Mấy người Dư Chu đã biết chuyện Kỳ Tô là ca nhi từ trước nên lần này gặp mặt thấy được nốt ruồi son trên trán cậu ta cũng không biểu hiện ra dáng vẻ ngạc nhiên nào hết, đợi cậu ta vừa bước xuống xe ngựa thì Cẩm Xuyên liền tới gần chào hỏi nói chuyện, "Mau vào trong nhà ngồi đi."
"Ừ." Kỳ Tô đáp lời nhưng lại không làm theo luôn mà xoay đầu nhìn về phía Đào Khương.
Đào Khương dẫm lên bệ để chân vươn cánh tay dài vào bên trong xe ngựa lấy ra một bọc đồ thật lớn.
Lúc này Kỳ Tô mới bước chân tiến vào cổng chính, nhìn về phía Cẩm Xuyên nói: "Ta mua chút đồ cho Thần Thần."
"Ngươi tới nhà là đủ rồi, không cần khách sáo như vậy đâu." Cẩm Xuyên mỉm cười nói.
Dường như Kỳ Tô không quá quen thuộc với lời lẽ khách sáo qua lại kiểu này lắm, nghe Cẩm Xuyên nói vậy liền không biết nên làm thế nào, hơi cúi thấp đầu nhỏ giọng nói, "Ta thấy nó rất hợp với Thần Thần liền mua về" Nói xong cậu ta lại liếc nhanh về phía Đào Khương một cái, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía anh ta.
Đào Khương mỉm cười nói với Kỳ Tô, "Thấy phù hợp liền mua thôi, lần sau mà không thấy có thứ gì phù hợp thì cũng không cần đặc biệt mang đồ tới, Dư huynh cũng không phải kiểu người thích bắt bẻ lễ nghi hình thức, đệ cảm thấy làm thế nào thoải mái thì cứ việc làm thế ấy."
Kỳ Tô nghiêm túc gật đầu nghe theo.
Châu Ninh ở bên cạnh cũng nói: "Đều là người trong nhà cả, về sau còn phải tiếp xúc qua lại với nhau nhiều, ba nhà chúng ta liền kề nhau thành một dãy, ngươi cứ coi như đang ở trong chính nhà của mình là được rồi."
Kỳ Tô nghe thấy lời 'về sau còn phải tiếp xúc qua lại nhiều' với 'coi như đang ở trong nhà của chính mình' thì khuôn mặt không khỏi đỏ bừng phát nhiệt.
Từ góc độ của Đào Khương có thể thấy được vành tai cậu cũng đã nhiễm một tầng đỏ ửng.
Trong cuộc tụ hội ngày hôm nay xác thực là không có người ngoài nào khác, chỉ có ba đôi bọn họ cùng với một bạn lớn tuổi Dư Ôn Lương và một bạn nhỏ tuổi Thần Thần.
Đợi mọi người đều ngồi vào bên trong sảnh chính thì Dư Chu liền rót trà nóng vào chén cho mọi người, trên bàn cũng được đặt sẵn vài món điểm tâm buổi sáng Cẩm Xuyên tranh thủ dậy sớm để làm.
Mọi người đều biết Kỳ Tô là người ít nói vậy nên đều dứt khoát chuyển đề tài câu chuyện tới chuyến đi tới Dư gia thôn chữa bệnh cho Trần đại nương lần trước của cậu, thầm nghĩ đây là chuyện mà tự bản thân Kỳ Tô đã trải qua, lại thuộc về sở trường của bản thân cậu nên chắc hẳn có thể nói nhiều thêm được vài lời đi.
Kết quả phần lớn thời gian đều cần Đào Khương dẫn dắt thì cậu ta mới nói thêm được vài câu đơn giản.
Kì lạ ở chỗ mặc dù cậu ta im lặng ít nói chuyện tới vậy nhưng mọi người ở đây đều cảm thấy giao tiếp qua lại vẫn cực kì thoải mái vui vẻ, có lẽ do bầu không khí thực sự quá hoà hợp đi.
Dư Chu vẫn luôn chú ý tới bóng nắng bên ngoài cửa phòng, tránh cho mọi người nói chuyện quá mức chuyên tâm mà quên mất thời gian. Thấy đã tới lúc nên chuẩn bị bữa trưa liền đứng dậy nói: "Mọi người cứ ngồi nói chuyện tiếp đi, ta đi làm cơm."
