Thẩm An Dật mở to mắt nhìn xung quanh căn phòng rách nát được làm bằng đất, quả thật y đã chết thật rồi. Sau đó, thật sự sống lại trong cơ thể của một tiểu ca nhi tên là Quý An Dật.
Y không thể tưởng tượng đây là một thế giới như thế nào. Đáng sợ hơn là nơi này ấy vậy mà lại không có nữ nhân, vì vậy vai trò của nữ nhân ở đây do ca nhi đảm nhiệm. Còn lại vẫn bình thường, nam nhân gọi là hán tử, là một người đàn ông cao to cường tráng.
Thân thế của Quý An Dật này có chút thê thảm. Mới mười tuổi đã mất đi hai người thân duy nhất, sau đó được nhà của một người bác nhận nuôi. Một năm sau nhà bác lại đem y đi hoán hôn.
Hán tử của nhà bác cả là Quý A Cường năm nay đã mười chín tuổi. Thường thì những hán tử ở trong thôn đến năm mười sáu tuổi đều sẽ thành thân, trễ nhất là kéo dài đến năm mười tám. Tuy nhiên cũng có những gia đình không có tiền cho hán tử thành thân, vậy nên những người ấy đều đã qua tuổi mười tám mà vẫn chưa lập gia đình. Bác cả nói rằng nhà không tiền nhưng thật ra trong nhà vẫn còn không ít của cải, cho Quý A Cường thành thân xong thì vẫn còn dư giả. Hơn nữa cả nhà bọn họ đã lấy hết của cải và nhà cửa của Quý An Dật, lý nào lại không có tiền cho được?
Nguyên nhân mà Quý A Cường đến giờ vẫn chưa thành thân là vì từ nhỏ gã đã thích một tiểu ca nhi tên là Vương Bảo Nhi. Ca nhi này nói rằng, khi nào em trai của y thành thân cưới được một tiểu phu lang về nhà thì khi đó y mới có thể thành thân.
Tính tình Quý A Cường bướng bỉnh. Gã chỉ thích một mình Vương Bảo Nhi, ngoại trừ y ra thì ai gã cũng nhất quyết không cưới.
Bác cả cùng bác dâu đánh thì cũng đã đánh, chửi thì cũng đã chửi. Có thể dùng được chiêu nào thì dùng chiêu đấy vẫn không thay đổi được quyết định của Quý A Cường. Vào thời điểm đó cả hai người họ gấp đến nổi bạc cả đầu.
Mà đúng ngay lúc này, gia đình của Quý An Dật xảy ra chuyện, Quý An Dật được họ nhận nuôi.
Việc hoán hôn này cả nhà bác cả không ai từng nghĩ đến, đều là do Vương Bảo Nhi đề nghị.
Ở cùng một thôn sát gần nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Quãng thời gian cực khổ sống trong nhà bác cả của Quý An Dật, tất cả đều được Vương Bảo Nhi nhìn thấy hết.
Y cẩn thận quan sát một khoảng thời gian, thấy đứa bé này tuy còn nhỏ nhưng lại là một đứa trẻ vừa thành thật vừa an phận.
Đột nhiên bị mất đi người thân, Quý An Dật cũng không biết nên làm thế nào, cả người như chết lặng. Nhưng khi làm việc thì vẫn rất nhanh nhẹn, chỉ là không thích nói chuyện cho lắm, trên người luôn toả ra khí chất trầm lặng tựa như một cái xác không hồn. Hằng ngày bị nhà bác cả ngược đãi cũng không thấy phản kháng hoặc âm thầm làm chuyện xấu gì sau lưng họ.
Sau khi đã quan sát thật kỹ, Vương Bảo Nhi quyết tâm cưới Quý An Dật cho em trai mình. Có y chiếu cố, Vương Bảo Nhi cũng an tâm mà gả cho Quý A Cường.
Nhà bác cả của Quý An Dật vốn chính là một cái hố lửa. Trong lòng Vương Bảo Nhi đương nhiên biết rõ, nhưng vì em trai mình nên y cũng không còn cách nào. Vương Bảo Nhi hi vọng Quý A Cường sau này vẫn cứ thích y như vậy, khi y gả sang thì những tháng ngày sau này so với Quý An Dật mới có thể tốt hơn một chút. Hơn nữa, Vương Bảo Nhi cũng không phải là một quả hồng mềm tùy cho người ta ngắt nhéo.
