Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới

Chương 59: Thôn Dư gia có quỷ



Cha của Nhị cẩu tử thấy tin tức đã được truyền đạt đầy đủ liền nói:

"Ngươi đã biết rồi thì chuẩn bị cho tốt trước đi, nhà ta vẫn còn chuyện phải làm nên trở về trước đây."

"Cảm tạ." Sau khi Dư Chu trịnh trọng nói lời cảm tạ liền tiễn hai người họ ra bên ngoài.

Lúc đến bên ngoài cổng thì cha của Nhị cẩu tử lại nói: "Chuyện về kẻ trộm người đừng nói cho người khác biết là do nhà ta nói lại với ngươi, dù sao thì nhà bà ngoại của thằng bé cũng ở cùng một thôn với người kia, mỗi lần chúng ta qua đó còn phải đi qua trước cửa nhà của nhà đó nữa."

Dư Chu cười nói: "Thúc à, ngài cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ không để người ngoài biết."

Chớp mắt đã đến ngày trấn trên tổ chức hội đèn lồng, những thôn dân vất vả mệt nhọc hết hơn nửa năm trời cũng mới thu hoạch vụ thu xong, cuối cùng cũng có thể thu về được số lương thực đầy đủ thỏa mãn nên mỗi người đều thở phào nhẹ nhõm, vào một ngày nhộn nhịp như ngày hôm nay thì đa số mọi người đều lựa chọn đi chơi thỏa thích.

Buổi sáng lúc Dư Chu đi tới nhà Văn tiên sinh thì gặp phải mấy người phụ nhân đi hái rau sớm, sau khi hắn chào hỏi mọi người theo thói quen thì có một phụ nhân hỏi:

"Buổi tối ngày hôm nay Chu tiểu tử có cùng với Cẩm Xuyên lên trấn trên dạo chơi không?"

"Đi chứ," Dư Chu mỉm cười đáp rồi lại thuận miệng nói, "Còn thẩm tử thì sao?"

Phụ nhân vờ tức giận nói: "Tiểu Nhu náo loạn đòi đi cho bằng được nên ta với cha nó chỉ có thể đi cùng với nàng."

Dư Chu nói: "Tiểu cô nương một năm khó khăn lắm mới được đi chơi một lần, muốn đi chơi cũng là chuyện có thể hiểu được mà."

Hôm nay không chỉ lúc gặp được người trong thôn mà đến cả Văn tiên sinh sau khi tan học cũng hỏi hắn:

"Buổi tối hôm nay ta có ước hẹn với mấy vị bằng hữu cùng gặp mặt, ngươi có muốn đi cùng ta không?"

Đối mặt với tiên sinh nhà mình thì Dư Chu cũng không muốn nói dối nữa, thế nhưng hắn cũng không nói thẳng hết mọi chuyện ra mà chỉ nói:

"Buổi tối ngày hôm nay học sinh có chút chuyện cần giải quyết nên không thể đi cùng tiên sinh ngài được rồi."

Văn tiên sinh chỉ nghĩ là hắn muốn đi cùng với Cẩm Xuyên thôi nên cũng chỉ phất phất tay nói:

"Vậy thì ta chỉ mang theo Ôn Lương đi vậy, buổi chiều ngày mai ngươi đến học thì nhớ giao một bài thơ tới cho ta kiểm tra."

Dư Chu nghe vậy liền đơ người tại chỗ, nét mặt có chút quái lạ nhưng cũng không nói gì, chắp tay nhịn xuống nụ cười trực chờ nơi khóe miệng nói:

"Học trò đã nhớ."

Sau khi từ nhà Văn tiên sinh về Dư Chu liền thay đổi một bộ y phục khác, sau đó lại kéo Cẩm Xuyên cũng mặc trên người một thân y phục mới ra khỏi nhà.

Hai người vừa mới khóa cổng lớn lại xong thì người Trần gia cách vách cũng vừa vặn bước ra ngoài, Tiểu Quyên vui vẻ nhảy nhót đi qua chỗ Dư Chu và Cẩm Xuyên chào hỏi hai người, sau đó lại ngẩng cái đầu nho nhỏ nhìn lên trên đầu Cẩm Xuyên nói:

"Cẩm Xuyên ca ca hôm nay cài trâm cài tóc thật là đẹp."