Kỳ Tô nghe hắn nói vậy liền chuyển ánh mắt nhìn về phía Dư Chu, vẻ bất ngờ ngạc nhiên được thể hiện một cách rõ ràng thông qua ánh mắt cậu ta, sau đó lại nhìn về phía những người khác đang ngồi tại đây, bất kể là Cẩm Xuyên hay người nào khác đều có dáng vẻ như chuyện thường ngày trong nhà thì cậu ta bất giác càng thêm hiếu kì.
Cẩm Xuyên cũng đứng dậy theo nói, "Ta tới giúp huynh."
Nói xong cậu lại nhìn về phía Kỳ Tô nói: "Phu quân nhà ta nấu ăn ngon lắm đó nhé, bữa trưa nay ngươi phải thưởng thức cho thật kĩ đấy."
Cậu biết rõ Kỳ Tô đang tò mò chuyện gì, trước đây lúc tới nhà chữa bệnh cho Trần đại nương thì Kỳ Tô chính là ở bên trong nhà cậu, trong khoảng thời gian ấy Dư Chu cũng chỉ từng làm qua một bữa sáng mà thôi, về sau cậu đau lòng phu quân vừa phải vất vả làm việc đồng áng vừa lo việc nhà nên đã giành hết công việc vào bếp nấu nướng nên Kỳ Tô không có cơ hội được thưởng thức tay nghề của Dư Chu.
Nếu như Đào Khương chưa từng nhắc tới thì Kỳ Tô khẳng định không biết chuyện chỉ cần Dư Chu có thời gian rảnh là sẽ vào bếp làm cơm.
Không phải chỉ riêng một mình Kỳ Tô mà đổi thành bất cứ ca nhi xa lạ nào tới nhà làm khách mà thấy người xuống bếp làm cơm chính là một người có thân phận tú tài như Dư Chu chắc hẳn cũng đều cảm thấy ngạc nhiên khó hiểu cả.
Nói xong Cẩm Xuyên liền đi xuống nhà bếp cùng với Dư Chu, để lại Thần Thần cho mấy người họ cùng nhau trông nom.
Sau khi đóng cửa nhà bế lại thì Cẩm Xuyên mới cảm nhận được ánh mắt vẫn luôn dõi theo bước chân của hai người họ đã không còn nữa.
Dư Chu và Cẩm Xuyên không biết đã cùng nhau làm qua biết bao nhiêu là bữa cơm rồi, bắt tay vào làm việc cực kì ăn ý, động tác lại nhanh nhẹn gọn gàng.
Dù cho cánh cửa ngăn cách giữa đại sảnh và nhà bếp được đóng kín thì vẫn có thể thấp thoáng nghe thấy được tiếng nói chuyện từ bên kia truyền tới, nghe hồi lâu Dư Chu lại không nhịn được lắc đầu bật cười thành tiếng,
"Với cái tính cách này của A Khương sợ rằng sau khi cậu ta cùng với Kỳ công tử thành thân thì phần lớn cuộc đối thoại giữa hai người đều bị một mình cậu ta giành nói hết mất."
Cẩm Xuyên liếc mắt phu quân nhà mình một cái chứ không tiếp lời của hắn, chỉ gõ nhẹ thanh củi lửa trong tay vài cái như muốn nhắc hắn làm nhiều ít nói lại.
Ngày hôm nay nhóm người bọn họ chơi đùa tới gần chiều tối mới để cho Đào Khương đưa Kỳ Tô trở về, cũng đồng thời hẹn trước tới lần nghỉ phép tiếp theo của đám người họ thì lại tụ tập với nhau thêm một lần nữa.
Những ngày tiếp theo trôi qua một cách bình đạm như cũ, một tháng cũng chỉ có thời gian ba ngày nghỉ phép là đám Dư Chu có thể ở cạnh bên người nhà cùng với tụ tập bạn bè ra thì phần lớn những khoảng thời gian khác đều trải qua bên trong thư viện cả.
Đồng thời hắn cũng làm quen trở lại với thời gian biểu ngày xưa, mỗi buổi sáng sớm sau khi thức giấc liền dồn hết tâm tư ý chí của mình vào việc học tập đọc sách.
Chớp mắt đã tới ngày hai mươi tư tháng mười một, sau khi kết thúc tiết học ngày hôm nay Dư Chu liền tới gặp thầy Thẩm xin nghỉ phép.