Cuối cùng Vương Bảo Nhi cũng đã thông suốt, đồng ý cùng Quý A Cường thành thân, sau đó nói ra ý định hoán hôn. Bác cả và bác dâu cũng không biết nên đón nhận tin mừng này như thế nào cho đúng, trái tim đang treo lơ lửng của họ cuối cùng cũng có thể hạ xuống rồi.
Cứ như vậy, khi chỉ mới mười một tuổi Quý An Dật đã cùng với Vương Tiểu Nhị mười bốn tuổi thành thân. Còn Quý A Cường như ý cưới được người trong lòng của gã là Vương Bảo Nhi. Tất cả đều vui mừng.
Lại nói đến Vương gia. Trước khi Vương Tiểu Nhị được sinh ra, trong nhà tuy không giàu có nhưng cũng không đến mức quá khó khăn, một nhà ba người sống rất tốt. Lúc sinh ra Vương Tiểu Nhị, ba Vương bị khó sinh sau đó đã qua đời. Cha Vương không chịu nổi đã kích tinh thần cả ngày đều cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Có một hôm khi xuống đồng làm việc bị vấp té, đầu đập phải một cục đá nhọn. Cha Vương vì chảy quá nhiều máu cũng rời đi theo ba Vương.
Lúc ấy Vương Tiểu Nhị vừa tròn một tuổi, Vương Bảo Nhi sáu tuổi. May thay trong nhà vẫn còn tiền, ruộng đồng thì đem cho người trong thôn thuê. Vương Bảo Nhi năm sáu tuổi một lúc đảm đương vị trí của cả hai người cha, một đường nuôi nấng Vương Tiểu Nhị an toàn lớn lên đến năm năm tuổi. Cũng vào chính mùa hè năm đó, Vương Tiểu Nhị vì ham chơi mà bị rơi xuống sông, đợi đến khi có người đi ngang qua phát hiện cứu lên thì đã hôn mê bất tỉnh. Vương Bảo Nhi gấp không chịu được, lấy tiền rồi vội vàng ôm em trai lên trấn trên. Đêm đó Vương Tiểu Nhị phát sốt, đại phu dùng hết cách cũng không hạ nhiệt, nóng hầm hập suốt cả một đêm. Trong lúc mọi người cho rằng Vương Tiểu Nhị sẽ sốt đến chết thì qua ngày hôm sau Vương Tiểu Nhị vẫn còn sống. Có điều tỉnh thì tỉnh, nhưng đầu óc lại xảy ra vấn đề.
Vương Bảo Nhi kiên nhẫn mà cẩn thận dạy dỗ lại cho Vương Tiểu Nhị. Kiên trì chỉ dạy cũng đã rất nhiều năm nhưng không có cách nào biến Vương Tiểu Nhị trở lại như trước, vẫn cứ khờ khờ khạo khạo. Có điều cũng không biết như thế nào, những chuyện liên quan đến việc đồng áng thì Vương Tiểu Nhị ấy vậy mà lại nhớ rất kĩ. Mỗi ngày sau khi thức dậy đều ra đồng làm việc.
Có lẽ vì nhiều đời nhà họ Vương đều là nhà nông nên đối với việc đồng áng Vương Tiểu Nhị có thể học nhanh hơn những thứ bình thường khác một chút. Vương Tiểu Nhị ngốc ngốc ngồi ở nhà học cách làm việc ngoài đồng khiến Vương Bảo Nhi rất vui mừng.
Vương Tiểu Nhị học rất nhanh, cũng nhớ rất rõ những gì đã được học. Người khác dạy thế nào, hắn học như thế đó. Làm càng nhiều, động tác càng thêm nhanh nhẹn. Lúc Vương Tiểu Nhị ở trên đồng làm việc, quả thật nhìn không ra người này ấy vậy mà lại là một tên ngốc.
Ngoại trừ việc đồng áng ra thì còn lại cái gì Vương Tiểu Nhị đều không hiểu. Dạy cách nào cũng không làm cho hắn hiểu được. Điều này làm cho Vương Bảo Nhi nghi ngờ rằng có phải hay không tất cả trí thông minh còn sót lại của Vương Tiểu Nhị đều đã dồn hết vào việc làm đồng?
Vương Tiểu Nhị không biết tự mặc quần áo, cũng không biết tự mang giày. Nói năng không lưu loát, chỉ biết ngu ngơ cười. Khi đói bụng cũng không biết kêu đói, chỉ khi nào lôi hắn đến ngồi xuống trước bàn cơm hắn mới biết được rằng cần phải ăn cơm. Tốt xấu gì ít ra cũng học được cách tự mình ăn uống. Còn một việc nữa chính là khi trời mưa nếu lại không kéo hắn vào, hắn vẫn sẽ cứ ở yên đó mà làm ruộng.
