏ những thứ chiếm đất đó đi thì phần còn dư lại không rộng là bao, nhiều nhất chỉ đủ để hoạt động sinh sống thường ngày mà thôi.
Có điều tất cả những thứ này đều bị cây đào kết đầy trái trước gian sương phòng phía tây cướp đoạt hết ánh nhìn.
Không chỉ có Dư Chu cùng với Cẩm Xuyên, mà kể cả những người khác sau khi tiến vào thì ánh mắt đều rơi trên cây đào kia đầu tiên.
Người môi giới thấy mấy người họ đều nhìn về phía cây đào kia liền nói: "Nghe chủ nhân của căn nhà này nói, cây đào kia là do bọn họ mang từ nơi khác về đây trồng, mới trồng được vài năm, năm nay là năm đầu tiên kết quả với số lượng lớn như thế này, mấy ngày trước ta cùng với Đào công tử tới đây xem nhà có hái vài quả xuống ăn thử, mùi vị đúng là không tệ, chút nữa các ngươi cũng có thể nếm thử xem."
"Tất nhiên nếu các ngươi cảm thấy cây đào này chắn mất ánh sáng mặt trời của gian sương phòng phía tây cùng với hoa viên thì cũng có thể lựa chọn chặt bỏ nó đi."
"Không cần," Dư Chu lắc đầu, hắn cũng không lộ ra dáng vẻ thích hay không thích với căn nhà này, "Cái cây này phát triển được như vậy cũng không dễ dàng, chặt đi thì thực đáng tiếc."
"Đúng là có chút đáng tiếc," người môi giới đáp lời, tiếp đó lại chỉ về phía gian sảnh chính nói, "Nếu bên ngoài sân không có vấn đề gì khác nữa thì chúng ta đi vào trong nhà xem tiếp thôi."
Đối với kiến trúc của thời đại này thì mặc dù Dư Chu đã sinh sống ở đây hai năm nhưng vẫn chỉ có thể coi là người ngoài ngành, nhiều nhất chỉ biết nhìn ngắm bố cục căn phòng, đồ dùng gia cụ còn mới hay đã cũ mà thôi.
Nhưng mấy người Hạ Vân Kỳ thì bất đồng, đặc biệt là Châu Ninh, ngay cả đống hoa văn điêu khắc bên trên mái hiên nhà cậu ta đều có thể nói ra được lai lịch của chúng một cách rõ ràng rành mạch.
Xem hết trong ngoài một lượt xong Dư Chu đang định đi hỏi người môi giới về giá cả liền bị Cẩm Xuyên kéo lại,
"A Ninh hỏi chúng ta đã quyết định muốn mua căn nhà này hay chưa."
Hai người bọn họ đứng trong góc nói chuyện, hiểu rõ hai người đang muốn thảo luận về chuyện mua bán căn nhà này nên đừng nói là người môi giới, tới ngay cả Đào Khương cũng đều không chạy qua hóng chuyện cùng.
"Ta khá vừa ý căn nhà này." Dư Chu nhỏ giọng trả lời cậu.
"Vậy thì mua nó đi, dù sao sớm muộn gì cũng vẫn phải mua." Cẩm Xuyên cũng ép nhỏ âm lượng thì thầm với hắn, nói xong cậu liền ra hiệu bằng ánh mắt với Châu Ninh.
Châu Ninh tiếp nhận được tín hiệu liền bước lên phía trước đàm phán giá cả với người môi giới.
Tiếp đó Dư Chu liền được chứng kiến một màn đôi bên vòng vo chặt chém giá cả một cách khốc liệt.
Tất nhiên Châu Ninh là người chiếm giữ kèo trên rồi.
Người môi giới bất đắc dĩ thừa nhận, "Đúng là ta đã mua đứt căn nhà này từ chủ nhân trước của nó, nếu các ngươi thật lòng muốn mua lại thì coi như ta chỉ kiếm thêm chút phí chạy việc thôi, để lại cho các ngươi với giá một trăm năm mươi lượng bạc, đưa tiền xong lập tức có thể bàn giao khế nhà đất."
Thủ tục cần làm như thế nào thì đã có Châu Ninh ở đây, hai người Dư Chu và Cẩm Xuyên hoàn toàn không cần lo lắng chuyện sẽ xảy ra sự cố.
Đầu tiên là kiểm tra khế nhà đất không có vấn đề gì rồi Cẩm Xuyên mới lấy một tấm ngân phiếu một trăm lượng và một tấm ngân phiếu năm mươi lượng đặt lên trên bàn cùng với tấm khế nhà đất kia, tiếp đó hai bên lập một phần khế ước mua bán, khế ước được lập thành hai bản giống nhau, sau khi bên mua và bên bán kí tên ấn dấu vân tay thì ngân phiếu thuộc về người môi giới, còn khế nhà đất trở thành của Dư Chu.
Dư Chu đem khế nhà đất cùng với phần khế ước mới kí kia gấp lại cùng một chỗ rồi giao cho Cẩm Xuyên cất giữ.
Người môi giới cũng cất khế ước với số ngân phiếu sau khi bán nhà đi, tiếp đó lại giao một chùm chìa khóa cho Dư Chu, cười nói, "Tất cả chìa khóa của căn nhà này đều nằm ở đây, Dư công tử cất kĩ đi nhé."