Thời gian trước đó hắn từng nghe nói gần đây cũng có vài người tới tìm thầy Thẩm xin nghỉ phép nhưng đều đã bị ông từ chối hết.
May mắn biểu hiện thường ngày của hắn vẫn khá tốt, thầy Thẩm nghe xong mới hỏi: "Lý do?"
Dư Chu nói, "Ngày mai khuyển tử tròn một tuổi."
"Được." thầy Thẩm gật đầu đồng ý.
Hạ Vân Kỳ và Dư Ôn Lương đi theo tới đây thấy vậy liền vội vàng nói theo, "Chúng ta cũng muốn xin một ngày nghỉ phép."
Không đợi thầy Thẩm hỏi lý do thì hai người đã lần lượt khai báo trước, "Hài tử nhà Dư huynh tròn một tuổi ạ."
Thầy Thẩm liếc hai người họ một cái không nói gì, Hạ Vân Kỳ vẫn đứng im tại chỗ chờ đợi, thời gian trôi qua từng chút từng chút một, Dư Ôn Lương nhỏ tuổi hơn đã sắp không nín nhịn nổi nữa, cậu chàng hơi hé miệng lấy hơi, sau đó liền vội vàng nhịn lại không phát ra bất cứ động tĩnh nào nữa.
Lúc này thầy Thẩm mới hơi động đậy một chút, cầm một khối mực từ dưới ngăn bàn lên đẩy tới trước mặt của Hạ Vân Kỳ nói: "Ngày mai đặt thứ này vào đó giúp ta."
Hài tử tròn một tuổi chắc chắn không thể thiếu được lễ thôi nôi bắt đồ đoán tương lai, thầy Thẩm lấy khối mực ra để Hạ Vân Kỳ đặt vào bên trong chẳng phải là có ý cho phép hai người bọn họ nghỉ phép tới dự lễ thôi nôi vào ngày mai hay sao, đồng thời hành động này cũng được tính là tặng quà trước cho Dư Chu nữa.
Dư Chu vội vàng nghiêm chỉnh hành lễ nói lời cảm tạ, "Ta thay khuyển tử nói lời cảm tạ với tiên sinh trước."
"Không phải chuyện gì to tát cả, ai bảo ngươi là học sinh của ta cơ chứ," thầy Thẩm nói xong lại quay qua nhìn về phía Hạ Vân Kỳ và Dư Ôn Lương nói tiếp: "Về sau nếu hài tử nhà các ngươi tròn môt tuổi mà vẫn còn là học sinh của ta thì cũng không thiếu phần của các ngươi."
Nói xong lại ngừng một chút rồi ông mới nói tiếp, "Có điều ta càng hi vọng đến lúc đó các ngươi đã không còn là học sinh của trường phủ nữa rồi hơn."
Hạ Vân Kỳ chắp tay nói, "Mượn lời may mắn của tiên sinh ạ."
Chỉ những người có thân phận tú tài nhưng chưa trúng cử trong kì thi Hương thì mới cần học tập bên trong trường phủ.
Dư Ôn Lương thì chẳng cần nhắc tới, vốn dĩ tuổi tác của cậu chàng cũng chưa tới lúc để thành thân, phu lang nhà Hạ Vân Kỳ thì chưa từng nghe nói là đã mang thai gì cả, mà dù hiện tại có đang mang thai thì sang năm hài tử mới được sinh ra, lễ thôi nôi tròn tuổi đã là chuyện của năm sau nữa rồi.
Mà kì thi Hương sắp tới chính là vào tháng tám sang năm, thầy Thẩm nói hi vọng họ đã không còn là học sinh trường phủ cũng chính là hi vọng sang năm mấy người họ đều có thể trúng cử tiến sĩ.
Vậy nên ba người tất yếu cần mượn lời may mắn của ông rồi.
Tiệc thôi nôi của Thần Thần không được tổ chức ở trong thôn nên chỉ có thể làm đơn giản hoá đi nhiều.
Dư Chu với Cẩm Xuyên đã thương lượng từ trước, chỉ mời vài vị bằng hữu thân thiết, lại thêm ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu cùng với gia đình nhà di mẫu cũng coi như đầy đủ rồi.