Những việc tương tự như trên nhiều không kể xiết. Nói trắng ra Vương Tiểu Nhị chỉ là một tên ngốc không thể tự gánh vác được cuộc sống.
Nhưng dù cho có cùng một tên ngốc thành thân thì Quý An Dật cũng rất vui mừng. Y sau khi nghe xong những lời khuyên của Vương Bảo Nhi thì quyết tâm phải sống thật tốt, để cha và ba ở trên trời có thể yên lòng về y.
Còn nữa, Vương Bảo Nhi cũng đã hứa sẽ hết lòng che chở cho hai người bọn họ. Chỉ cần Quý An Dật chiếu cố tốt Vương Tiểu Nhị, chăm sóc hắn đàng hoàng, thật lòng an phận cùng hắn chung sống. Vương Bảo Nhi cũng sẽ xem Quý An Dật giống như em trai mà che chở.
Sau khi Quý An Dật nghe xong lời này trong lòng y cũng đã có sẵn đáp án. Giống như khi bị rơi xuống nước nhưng lại vớ được một khúc gỗ cứu mạng, cuộc sống cuối cùng có được một chút ánh sáng.
Đáng tiếc Quý An Dật chỉ mới trải qua cuộc sống tốt đẹp này được hai tháng thì y đã chết.
Nguyên nhân cụ thể như nào Thẩm An Dật cũng không rõ lắm, nhưng khi nhìn vào thân thể này liền mơ hồ đoán được nguyên nhân. Cuộc sống khổ cực trong một năm rưỡi trước kia ở nhà bác cả đã biến đứa nhỏ này thành một bộ dạng suy nhược. Thân thể Quý An Dật hiện tại so với những cụ già tuổi xế chiều... cũng không khác là bao.
Ngày hôm qua khi tỉnh lại, Thẩm An Dật liền cảm giác được ngay một trận khó chịu. Loại khó chịu này không thể nói rõ được, chính là cái cảm giác cơ thể không còn sức lực, lúc này y mới cảm nhận rõ được rằng mình mới vừa bước chân ra khỏi Quỷ Môn quan. Theo bản năng, Thẩm An Dật liền lấy linh tuyền ra uống một ngụm, sau đó nằm xuống ngủ một giấc cho đến bây giờ. Cuối cùng cơ thể cũng khôi phục được chút thoải mái.
Việc này nếu là thật thì cũng không có biện pháp nào thay đổi được. Thôi thì đành cùng Vương Tiểu Nhị chung sống thật tốt, cũng không biết nước linh tuyền này có thể chữa khỏi cho hắn hay không, cứ từ từ rồi thử...
Nếu đã được sống lại ở đây, thì phải đem cuộc sống của chính mình xây dựng thật tốt.
Thẩm An Dật vốn là một đứa trẻ tự lập. Khi tám tuổi, mẹ y ra ngoài làm việc rồi từ đó không còn thấy bà trở về lần nào nữa. Lúc mười hai tuổi, khi cha của y lên núi đốn củi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cũng trong năm đó, tại nơi mà cha của y gặp chuyện, Thẩm An Dật nhặt được một cái ngọc trụy.
Bên trong ngọc trụy là một không gian. Không gian bên trong khá lớn, là một cái ao nhỏ có trồng sen và một ít cá. Bên trái ao nước là mấy khối ruộng sạch sẽ có trồng vài thứ. Bên phải có một cái đầm, cách đó ba bước có một cái cây. Cái cây này có tác dụng gì thì Thẩm An Dật không biết, nhưng nước của đầm này lại rất thần kỳ, có thể trị được bách bệnh. Lần đầu tiên Thẩm An Dật uống, cả người y cảm giác như được tái sinh, là một cảm giác thoải mái không thể nói rõ bằng lời. Nhiêu đây thôi cũng chưa tính là gì, nếu dùng ít nước này để tưới cây, còn có thể làm chúng sinh trưởng tốt hơn.
Thẩm An Dật nghĩ rằng nhất định là sợ y một mình chịu khổ nơi hậu thế nên cha đã giúp y có được một bảo bối tốt như này.