Dư Chu gật đầu nhận lấy, khóa ở nơi đây có một điểm tốt chính là một chiếc khóa chỉ có duy nhất một chìa, không cần lo lắng chuyện sẽ bị người khác lén đánh chìa khác để dùng.
Đến đây thì coi như đã kết thúc cuộc giao dịch.
Trước khi người môi giới rời đi lại cười nói thêm, "Chúc Dư công tử sớm ngày đề danh bảng vàng."
"Mượn lời tốt đẹp của ngài." Dư Chu đáp lời rồi cùng với Cẩm Xuyên tiễn ông ta ra tới ngoài cổng.
Đợi người đã đi khuất bóng, lúc quay người đi trở về thì Cẩm Xuyên thuận tay đóng kín cửa cổng lại. Từ hôm nay trở đi thì căn nhà này đã thuộc quyền sở hữu của hai người bọn họ rồi.
Hai người chuẩn bị đi ngược trở về bên trong sảnh chính liền bị động tác hùng hổ vén ống tay áo bám víu thân cây đào gắng sức trèo lên trên của Đào Khương dọa cho hết hồn.
Hạ Vân Kỳ nhìn bộ dáng thất lễ của biểu đệ nhà mình liền không khỏi nhíu mày khiển trách:
"A Khương, đệ đang làm cái trò gì đó hả?"
"Ta muốn ăn quả đào," Đào Khương đáp lời, dùng dáng vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn về phía Dư Chu và Cẩm Xuyên, "Dư huynh à, ta có thể hái quả đào không?"
"Hái đi," Dư Chu bật cười, "Đúng lúc ta cũng muốn nếm thử xem hương vị của quả đào này ra sao."
Đào Khương nghe hắn nói vậy liền nheo mắt liếc nhanh Hạ Vân Kỳ một cái, "Ta cảm thấy quả đào của cái cây này còn ngon hơn so với cây đào trong viện tử của biểu ca một chút, chính là cái hôm tới đây xem nhà người môi giới kia cũng thực là keo kiệt, chỉ cho ta ăn một quả với mang hai quả về, còn nói cái gì mà nếu ngắt nhiều quá thì không còn đẹp mắt nữa, lúc người khác đến xem nhà sẽ ảnh hướng tới cảm nhận của người nhìn."
Dư Chu:...
Hắn thật không biết còn có chuyện như vậy nữa, bật cười nói, "Bây giờ nguyên cả cây đào này đều là của nhà ta rồi, ngươi muốn ăn bao nhiêu thì ăn."
Đào Khương 'hì hì' vui vẻ cười ra tiếng, "Đợi mỗi câu này của Dư huynh thôi."
Tiếp đó cậu ta bảo Dư Ôn Lương lấy một cái rổ ra đứng bên dưới đón lấy, còn bản thân cậu ta thì trèo lên trên cây vui vẻ hái quả đào.
Hái xong tất nhiên không phải để mang về nhà, mà trực tiếp mang qua giếng nước ở bên cạnh rửa sạch chia cho mọi người cùng nhau ăn.
Mấy người Dư Chu đứng bên dưới gốc cây nhìn một lát liền quyết định quay về sảnh chính ngồi nghỉ ngơi.
Chuyện kí khế ước và bàn giá cả vừa rồi đều do một mình Châu Ninh bận rộn lo lắng, bây giờ mọi chuyện đã xong xuôi ổn thỏa thì Dư Chu và Cẩm Xuyên liền cùng nhau nói lời cảm tạ với cậu ta, "Hôm nay may mà có A Ninh giúp đỡ."
"Vừa hay gặp được việc đúng sở trường của mình mà thôi," Châu Ninh nói, "Nếu như gặp phải chuyện đúng với sở trường của các ngươi mà vừa vặn lại là phương diện ta với Vân Kỳ đều không hiểu rõ thì không phải cũng sẽ phải làm phiền đến các ngươi như này hay sao."
Mọi người có quan hệ không tệ thì mấy lời khách sáo cũng không cần phải nói nhiều, Cẩm Xuyên khẽ gật đầu,
"Ngày mai chúng ta sẽ chuyển về đây ở, đợi sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong nhà xong thì các ngươi nhớ phải tới nhà ta làm khách đó nhé."
"Nhất định phải tới chứ," Châu Ninh cười ranh mãnh nói tiếp, "Mặc dù căn nhà kia của ta không nằm trên cùng một ngõ với căn nhà này của các ngươi, nhưng ta đã để ý kĩ rồi, thực ra thì hai căn nhà cách nhau rất gần, có khả năng ở giữa chỉ cách nhau một tới hai căn nhà mà thôi."
"Chỉ cách có một căn nhà ở giữa," Đào Khương ôm rổ đào đã được rửa sạch tiến vào, "Từ chỗ này đi ra thì chỉ cần đi xuyên qua một căn nhà khác liền tới được cửa ngách căn nhà của ca tẩu bên kia."
Nghe cậu ta nói vậy thì trong lòng mấy người ở đây đều như có điều suy nghĩ, thế nhưng lại không có ai tiếp lời cậu ta cả.
Đào Khương đợi thật lâu cũng không có ai thèm để ý đến mình đành phải hếch cằm lên nói tiếp:
"Bây giờ người đứng tên căn nhà đó chính là ta."