"Diện tích Châu huyện tuy lớn, nhưng nhân số lại không bằng 1 phần 10 cả nước cộng lại, so với những Châu khác mà nói cũng là nơi hơi nghèo túng."
Nghe đến đó Khấu Nam Trúc không nhịn cười ra tiếng.
"Lí chính, ngài xác định là 'Hơi' nghèo túng sao? Hơn nữa theo như lời ngài nói, Thiều Nam thôn này là nơi do Thiệu thị các ngươi khai hoang phát triển. Nhưng theo ta được biết thì, Thiều Nam thôn sợ là một thôn nghèo nhất một vùng này đi."
Lí chính bị lời này làm cho mặt già đỏ lên, nhưng lại không thể nào phản bác, bởi vì chuyện Khấu Nam Trúc nói chính là sự thật.
"Nghèo túng chỉ là nhất thời, hiện tại đã có ngươi, thôn chúng ta tất nhiên sẽ rất nhanh giàu có!!"
Nhìn Lí chính không hiểu tại sao lại kích động như vậy, trong đầu Khấu Nam Trúc chợt loé qua một ý tưởng. Tức khắc cảm thấy phiền phức tới cửa rồi, nghĩ nghĩ đứng dậy muốn rời đi.
Lời nên nói đều đã nói, tới đây dừng thôi, nàng đã có thể đoán ra được, cái gọi là Thiên Tích kia khẳng định có liên quan tới nàng.
Khấu Nam Trúc vốn dĩ không tin mấy thứ mê tín dị đoan này, nhưng bây giờ cũng có chút do dự. Bản thân nàng hồn xuyên đến Nữ Tôn Quốc cũng là chuyện không thể tưởng tượng được.
Hơn nữa mặc kệ có phải sự thật hay không, ngày tháng về sau của nàng sợ là khó an ổn rồi, cục diện thế này cũng là điều nàng không muốn nhìn thấy nhất.
"Ai, ngươi đừng đi a! Nam Trúc a!" Lí chính vội vàng đuổi theo muốn giữ chặt nàng lại, nhưng tốc độ của bà làm sao bằng Khấu Nam Trúc, chỉ có thể nhìn nàng càng lúc đi càng xa.
Mắt thấy đuổi không kịp, Lí chính dứt khoát ngừng lại, bà cũng sợ đem người bức chặt quá bỏ chạy mất. Hơn nữa hôm nay bà xác thật cũng rất mệt mỏi, không bằng đợi qua hai ngày lại tới cửa nói chuyện một chút.
"Thê chủ. Ngài làm sao vậy?" Bối Bác Văn thấy Khấu Nam Trúc mang theo sắc mặt âm trầm trở lại, không biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc buổi chiều xuống ruộng rất tốt mà, như thế nào trở về đã thành bộ dáng thế này.
"Ăn cơm đi." Khấu Nam Trúc cũng không nhiều lời, chỉ kêu Bối Bác Văn đem cơm bưng ra, ăn được mỹ thực tâm tình nàng mới thoáng tốt lên một chút.
Trong bữa cơm, Giang Hưng Nghiêu liên tiếp ngẩng đầu, một bộ dáng muốn nói lại thôi. Khấu Nam Trúc biết, sợ là cùng Thiên Tích lại có liên quan. Nhưng nàng lúc này không muốn nghe, giác quan thứ sáu nói cho nàng biết đó là chuyện phiền toái rất lớn.
"Thê chủ." Nàng không hỏi, nhưng không đại biểu Giang Hưng Nghiêu không nói.
Khấu Nam Trúc ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hưng Nghiêu, ánh mắt cũng không tốt lắm
"Thê chủ, ta biết ngài không thích người khác can thiệp vào cuộc sống của ngài. Nhưng buổi chiều ta có hỏi thăm một chút, chuyện này tựa hồ cũng không thể dễ dàng tránh thoát được."
Trong lòng Giang Hưng Nghiêu hiểu rất rõ, biết thê chủ hiện tại không thích nhất là trói buộc, càng chán ghét người khác an bài nàng. Cho nên mới bài xích cái gọi là Thiên Tích, bởi vì một khi dính đến Thiên Tích, cuộc sống an ổn hiện tại nhất định sẽ bị phá vỡ. Nhưng trốn tránh cũng không thể giải quyết được vấn đề, còn không bằng ngẫm lại tìm cách xử lý nó.