Dư Chu mỉm cười tiếp lời nàng: "Thật trùng hợp, đúng lúc ta cũng cảm thấy như vậy."



Đây chính là cây trâm mà hắn tặng cho Cẩm Xuyên trong ngày thành thân hôm đó.

Hôm nay là lần đầu tiên Cẩm Xuyên cài nó trước mặt người khác, không nghĩ tới mới bước chân ra khỏi cổng đã bị Tiểu Quyên nhìn thấy còn được tiểu cô nương khen cây trâm đẹp nữa, nhất thời cũng có chút xấu hổ.

Sau khi Trần thẩm khóa cổng nhà mình xong liền đỡ Trần đại nương đi qua, nghe mấy người họ đang thảo luận vấn đề cây trâm cài tóc liền cũng nâng mắt nhìn qua vài lần, sau đó mới xoay qua nói với Tiểu Quyên:

"Con vẫn còn nhỏ, vẫn chưa cần dùng tới trâm cài tóc đâu."

"Con biết mà," Tiểu Quyên vẻ mặt cực kì vô tội nói, "Chính là ca ca phải cố gắng kiếm tiền hơn nữa mới được nha, nếu không sau này sẽ không mua nổi trâm cài tóc cho tẩu tử đâu."

Trần Phong vẫn luôn bị rơi lại phía sau không nói chuyện:....

Cậu ta đụng ai chạm ai cơ chứ?

Hai nhà bọn họ là người đi sớm nhất trong thôn, lúc đi qua gốc đại thụ trong thôn mọi người còn hỏi:

"Sao lại đi sớm thế?"

"Bà già ta đi đường khá chậm nên mấy đứa chúng nó liền đi lên trấn trước cùng với ta," Trần đại nương mỉm cười giải thích, "Vả lại Chu tiểu tử còn có một vị bằng hữu là người trấn trên, chúng ta tới nơi rồi cũng có thể nghỉ ngơi một lúc trước, tránh cho đến buổi tối bà già ta lại không có tinh thần đi dạo chơi."

Lúc Trần đại nương nói xong nửa câu đầu thì còn có người định kết bạn cùng đi với hai nhà bọn họ, đợi sau khi nghe thấy muốn tới nhà bằng hữu của Dư Chu nghỉ ngơi một lát thì mấy người đó liền từ bỏ ý định, bởi vì sau khi đến nơi mấy người nhà Dư Chu có thể tới nhà bằng hữu của hắn nghỉ ngơi còn bọn họ lại chỉ có thể đứng bên đường chờ đợi màn đêm dần buông xuống, như vậy nhàm chán biết bao nhiêu chứ.

Mấy người Dư Chu cũng không quan tâm thái độ của thôn dân ra sao, đều vây quanh Trần đại nương nói nói cười cười cùng nhau rời khỏi thôn.

Lúc hàng người đi tới chân núi Thanh Nham thì đã có một cỗ xe ngựa đợi sẵn ở đó, sau khi Dư Chu tiến lên nhỏ giọng nói chuyện với người đánh xe vài câu liền đỡ Cẩm Xuyên ngồi lên xe, sau đó Cẩm Xuyên lại đứng trên xe vươn tay đỡ lấy ba vị nữ tử bên Trần gia lên xe cùng.

Khi bốn người đều đã ngồi vững trên xe ngựa thì người đánh xe liền đánh xe ngựa đi về phía thị trấn, mà Dư Chu và Trần thúc cùng với Trần Phong trao đổi ánh mắt với nhau một cái liền cực kì ăn ý rẽ vào con đường mòn nhỏ bên cạnh.

Đến khi trời tối thì những thôn dân đi lên trấn xem hội đèn lồng đều đã xuất phát, còn dư lại trong thôn đều là những người lớn tuổi hoặc là trẻ nhỏ không thích hợp để đi đường xa, cùng với một bộ phận nhỏ không thích tham gia náo nhiệt mà quyết định ở lại nhà.

Số người ở lại trong thôn lúc này còn không bằng một phần ba so với bình thường, mà phần lớn còn không có sức chiến đấu nữa cho nên không khí trong thôn lúc này trở lên yên ắng một cách khác lạ.