Nhìn qua ngoại tổ mẫu và Chương Uyển Như so với đôi phụ thân của bé con là Dư Chu và Cẩm Xuyên còn để tâm tới lễ thôi nôi lần này hơn nhiều, bắt đầu từ buổi chiều ngày hai mươi tư hai bà đã tới nhà Dư Chu thảo luận xong các món ăn cùng với điểm tâm, hoa quả cần chuẩn bị cho ba bữa ngày mai.
Những đồ vật cần sử dụng trong lễ thôi nôi thì càng không cần nhắc tới, ngoại tổ mẫu cùng với Chương Uyển Như đã bắt đầu chuẩn bị xong từ mấy ngày trước rồi, giống như thật sợ kéo dài sẽ để sót mất thứ gì đó không bằng.
Dư Chu và Cẩm Xuyên đối với những chuyện như thế này đều không có quá nhiều kinh nghiệm, cho nên trong nhà có thêm hai vị trưởng bối tới giúp đỡ để tâm mọi chuyện đối với hai người họ mà nói chính là không còn gì tốt hơn.
Sáng sớm ngày hai mươi năm khi Cẩm Xuyên cùng với Thần Thần còn chưa tỉnh ngủ thì Chương Uyển Như đã sắp xếp hạ nhân tới bắt đầu làm việc rồi.
Lúc này Dư Chu đang rèn luyện thân thể bên trong sân nhà, vừa nghe thấy tiếng động hắn liền đi ra mở cửa cổng.
Một hàng sáu người mặc y phục đồng nhất đang ở bên ngoài, phía ngoài cổng còn có thêm hai chiếc xe ngựa đỗ tại đó, ngoại trừ người vừa tới gõ cửa ra thì năm người khác đều đang bận rộn vận chuyển đồ vật từ trên xe ngựa xuống.
Thấy cổng nhà đã được mở ra người đi đầu nọ hành lễ với Dư Chu một cái, sau khi nhận được sự chấp thuận của hắn mới dẫn theo những người khác vận chuyển đồ đạc vào bên trong sảnh chính.
Tất cả mọi người đều nhẹ nhàng im lặng làm hết mọi việc, ngoại trừ tiếng bước chân vang lên trong sân nhà ra thì không có bất cứ âm thanh nào khác được phát ra.
Cho nên lúc Cẩm Xuyên mang theo Thần Thần rời giường đi ra bên ngoài thì những thứ cần chuẩn bị trong nhà đều đã chuẩn bị xong xuôi.
Dư Chu và Cẩm Xuyên hiếm khi được nhàn rỗi như thế này, chỉ cần phụ trách rửa ráy thay đồ cho Thần Thần là hết việc.
Có vẻ như Thần Thần cũng biết rõ hôm nay không phải một ngày bình thường như bao ngày khác, cậu nhóc vui vẻ một cách khác lạ, ngay cả lúc Dư Chu cho cậu nhóc ăn sáng cũng không ngoan ngoãn ngồi im ăn cơm như thường ngày nữa.
Kết quả là Thần Thần còn chưa kịp ăn sáng xong thì mấy người ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đã qua đây hết rồi, Dư Chu thấy vậy liền buông bát trong tay xuống không đút cho Thần Thần ăn nữa mà bế cậu nhóc qua tiếp đón mấy người ngoại tổ phụ.
Bởi vì trong nhà tổ chức yến tiệc nên từ sau khi người hầu của Lý phủ tiến vào thì Dư Chu cũng không đóng cửa cổng lại nữa, dù sao người trong sân nhà hắn lúc này khá nhiều, có người lẻn vào trong nhà cũng không cần phải sợ.
Dư Chu và Cẩm Xuyên mới bước chân ra khỏi cửa sảnh thì mấy người ngoại tổ phụ đã tiến vào tới giữa sân rồi, nguyên một nhóm người đông đúc khí thế cuồn cuộn.
Đứng chính giữa là lão gia tử với lão thái thái, phía bên tay phải lão thái thái đứng một hàng bao gồm Chương Uyển Như cùng với người một nhà họ Lý, phía bên tay trái của lão gia tử lại đứng mấy người mà Dư Chu và Cẩm Xuyên chưa từng thấy qua.
Trong số đó có một nam nhân trung niên nhìn qua còn nhiều hơn so với di phụ vài tuổi, ngoài ra còn có hai nam nhân trẻ tuổi khoảng tầm bằng tuổi với Lý Hạo Lâm cùng với và vị nữ quyến khác nữa.