"Nói một chút đi." Khấu Nam Trúc trầm mặc một chút mới há miệng nói. Nàng đương nhiên biết, hơn nữa cũng không phải là người chỉ biết trốn tránh. Chỉ là cuộc sống an ổn hiện tại đối với nàng mà nói là dụ hoặc cực kỳ lớn. Truyện Sủng
Đối với nàng được sống thanh nhàn nhiều hơn bao nhiêu thời gian thì tốt bấy nhiêu thời gian. Đây chính cuộc sống an bình đời trước nàng dù có dùng mạng cũng muốn đổi lấy.
Mấy phu lang khác sắc mặt cũng ngưng trọng buông chén đũa trong tay, chỉnh trang ngồi nghiêm chỉnh, bộ dáng chăm chú lắng nghe.
"Thiên Tích từng xuất hiện ra với một vị Lí Chính từng tại vị, cũng chính là mẫu thân của Lí chính Thiều Giai hiện tại. Vào lúc bà ấy chủ trì buổi đi săn mùa thu cuối cùng, ở trước mắt mọi người Thiên Tích đã xuất hiện.
Lúc ấy người trong thôn đều nhìn thấy, điềm lành mây tím hiện ra trên bầu trời, một trang giấy không biết làm từ vật liệu gì bay lơ lửng trên không trung rơi xuống. Trên đó viết nội dung, vào lúc Lí chính đời sau tại vị, trong thôn sẽ có một nương tử săn được mãnh thú ở sau núi, vị nương tử này chính là người mang Thiên Tích. Nàng có năng lực thành tựu rất lớn, dẫn dắt toàn thôn đem hiện trạng trong thôn thay đổi trở nên giàu có tốt đẹp hơn.
*Eo ơi, cái vụ Thiên Tích này dịch khó hiểu ghê, rối câu từ dã man, Tuyết phải dùng cả tiếng đọc đi đọc lại mới thông.
*Mọi người đón đọc chương mới sớm nhất trên wattpad nhé! Edit&Beta-Ái Tuyết
Vốn dĩ trang giấy cũng không lớn, nhưng lại làm cho tất cả mọi người trong thôn đều có thể thấy được chữ trên mặt giấy. Hơn nữa, càng thần kỳ hơn nữa là mọi người vừa xem xong, tờ giấy kia cứ như vậy tan biến vào không khí.
Lúc ấy chuyện này đã tạo ra oanh động rất lớn, thậm chí còn truyền tới tai Nữ hoàng ở Chủ thành bên đó."
Khấu Nam Trúc nghĩ tới trước đó nàng đã săn được lão hổ, còn chưa tính là mãnh thú đi. Giờ thì tốt rồi, tự đem bản thân biến thành người Thiên Tích.
Ban đầu nàng chỉ cảm thấy săn lão hổ có thể trực tiếp lấp kín miệng thôn dân. Sau khi nàng tỉnh lại, chắc chắn sẽ có không ít người hoài nghi đến số ngân lượng nàng có được. Nhưng không nghĩ tới cũng vì vậy mà kéo đến phiền toái càng lớn hơn cho nàng.
Khấu Nam Trúc nghe xong trong lòng có chút mắc nghẹn, tổng cảm thấy vận mệnh bản thân hồn xuyên đến nơi này như có một bàn tay ở phía sau thúc đẩy. Sau khi hiểu ra mọi chuyện nàng không nói một lời đi về phòng, lưu lại năm phu lang hai mắt nhìn nhau.
"Theo lý thuyết đây cũng không phải chuyện xấu, nhìn thế nào cũng cảm thấy thê chủ không cao hứng." Minh Mộc kỳ quái hỏi những người khác. Mấy người nhìn nhau lắc đầu, không biết sầu lo của thê chủ là cái gì.
Trong lòng bọn họ đối với cái "Thiên Tích" này đã tin tám chín phần, bọn họ là người cùng Khấu Nam Trúc sớm chiều ở chung, tất nhiên đối với biến hóa của nàng, cảm thụ càng rõ ràng hơn.
Hiện tại thê chủ là người có năng lực cường đại, nhưng tựa hồ lại đang băn khoăn điều gì đó.
Suy nghĩ của Khấu Nam Trúc so với những người khác là hoàn toàn bất đồng, gánh nặng lớn như vậy nàng không muốn chọn, thậm chí bỏ lại mấy người Bối Bác Văn không nói gì cũng là hành động bất đắc dĩ. Một khi tiếp nhận gánh nặng người Thiên Tích này, sợ là đời này nàng cũng khó có ngày tháng nhàn nhã, huống chi năm đó chuyện này còn kinh động đến Nữ hoàng.
Kết cục của Thiều thị, Khấu Nam Trúc cũng không đơn thuần cho rằng ẩn sâu trong đó Nữ hoàng không nhúng tay vào. Một đại gia tộc đang tốt đẹp như vậy, không được mấy thế hệ liền bỗng chốc điêu tàn, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết trong đó có vấn đề.