Đúng lúc này có mấy bóng người nhân lúc trời tối từ phía sau núi nhanh chóng lẻn về phía hậu viện nhà Dư Chu, 'lạch cạch' một tiếng cánh cửa cổng bị mở ra rồi nhanh chóng được khép kín lại, sau đó liền không có thêm bất cứ một âm thanh nào nữa.

Trong đêm đầu đông hết thảy mọi thứ đều thực sự yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng chim kì lạ từ phía sau núi vọng lại thì đã không còn bất cứ âm thanh nào khác.

Khoảng nửa canh giờ sau ở đầu phía đông của thôn làng mới nhiều thêm một vài âm thanh khác, đó là tiếng bước chân của người gánh sọt không đi trên đường cùng với tiếng kẽo kẹt của chiếc dây thừng bên trên miệng sọt ma sát với đòn gánh vang lên.

Cuối cùng những tiếng bước chân và tiếng kẽo kẹt đó đều dừng lại trước cửa nhà Dư Chu.

Dưới ánh trăng sáng mờ một người trong số đó vươn tay sờ nắn chiếc khóa đang được treo bên ngoài cửa cổng,

"Tứ ca à, cửa cổng bị khóa rồi."

"Một cái khóa nát mà thôi, ngăn được người khác chứ ngăn sao được ca của ngươi là ta đây chứ." Người được gọi là Tứ ca nhỏ giọng khà khà cười một tiếng, vén ống ta áo liền bấu vịn cạnh cửa leo lên.

Lúc gã trèo lên tới bên trên cánh cổng thì người đứng đợi phía dưới liền cực kì ăn ý đưa chiếc đòn gánh lên trước, đợi sau khi Mã Tứ cầm chắc rồi lại treo sợi dây thừng trên miệng sọt vào một đầu của chiếc đòn gánh đang được rũ xuống kia.

Mã Tứ ở bên trên nhẹ nhàng nhấc một cái liền có thể đem chiếc sọt từ bên ngoài cổng chuyển vào bên trong sân nhà, vậy mà không phát ra bất cứ một chút âm thanh nào.

Sau khi di chuyển hết số sọt bên ngoài vào bên trong sân rồi Mã Tứ liền thuận theo mép cửa trượt vào bên trong sân nhà Dư Chu, người đứng đợi ở bên ngoài trước đó cũng trèo vào theo.

Kết quả vừa mới nhìn rõ cảnh trước hiên nhà người kia liền không kiềm được thốt lên thành tiếng:

"Nhiều... nhiều khoai lang như vậy."

Mã Tứ đắc chí nói: "Ta đã nói mà, đi theo Tứ ca ngươi chắc chắn sẽ không sai."

"Đúng, đúng, đúng," Ngươi kia vội vàng gật đầu đáp đồng thời nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, "Chúng ta mau lấy cho xong rồi rời đi thôi Tứ ca."

Mã Tứ chầm chậm đi về phía cánh cửa của sảnh chính nói, "Vội cái gì, chúng ta đều đã thấy tận mắt đám người của hai nhà này rời khỏi thôn rồi, hiện tại mới đúng vào lúc hội đèn lồng đông đúc náo nhiệt nhất đấy, mà dù hội đèn lồng có tan rồi đi nữa thì thời gian trở về cũng phải mất tới hơn nửa canh giờ, trong mấy người bọn chúng còn có một bà già sắp xuống lỗ, sẽ không về nhanh đến thế đâu."

"Vậy hiện tại chúng ta làm gì trước?" Người còn lại hỏi.

"Ăn miếng khoai lang trước rồi tính tiếp."



Mã Tứ nói xong liền dừng lại trước cây sào trúc bên ngoài hiên nhà, bên trên sào trúc treo mấy bó khoai lang lớn, gã lựa lấy hai củ bẻ xuống, ném một củ qua cho người vẫn còn đang đứng ngoài sân, sau đó hai người mới đi qua giếng múc nước rửa sạch khoai lang rồi đưa lên miệng bắt đầu cắn răng rắc.

Mã Tứ vừa cắn khoai lang vừa lượn vài vòng quanh đám khoai lang được treo lên bên ngoài hiên nhà kia,

"Mấy bó khoai lang này củ khoai khá là đồng đều cân đối, lại không có củ nào bị đào hỏng, không biết đem treo ở đây để làm gì nữa, chút nữa chúng ta mang theo về đi."