Ánh mắt của Dư Chu và Cẩm Xuyên không khỏi dừng trên người ba vị nam nhân có vài phần tương tự với lão gia tử ở bên kia.
Cổ họng Cẩm Xuyên có chút hơi thắt lại, ngơ ngác một hồi lâu mới từ từ di chuyển ánh mắt về phía lão gia tử hỏi: "Ngoại tổ phụ à, đây là..."
"Nhị cữu cùng với nhị cữu mẫu và hai vị biểu huynh của con," lão gia tử cười nói, "Mấy người bọn nó tới đây ăn tiệc đầy năm của Thần Thần, thuận tiện đón ta cùng với ngoại tổ mẫu của mấy đứa về luôn."
Dù cho đã từng trải qua một lần nhận thân càng khiến người ta khó lòng kiềm chế trước đó thì sau khi gặp được cữu cữu cùng với các biểu huynh cũng đều có thể khiến cho Cẩm Xuyên kích động không thôi, đặc biệt sau khi nghe ngoại tổ phụ nói mấy người cữu cữu cùng biểu huynh là cố tình tới đây tham gia tiệc đầy năm của Thần Thần làm cậu lại càng thêm cảm động.
Cẩm Xuyên kích động tới lúc đi đường đều cho chút chân tay lóng ngóng, may mà có Dư Chu đi bên cạnh luồn tay qua lưng ôm lấy cậu thì tâm trạng của Cẩm Xuyên mới có thể bình tĩnh hơn nhiều, cậu đi về phía trước hành lễ gặp mặt với mấy người cữu cữu nhà mình.
Mấy người bên phía cữu cữu cũng biết được tình huống của Cẩm Xuyên thông qua ngoại tổ phụ cùng với di mẫu nên không hỏi gì nhiều, đối đãi với cả Dư Chu và Cẩm Xuyên chỉ giống với người thân lâu ngày chưa gặp mà thôi chứ không thể hiện ra bất cứ biểu cảm hay hành động khác biệt gì.
Thái độ này khiến Dư Chu và Cẩm Xuyên cảm thấy rất tự nhiên thân cận.
Lễ thôi nôi của Thần Thần có thêm gia đình nhà nhị cữu tham gia nên đông đúc náo nhiệt hơn nhiều so với tưởng tượng của Dư Chu và Cẩm Xuyên.
Mọi người ta một thứ ngươi một vật đặt hết vào bên trong tấm đệm trải sàn, cuối cùng chỉ còn thiếu vài thứ là không có người mang tới, nhưng cũng được lấy từ đống đồ đã được chuẩn bị sẵn từ trước bổ sung vào.
Cả một tấm đệm rộng lớn, Thần Thần được đặt ở đầu bên này của chiếc đệm còn đống đồ vật dùng để chọn đồ đoán tương lại thì ở đầu bên kia của chiếc đệm.
Một nhóm người đứng vây quanh đống đồ nọ đợi Thần Thần bò qua nhặt lấy.
Hiện giờ Thần Thần đã biết bám người đòi chơi đùa, huống hồ vừa liếc mắt nhìn qua đã thấy được thật là nhiều đồ chơi, mà phụ thân cùng với cha thân cũng đều đang đứng ở bên đó.
Cậu nhóc chỉ mới liếc mắt một cái liền hì hục hì hục bò qua bên đó.
Bò tới khu vực bày đồ phía trước thì Cẩm Xuyên vừa làm động tác bắt lấy đồ vật vừa hướng dẫn nhi tử nhà mình nói: "Thần Thần bắt lấy thứ mình thích đi nào."
Thần Thần nhìn phụ thân với cha thân nhà mình một cái, lại nhìn đống đồ vật phong phú nhiều màu sắc bên trên tấm đệm, ánh mắt hết dừng trên cái này rồi lại di chuyển qua cái khác.
Ánh mắt của mọi người cũng chuyển động theo nhóc con, ngoại tổ phụ đặt một quyển
, ngoại tổ mẫu là một miếng ngọc bội, di phụ đặt ấn quan mà nhị cữu lại đặt một cây kiếm gỗ.
Kết quả cuối cùng là Thần Thần vươn tay bắt lấy cây bút lông do Dư Chu đặt vào đó.