Cứ như vậy Khấu Nam Trúc lần đầu tiên tới nơi này mất ngủ một đêm, mấy ngày kế tiếp Lí chính không có hành động gì khác, Khấu Nam Trúc cũng án binh bất động, vẫn như thường ngày tới lui ở chân núi làm ruộng, trông coi nhà mới.
Nhưng Lí chính không động thì những người khác lại ngo ngoe rục rịch, hôm nay Khấu Nam Trúc giống như thường ngày trở về nhà. Nhưng khi nàng đi đến đoạn đường vắng cách nhà không xa, nghe thấy có người đang ẩn nấp trong góc khuất nói chuyện.
"Thê chủ nhà ta rốt cuộc ở chỗ nào?" Khấu Nam Trúc nghe ra được là thanh âm Linh Thánh, mà một thanh âm khác lại là Diệp Lệ Tề.
"Thê chủ nhà ngươi không ở nơi này!"
"Ngươi gạt ta?" Thanh âm Linh Thánh khó tin cùng một tia khẩn trương, hắn ý thức được Diệp Lệ Tề cố ý dẫn mình tới nơi này: "Ngươi tránh ra, ta phải về nhà."
"Đừng nóng vội a, trả lời xong vấn đề của ta, sẽ thả ngươi đi về." Diệp Lệ Tề rất nhẹ nhàng đem người ép vào trong góc, không cho Linh Thánh rời đi.
"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Linh Thánh có chút cảnh giác.
"Thê chủ nhà ngươi rốt cuộc làm cách nào có nhiều ngân lượng như vậy, trước kia nàng ta chính là phế vật không làm được cái gì ra hồn, đột nhiên săn được lão hổ, ta mới không tin!"
Nghĩ đến ngày đó Khấu Nam Trúc khiến nàng ta trở thành trò cười trước mặt nhiều thôn dân như vậy, nàng ta nuốt không trôi cơn tức này, cái gì mà người Thiên Tích, sao có thể là Khấu Nam Trúc chứ. Phải biết rằng trước kia Khấu Nam Trúc cùng nàng ta chính là 'Bạn tốt', nàng ta chỉ nói dăm ba câu là có thể đem nàng lừa gạt xoay vòng vòng. Ngu xuẩn như vậy sao có thể là người Thiên Tích.
"Ngươi ăn nói cẩn thận! Thê chủ chúng ta xem ngươi là bằng hữu, ngươi lại nói thê chủ chúng ta như vậy?" Linh Thánh để ý nàng ta là 'Bạn tốt' thê chủ nên không dám đem người đắc tội quá gay gắt, chỉ có thể xụ mặt cảnh cáo.
"Phải không? Vậy ngươi nói cho ta biết thê chủ các người làm sao có được ngân lượng?" Đáy mắt Diệp Lệ Tề hiện lên phẫn hận, mấy ngày hôm trước Khấu Nam Trúc đem mặt mũi nàng ta đạp xuống mặt đất, bây giờ nàng ta chỉ nói như vậy là đã cho mặt mũi.
"Thê chủ không phải đã nói rồi sao? Ngài ấy phát hiện linh chi phía sau núi, bán đổi ngân lượng." Trước kia chính người này khuyến khích thê chủ, khiến bọn họ ăn qua không ít đòn roi.
Diệp Lệ Tề thấy câu trả lời của hắn không phải thứ bản thân muốn nghe, cơn tức giận dâng cao hiện ra bộ dáng mất kiên nhẫn, trong lòng hỏa khí xông thẳng lên đầu. Khấu Nam Trúc khinh thường nàng ta thì thôi đi, ngay cả phu lang nàng cũng dám bày sắc mặt cho nàng ta xem?
Nhìn khuôn mặt diễm lệ của Linh Thánh, trên mặt Diệp Lệ Tề hiện lên tà ý. Ngữ khí cũng mang theo tia đáng khinh.
"Nếu ngươi không nói, hôm nay ta sẽ 'làm' ngươi."
Linh Thánh đột nhiên lui về phía sau một bước, trên mặt hiện lên sợ hãi. Nơi này hẻo lánh, lúc này chắc chắn sẽ không có người đi ngang qua.
"Ngươi không được lại đây, thê chủ ta rất nhanh sẽ trở về. Phát hiện ta không có ở nhà, khẳng định sẽ đi tìm ta."
Thấy biểu tình Linh Thánh hoảng loạn, tâm tình Diệp Lệ Tề lúc này mới tốt lên được một chút.