Người còn lại miệng ngậm đầy đồ ăn, mơ hồ nói:

"Chắc là giữ lại để làm giống, cũng giống chuyện mọi người chọn hạt thóc giống vậy, không phải cũng được lựa ra phơi riêng hay sao?"

Mã Tứ: "Vậy thì lấy về để nhà ta làm giống, thứ này sản lượng cao, còn lợi hơn so với trồng cao lương nhiều."

Gã nói lấy về làm giống thì người còn lại tất nhiên là không dám chen miệng nói nhiều.

Sau đó hai người đều không nói thêm lời nào nữa, bên trong sân nhà chỉ còn sót lại tiếng nhai cắn khoai lang răng rắc lại răng rắc vang lên.

Đến tận lúc sắp ăn xong củ khoai lang sống trên tay mới có người hỏi:

"Khoai lang ăn có ngon không?"

"Ngon lắm, vừa giòn vừa ngọt."

Hai người nói xong mới liếc mắt nhìn nhau một cái, giật mình đứng phắt dậy nói:

"Ai đang nói chuyện đấy hả?"

Bên trong sân nhà vẫn yên tĩnh như cũ, không có thêm bất cứ một giọng nói nào vang lên mà chỉ có tiếng chim từ mảnh rừng núi phía sau kêu lên từng tiếng kỳ dị, làm bầu không khí lúc này càng thêm thấm sâu vào lòng người.

"Tứ... Tứ ca, chưa từng nghe nói thôn Dư gia còn có ma quỷ gì mà." Thật lâu sau người còn lại kia mới lắp bắp nói.

"Từ lúc nào mà ngươi còn tin tưởng vào chuyện quỷ thần nữa hả?" Mã Tứ nhẹ giọng quở trách rồi mới quét mắt nhìn một vòng quanh sân trầm giọng nói:

"Là kẻ nào đang giả thần giả quỷ ở đó, mau lăn ra đây cho Tứ gia nhà ngươi."

Ngoại trừ tiếng gió lạnh vờn quanh thì vẫn không có âm thanh đáp lời như cũ.

Người còn lại đã bắt đầu chống đỡ không được nữa, hai tay run cầm cập va chạm với nhau nói:

"Nếu không phải là có ma quỷ tới phá thì tại sao ta lại thấy khó chịu như thế này chứ."

"Ngươi khó chịu như thế nào?" Mã Tứ nói xong liền vô thức gãi gãi mu bàn tay.

Người còn lại sau khi nhìn thấy động tác của gã liền giật mình phản ứng lại nói:

"Ngứa, ta cảm thấy toàn thân đều buồn bực, bắt đầu ngứa ngáy khó chịu."

"Ngứa là đúng rồi."

Giọng nói vang lên đồng thời có bóng người từ bên trên xà nhà nhẹ nhàng nhảy xuống dưới.

Tiếp đó cánh cửa sảnh đường cũng cạch một tiếng được mở ra, Dư Chu, Trần Phong, Trần thúc còn có lý chính cùng với hai nhi tử nhà lý chính cùng lần lượt đi ra ngoài.

Trần Phong vừa đi ra ngoài liền dùng đá đánh lửa thắp sáng bó đuốc trong tay, bó đuốc nhanh chóng bùng cháy, chẳng bao lâu đã chiếu sáng rõ toàn bộ khoảng sân bên ngoài.

Dư Chu tiến về phía trước một bước mỉm cười nhìn hai tên kẻ trộm đã gãi cho hai cánh tay đỏ rực lên rồi nhưng vẫn còn đang gãi tiếp kia nói:

"Khoai lang nhà ta ăn có ngon không?"

Người còn lại bị trận hình này dọa cho không dám nói chuyện nữa, Mã Tứ vẫn cố giằng co hỏi:

"Ngươi biết chuyện hôm nay chúng ta sẽ tới?"

"Đúng rồi," Dư Chu nói, "Đêm qua thánh nhân báo mộng cho ta đấy, ngài dạy nhà ta đêm nay cần phải đề phòng trộm cắp."

"Nói lời vô nghĩa với gã làm cái gì," lý chính mất kiên nhẫn nói, "Tang chứng vật chứng đầy đủ, bắt người lại nhốt vào từ đường ngày mai dẫn tới cho quan phủ."