Đúng như cha Thẩm An Dật hy vọng, dựa vào cái ngọc trụy trần kỳ này mà một đứa trẻ chỉ mới mười hai tuổi đã mất cả cha lẫn mẹ như y có thể bình an mà sống một cách hạnh phúc đến năm hai mươi lăm tuổi. Ngày hôm đó Thẩm An Dật đang đi ngoài đường lại xảy ra tai nạn giao thông, ngủ một giấc tỉnh dậy lại trở thành Quý An Dật.
Thẩm An Dật không kiềm được mà nắm chặt ngọc trụy nhỏ trong ngực. Nước mắt lách tách rơi xuống phía trên ngọc trụy làm nó càng thêm lấp lánh.
Lần này Thẩm An Dật may mắn sống lại chắc chắn cũng là do cha trên trời có linh thiêng phù hộ y.
Cha, tuy rằng phải sống ở một nơi xa lạ nhưng con nhất định sẽ cố gắng sống tốt, sống một cuộc sống thật hạnh phúc.
Trong khi Thẩm An Dật vẫn còn đắm chìm với suy nghĩ của chính mình thì ngay lúc này có một người đang nổi giận đùng đùng xông vào phòng. Không đợi Thẩm An Dật kịp nhận ra chuyện gì đã có một bàn tay hung hăng tát y. Trong căn phòng yên tĩnh, cái tát thâm thúy kia phát ra âm thanh đặt biệt vang dội.
Một giọng nói âm trầm lạnh lẽo đầy hung tợn nói với y. "Nếu ngươi còn để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa thì Quý An Dật, ta sẽ trả ngươi trở về nhà bác cả ngươi. Cho ngươi trở về đó mà tiếp tục sống một cuộc sống đến cả heo chó cũng không bằng!"
Bất ngờ tiếp nhận một cái tát, hơn nữa lực đạo còn quá tàn nhẫn khiến Thẩm An Dật ngơ ngác. Theo bản năng nhìn về phía người vừa mới đến, đợi khi hoàn toàn tiếp nhận tất cả ký ức của nguyên chủ y liền nhanh chóng nhận ra, người vừa cho y một cái tát ấy là Vương Bảo Nhi.
Vẻ ngoài của Vương Bảo Nhi khi lớn lên giống với ba của y, gương mặt này không thể dùng từ thanh tú để hình dung mà nên dùng từ xinh đẹp thì đúng hơn. Nét xinh đẹp của y đem đến cho người ta một cảm giác 'cảnh đẹp ý vui', hơn nữa sự xinh đẹp này lại không mang bất kì nét nữ tính nào, có lẽ là do hoàn cảnh lúc nhỏ dưỡng ra. Khó trách Quý A Cường chỉ chung tình với y.
"Không, không, không, không." Vương Tiểu Nhị ngồi xuống mép giường ngửa mặt nhìn Vương Bảo Nhi ngây ngốc nở nụ cười. Thanh âm chậm rì rì nhưng khi nói từng chữ đều vô cùng rõ ràng.
Vương Tiểu Nhị đã qua tuổi mười bốn, hẳn là đã mười lăm tuổi. Được Vương Bảo Nhi nuôi dưỡng rất tốt, cao ráo tráng kiện, ngũ quan không đến mức anh tuấn nhưng rất phóng khoáng dễ nhìn. Lúc hắn vùi đầu nghiêm túc làm việc lại là một dáng vẻ mà các tiểu ca nhi trong thôn thích, nhưng khi hắn vừa mới ngẩng đầu nói chuyện thì liền lộ ra vẻ khù khờ.
Có thể làm Vương Bảo Nhi tức giận như vậy cũng chỉ có thể là chuyện liên quan đến Vương Tiểu Nhị. Thẩm An Dật suy nghĩ một chút liền hiểu rõ. Thời điểm y tỉnh lại ngoài trời sáng trong, hẳn là vào độ giữa trưa. Sau khi không chịu đựng được đau nhức uống một ít linh tuyền liền ngủ thiếp đi.
Đừng nói là... Thẩm An Dật lặng lẽ liếc nhìn sắc trời bên ngoài, không gian mờ mịt ảm đạm, chắc là đã xế chiều. Nói cách khác, Vương Tiểu Nhị đã nhịn hai bữa cơm, cũng có khả năng là nhịn đói cả ngày. Thiếu niên đang trong thời điểm trưởng thành, còn ở bên ngoài chăm lo đồng ruộng, chỉ sợ là đói bụng không chịu nổi liền chạy đi tìm Vương Bảo Nhi.
Sau đó... Chuyện liền phát triển thành như bây giờ đi?
Những gì Thẩm An Dật đoán không sai biệt lắm. Vương Tiểu Nhị quá đói bụng, không chịu nổi nên dừng làm việc, ôm bụng khó chịu nằm dưới đất ở ngoài đồng. Có người trong thôn đi ngang qua quan tâm hỏi han vài câu, hơi không biết phải làm như nào bởi vì Vương Tiểu Nhị từ trước đến giờ vốn không biết cách nói chuyện với ai. Lúc trước vào thời điểm Quý An Dật mới gả qua, Vương Bảo Nhi ở lại chỉ dạy hắn hơn một tháng, chờ em trai cùng em dâu thân thuộc nhau rồi mới an tâm đi đến Quý gia.
Người nọ thấy Vương Tiểu Nhị không nói lời nào mà chỉ ôm bụng với vẻ mặt khó chịu. Nhìn sắc mặt hắn trắng bệch sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không hay, liền nhanh chóng chạy đi tìm Vương Bảo Nhi. Vương Bảo Nhi nghe xong trong lòng hốt hoảng, chạy nhanh đến chỗ Vương Tiểu Nhị. Kiên nhẫn truy hỏi một hồi lâu mới biết được, em trai y đây là bị đói đến thảm!
Vương Bảo Nhi đem em trai mang về nhà. Nấu một nồi cháo rau xanh, đem thịt ba chỉ dành cho buổi tối cắt ra phân nửa bỏ vào trong. Đợi Vương Tiểu Nhị ăn no rồi mới mang theo cơn giận kéo hắn về Vương gia. Lúc về đến nơi lại trông thấy Quý An Dật sung sướng nằm trên giường, không suy nghĩ nhiều liền cho y một cái tát.
"Quý An Dật, lúc trước chính là bản thân ngươi đã đồng ý với ta rằng sẽ chăm sóc tốt Tiểu Nhị. Bây giờ thì sao? Ngươi chiếu cố em trai ta tốt đến mức nó đói bụng ngã lăn trên đất. Nếu không phải do người trong thôn phát hiện chạy đến báo cho ta, sợ rằng không chừng đã xảy ra chuyện gì rồi. Cái đồ nhẫn tâm nhà ngươi! Ta thấy ngươi căn bản thành thật an phận, làm việc lại lưu loát nên mới thương tình kéo ngươi ra khỏi cái hố lửa Quý gia. Hoàn toàn không ngờ mới mấy ngày ta không để ý đến, ngươi lại khiến Tiểu Nhị bị đói đến mức trở thành cái dạng này..."
Cách mấy ngày Vương Bảo Nhi sẽ trở về Vương gia xem một chút, cũng nhân tiện dạy em trai y thêm một số chuyện. Dù gì từ nay về sau hắn sẽ chung sống cùng Quý An Dật cả đời, nên dạy hắn từ từ an ổn cùng Quý An Dật ngủ chung một giường.
Bởi vì Vương Bảo Nhi thường xuyên lui tới, còn hay đem đồ về Vương gia nên làm cho ba Quý - cũng là bác dâu của Quý An Dật không vui. Cả ngày lảm nhảm, mặt nặng mặt nhẹ. Vương Bảo Nhi sau khi thấy cuộc sống của em trai đã ổn, Quý An Dật cũng chăm sóc hắn rất tốt liền thu liễm một chút. Y đã bốn ngày không trở về Vương gia.
"Xin lỗi Vương ca nhi." Thẩm An Dật nhìn Vương Bảo Nhi nghiêm túc nói một câu xin lỗi sau đó mới giải thích sự tình. "Hôm trước vào buổi sáng khi làm việc ta có bị đau đầu, sau đó ngất đi liền không biết gì nữa. Vừa rồi chỉ mới tỉnh lại... Nhìn ngoài trời đã sập tối ta biết là không ổn rồi, đang chuẩn bị ra đồng tìm Tiểu Nhị rồi trở về làm cơm chiều... Thật sự rất xin lỗi."
"Ngươi bị ngất?" Vương Bảo Nhi bày ra nét không tin, cẩn thận ghé vào quan sát Thẩm An Dật. Nhìn một lúc lâu, cũng không biết y nhìn ra được gì, chỉ nhàn nhạt nói một câu. "Chỉ duy nhất lần này thôi. Nếu còn có chuyện tương tự xảy ra, ngươi liền tự mình biến khỏi Vương gia." Sau khi nói xong, Vương Bảo Nhi vội vàng rời khỏi.
Trời cũng đã tối, Vương Bảo Nhi còn phải về làm cơm chiều. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ngày mai lại nói rõ.