Mã Tứ nghe vậy xoay người muốn chạy ra bên ngoài lại không hề biết Khánh thúc đã chú ý tới hành động của gã từ lâu, hắn vừa mới xoay người định chạy thì Khánh thúc đã đứng sẵn gần cửa chắn lại.

Chuyện thân thủ thì không cần phải nói rồi, chỉ cần tính nhân số đã đủ nghiền ép từ một phía, sau khi bắt được người liền giao cho thợ săn duy nhất là Khánh thúc đi tới trói người lại, đảm bảo có thể trói tới chặt chẽ sít sao, hoàn toàn không cần lo lắng hai người này có thể giãy thoát ra được.

Hai nhi tử nhà lý chính thì đem đòn gánh với đống sọt của kẻ trộm thu gom lại, mấy người dùng đòn gánh áp tải người đi về phía từ đường.

Trần Phong từ phía sau hậu viện chạy chậm tới trước cổng chính mở khóa cổng ra, Dư Chu cùng với hai phụ tử Trần gia không đi theo mọi người tới từ đường, đến trước cổng nhà rồi Dư Chu mới nói:

"Hôm nay vất vả cho các vị thúc bá rồi, đợi vài ngày nữa sau khi giải quyết xong chuyện này ta để Cẩm Xuyên làm bữa cơm, đến lúc đó lại cùng mọi người uống chén rượu sau."

"Đây cũng không phải chuyện của một mình nhà ngươi, bắt được kẻ trộm cũng chính là tạo phúc cho tất cả người trong thôn," lý chính nói, "Nếu không ai cũng đừng mong được yên ổn."

Dư Chu thực biết nghe lời nói, "Vậy thì không nhắc tới chuyện khác, chính là đám nam nhân chúng ta cùng nhau uống một chén là được rồi."

Lúc này lý chính mới không nói thêm gì nữa.

Sau đó Dư Chu lại xoay qua nói với Khánh thúc đang đi phía sau cùng:

"Buổi tối hôm nay thúc phải khom người ngồi trên thanh xà nhà lâu như vậy có thấy mệt mỏi không ạ?"

"Mới có bao lâu chứ," Khánh thúc xua tay nói, "Lúc ở trên núi canh con mồi có những lúc còn phải khom người cả nửa ngày ấy chứ."

Đợi mấy người lý chính đã đi xa thì Dư Chu cũng thuận tay đóng cửa lại, kết quả vừa mới xoay người liền thấy Trần Phong cầm bó đuốc trên tay, vẻ mặt căng thẳng đứng cách mấy bó khoai lang treo trên sào kia thật xa.

"Làm sao thế?" Dư Chu hỏi.

Trần Phong không đáp mà hỏi ngược lại:

"Mấy bó khoai kia của nhà ngươi định xử lý như thế nào?"

Dư Chu thản nhiên nói: "Đào hố chôn xuống dưới đất, đợi mùa xuân sang năm có thể mọc lên từng đám lại từng đám cỏ ngứa rồi."

Trần Phong nghe xong không nhin được rùng mình một cái.

"Đùa ngươi thôi," Dư Chu bật cười nói, "Số hạt giống cỏ ngứa này phần lớn là được trộn lẫn với nhựa khoai lang cả, chỉ cần không dùng tay trực tiếp đụng vào khoai lang thì sẽ không bị dính phải, vả lại mức độ dính của nhựa khoai lang thì ngươi cũng biết rồi đấy, dù gió có mạnh thế nào đi chăng nữa cũng không thể thổi bay hạt giống cỏ ngứa được."

"Vậy lúc trước khi ăn chẳng nhẽ ngươi sẽ không phải đụng tay vào hay sao?" Trần Phong nuốt ngụm nước miếng.

Dư Chu liếc mắt khinh thường cậu ta một cái: "Cỏ ngứa sợ nhất là thứ gì?"

"Lửa?" Trần Phong do dự nói.

"Vậy không phải là xong rồi sao," Dư Chu nói, "Mau cùng ta đi tới hậu viện ôm bó củi lại đây, chúng ta liền đốt lửa ngay bên ngoài sân đem đống khoai lang này nướng hết lên, đợi chút nữa mọi người đi chơi hội đèn lồng trở về mà có đói thì vừa vặn có thể ăn được rồi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv